Bóng tuyết thứ sáu.

Không biết mọi chuyện sau đó ra sao, chỉ biết rằng ngay bây giờ, Jung Hoseok đang hí hửng bê từng túi đồ sang căn nhà của ai đó.

Min Yoongi đi bên cạnh cũng ôm mấy túi quần áo nhỏ, lông mày nhíu lại cằn nhằn:

"Chú đi buôn đấy à? Sao lắm quần áo thế?"

"Không biết, thỉnh thoảng lại có người tặng. Không mặc tới bao giờ, nhưng vứt đi thì phí."

"Ngần này đồ chuyển sang chắc phải mua thêm một cái giá treo quần áo mới, giá của em đầy mất rồi."

"Ừ, thế thì mai tôi đưa em lên Camden. Nghe bảo ở đó vừa mở một trung tâm mua thương mại khá lớn."

"Èo, em chả đi đâu. Mấy chỗ lớn thường đắt lắm."

"Tôi trả chứ em có phải trả đâu mà lo?"

"Chú trả á?" - Yoongi tròn mắt, "Chú có sợ trả xong thì hết tiền lương tháng, phải nhịn đói luôn không?"

Gã quay sang nhìn em nhíu mày, nghĩ, đúng là nhóc con, tiền lương một tháng của tôi có thể nuôi được mười Yoongi đấy. Trong lòng cười trộm nhưng ngoài mặt gã vẫn tỏ vẻ thê lương như một tên nhân viên quèn túng thiếu:

"Tôi cũng nghĩ tới việc đó. Nhưng biết sao giờ, tôi không nỡ để em trả. Hay là thế này, để tôi bán đống quần áo này đi, xem trong nhà còn gì thì bán nốt-"

"Ấy ấy ấy!! Em không mua nhiều đồ tới mức phải bắt chú bán quần áo đi đâu! Hay bây giờ thế này, ngày mai đi hết bao nhiêu tiền thì chú ghi vào sổ, mỗi ngày em nấu cơm ba bữa cho chú tới khi hết số tiền trong sổ. Được không?"

Gã thấy con mèo con trúng kế, trong lòng đã sắp hét lên nhưng vẫn cố tỏ vẻ đau khổ:

"Không cần em phải vất vả vậy đâu... Để tôi úp mì ăn qua ngày cũng được."

"Chú đang coi thường tài nấu ăn của em đấy à? Sao lại không ăn?" - Em đương nhiên không nhìn được lòng lang dạ sói của gã, ngây thơ hỏi.

"Ừ thì.. ngại quá. Tôi không thích ăn chực."

"Chú đừng có làm màu nữa đi," Em đánh cái bốp vào vai gã, "Chú ăn sắp mòn bát đĩa nhà em rồi, thế mà dám mở miệng ra bảo không thích ăn chực? Không nói nhiều nữa, từ ngày mai cơm nước để em lo."

Gã nhìn em tỏ vẻ cảm động lắm, "Cảm ơn em. Em đúng là cứu tinh của đời tôi."

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, đi bốn năm vòng mới bê hết đống đồ từ nhà Hoseok sang. Gã đứng giữa nhà vươn vai, chưa gì đã ngáp dài ngáp ngắn:

"Sáng nay dậy sớm, buồn ngủ quá."

"Bảy giờ còn sớm á?"

"Ừ, chưa mười hai giờ thì vẫn còn sớm."

Gã nở nụ cười hình trái tim, hai mắt đảo vòng tròn để tìm vị trí phòng ngủ rồi trèo lên giường em nằm một cách rất tự nhiên.

"Ê ê em bảo cho chú ở nhờ chứ có bảo cho chú cả cái nhà đâu? Sao chú vô tư thế?"

"..."

"Này, chú đừng có giả điếc."

"Thôi màaaa Yoongi, tôi đang rất là buồn ngủ và tôi biết em sẽ không để tôi phải ngủ dưới đất đâu đúng không?"

"Không."

"Tao đấm mày á?"

"Chú vừa thái độ với ai thế?"

"Không, ý tôi là hôm nay em đẹp lắm."

"???"

***

"Min Yoongi, tôi không ngờ em lại nhẫn tâm đến thế."

"Nhẫn tâm cái gì?"

"Em không cho tôi ngủ trên giường em."

"..Khai thật đi, trọng tâm của chú là 'ngủ' hay 'ngủ trên giường em' ?"

"Cả hai vế đều đúng, nhưng tôi nghĩ là vế hai thực tế hơn." Gã cười hì hì, nhìn bàn tay trắng muốt đang bận rộn nêm nếm mấy củ vàng vàng đỏ đỏ trong nồi canh, "Em thật nhẫn tâm khi không cho tôi ngủ, càng nhẫn tâm hơn khi không cho tôi ngủ trên giường em.

Yoongi bắt đầu ngứa mắt: "Chú sắp ba mươi tuổi rồi đấy?"

"Em đừng động vào nỗi đau tuổi tác của tôi chứ!"

"Nhắc cho chú nhớ là chú quá tuổi mè nheo làm nũng lâu rồi. Đừng để em phải sút chú ra khỏi nhà ngay ngày đầu tiên."

"Nhưng giường của em rất êm mà.." Gã cụp mắt, trông như một con chó xù bị bỏ rơi, "Thơm mùi em nữa."

Min Yoongi cảm giác mặt mình nong nóng. Em chỉ nghĩ đơn giản là gã thấy em thơm và thích mùi hương này, nhưng điều đó đủ để biến một Yoongi cọc cằn thành một quả cà chua bi bé xíu.

Bữa cơm sau đó diễn ra trong yên bình khi Hoseok vẫn đắm chìm trong một mâm đầy toàn món gã thích. Min Yoongi ăn xong trước, vừa lau miệng vừa nói:

"Được rồi, bây giờ nghe em phổ biến công việc trong nhà. Đến nhà của em phải nghe theo luật của em."

"Ừ."

"Em nấu cơm rửa bát, còn chú phụ trách lau dọn nhà cửa. Em giặt và phơi quần áo, chú là phẳng và cất đi."

"Nhưng tôi chưa làm mấy việc này bao giờ."

"Chưa làm thì để em dạy chú."

"Được rồi, còn gì nữa không?"

"Về việc giường ngủ.. Một là chú trải đệm dưới đất để nằm, hai là ra sofa."

"Ê Min Yoongi, mày nhẫn tâm vừa thôi chứ?"

Em hừ một tiếng, mặt gã lập tức in năm ngón tay: "Đã bảo đừng thái độ với em rồi mà."

***

Đồng hồ điểm mười một giờ đêm. Mặc dù tiếc hùi hụi nhưng vì em đã ra lệnh, gã vẫn phải ôm chăn gối xuống dưới đất nằm.

Nằm được một lúc chân tay đã bắt đầu khó chịu, gã không thể nằm ngủ như thế này được. Mất bao nhiêu công sức mới có cơ hội ở cùng với người đẹp, không ngủ cùng thì phí.

"Nằm dưới này lạnh quá Yoongi à."

"Chú đừng có mà mồm điêu đi. Nhà chú không lắp cửa sổ chú vẫn nằm được cơ mà?"

"Lúc đấy khác, bây giờ khác. Lạnh quá, cho Hoseok lên giường nằm với em nhé?

"..."

"Đi mà... Tôi hứa không đụng chạm gì tới em đâu, hứa luôn!"

"..."

"Tôi sẽ cố gắng nằm ít chỗ nhất có thể nữa."

"..."

"Nhé?"

"Thôi được rồi... Nể lắm mới cho nằm cùng đấy."

Em thở dài, không hiểu vì sao đối diện với người này em không thể cứng rắn được. Yoongi nằm lùi vào một chút, nhường chỗ cho con cún bự đang vẫy đuôi liên tục.

"Yoongi đáng yêu nhất!"

"Không phải nịnh. Ngủ đi, mai chú còn phải đưa em đi Camden nữa."

"Ừ, em ngủ ngoan."

Gã mỉm cười xoa đầu em, thích thú nhìn người nhỏ hơn vì ngại mà đang vùi mình trong đống chăn dày.

Đêm nay sẽ là một đêm thật đẹp.









________

chap này là chap tệ nhất mà tui không có biết sửa sao huhuuuu xin lỗi mọi người rất nhìu :(((( hi zọng không vì sự nhạt nhẽo này mà mng bỏ tui ('°̥̥̥̥̥̥̥̥ω°̥̥̥̥̥̥̥̥`)

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top