Ghen
Hôm đó mọi người đang trong phòng hóa trang chuẩn bị biểu diễn,mọi người có mặt khá đầy đủ,chàng thiếu niên bước vào tay cầm theo một bó hoa,đi đến phía sau Vân Tiêu ngắm nhìn , Vân Tiêu đang trang điểm mắt nhìn vào gương liền thấy anh ta,ngạc nhiên có,vui mừng có
-Bá Viễn làm sao cậu vào được đây?
Chàng thiếu niên ánh mắt cưng chiều nhìn Vân Tiêu, tươi cười trả lời.
-Dùng chút quan hệ,tặng cậu.
Vân Tiêu đón lấy hoa .
-Cảm ơn cậu,cậu đến xem mình biểu diễn sao?
Búng nhẹ trán Vân Tiêu.
-Cậu biết rồi còn hỏi.
Người nọ ngồi kế bên cạnh kẻ chân mài,bên tai nghe rõ câu chuyện bên kia trong lòng bức rức ,khó chịu,Lệ Quân trước giờ chưa từng nghĩ bản thân sẽ ích kỷ như bây giờ,người kia cùng người khác thân mật cô liền không vui.
Chàng trai rời đi, Vân Tiêu tiếp tục hóa trang,suốt cả buổi không nghe Lệ Quân nói lấy nửa câu,cô thấy làm lạ .
-Hôm nay chị ấy bị làm sao vậy? không khỏe sao?
Bình thường Lệ Quân như chim vậy ríu rít bên tai cô,cô quay qua hỏi thăm.
-Lệ Quân chị đã ăn gì hay chưa?
Lửa trong lòng nhen nhóm từng cơn ,lại nhìn thấy ánh mắt ân cần quan tâm của Vân Tiêu,tự dưng Lệ Quân phát hỏa.
-Đã ăn hay chưa thì mặc kệ tôi,liên quan gì đến em.
Vân Tiêu bị người nọ nạt đến ngơ ra,người nọ lớn tiếng xong thì thấy vô cùng ân hận. Vân Tiêu im lặng liếc mắt nhìn người nọ một cái rồi nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc rời đi.
Chàng thanh niên về sau tìm đến Vân Tiêu nhiều lần hơn,mỗi lần đến đều mang theo rất nhiều quà ăn vặt, chia cho mọi người trong đoàn cùng ăn, Vân Tiêu đã giới thiệu qua đây là bạn của cô nên mọi người cũng khách khí nhận lấy quà ,dáng vẻ bận bịu của chàng trai khiến ai kia gai mắt,đợi chàng trai rảnh việc, Vân Tiêu cùng chàng trai đứng trước cửa phòng trò chuyện.
-Cậu mà còn mang đồ tới nữa,thì mình sẽ từ mặt cậu đó nha.
Chàng trai xoa đầu Vân Tiêu,ra vẻ tội nghiệp.
-Đừng mà ,đại tiểu thư của tôi, mình nghe cậu là được phải không.
Lệ Quân cầm lấy túi xách hậm hực bước đi ,đứng trước mặt hai người họ mặt lạnh như băng ,giọng nói cũng lạnh như vậy .
-Làm ơn tránh đường để tôi đi.
Vân Tiêu né qua một bên ,đợi Lệ Quân đi rồi Vân Tiêu mắng thầm.
-Cái con người này rốt cuộc là bị làm sao vậy?
Hôm đó đợi mọi người về hết , Lệ Quân tìm đến phòng làm việc của Mao lão sư,gõ cửa ,bước vào , Mao lão sư ngước mắt lên nhìn .
-Là Quân Quân sao,em ngồi uống trà đợi cô một lát nha.
Cặm cụi đánh bàn phím hoàn thành nốt công việc còn dang dở , Lệ Quân cúi đầu hai tay nắm chặt thành đấm đặt trên đùi.
-Lão sư em có một yêu cầu.
-Được em nói đi ,tôi sẽ giúp em an bài .
-Em muốn ...đổi bạn diễn.
Nào ngờ lời lẽ Lệ Quân thốt ra, người ngoài cửa nghe thấy hết rồi,sấp văn kiện trên tay đều rơi xuống đất,nước mắt không kìm được mà tuôn trào,cô gái nhỏ với gương mặt lắm lem chạy đi.
Mao lão sư ngạc nhiên mở to hai mắt,lật đật đứng dậy đi đến đối diện Lệ Quân ngồi xuống.
-Quân Quân ,em có biết mình đang nói cái gì không ? chuyện này tuyệt đối không thể đem ra đùa giỡn a.
Lệ Quân bồng bột ,cô không muốn mọi chuyện thành ra như thế này ,chỉ là tim cô đau quá, không có cách nào chỉ muốn chạy trốn Vân Tiêu.
-Em xin lỗi lão sư,là do em nhất thời hồ đồ.
Từng thành viên trong đoàn Mao lão sư hiểu rõ ,đứa trẻ này,tài hoa ,nghĩa khí,nhiệt huyết ,nếu như không phải gặp chuyện gì khó nói nhất định sẽ không bồng bột như lúc này,Mao lão sư vỗ vỗ vai Lệ Quân
-Em về nghỉ ngơi cho tốt,chuyện này cô sẽ xem như chưa từng nghe qua.
Lệ Quân rời khỏi văn phòng ,một lúc sau Mao lão sư cũng khóa cửa ra về ,thấy sấp văn kiện dưới đất ,nhặt lên ,đọc lấy, Mao lão sư thở dài .
-Con bé đến từ khi nào ,có phải đã nghe thấy gì hay không?lần này e là đôi trẻ sẽ huyên náo một trận,thân già này lại đau đầu đây.
Hôm sau Quân Tiêu đến phòng tập , vẫn là phân cảnh đó,đôi tình nhân trao nhau ánh nhìn đắm đuối sau đó hôn lấy nhau,đêm qua Lệ Quân vật vã,mang sẵn trong người chứng rối loạn giấc ngủ ,bây giờ lại suy nghĩ nhiều ,cô càng khó ngủ hơn,sáng ra bọng mắt vừa thâm vừa to ,cơ hồ rất khô ,khó khăn quan sát, Vân Tiêu cũng không khá hơn là bao,khóc cả một đêm,tinh thần tiêu hao, mệt mỏi,
Quân Tiêu thay đồ xong ,tập dợt cho các lão sư kiểm tra,dợt mãi không xong ,người này không né cái chạm thì người kia lại né ánh nhìn người còn lại ,làm các lão sư phía dưới xem đến cau mài khó chịu,ra hiệu tạm ngưng nghĩ ngơi một lát.
Vân Tiêu quay người bước đi,biết người kia chán ghét cô như vậy,cô cũng không mặt dày đến nổi suốt ngày bám lấy.
Vân Tiêu ngồi xuống một góc uống nước,giọng nói quen thuộc phát ra thật gần bên tai cô.
-Vân Tiêu chị muốn cùng em nói chuyện được không?
Vân Tiêu nhìn người kia đánh giá .
-Vậy sao,còn tôi không có chuyện gì muốn nói với chị.
Vân Tiêu đi đến trước mặt Mao lão sư.
- Mao lão sư chuyện chị ấy yêu cầu ,em đồng ý,cô hãy giúp chị ấy tìm một người bạn diễn mới.
Mao lão sư khó xử .
-Vân Tiêu à,cô kiếm đâu ra người bạn diễn phù hợp với Quân Quân hơn em đây.
điếng người , Lệ Quân nhìn qua Mao lão sư,hai người họ đối mắt nói chuyện.
-Lão sư chẳng phải đã hứa sẽ không để ai biết hay sao?
Mao lão sư lắc đầu
-Cô thật sự không có nói mà .
-Đủ rồi ,cô không biết hai em giận nhau chuyện gì ,nhưng nếu như hai em còn đề cập đến vấn đề này 1 lần nào nữa,cô sẽ kỷ luật cả hai không được biểu diễn trong vòng 1 tháng .
Nhu không thành Mao lão sư liền đổi sang cương,thế mà lại hiệu quả ,còn may bọn trẻ còn biết sợ người cô này.
Lệ Quân nắm lấy tay Vân Tiêu kéo ra ngoài,ở nơi chỉ có hai người họ.
-Vân Tiêu, chị xin lỗi.
-Chị đâu có sai,tôi cũng chẳng là gì ,chị muốn đổi liền đổi a.
-Vân Tiêu ,chị thật sự có điều khó nói .
-Vậy được ,ngay bây giờ ,tôi ở đây cho chị cơ hội giải thích.
Vân Tiêu nhìn thẳng vào mắt Lệ Quân chờ đợi câu trả lời , cô đấu tranh với lý trí .
-Lệ Quân chị mau nói gì đi ,cho dù là lời nói dối em vẫn sẽ tin chị mà.
người kia tránh đi ánh mắt ,một chữ cũng không nói , Vân Tiêu vỡ nát tâm can nước mắt lã chã .
-Lệ Quân tôi ghét chị.
Lệ Quân quay lại phòng ,
tập,cô ngồi chờ Vân Tiêu, Thái lão sư nhìn thấy Lệ Quân còn ngồi đó ngạc nhiên hỏi.
-Quân Quân sao em còn chưa thay đồ ra về đi.
-Lão sư Vân Tiêu em ấy đâu rồi?
-Không phải chứ, Vân Tiêu chưa nói với em sao,lúc nãy em ấy nói trong người không khỏe xin cô hôm nay về sớm rồi,em cũng về đi hôm nay luyện đến đây thôi,nghỉ ngơi cho tốt ,2 ngày nữa chúng ta có lịch diễn ngoài trời ,em chú ý sức khỏe một chút.
-Cảm ơn lão sư em nhớ rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top