Chương 2
Lần đầu tiên tôi gặp Trương Gia Nguyên là ở hội thi năng khiếu cấp thành phố dành cho học sinh trung học cơ sở. Cậu ấy thi mỹ thuật, tôi thi đàn piano, hai hội trường thi ở bên cạnh nhau trong chung một trung tâm văn hoá.
Những năm đó gia đình tầm trung trở lên đều cho con cái học vài môn nghệ thuật từ nhỏ với ý muốn bồi dưỡng ra cốt cách tao nhã, nhưng tới lúc chúng muốn theo đuổi chuyên nghiệp thì trường hợp thường thấy là toàn nháo nhào ngăn cấm, bắt chúng chỉ được chọn những nghề nghiệp được xã hội trọng vọng như giáo viên, bác sĩ, luật sư.
Tôi chỉ thích đàn dương cầm vì được học từ nhỏ, Trương Gia Nguyên thì thật sự là thiên tài.
Lượt thi của tôi nằm gần cuối ngày, không muốn ở trong hội trường ngột ngạt cả buổi nên tôi quyết định ra ngoài đi dạo. Bên ngoài cũng đông nghẹt thí sinh lẫn phụ huynh đưa trẻ nhà mình đi thi, tôi đành lòng vòng tùm đường ra khỏi khuôn viên, đi tới sân sau chỉ có lác đác vài người của khu nhà văn hoá này. Chọn đại một hàng ghế đá có cây cổ thụ rợp bóng che mát ngồi xuống, tôi mở quyển phổ nhạc ra xem lại bài dự thi một lần.
Nốt nhạc trên giấy bỗng cứ như biến thành tiếng nước ngoài, đầu óc tôi cuối cùng trống rỗng không đọng lại được gì.
Ngày hôm đó tâm trạng tôi khá tồi tệ, mẹ tôi mới qua đời bị bạo bệnh được vài tháng, bố tôi đã cưới người khác vào cửa.
Tôi không ghét mẹ kế, bà ấy khá lành tính, đối xử với tôi rất cẩn thận, nhưng trong căn nhà có thêm người xa lạ khiến tôi càng cảm thấy mình không còn thuộc về nơi này nữa.
Vậy nên tôi một mình bắt xe buýt từ nhà đến đây tham dự cuộc thi được mẹ tôi báo danh thay từ nửa năm trước này, cũng không hề nói cho hai người họ biết.
Thật ra tôi cho rằng mình khá hèn nhát, gặp chuyện gì cũng đều cố nhẫn nhịn cho qua. Bởi vậy nên cảm xúc tiêu cực cứ tích tiểu thành đại, khi bùng nổ càng dễ gây ra những hành động bốc đồng nhất thời khiến giây sau lập tức phải hối hận.
Ngay lúc tôi nảy sinh ý nghĩ định bỏ thi thì trước mặt tôi xuất hiện một đôi chân thẳng tắp mặc quần jeans dài, bên dưới là bata trắng hơi bạc màu. Ngẩng đầu lên, tôi bắt gặp một thiếu niên đang tươi cười rực rỡ như ánh mặt trời.
"Anh đẹp trai." Cậu ấy chắp hai tay sau lưng, thấy tôi nhìn đăm đăm liền hơi ngượng ngùng, bảo: "Nhờ anh một chuyện được không?"
"Được, cậu cần gì?" Tôi nhanh chóng hoàn hồn, cũng gật đầu.
Mắt cậu ấy đảo qua đảo lại một hồi, cuối cùng lấy quyết tâm hỏi: "Có thể làm người mẫu cho em vẽ một bức được không?"
Lúc này tôi mới để ý sau lưng cậu ấy cầm theo một cặp táp đựng bảng vẽ. Hỏi chuyện vài câu biết được chúng tôi bằng tuổi nhau, cậu ấy liền xấu hổ nói xin lỗi, nhưng vẫn kiên trì đưa ra đề nghị ban đầu. Tôi liếc xuống đồng hồ đeo tay thấy phải một tiếng nữa mới tới lượt mình thi, cũng thoải mái đồng ý đứng dậy: "Cần tạo dáng không?"
Trương Gia Nguyên khi ấy còn là một bạn nhỏ đơn thuần bộc trực, lùn hơn tôi cả một cái đầu nhưng sức lực không nhỏ, cậu ấy vội vàng đè tôi ngồi lại xuống ghế: "Cậu cứ ngồi yên như cũ là được... Đúng rồi như vậy đó, hơi cúi đầu nhìn xuống một xíu."
Trời cuối hè thời tiết vẫn còn khá nóng, sân gạch cũng bị hun nóng hổi nhưng cậu ấy không hề ngại khoanh chân ngồi bẹp xuống hẳn, lấy ra tập sổ vẽ khổ A4 cùng hai ba cây bút chì và dao rọc giấy. Trong lúc gọt nhọn bút chì cậu ấy tranh thủ tán gẫu: "Cậu thi nhạc à? Chơi nhạc cụ gì thế?"
"Thi đàn dương cầm."
"Ồ, xịn thật đấy." Trương Gia Nguyên thổi vụn chì rơi xuống khăn giấy trải ra đất rồi cẩn thận gom lại. "Tôi còn không đọc nổi nốt nhạc."
"Còn tôi không biết gọt bút chì bằng dao rọc giấy."
Dường như thấy câu an ủi nhạt nhẽo của tôi khá thú vị, khóe miệng cậu ấy nhếch lên thấy rõ, "Mà cậu thi xong rồi hả?"
"Chưa thi, nhưng cậu có hơn nửa tiếng đó, cứ thoải mái đi."
"Vậy tôi không khách khí nữa nhé." Trương Gia Nguyên bẻ khớp tay răng rắc như chuẩn bị ra trận, cậu ấy nheo mắt quan sát khung cảnh một hồi, lại chống tay đứng lên đi tới bồn cây cảnh sau lưng tôi ngắt xuống một bông hoa cúc dại.
Tôi hất cằm về phía bảng cấm hái hoa, cậu ấy nhe răng cười: "Vòng đời của hoa cúc dại rất ngắn, chi bằng để tôi khiến cuộc đời của bông hoa này có ý nghĩa hơn."
Đương nhiên tôi biết cậu ấy nói hươu nói vượn, cũng không có ý kiến mà chỉ hỏi: "Định cài lên tai tôi sao?"
Trương Gia Nguyên ngần ngừ, sau cùng lắc đầu chỉ đưa cho tôi cầm: "Cậu giơ lên như đang ngắm nó là được, tỏ vẻ như đang nghiền ngẫm phân tích ấy."
Tôi cứ tưởng cậu ấy vẽ cả cảnh đằng sau, hóa ra đó là một bức chân dung từ nửa ngực tôi trở lên. Sau này Trương Gia Nguyên bảo hôm đó khí chất u buồn của tôi rất đỉnh chóp, lúc đứng từ xa cậu ấy đã không nhịn được phác thảo trước một bức toàn thân.
"Hoa cúc dại ở đó mọc khá dày, cảnh tượng cậu ngồi ở giữa được bao bọc bởi chúng trông nên thơ lắm." Trương Gia Nguyên chu môi kẹp bút chì giữa chóp môi và mũi, "Cậu biết ý nghĩa của hoa cúc dại là gì không? Là sự ngây thơ và hi vọng chớm nở, hoàn toàn trái ngược với cái mặt u ám như mất sổ gạo của cậu hôm đó."
Lúc này bọn tôi đang ngồi giải đề thi ở một quán trà sữa gần nhà tôi. Sau cuộc thi đó cả hai đã trao đổi liên lạc rồi trở thành bạn bè tốt cho tới giờ, tuy học khác trường nhưng vẫn hẹn gặp nhau thường xuyên. Trương Gia Nguyên học môn tiếng Anh khá yếu, tôi bèn đề nghị kèm cậu ấy vài buổi tháng trước khi thi vào cấp ba, thế là cuối tuần nào hai đứa tôi cũng kéo nhau ra đây ôn thi.
Tôi bình tĩnh đáp: "Ừ xin lỗi nha, mặt tớ trời sinh khó ở rồi."
"Không phải khó ở, mà là trai đẹp u buồn!" Trương Gia Nguyên lắc lắc ngón trỏ, mở điện thoại vào album ảnh lục ra tấm phác thảo cậu ấy vẽ tôi với hoa cúc dại hôm đó, chìa ra trước mặt tôi hấp háy mắt: "Cậu không nghĩ sự tương phản này rất hấp dẫn sao?"
Thấy tôi không đáp, cậu ấy cầm đầu tẩy bút chì khều khều tai tôi ghẹo hỏi lại xấu hổ rồi sao, Kha Vũ nhà chúng ta đúng là một em bé dễ ngại mà, đáng yêu quá đi. Tôi đành mở tập tài liệu trong cặp lấy ra thêm hai đề tiếng Anh để trước mặt cậu ấy, Trương Gia Nguyên lập tức biến sắc kêu la lấy việc công trả thù riêng, cầm lấy tay tôi lắc lư làm nũng, mãi không lay động được tôi đành cầm bút lên hậm hực cày đề.
Hai tháng sau chúng tôi lại hẹn nhau ra quán cũ, tôi vẫn tỏ ra bình thản như mọi ngày, Trương Gia Nguyên thì không giấu được sự hưng phấn, cả hai vừa yên vị ở chỗ ngồi quen thuộc bên cửa sổ cậu ấy đã rút giấy báo nhập học ra đập lên bàn.
"Châu Kha Vũ! Tớ đậu vào Hải Hoa rồi!!"
Tôi nở nụ cười: "Chúc mừng, từ nay chúng ta làm bạn cùng trường rồi."
"Khen ngợi tớ thêm chút đi." Trương Gia Nguyên không vui lắm với phản ứng quá thản nhiên của tôi, bĩu môi, "Tớ vào trường này là vì cậu đó."
"Hả?" Tôi ngẩn tò te ra.
Chẳng phải là ngược lại sao?
Ban đầu tôi không có dự định gì cụ thể, thấy trên trang cá nhân của Trương Gia Nguyên hay share bài tuyển sinh của trung học Hải Hoa nên mới chọn theo cậu ấy.
Trương Gia Nguyên đang hút trà sữa rột rột nghe vậy trừng lớn mắt, bảo rằng cậu ấy thấy tờ giấy thông tin tuyển sinh trong cặp tôi, cho rằng tôi muốn vào trường này mới tìm hiểu. Bọn tôi còn cùng nhau điền phiếu dự thi, tất nhiên cậu ấy đã lén lút kiểm tra tờ của tôi rồi mới len lén điền nguyện vọng một cách đầy đắc ý.
Hai đứa ngồi đối diện nhìn nhau trầm mặc một hồi, cuối cùng tôi rút ra kết luận: "Chơi với nhau lâu chỉ số thông minh bị kéo xuống theo là thật."
Sau đó tôi bị Trương Gia Nguyên ấn đầu xuống bàn, trên cổ tay tôi hằn lại một dấu răng thật sâu.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top