Chap 11
Cây hoa trà đã nở...
Sau bốn năm đứng im lìm nơi góc ban công ấy, sau hai năm tôi nợ anh một lời hò hẹn, loài hoa ấy đã nở những đóa đầu tiên. Chị chủ biên đến vỗ vai tôi:
"Nó mới nở hoa hai hôm nay thôi. Cả phòng đều thấy bất ngờ..."
Tôi lặng người đi một lúc lâu, lờ đi cả câu cảm thán của chị. Lời hứa với anh... – tôi đang nghĩ xem anh sẽ vui biết nhường nào khi tôi gửi anh lời hứa đó. Ý nghĩ vừa vụt lên, tôi vơ vội chiếc máy ảnh chạy ra ban công, chụp lại một đóa hồng trà đang vươn mình trong nắng.
Điện thoại trong túi áo đổ chuông một hồi dài, tôi bắt máy.
Sau đó, chiếc máy ảnh trên tay tôi rơi xuống đất...
Ngoài cửa sổ, một cánh hoa trà khẽ chao nghiêng...
Một năm sau ngày Minho ra đi, tôi mang ba tấm hình thuộc về anh tới tham dự một buổi triển lãm từ thiện cho trại trẻ mồ côi – nơi anh đã trải qua mười mấy năm cuộc đời. Ba bức ảnh thuộc về anh, nhưng anh chưa từng thấy nó. Bởi vì tôi quên lãng, bởi vì tôi không dám thổ lộ, hoặc vì tôi không còn cơ hội nào gửi tới anh. Nó như lời hẹn anh ngày hoa nở mà tôi không thể nào thực hiện.
Bức hình thứ nhất, một chậu hoa oải hương nằm bên cửa sổ trong ánh nắng chiều yếu ớt...
Bức hình thứ hai, anh đang đứng lặng mình giữa rừng hoa tím ngắt, trong một chiều hoàng hôn đỏ rực chân trời...
Bức hình thứ ba, một đóa hồng trà như đang rung rinh trong chút nắng ban mai...
Cả ba bức hình của tôi đều được một nữ doanh nhân thành đạt mua lại. Người phụ nữ ấy, hai chín năm trước, đã để lại đứa con trai của mình trước cổng trại trẻ mồ côi chỉ vì không đủ sức nuôi con sau khi người chồng qua đời vì bệnh tim tái phát. Sau hai chín năm, bà quay lại tìm đứa con của mình...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top