Chap 6
- Mặt tôi có dính lọ nồi hay sao mà anh nhìn dữ vậy ?! – cô ta nhìn tôi mặt lạnh.
- Cô xinh quá nên tôi nhìn, à...mặt cô dính gì kìa để tôi lau cho. – chưa kịp để cô ta ngăn cản tôi đã nhanh tay không phải chùi mà là béo má cô ta 1 cái thật mạnh, cảm giác trông đã làm sao ấy [~.~] giống như tôi vừa xóa bỏ được phần nào nỗi nhớ .... trong những ngày qua.
Nhưng hành động kì quặc đó của tôi làm sao có thể qua mắt được ba tôi, ông e hèm nghe rõ, tôi đang đắm đuối nhìn thấy gương mặt của cô y tá xinh đẹp bị tôi méo bá đỏ ửng nhăn nhó lại, nghe tiếng e hèm của ba tôi giật mình vội buông tay ra, "BỐPPPPPPPPPPPPP" giờ tôi nhìn ra mấy ông ba của tôi luôn, đặt tay lên má mình, nóng nóng, đau đau, rát rát, cũng may tôi kịp hoàn hồn để nhận ra chủ nhân của cái tát vừa rồi không ai khác chính là ... cô y tá Linh Phụng. Cô ta đứng lên cuối đầu chào ba tôi rồi ra về.... tôi vẫn đứng chết trân ở đó cho đến khi ba tôi lên tiếng:
- Mày làm cái gì vậy con?! Sao tự nhiên ... haizzz.... Mày đúng là chưa hết bệnh thật rồi.... – nói xong ba tôi bỏ lên lầu.
Tôi cũng tỉnh hẳn ra, nhớ điều gì đó... 1 lần nữa tôi lại chạy theo...Linh Phụng.
Vừa chạy tôi vừa la thật to:
- NÀY NÀY! À...À.... KHÔNG, LINH PHỤNG ƠI! CÔ ĐỨNG LẠI ĐÓ.
Cô ta đi từ từ, từ từ như thể chẳng nghe tôi nói gì... bực mình vì cô ta không dừng lại thế là tôi vòng lên trước chặn đầu cô ta.
- Này! không nghe tôi...
"híc....híc..."
- Gì vậy?! sao lại khóc ?! – tôi hỏi giọng nhỏ nhẹ.
Cô ta càng khóc to hơn... " OAAAAAAAAAAAA" ối trời so với cái bề ngoài lạnh lùng thường ngày thì bây giờ cô ta thật đáng thương và trông như con nít....
- Nè.... Nói nghe coi.... Sao khóc ?!
Cô ta nín khóc nhưng chẳng chịu nói gì... cô ta đi trước... tôi đi theo sau...vì tôi cảm thấy có lỗi....
Sáng hôm sau... cô ta đến nhà tôi, khuôn mặt vẫn lạnh lùng như vậy... nhìn cô ta lạnh lùng với tôi, tự nhiên tôi cảm thấy bực bực, tôi ghét khi bị cô ta quăng cái mặt lạnh khi nhìn tôi.... Đang mãi mê suy nghĩ thì thằng Hoàng đến nó vỗ vai tôi:
- Ê... mày đang suy nghĩ cái gì mà đăm chiêu vậy hả thằng quỷ?!
- Quỷ đầu cha mày, tao có suy nghĩ gì đâu. – tôi chối.
- ờ...mày .... Hôm bữa trong bệnh viện lúc mày tỉnh á ....
- Thì sao?!
- Lúc tao tỉnh mày là đứa đầu tiên dậy... có gì lạ đâu mày ngủ tỉnh mà!
- Không....lúc tao dậy không phải vì mày....
- Chứ vì cái gì?! Mày nói rõ ra coi ....
- Tao nghe có tiếng hát bên ngoài hành lang, sợ có người đột nhập vào phòng hại mày nên tao dậy xem sao...
- Mày nghĩ ai rảnh mà vào hại tao?!
- Sao biết được mấy thằng cha đối tác của ba mày nhìu khi chơi xấu thì sao ?!
- Còn tiếng hát ?! mày ảo tưởng hả?! hay nghe nhầm ?!
- Không tao không nhầm đâu.... Tao nghe có tiếng hát rõ rang lúc tao bật dậy thì thấy mày đang cười, tao vui quá nên xém quên luôn... hôm nay qua nhà mày tự nhiên nhớ.
- Con trai hay con gái?!
- Nghe giọng thì có vẻ giống con gái, cũng không phải là hát mà là như ư a ư a cái điệu nhạc á...
- Mày nói thật ?!
- ừ... tao nói thật chứ tao xạo mày làm gì?!
- Thôi bớt đùa đi nha mảy....
- Sh!t tao nói thật mà, mày không tin tao?! Giờ cá gì đi tao với mày đến bệnh viện xem
lại camera ngày hôm đó...
- Ok gì cũng được. - nói xong tôi với thằng Hoàng lên xe phóng đến bệnh viện....
Nhanh chóng gửi xe xong tôi và thằng Hoàng đi vào bệnh viện đến khu vực, tiếp tân tôi hỏi cô nhân viên chổ quan sát tất cả camera ở đâu, rồi sau đó nhanh chân đến đó...
- Chào chú! Chú ơi, chú cho cháu xem lại đoạn camera rạng sáng ngày zzzzz được
không chú?!
Chú ngồi phòng camera nhìn chúng tôi với vẻ nghi ngờ như chưa tin tưởng ...
- Dạ, cháu từng là bệnh nhân ở đây ạ! Ba cháu là ông Phong Thiên đó ạ!
Nghe đến tên ba tôi chú ấy cho chúng tôi xem liền, thái độ còn rất ngạc nhiên nữa, và vội vã cho chúng tôi xem....
- Đoạn này nè chú! Chú trở lại 1 chú giùm con! – thằng Hoàng nhìn chăm chú vào màn hình .....
- Rồi ngưng..... – thằng Hoàng cười rồi nói tiếp:
- Mày có thấy gì không?! Tao không xạo mày chứ?! – nó nhếch mép.
- Nhưng.....
- Mày làm gì mà mặt mũi xanh lét vậy?!.... tao hỏi mày mới đúng! Who is she?!
- Làm sao tao biết?! – tôi đang ngờ ngợ, tôi cũng chẳng biết phải nói sao... có 1 cô gái
xuất hiện trong cuộn băng mà camera ghi lại... cô gái đó mặc nguyên 1 bộ đồ màu trắng, tóc tai rũ rượi, không đi mà là bay nhấc bỗng hẳn lên mặt đất... tôi còn hú cả hồn vía cứ như xem phim kinh dị.
- Chú ơi! Cái này có nghe được tiếng không chú. – thằng Hoàng lên tiếng như thể nó cho tôi thấy là nó hoàn toàn không có bịa đặt chuyện để xạo tôi.
- Chắc là được, nhưng mà nó hơi nhỏ.... – chú giám sát camera nói.
- Chú cho bọn cháu mang về nhà được không?! – thằng Hoàng nói.
- Được chứ.... Nè mang về đi! Thứ 6 tuần này nhớ đến để trả chú, để chú còn giao lại
cho bệnh viện nữa. – nói ròi chú giám sát camera đưa cuộn băng cho chúng tôi.
- Vâng! Cảm ơn chú... tụi cháu về! – tôi và thằng Hoàng rời bệnh viện mà trong lòng tôi rối bời với nhiều câu hỏi ?!
Cô gái xuất hiện trong cuộn băng đó là ai ?! Tại sao cô ta lại xuất hiện ở bệnh viện đó ?! Tại sao cô ta lại hát và đi ngang phòng của Phong Vân ?! đó là 1 sự tình cờ hay là việc làm có mục đích ?!
Khi về đến nhà tâm trạng của tôi không khỏi bàng hoàng.... Biết tôi đang suy nghĩ chuyện gì thằng Hoàng đánh trống lãng:
- ê Phong tối nay đi bar chơi đi, xả xui vụ hôm bữa mày bị tông xe đi ! – nó nhìn tôi cười tươi.
- Hả ?! à.....ờ....ờ...nhớ rủ thêm tụi mấy đứa nó nữa !
- ừ tất nhiên rồi ! để tao gọi cho tụi nó chuẩn bị....
8h tối tôi với thằng Hoàng phóng xe đến bar Black Angels... Tiếng nhạc xập xình từ bên trong vang vọng ram tôi nhếch mép, đã bao lâu rồi tôi không đến đây nhỉ ?!
- vào đi thằng quỷ còn đứng tự kỉ cười 1 mình nữa ! – thằng Hoàng nói to, làm tôi giật mình tôi trả lời:
- tao biết rồi... nảy thấy em kia xinh quá định đứng ngắm 1 tí mà mày cũng .... – tôi nhìn nó cười ngượng ngượng vì chẳng biết sao tôi lại nói dối ?! mà cũng chẳng biết sao
khi lại nói câu đó.... ặz ặz... tôi bị điên rồi có khi nào tôi chưa bình phục không nhỉ ?!
- ừ.... Muốn ngắm thì vài bar cho mày ngắm đã con mắt.... thích thì chọn 1 em over night luôn ! hehe – thằng Hoàng cười gian.
- Thôi mày cho tao lạy! đừng có mà đầu độc tâm hồn trong sáng của tao. – nói rồi tôi bỏ vào bar trước.
- Trong cmn sáng ! – nó nhìn tôi cười khinh bỉ trước sự ngây thơ của tôi hờ hờ....chắc ngây thơ]
Quán bar cũng đông đúc dần... trẻ có già có nhưng đa số toàn là những cậu ấm cô chiêu con nhà giàu, tiếng nhạc to đập mạnh, đám người cứ lắc lư theo beat nhạc mà cô DJ nữ đánh, ai ai cũng vui vẻ tỏ ra hào hứng, có mỗi tôi không quan tâm đến mọi thứ... chọn đại 1 cái bàn trong góc tôi gọi 1 chai rượu và 1 dĩa trái cây cứ thế mà ngồi nhâm nhi ly rượu, tụi bạn tôi cũng đã đến, tụi nó vui vẻ gọi tôi là nhảy cùng nhưng tôi từ chối... ngồi đó nốc rượu và suy nghĩ thì chợt có 1 cô gái từ bàn kế bên, nâng ly rượu lên như ý mời tôi, tôi lịch sự cũng nâng ly rượu lên cười nhếch mép rồi uống cạn.
Sau ly rượu đó thì cô ta mạnh dạn hơn, cầm ly rượu đi qua bàn của tôi:
- xin lỗi tôi ngồi đây cùng anh được không ?! – cô ta vẫn đứng đó nhìn tôi, thấy mất lịch sự quá tôi nói:
- à...được chứ ! – tôi nở 1 nụ cười xã giao với cô ta.
- Sao anh không ra ngoài nhảy cùng nhóm bạn của anh ?! – cô ta vừa hỏi tôi vừa nâng ly rượu lên. – tôi cũng nâng ly rượu, uống 1 ngụm rồi trả lời:
- Hôm nay tôi không có tâm trạng lắm ! – mặt không cảm xúc.
- Anh đang có tâm sự ?! – cô ta nhìn thẳng mắt tôi, tôi cũng nhìn cô ta, như bị nói trúng tim đen tôi liền quay sang hướng khác... thấy hành động đó của tôi, cô ta nhếch mép cười khinh khỉnh...
Tôi đưa mắt nhìn quanh quán bar thì thấy ai quen quen như Linh Phụng đang ngồi uống rượu 1 mình ở quầy bar... 1 cái bàn ở gần đó... có đám cậu ấm nào tóc đỏ tóc vàng nhìn cô ấy với ánh mắt thèm thuồng. mà phải công nhận là hôm nay cô ấy đẹp thật, cái váy ôm sát body để lộ ra làn da trắng, cặp đùi nõn nà, gương mặt thanh tú có cặp mắt kính nhìn cũng thư sinh lắm chứ ! Vậy biểu sao tụi kia không thả dê lát sau tụi đó đứng lên đi lại gần Linh Phụng lúc này cô ấy đã ngà ngà say rồi, thấy sắp có sự không lành, đúng lúc đó anh bồi bàn đi qua tôi nhớ tới cái tệp gấy order, tôi ngoắc anh bồi bạn lại, lấy tờ giấy viết lại vài dòng rồi lấy chai rượu để lại, móc bóp từ 100k nhét vào tay anh bồi bàn sau đó quay sang nói với cô gái:
- giờ tôi có việc bận rồi ! tôi đi trước, cô chơi vui vẻ! – cười xã giao với cô ta rồi nhanh chân ra khỏi quán bar, lúc này tụi đó vừa đưa cô ấy lên taxi, tôi cũng phóng xe rượt theo.... Vượt mặt tôi chặn đầu xe, chiếc taxi thắng gấp làm tụi cậu ấm cũng nháo nhào....
Rồi cả đám tụi nó đi xuống, trừng mắt giận dữ nhìn tôi quát:
- THẰNG KIA MÀY LÀ AI ?! SAO DÁM CHẶN ĐẦU XE CỦA TỤI TAO ?!
- Tao không nói nhiều....trả cô gái trong xe của tụi mày cho tao. – tôi nhếch mép.
- Tại sao tụi tao phải trả ?! – cả đám nhìn tôi, như là tôi là kẻ phá hoại cuộc vui hoang thú trong đầu của bọn chúng.
Mời Bạn Đọc Tiếp Tại Trang :
- Cô ấy là vợ tao. [mạnh miệng dữ vậy thánh ~~ !] – lấy gói esse trong túi ra mồi 1 điếu thuốc, hút hà 1 hơi, tâm trạng bình thản.
- Mày lấy gì chứng minh cô gái đó là vợ mày ?! – thằng này chắc đầu đàn trong đám.
- gọi cô ấy dậy hỏi cô ấy là biết !
- nhưng cô ta say khướt rồi, thế thì mày làm sao chứng minh ?! – thằng đấy hỏi tôi.
- Tụi mày muốn giải quyết trong êm đềm hay đổ máu ?! – tôi đang dần mất kiên nhẫn.
Thấy tụi nó im tôi nói móc con dao trong đế giày ra, rạch thẳng 1 đường dài trên tay....máu chảy, tôi trừng mắt nhìn tụi nó nói:
- chính bản thân tao, tao còn không thương thì tụi mày gọi Là cái gì ?! THẰNG NÀO MUỐN CHẾT THÌ CỨ NHÀO DÔ ! – nói xong tôi lủi thẳng vào đám tụi nó.... Hoảng loạn tụi nó bỏ chạy khắp phía. Đang tính mở cửa chiếc taxi thì Linh Phụng mở cửa từ trong bước ra.... Tôi còn đang đứng ngây ra đó thì Linh Phụng đi đến ôm lấy tôi nói nhỏ vào tai tôi:
- đồ khùng! – nói xong cô ấy đi đến chiếc xe của tôi.
Nghe cô ấy nói tôi là đồ khùng tự nhiên tôi lại thấy vui và phụt cười.... cô ấy giống Linh Phương quá!
- tôi giống cô gái gì tên Linh Phương của anh phải không?! – cô ấy không quay đầu lại.
- phải rồi cô rất giống! – tôi cười nhạt.
- chở tôi đi đến chổ này tôi sẽ kể chuyện về cô ấy cho anh nghe! – nghe câu này của Linh Phụng xong tôi vừa bất ngờ vừa nghi ngờ, không biết cô gái này định trêu chọc tôi hay là cô ấy biết Linh Phương thật ?!
- cô biết Linh Phương ?! – tôi hỏi 1 câu đầy nghi ngờ.
- 1,2... - nghe Linh Phụng đếm tôi nhanh chân chạy đến, leo lên xe chở cô ấy....
- Chạy đi tôi chỉ đường ..... – Linh Phụng nói.
Mời Bạn Đọc Tiếp Tại Trang :
- Cô nói gì đi chứ ! – tôi lên tiếng....
- Chạy đi... đến ngã tư rẽ phải.... – Linh Phụng trả lời tôi.
- Cái đường này đến bệnh viện mà.... – tôi ngạc nhiên.
- Thì cứ chạy đi ! anh có muốn chết không ?! tôi biết là anh quan tâm chuyện của Linh
Phương nhưng từ từ đã... đến bệnh viện băng bó vết thương trước rồi sau đó.... . – Linh Phụng ngậm ngừng ở cuối câu nói.
Tôi cũng chẳng nói gì nữa.... tập trung cao độ chạy xe 5' sau đã đến bệnh viện. giờ là ban đêm chỉ còn có vài cô y tá ở lại trực đêm trong bệnh viện. bãi xe vắng vẻ, chỉ có ánh đèn của bệnh viện le lói trong khoảng trời mờ ảo....
Tôi cùng Linh Phụng bước vào bệnh viện.... Linh Phụng đi lấy đồ sơ cứu còn tôi thì ngồi trong phòng của cô ấy đợi.... vết thương giờ cũng đã ngưng chảy máu nhưng tôi vẫn cảm thấy rát rát, nhìn vết thương mà tôi nhớ đến lúc nảy, công nhận tôi cũng cứng thật! cũng may tụi đấy sợ chứ 1 mình tôi thì làm sao có thể đánh lại bọn chúng cả 5 thằng chứ cũng chẳng ít.... Thấy lâu quá tôi đứng dậy dạo quanh 1 vòng căn phòng trong bệnh viện của Linh Phụng.... chắc được dọn dẹp thường xuyên nên căn phòng mới sạch sẽ được vầy, khi đến tủ sách có vài cuốn ở trên kệ, tôi lấy đại 1 cuốn đang định mở ra đọc thì từ bên trong có 1 cái gì đó rớt ra ngồi xuống nhặt lên coi... tôi không khỏi bàng hoàng bởi vì đó là 1 tấm hình có 2 cô gái có nét rất giống nhau và đó không ai khác chính là Linh Phương và Linh Phụng...
Họ là chị em sao ???! trong đầu tôi lúc này đang rất thắc mắc...
"Cạch" tiếng cửa phòng được mở ra...
Thấy tôi đang cầm tấm hình trên tay mặt không cảm xúc thì Linh Phụng đi đến cũng chẳng nói gì chỉ nhẹ nhàng lau chùi sát khuẩn vết thương cho tôi.... Tôi cũng im lặng để cô ấy làm...
Sau khi sát khuẩn cho tôi xong tôi đang tính lên tiếng hỏi thì Linh Phụng đã nhanh hơn 1 bước:
- Tôi và Linh Phương là 2 chị em.
Tôi vẫn im lặng như cần nghe Linh Phụng giải thích nhìu hơn...
- Tôi biết tất cả mọi chuyện... chỉ là tôi ... haizz... tôi... chẳng biết bắt đầu từ đâu cho anh hiểu.
Câu nói tiếp theo chẳng làm tôi hài lòng hơn, tôi vẫn ngồi đó trầm ngâm không nói lời nào....
- Chúng tôi có nét giống nhau, chỉ là chị ấy lớn tuổi hơn tôi thôi ! ngày còn bé những người hàng xóm thường nhầm tôi và chị ấy, giống như anh hôm bữa trong bệnh viện...
- Tại sao cô ấy mất ?! – tôi hỏi ngắn gọn cắt lời của Linh Phụng.
- Anh đã biết câu trả lời rồi thì tại sao lại hỏi tôi nữa ?! ... chẳng phải....chị ấy đã kể cho
anh nghe hết rồi sao ?!
- Gia đình cô không tính tội thằng đó ?!
- Biết làm thế nào khi....gia đình hắn có tiền, có quyền và cả địa vị nữa !
- Nói thế nghĩ là gia đình cô xem như cho qua. – ánh mắt tôi đầy căm phẫn khi nghe
câu trả lời của Linh Phụng.
- Đó là gia đình tôi... còn tôi thì....
- Thì sao ???! – tôi nhếch mép cười khi nhìn thấy ánh mắt nhìn xa xăm của Linh Phụng.
- Tôi đã hứa 2 chuyện với chị ấy... 1 là sẽ lấy anh, thay chị ấy tiếp tục yêu anh....
- 2 là gì ?! – tôi lại cắt lời Linh Phụng vì cái chuyện đầu tiên tôi nghe mà không có hứng thú lắm.
- Tha thứ cho Mạnh Long... - tôi hơi bất ngờ khi nghe Linh Phụng nói thế.
- Chị tôi quả là 1 người đầy nhân hậu và rộng lượng... bị chính chồng mình giết chết mà vẫn cầu xin tha thứ cho hắn ta. – Linh Phụng cười buồn.
- Cô ấy được chôn ở đâu ???!
- Ngày mai tôi sẽ đưa anh đến đó.
Tôi không đáp trả Linh Phụng nữa mà lấy điện thoại từ trong túi ra gọi cho 1 tên đàn em:
- Mày tìm tất cả thong tin của thằng có tên là Mạnh Long giúp tao.
- ......
- ừ... vậy thôi! – nói xong tôi cúp máy.
- Anh yêu chị tôi nhiều thế à?! – Linh Phụng đi đến tắt đèn rồi từ từ tiến đến gần tôi hơn, đưa bàn tay trắng mềm mại vuốt khuôn mặt của tôi...
- Không phải là yêu mà là....rất yêu.... – tôi trả lời.
- Thế thì... bây giờ... anh yêu tôi như yêu chị tôi đi...- bàn tay của Linh Phụng di chuyển dần trên gương mặt của tôi, rồi cuối cùng là dừng lại ở môi của tôi, táo bạo hơn cô ấy còn hôn tôi, tư thế thì ngồi lên đùi tôi, đồi núi cứ nhấp nhô đụng vào cơ thể tôi, làm người tôi nóng dần lên, Linh Phụng thật sự rất giống Linh Phương, từ vóc dáng, cho đến cách ăn nói, gương mặt tất cả đều rất giống, nhưng...tôi không thể làm điều gì sai trái với cô ấy được, vì cô ấy là em của Linh Phương – người mà tôi rất yêu, tôi tôn trọng Linh Phương và cả Linh Phụng nữa...tôi không hôn đáp trả, chỉ im lặng trong đầu tôi lúc này lại chứa đầy hình ảnh của cô Linh Phương cứ hiện lên mãi không thôi, tôi nhớ cô da diết, nhớ nhiều lắm... nhớ lúc cô đứng trên bục giảng, nhớ giọng nói của cô, nhớ ánh mắt nhớ nụ cười, rồi nhớ đến cái ngày tôi và cô được ở bên nhau, mặc dù nó rất ngắn nhưng tôi nhớ tất cả, đang chìm đắm trong nỗi nhớ cô thì Linh Phụng không hôn tôi nữa mà lên tiếng cũng kéo tôi về với thực tại:
- Anh đang nhớ chị tôi ?!
- Phải rồi ! tôi đang nhớ chị cô. – tôi không phủ nhận.
- Ngay khi tôi đang hôn anh ?! anh không cảm thấy có tí cảm giác gì sao ?! – bàn tay của Linh Phụng sờ lên má của tôi.
Tôi im lặng vì không muốn trả lời, nhưng tôi càng im lặng thì cô ấy lại càng muốn tôi nói thì phải...
- Sao anh im lặng, không dám trả lời câu hỏi của tôi à ?! – cô ấy nhìn thẳng vào mắt tôi, tôi như bị trúng tim đen, tôi quay mặt né tránh ánh mắt đó, vài giây sau đó quay lại nhìn vào mắt Linh Phụng tôi nói:
- Cô muốn nghe câu trả lời ?!
- Anh nói thử xem...
- Tôi... thật sự rất yêu chị cô... dù cho cô ấy có mất đi nữa thì tôi mãi yêu 1 mình cô ấy thôi ! còn với cô họa chăng chỉ là cảm giác của dục vọng.... thứ lỗi vì tôi nói thẳng. – tôi nhếch mép.
- Vậy sao anh không làm theo dục vọng mách bảo anh ấy ?!
- Vì tôi tôn trọng Linh Phương, tôi không thể làm gì có lỗi với em gái của cô ấy được...
- Nhưng là do tôi tự nguyện mà....
- Cô...thật sự rất giống chị cô, nhưng tôi vừa nhìn thấy được 1 điểm cô khác chị cô rồi,... cô cũng rất thông minh, thôi khỏi đóng kịch chi dài dòng nữa, vào thẳng vấn đề luôn đi,... - tôi nhếch mép sau đó là đổi giọng.
- Haha.... – Linh Phụng cười phá lên như kiểu đắc chí lắm.
- Anh cũng đâu thua kém....
Tôi nhìn thấy được ánh mắt đầy căm giận của Linh Phụng mỗi khi tôi nhắc đến Linh Phương, tôi biết cô gái này cũng chẳng đơn giản nhưng tôi sẽ chấp nhận tất cả, chỉ để.... Trả lại món nợ mà hắn đã nợ cô, nợ tôi, và nợ cả Linh Phụng nữa... tôi sẽ dần trả lại tất cả từng thứ 1 cho hắn.... và giờ đây tôi cần sợ giúp sức của Linh Phụng.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top