Chương 2. Tôi theo anh về Willsuns!
Tiêu Đức Tuấn mở mắt ra chính là ở trong một căn phòng lạ lẫm. Đảo mắt một vòng liền thấy hai tên cảnh vệ đứng canh gác, bản thân thì bị trói chặt không nhúc nhích được.
Cảm giác thuốc mê trong người vẫn chưa hết, cậu khó khăn lấy lại chút ý thức, quan sát thêm một lần nữa mọi thứ xung quanh. Một cái cửa sổ cũng không có, chỉ có một lối ra duy nhất, cửa chính.
Xem ra lần này khó sống.
Đầu óc cậu lúc này có chút choáng, chỉ có thể nhắm ghiền mắt lại, cúi đầu thả lỏng. Toàn bộ gương mặt đề bị che mất.
"Hoàng tổng!" hai tên cảnh vệ cúi đầu trước một nam nhân tây trang chỉnh tề, khí thế áp đảo đến mức chỉ cần một ánh mắt cũng có thể bức chết người đối diện.
"người thế nào?", thanh âm hắn trầm thấp, rất dọa người.
"có lẽ thuốc mê cũng sắp hết, tôi đi lấy nước!", cảnh vệ tiếp tục cuối đầu, sau đó quay đi.
Hoàng Quán Hanh lãnh đạm bước vào, khẽ nâng mắt nhìn kẻ đang bị trói kia. Cảm giác sao người này thật quen mắt.
Nhưng rồi hắn cũng chẳng mấy để tâm, trực tiếp ngồi xuống sofa bên cạnh, tay mân mê ly rượu nhạt, chờ tên cảnh vệ kia mang nước tới.
"àoooooo...", nước lạnh bỗng nhiên ào ạt đổ lên người Tiêu Đức Tuấn, khiến cậu tỉnh táo vài phần, nhưng vẫn không ngẩn đầu lên.
Vì mắt cậu trước nay rất nhạy cảm, nước chảy vào khiến cậu không thể mở mắt được, lại còn thêm cảm giác đau rát.
"Tiêu gia của các người quả nhiên gan không nhỏ!", Hoàng Quán Hanh nhếch môi.
Tiêu Đức Tuấn không trả lời. Tận lực chớp chớp hai mi mắt để có thể nhìn rõ một chút.
"sao đây? Không ngẩn đầu lên là ý gì?", hắn chán ghét nhìn con chuột bị nước làm ướt nhem kia.
Tiêu Đức Tuấn cũng không quan tâm hắn nói gì. Hiện tại mắt cậu cực kì khó chịu, quả thật muốn gϊếŧ người.
Nếu không phải nhờ ân phước của tên ngốc chuyên gây tai họa kia thì ông đây làm gì phải chịu cảnh khuất nhục như vậy.
Tức muốn chết mà!
Hoàng Quán Hanh trong lúc tức giận lại lơ đãng nhìn thấy dấu vết kì lạ mập mờ sau cái cổ áo kia, lại liếc mắt nhìn thêm lần nữa quần áo người đó đang mặc.
"ra ngoài đi!", hắn ra lệnh cho hai tên cảnh vệ kia.
Đợi sau khi hai người họ không còn ở đây, hắn mới từng bước tiến tới chỗ cậu, tâm trạng phức tạp quan sát một hồi lâu.
"là cậu sao?", Hoàng Quán Hanh nâng cằm Tiêu Đức Tuấn lên, cau mày.
Tiêu Đức Tuấn lúc này vẫn chưa thể mở mắt.
Mẹ kiếp ông nguyền rủa tên nào làm ra việc này ngàn kiếp sau cũng không có con nối dõi.
"mắt cậu làm sao?", Hoàng Quán Hanh lại hỏi.
Khoan đã.
Cái giọng này...sao lại quen như vậy?
Tiêu Đức Tuấn cũng mơ hồ nhận ra gì đó.
Chẳng hiểu sao hắn lại đột nhiên tốt bụng, lấy khăn tay trong túi ra nhẹ nhàng lau quanh mi mắt của cậu.
Tiêu Đức Tuấn muốn né tránh, đầu cứ xoay qua xoay lại.
Hoàng Quán Hanh càng nhìn càng chịu không nổi, mạnh bạo mà kiềm lấy hai bên má cậu, không cho xoay nữa.
Rốt cuộc Tiêu Đức Tuấn cũng mở mắt ra được, vừa mở mắt liền nhìn thấy gương mặt phóng đại của hắn.
Giật cả mình.
"là anh?"
"thảo nào bảo tôi xem như không có gì!", Hoàng Quán Hanh cười khinh bỉ một cái.
Dùng thân mình đổi lấy tư liệu cơ mật của Willsuns, quá hời còn gì.
Tiêu Đức Tuấn quả thật uất ức vô cùng.
Bản thân không vui, muốn đi uống rượu thả lỏng một chút, làm sao biết được khi say rồi lại gặp phải hắn. Mình còn phóng khoáng cho qua mọi chuyện. Giờ lại bị hắn nói như kiểu mình là kẻ vô sỉ không biết xấu hổ.
Vì thế hung hăng liếc Hoàng Quán Hanh một cái.
"ngô! Lại còn liếc tôi?", hắn thấy cậu như vậy ngược lại có chút hứng thú.
Đã lâu hắn không cảm nhận được thế nào là cảm giác từ từ bức người khác phục tùng mình.
Tất cả những người kia...hắn chẳng cần tốn chút sức lực nào thì họ cũng tự động phục tùng theo.
Chán ngắt.
"cậu giấu Tiêu Đức An kia ở đâu rồi?"
Tiêu Đức Tuấn im lặng.
"cứng miệng thật!", Hoàng Quán Hanh nhướng mày, áp sát vào gương mặt trắng nõn ấy.
Trực tiếp ấn lên môi Tiêu Đức Tuấn một nụ hôn.
Nhanh chóng mút vài cái liền dứt ra, không để cậu có cơ hội kháng cự.
"môi mềm mại như vậy, sao bây giờ cứng thế?", hắn thật thích đôi môi ấy, nhưng không thích nó cứ im lặng.
Cậu vẫn không trả lời. Gương mặt lộ rõ vẻ giận dữ.
Biết rõ bị bắt đến đây sẽ không có gì tốt đẹp, nhưng sao lại còn bị cưỡng hôn như này?
"không nói đúng không?", Hoàng Quán Hanh vỗ vỗ một bên má của cậu "vậy để tôi đây trả lời giúp cậu!"
Bỗng nhiên một bóng dáng từ đâu ầm một cái nằm dài trước mắt Tiêu Đức Tuấn, kêu rên thảm thiết.
"Đức An?", cậu nhíu mày.
Hoàng Quán Hanh quả nhiên là cáo già, tính trước tính sau rốt cuộc vẫn nằm trong lòng bàn tay hắn.
Tiêu Đức An bầm dập thê thảm, dường như bị đánh thành đầu heo, suýt chút thì cậu cũng không nhận ra.
"anh muốn làm gì?", Tiêu Đức Tuấn sốt ruột nhìn hắn.
"cậu đoán xem!", Hoàng Quán Hanh nhấp chút rượu, nhìn Tiêu Đức Tuấn thách thức.
Con mẹ nó! Nếu tôi đoán được thì sẽ ở đây nhìn anh sao?
Cáo già đúng là cáo già.
"anh muốn thế nào mới tha cho Tiêu Đức An?"
"đương nhiên là bù đắp lại thiệt hại! Tư liệu cơ mật của Willsuns bị hắn trộm đi, có biết tổn thất bao nhiêu không?", hắn liếc Tiêu Đức An, ánh mắt không hề thua kém lưỡi dao đã được mài bén chút nào.
Tiêu Đức Tuấn cũng chuyển ánh mắt về phía Tiêu Đức An, lần này xem như nó đem cả Tiêu gia quăng vào tay người khác rồi.
Tiêu Chấn Nam, con trai bảo bối này của ông quả nhiên có năng lực làm chuyện lớn.
"nếu không?", Tiêu Đức Tuấn lạnh giọng.
"mang vào tù thì cũng chẳng mang lại lợi ích gì cho tôi, ngược lại để cậu ta miễn phí ăn cơm nhà nước như vậy...", Hoàng Quán Hanh nhếch môi "thôi thì mang ra biển làm mồi cho thú cưng của tôi sẽ có giá trị hơn!"
Hoàng Quán Hanh làm ăn rất lớn, quy mô đến tận Âu Mỹ, giao tình cực kì rộng rãi. Ba năm trước từng giúp đỡ một vị lão tiền bối ở Canada, vậy là lão ta mang một con cá mập trắng tặng cho hắn làm thú cưng, hiện tại đang được nuôi ở thủy cung nhân tạo mà hắn đặc biệt thiết kế để nuôi con thú cưng này.
Nếu thú cưng của hắn biết mình sắp có mồi sống chắc chắn sẽ vui cả ngày.
Thông tin Tổng Giám Đốc của Willsuns sở hữu một thú cưng đặc biệt này đương nhiên cả thế giới đều biết. Đã từng có người bị mang đi làm mồi thật, hắn không hề khoa trương.
Vì vậy Tiêu Đức An vừa nghe liền rùng mình, mếu máo cầu xin.
"Hoàng tổng, xin...", chưa kịp nói hết câu, Hoàng Quán Hanh đã thô bạo đá vào mặt Tiêu Đức An, sóng mũi như nứt ra, máu từ miệng tuông trào.
"Câm miệng, chưa đến lượt cậu lên tiếng!", hắn quát.
"Hoàng tổng, xin lưu tình!" Tiêu Đức Tuấn cũng bị hắn làm cho hoảng hốt.
"không biết Tiêu đại thiếu gia đây muốn thế nào đây?", Hoàng Quán Hanh nhìn cậu.
"tôi sẽ tìm mọi cách đền bù tổn thất cho Willsuns, mong Hoàng tổng cho tôi chút thời gian!", Tiêu Đức Tuấn cắn răng hạ giọng.
"cậu nghĩ với Tiêu gia của các người thì có khả năng đền bù?", hắn nhướng mày.
"vậy anh muốn thế nào?", Tiêu Đức Tuấn như sắp nghẹn chết.
"nghe nói Tiêu đại thiếu gia có năng lực kinh doanh rất tốt, bao nhiêu tập đoàn lớn bỏ tiền tỷ ra mời cậu về vẫn không được....", Hoàng Quán Hanh không nhanh không chậm mà nói.
"được!", cậu nghe đến đây liền hiểu "tôi theo anh về Willsuns!"
Hoàng Quán Hanh nghe được câu trả lời đúng ý mình liền vui vẻ, tự mình đến cởi trói cho cậu. Mời được một trợ thủ đắc lực này về cũng không tệ, so với tư liệu cơ mật bị mất kia...có lẽ đáng giá hơn.
Còn về việc Tiêu Đức Tuấn tại vì sao không muốn làm việc cho những danh nhân lớn kia? Đơn giản vì cậu ghét phải phục tùng người khác.
Hiện tại lại vì tên phá gia chi tử đó mà phá bỏ nguyên tắc của mình...
Lần này xem như đã cạn tình cạn nghĩa với Tiêu Đức An, lời hứa với mẹ ngày xưa cũng xem như hoàn thành. Cậu không muốn vì một người không đáng mà đảo lộn mọi thứ của mình nữa. Cũng không luyến tiếc cái gia đình lạnh lẽo kia nữa. Nơi đó không cần sự tồn tại của mình.
"từ nay về sau Tiêu Đức Tuấn này không còn quan hệ với Tiêu gia các người nữa!"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top