Chap 10

Ngày nào anh cũng hỏi tôi câu đó, như một thói quen mới hình thành trong ba tháng qua. Những lúc anh thức, tôi nói chuyện cùng anh; những lúc anh ngủ, tôi ngồi ở giường bệnh trống bên cạnh viết bài phản hồi. Bàn tay gõ phím trên máy tính cũng cần thật nhẹ nhàng để anh nghỉ ngơi an ổn. Chúng tôi bên nhau như vậy, chỉ muốn yêu nhau bình yên thế thôi.

Anh càng ngày càng yếu, những lần phải cấp cứu giữa đêm ngày càng nhiều. Điều đó chứng tỏ ngày anh cần phẫu thuật sắp đến gần mặc dù cả anh và tôi đều rất sợ ngày định mệnh ấy. Khoảng thời gian hơn mười tiếng chờ bên ngoài phòng phẫu thuật như khiến người ta chết ngạt, không dám thở mạnh, không dám cựa quậy. Tôi như sợ rằng một cử động nhỏ của bản thân cũng khiến tất cả xung quanh sụp đổ hoàn toàn như những khối domino vô dụng.

"Phẫu thuật thành công. Nhưng phải chờ quan sát tình trạng của người bệnh. Hiện tại, bệnh nhân vẫn chưa qua thời điểm nguy hiểm, nhưng tỉ lệ sống cao hơn rồi."

Tôi không biết nên vui hay buồn khi nghe vị bác sĩ nói. Có lẽ nên vui nhỉ, khi mà anh đã vượt qua được chướng ngại vật khó khăn nhất. Cho dù anh chỉ có thể mở hờ mắt nhìn tôi một lúc, rồi lại lịm đi trong mệt mỏi; cho dù anh không thể nói với tôi lời nào, nhưng chỉ cần anh có thể sống nhiều hơn, tôi cũng sẽ lấy đó là một niềm hạnh phúc.

Còn tôi phải đi làm. Khoảng thời gian dài không tới tòa soạn khiến tôi trở nên uể oải khi ngồi vào bàn làm việc. Ánh nắng chiếu xuyên qua cửa kính, phản chiếu trong ánh nhìn của tôi một màu hồng rực rỡ nơi góc ban công.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top