Chương 2
Ký túc xá 'Hoa Hướng Dương', bảy giờ sáng. Hoạt động của một ngày mới đã bắt đầu với hầu hết mọi người, một vài trong số đó vừa mới thức giấc, một vài người khác đã vội vã ra khỏi nhà, còn một số khác thì...
"Chín bảy."
"Chín tám."
"Chín chín."
"Một trăm."
Âm thanh đếm số kết thúc bằng tiếng thở phì phò nặng nhọc, cậu vươn tay tắt đồng hồ báo thức, cư dân ký túc xá phòng số 919 đi tắm và chuẩn bị tới trường.
Teerayusiri Yothin, vẫn được gọi với cái tên ngắn gọn là Team, đứng dậy, lấy khăn bông rồi đi vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân. Hôm nay không có giờ thực hành ở câu lạc bộ bơi vì thế cậu thay bằng bài tự khởi động tại gia. Cậu chăm chú tới vùng cơ bụng sáu múi đang lộ ra một cách rõ ràng sau suốt một thời gian dài biến mất vì lười biếng. Mặc dù tuyên bố từ khi mới bước chân vào trường Đại học, nhưng phải vài tháng trước đây, sau trận tập huấn cùng với câu lạc bộ, các múi cơ của cậu mới được hình thành một cách bài bản.
Anh chàng năm nhất cao ráo trong bộ đồng phục sinh viên, mặt mày nhăn nhó đang cố gắng thắt cà vạt. Team chỉ có thể mong chờ một ngày, cậu không còn phải thắt cái thứ phiền phức này nữa, vì dù đã cố học nhiều lần, kết quả cậu vẫn không làm được. Cuối cùng, cậu chịu thua. Team nhặt lấy chùm chìa khóa và không quên nhắn tin cho người bạn thân, nhờ cậu ta làm sandwich cho bữa sáng.
Tám giờ sáng, sinh viên khoa kinh tế đa phần chưa hết cơn buồn ngủ. Team đi tới ngồi xuống ghế bên bàn đá đặt trong khu khuôn viên trường học, nơi có món sandwich ngon đến nhỏ dãi đang sằn sàng chờ cậu trong chiếc hộp.
"Hey, đồ ăn đây rồi!" Team sung sướng khi thấy đủ hai món cậu yêu cầu: sandwich ức gà và cá ngừ bơ lạt.
"Cái này cho cậu, Team."
Parm, từ một người bạn mới quen trong ngày định hướng của trường, giờ đã trở thành người bạn thân thiết. Đứa bạn này là con của chủ một nhà hàng nên luôn luôn biết cách tự tay làm cho cậu những đồ ăn ngon lành bổ dưỡng.
"Cái này cho ai?"
Team chỉ vào chiếc hộp nguyên vẹn còn lại, thắc mắc. Cô nàng Manow, người thứ ba trong nhóm bạn thân đã ngồi nhai nhồm nhoàm phần của mình ngay bên cạnh.
"Phải rồi, cho ai?" Manow đã nuốt xong miếng bánh cuối cùng, trưng ra bộ mặt 'người mà ai cũng biết là ai đó'.
Team lập tức bắt được tín hiệu, nhếch mày rồi nheo mắt đáp "Ồ!!!!!!"
"Ồ à cái gì." Parm mặt mũi đỏ bừng hét lên.
"Nào nào, nổi nóng có nghĩa là thừa nhận." Team lắc lắc ngón tay.
"Đưa đây, mình chuẩn bị qua phòng thay đồ của câu lạc bộ lấy đồ cá nhân. Mình sẽ đưa nó cho anh iu của cậu."
Team nhặt chiếc hộp bỏ vào ba lô, tính đứng dậy thì Parm níu lại.
"Đợi đã."
Parm xoay người cậu đối diện, chỉ vào chiếc cà vạt vất vưởng trên cổ Team. "Cậu không ăn mặc cho tử tế mà cứ đi như thế hả? Muốn bị phạt sao?"
"Ờ, làm giùm đi." Team xoa đầu bạn thân.
[Tách]
"Manow!!!" Parm quay đầu về phía phát ra âm thanh. "Cậu chụp tụi mình tính đăng lên đâu vậy?"
Manow cười gượng gạo, cô từ từ hạ chiếc điện thoại trên tay rồi giấu biến vào túi.
"Đừng như vậy, cậu nhìn xung quanh kìa. Ở đây có bao nhiêu người, bọn họ chẳng đang hú hét cả lên. Mình nghĩ mấy người đó cũng đã chụp đủ hình rồi."
Team đưa mắt theo hướng chỉ tay của cô bạn, đúng là mấy cô nàng xung quanh đang xì xào bàn tán. Cậu nhún tai, không quan tâm vì bản thân cậu thấy việc bị đồn thổi hẹn hò với người bạn thân này chẳng là vấn đề gì hết. Xã hội bây giờ tiến bộ và đón nhận nhiều mối quan hệ, ngay từ ngày đầu gặp nhau ở trường, hai người bọn họ đã bị gán ghép như vậy rồi. Có rất nhiều những cặp đôi nam – nữ, nam – nam và cả nữ – nữ như vậy trên trang hoạt động của trường.
"Nghe này, mình nghĩ anh Dean sẽ hiểu thôi."
Team giả bộ trêu chọc cậu bạn trước khi chạy thoát khỏi cú đánh của Parm. Ghẹo cậu ta thêm nữa trừ khi Team muốn tìm đường chết.
*****
Câu lạc bộ Bơi sáng nay lác đác bóng dáng các thành viên có lịch luyện tập. Một vài trong số đó đang chuẩn bị cho bài khởi động đầu tiên. Team nhét đống quần áo cùng túi sách vào tủ đồ, rồi bắt đầu liếc ngang liếc dọc tìm kiếm vị chủ tịch câu lạc bộ nổi tiếng giờ đang không biết ở nơi nao.
Người Team đang nghĩ tới, chủ tịch câu lạc bộ bơi trường đại học T – Dean, có thể miêu tả bằng từ đẹp trai nhất đội, con lai giữa hai dòng máu Trung – Tây, với đôi mắt màu nghi xanh cực kỳ quyến rũ. Và điều quan trọng là, anh ta đang tán tỉnh người bạn thân nhất của Team.
Vị thần tình yêu mẫn cán như Team nên nhanh chóng tìm ra anh và tránh gặp phải 'con cáo tinh ranh' bên cạnh ảnh.
"Anh Dean." Team vẫy tay khi thấy dáng người cao lớn quen thuộc của anh phía xa xa đang nói chuyện cùng ai đó.
"Của anh đây, Parm làm đấy." Anh chàng đặt chiếc hộp sandwich vào tay Dean. Đôi mắt màu ghi xanh của người này bỗng chốc trở nên dịu dàng khiến Team cảm thấy thích thú.
Hummm, Parm à, đừng để người này chạy thoát.
"Của anh đâu?"
Team giật mình, cậu không để ý có người xuất hiện từ phía sau túm lấy cánh tay mình. Thật muốn khóc tiếng chó.
"Không, Hia. Parm chỉ đặc biệt làm riêng cho anh Dean thôi."
Team vừa đáp vừa thò tay lấy phần sandwich của mình trong chiếc hộp ra. Tuy nhiên, phần bánh chưa kịp đưa tới miệng, nó đã biến mất trong miệng của vị phó chủ tịch không mời mà tới kia.
"Hia, gì đây? Bữa sáng của em."
"Ồn ào." Win không bận tâm, vẫn cứ vừa nhai vừa hỏi "Mấy giờ có lớp?"
Team chỉ biết thở dài. Cậu ta lấy nốt phần còn lại trên tay đàn anh bỏ vào miệng "Chín."
"Tốt, vậy cùng đi ăn sáng."
Nói rồi không để đối phương kịp trả lời, chủ nhân mái tóc vàng óng đã túm tay lôi cổ đàn em năm nhất, vui vui vẻ vẻ rời khỏi câu lạc bộ.
Căn-tin chính của trường vẫn còn một vài sinh viên đang dùng bữa. Win đặt cốc mỳ đặc biệt lên bàn, người còn lại có nhiệm vụ giữ chỗ lập tức lấy tay che mắt. Trong hoàn cảnh này, có vẻ như ai đó không mấy dễ chịu.
"Hia, ăn vậy chẳng có vị gì hết."
Team nhòm sang cốc mỳ nước trong veo của người đối diện. Nước dùng loại gì nhìn không có màu đỏ thông thường của ớt*, chẳng khác nào cháo trẻ con.
"Bữa sáng anh toàn ăn như thế này. Thử đi, bỏ vô hai hoặc bốn muỗi nước chanh."
Team làm theo, cũng không cằn nhằn gì thêm. Cậu quyết định thưởng thức bữa sáng trong hoà bình. Lúc đầu còn tưởng chỉ được mỗi mẩu sandwich cứu đói từ giờ cho tới tận chiều.
"Quào, Win ăn sáng với cậu ta nữa kìa."
"Ờ, sáng nay đã thấy nó dùng bữa với bánh mì và cà phê rồi mà."
Mấy gã cao to đi qua chào hỏi. Team ngẩng mặt lên rồi chắp tay vái chào, nghĩ bụng bọn họ chắc đều là đàn anh năm ba. Ba người bọn họ chăm chú quan sát cậu nhóc bằng thái độ thích thú.
"Lượn, để em ấy ăn."
Em ấy?!?!?!?
Team bị bất ngờ vì cách gọi của gã đàn anh khốn. Oyyyyyy. Kỳ dị là gọi như thế cũng... êm tai.
"Thằng cờ hó. Ha ha ha... rồi chăm sóc ẻm của mày đi." Một trong số những đàn anh nhắm vào Team, cố tình vuốt ve cánh tay của cậu.
Win chỉ lườm còn cậu nhóc đối diện thì đã lộ rõ vẻ khó chịu.
"Đây là thằng Team, thành viên năm nhất của câu lạc bộ."
"Ồ, ra đây là người mày kể bơi tốt lắm đây hả?"
"Tốt tốt, thân thiết với thằng bé rồi truyền dạy hết sự xấu xa của mày luôn đi nha, Win. Khó tìm được ai như chú em này lắm đấy."
Gã đàn anh vừa nói vừa vỗ bồm bộp vào vai Team, những tưởng có thể khiến mặt cậu cắm xuống cốc mì. Team chỉ cười trừ, yên lặng cặm cụi ăn hết đồ ăn trong cốc.
Win nói chuyện thêm với bạn vài ba câu rồi hẹn gặp nhau trong lớp. Mấy người bạn vừa đi khỏi, anh ta quay sang gãi cằm người đối diện.
"Làm sao?"
"Không." Team gạt bỏ tay đàn anh, chắp tay cảm ơn khi hoàn thành xong bữa sáng "Hia, mấy giờ có lớp?"
"Chín giờ giống mày. Còn chưa tám rưỡi, ngồi lại nói chuyện chút đi."
Cũng không cần Team đáp, Win đã rót lấy hai ly nước, đẩy một ly tới trước mặt đàn em.
Team nhận ly nước, hoang mang nhìn đàn anh đầy ngờ vực.
"Tại sao gã khốn như anh lại thích chăm sóc người khác nhỉ?"
Win nghe xong, cốc nước lên đến miệng cũng ngừng động tác. Sự thật là sáng nay anh đã dùng bữa ở đây một lần rồi.
"Có thể do anh là con giữa."
"Con giữa?!?"
Win gật đầu "Anh mày vừa có anh vừa có em. Bọn họ ai cũng đần cả, chắc vì thế chăm sóc họ riết thành thói quen. Em trai anh kém anh có vài tuổi nên nó dính anh từ bé, mày thì sao?"
"Em thì làm sao?!?" Team ngơ ngác.
"Có anh chị em gì không?"
"...Nếu anh chị em cùng ba mẹ... thì không."
Câu nói của Team khiến vị phó chủ tịch im lặng. Đôi mắt bối rối của cậu ta khiến lời muốn hỏi của Win nuốt ngược vào trong.
"Vậy. Anh nên nói gì với mày đây?"
"Hửm?!?"
"Về anh ấy, việc nhuộm tóc hay xăm mình, vì anh muốn được chú ý."
[Khụ Khụ]
Team sặc nước ho khan một tràng. Hai mắt anh chàng trợn tròn, tay chỉ vào mái tóc màu mè của gã đàn anh, vừa cười vừa nhạo.
"Chết tiệt, Hia. Anh là trẻ con mẫu giáo sao? Ôiiiii!"
Lăn lộn cười bò tới lúc bị đàn anh cốc đầu, cậu mới khép nổi miệng.
"Lúc đó anh mày còn đang là một đứa trẻ con mới lớn. Có hiểu thế nào là tuổi nổi loạn không hả? Ba mẹ chỉ quan tâm đến anh, em trai. Đến năm thứ ba trung học, anh trốn học và cắt tóc. Trước khi ra trường, anh nhuộm tóc, khuyên tai, xăm hình." -Win nhún vai- "nhưng vì điểm số của anh xuất sắc nên giáo viên không phạt, anh cũng không gây rối gì cho trường, hơn nữa lại còn đạt giải thi học sinh giỏi, chơi thể thao giành huy chương vàng bóng rổ và tenis."
Team tròn mắt "Không phải đánh bóng bản thân vậy đâu."
Win bật cười "Anh chỉ nói sự thật. Nhưng dường như ba anh vẫn biết mọi chuyện. Ông biết đứa con ổng yêu thương đang gặp rắc rối".
"Thì rõ, nhưng Hia, tại sao anh lại bất trị như vậy?"
"Sai, đó gọi là ngầu. Mục đích lúc đầu đúng là để gây sự chú ý với ba, nhưng sau nhận ra đó là sở thích, năm nào anh mày cũng làm."
Win kéo ống tay áo khoe ra một chuỗi những hình vẽ hoa văn và dây thép gai vòng quanh bắp tay.
"Anh có cả hình xăm dưới bụng, là hình... à, mày thấy rồi mà."
Tự nhiên đỏ mặt, Team nghiến răng "Con mẹ anh, thấy gì mà thấy???"
Đêm hôm đó cậu đâu có chút ý thức nào, phòng lại còn tối đen.
[Bốp]
"Oyyy, sao đánh." Cậu nhóc vừa xoa đầu vừa lườm nguýt bất mãn.
"Sao lại không thấy, mày không phải thành viên câu lạc bộ bơi chắc, quên hả?"
"... Ờ, đúng!"
Ngày nào cậu chẳng thấy gã đàn anh khốn này mặc quần bơi, nhưng lại chẳng hề biết dưới bụng anh ta xăm cái gì, chỉ biết cái bụng ấy... ờm... đẹp, ngầu.
Khoé môi gã đàn ông trẻ nhếch lên một ý cười nhàn nhạt, ánh mắt ranh mãnh bừng lên như vừa được chứng kiến điều gì thú vị. Thân thể cao to ghé sát đàn em, giọng điệu dụ dỗ nhả vào tai đối phương.
"Nhưng mà riêng hình xăm dưới lớp quần bơi, chắc chỉ có mỗi mình mày thấy chúng."
"Khốn kiếp!"
Mặt Team đỏ bừng, càng làm biểu cảm của đối phương trở nên khó diễn tả. Cậu nhấc chân sút cho đàn anh một cú. Win ngoác miệng cười ha ha, mặc cho cậu hùng hổ đứng phắt dậy.
"Vào lớp đây."
Cậu cầm bát ăn mì của mình đi trả, không quên mang luôn bát của người kia theo.
Win lắc đầu. Cho dù mồm miệng cậu nhóc này có hay nói bậy nói bạ, thì bản chất vẫn là một đứa trẻ biết điều. Anh lại thích cách nói chuyện như vậy của thằng nhóc: cứng đầu, bất cần nhưng vẫn quan tâm, lo lắng. Win tự hỏi không biết ở nhà cậu ta là người như thế nào. Có lẽ phải tìm cách về nhà cậu ta chơi một lần cho biết.
*****
Tiết học môn kinh tế quốc tế của sinh viên năm ba khá sôi nổi. Giảng viên chia họ thành nhiều nhóm nhỏ, tự tìm chủ đề bàn luận rồi viết báo cáo và thuyết trình vào đầu tháng sau. Bài này sẽ được tính 10% vào điểm giữa kỳ, vì thế trong lớp bây giờ, sinh viên túm tụm xung quanh bàn học.
"Bữa sáng ngon chứ?"
Dean chẹp miệng, trong khi tay vẫn không quên ghi chép lại những chủ đề bàn luận mà mọi người đưa ra.
"Ngon!"
"Thấy mày cười như được mùa." Người bạn bắt gặp Win ở Căn-tin khi nãy chọc ghẹo.
"Trước đấy tao còn thấy nó nhìn người ta chằm chằm, ánh mắt thủ đoạn, không đáng tin chút nào."
"Ánh mắt kiểu gì mày?!?" Một người bạn khác xen vào.
"Như thể nó muốn ăn tươi nuốt sống con nhà người ta."
"Uiiiiiiiiii."
Những người khác trong nhóm hào hứng "Dễ thương không bây? Năm mấy?"
Tiếng cười rộ lên, mọi người bàn tán cười đùa đến chảy nước mắt.
"Năm nhất, nhưng không dễ thương."
Win lên tiếng. Càng nhớ lại gương mặt sáng nay của cậu nhóc, lòng dạ vị phó chủ tịch càng cảm thấy thích thú.
"Au, là sao?"
"Ưa nhìn... một năm nữa. Nói cách khác là cậu ta chỉ cần sang năm hai thôi, sẽ rất đẹp trai."
"Con trai?!?"
Câu hỏi khiến tất cả người nghe im lặng gần như cùng một lúc. Win quay sang người hỏi, nhíu mày đáp.
"Dễ nổi quạu hơn tất cả tụi mày."
Từ mục đích ban đầu lập nhóm để thảo luận bài học thì giờ chủ để đã chuyển sang cậu nhóc năm nhất mà thằng bạn trong nhóm đang tán tỉnh. Win lắc đầu nhìn tập giấy tờ trên tay, còn Dean vẫn miệt mài với việc khoanh tròn những chủ đề có khả năng cao họ sẽ lựa chọn để thảo luận.
"Win!"
"Hử?!?" Win cau mày, đối diện với đôi mắt màu ghi xanh của ai đó làm anh hơi chột dạ.
"Đừng quên thằng nhóc là thành viên câu lạc bộ."
"Không quên."
Dean buôn bút, chuyển toàn bộ sự chú ý sang đôi mắt người bên cạnh. Win thở dài, kéo lấy một tờ giấy khua khoắng.
"Tao biết Dean, biết mình đang làm gì."
*****
[Hắt xì! Hắt xì! Hắt xì!]
"Eo!!!" Manow vẻ mặt quan tâm, vội vàng lấy khăn giấy từ trong túi đưa cho bạn. "Dùng đi này."
"Chết tiệt, tự nhiên hắt hơi thế nhỉ!" Team đón khăn giấy bạn đưa, dụi dụi chóp mũi đỏ lừ.
"Bless you! Mình nghe nói người nào hắt hơi ba lần liên tiếp là có người nhớ đó."
Parm bật cười, ngay lập tức bị cậu huých cho một cú rồi kẹp cổ.
"Cậu dân ngoại quốc hay người Thái hả? Chọn một đi."
Team vò rối tung mái tóc mềm mại của Parm. Cậu bạn nhỏ vừa lấy tay cào cào chỉnh lại mái tóc lộn xộn vừa lầm bầm phàn nàn.
Xung quanh, mấy cô gái bắt đầu hú hét vì cử chỉ thân mật đó của hai bọn họ, và tất nhiên cũng chẳng cần phải đoán, những bức ảnh chụp cả hai đã được đăng ngay lên mạng xã hội, trang họat động Trai đẹp của trường đại học T kèm dòng trạng thái:
Được mùa cả năm nhất cũng có zai đẹp đốn tim chúng ta nè. Nhìn xem! Nhìn xem! Em Team & Em Parm, hai chàng trai đáng yêu năm nhất. #TeamParm#Littledog
Bên dưới là bức hình chụp Team đang kẹp cổ vò mái tóc của Parm.
Bình luận: [admin kiếm đâu ra ảnh năm nhất vậy?
Sao chụp được hay vậy?]
[Mấy em dễ thương...]
[Cả đôi đều đẹp. Chúc bền lâu!!!]
[Hêy!!! Em Team của câu lạc bộ bơi đó. Đẹp trai na.]
[Em Team vừa sinh nhật tháng trước, vậy là ẻm đi học trước tuổi rồi.]
[Lớn nhanh nha cậu nhóc.]
[Em Parm yêu quá nè.]
"Đang làm gì thế?"
Tiếng của một người trong nhóm kéo mọi người để tâm lại vào bài thảo luận.
"Cậu nhóc này sao?"
"Người đi ăn cùng Win sáng nay đấy."
Win lập tức vớ lấy Máy tính bảng, mở trang Mạng xã hội cute boys xem bức ảnh mới nhất vừa được đăng lên mà mọi người đang bàn tán.
"Cậu nhóc này ấy hả? Dễ thương vậy?" Người bạn đó chỉ vào hình cậu nhóc có mái tóc bồng bềnh, nụ cười rạng rỡ.
"Em Parm á? Nhóc này có nhiều hình chụp riêng lắm. Dễ thương kiểu zai Hàn đấy."
"Không phải em ấy!"
Trước khi Win kịp bác bỏ thì người bên cạnh tưởng chừng im lặng đã đột ngột giết chết cuộc trò chuyện.
"Ờ!"
"Ờ!"
"Ờ!"
"Đừng lạc đề nữa."
Dean bộ mặt lạnh lùng như cảnh cáo bạn của anh ta, đừng dùng ánh mắt dần thiếu đạo đức đó nhìn mấy đứa nhỏ.
"Nhầm rồi, em Parm không phải là người ăn sáng cùng Win, thằng nhóc này cơ."
Một đứa bạn khác trong nhóm chỉ vào người bên cạnh. Cả đám im ắng, chăm chú nhìn vào màn hình, có người tò mò còn phóng to ra để nhìn cho rõ.
"Hey, tội nghiệp cậu bé." Một cô gái trong nhóm ca thán.
"Ờ!"
Win vừa cười sằng sặc vừa đáp, thực chất, anh không cảm thấy cậu nhóc cần chút tội nghiệp nào.
"Ê, bộ tính dụ dỗ trẻ con hả. Cậu ta mới mười tám tuổi cách đây một tháng."
Câu nói ấy lập tức khiến Win kéo xuống phần bình luận.
Win trợn tròn hai mắt, mặc dù có xem qua thông tin cá nhân của Team trong bản đăng ký, nhưng anh lại không để tâm xem ngày tháng năm sinh của cậu là ngày nào.
"Ồ, thì cũng đã vừa đủ mười tám rồi." Đứa bạn vỗ vai Win.
Nhưng gã Phawin, phó chủ tịch câu lạc bộ bơi của trường đại học T lại đang vã mồ hôi hột. Bộ não với đầy những tế bào thần kinh thông minh của gã đang quay mòng mòng.
"Kỳ tập huấn của năm nhất ở biển, cách đây đã ba tháng!" Dean vừa xoay bút vừa ghé tai gã thì thầm.
Khốn kiếp, anh đã đè thằng nhỏ khi nó mới có mười bảy tuổi thôi sao!!!!!!!!!!!!!!!
Cảm nhận sự cọ xát nơi bắp đùi, kích thích hô hấp của cậu càng lúc càng dồn dập. Cơ thể run lên vì sự cám dỗ của dục vọng, cậu đang trong tư thế quỳ gối, cặp mông đầy đặn nâng lên, tương thông với phần hông của một ai đó.
"Nhanh nữa!!!"
Tiếng rên rỉ vang lên theo mỗi nhịp đưa đẩy mạnh mẽ, thế nhưng hình như vẫn chưa thoả mãn được cậu.
Đổi tư thế.
Cả người cậu bị nhấn sâu xuống giường, đối phương trùm lên phía trên cậu. Phần hông kịch liệt đưa đẩy, chạm đến điểm mẫn cảm của cơ thể. Cậu ngấu nghiến môi lưỡi đối phương, tóc mai tán loạn đổ mồ hôi ướt át.
...
Đợi chút đã, hình xăm?!?
"Ahhhhh...... Chờ chút!"
Bộ phận đang chầm chậm ra vào một cách không cần thiết phía dưới mông cậu tăng tốc. Nhanh đến nỗi hai mắt cậu mơ màng, hàm răng nghiến chặt, rên rỉ một cách dâm mỹ.
"Đụ má, Hia!!! Ôiiiii, đừng..."
Hình ảnh trước mắt cậu nhoà đi, cùng với sự phóng thích vô cùng sung sướng.
Ôm!!!
*****
"Dừng lại!!!"
Team bừng tỉnh từ giấc mộng hét lớn, chân cậu vẫn còn đang run rẩy. Cậu nheo mắt nhìn đồng hồ: Năm giờ sáng.
"Mẹ nó, là mơ."
Team chửi rủa mình, tự trấn an, chỉ là một giấc mơ mà thôi. Song rất nhanh cậu liền cảm thấy chán nản khi sờ phải chiếc quần lót đã ướt tự bao giờ.
Mày có giấc mơ như thế với gã đàn anh khốn đó cơ đấy!!! U là tròi!!!
Khởi đầu ngày mới với một tâm trạng không thể tệ hơn, khi mà trời còn chưa tỏ, Team đã phải mò dậy giặt quần lót. Cậu vừa đi vừa ngáp, tới cửa hàng tiện lợi trước khu ký túc, thò tay lấy một ổ bánh mì, đồ uống và snack khoai tây bỏ vào trong giỏ.
"Toàn đồ chế biến sẵn cho bữa sáng?"
Team giật nảy, rủa mình cái số chó cắn, thế quái nào lại gặp trúng cái người cậu vừa mơ thấy vào sáng sớm như thế này?
"Dễ thôi, thì để chiều ăn." Team trả lời kiểu gây sự.
"Quá nhiều chất bảo quản." Win cằn nhằn.
Trong giỏ đồ của anh lúc này có hai gói cơm nắm, ức gà luộc cộng với một hộp sữa, chứng tỏ người này ăn uống lành mạnh ra sao.
"Hôm nay có lịch tập không?"
"À, ừm."
Team hạ giọng, ậm ừ đáp. Cậu vốn định tới câu lạc bộ bơi cả ngày, nhưng sau giấc mơ sáng nay, cậu lấy đâu ra tinh thần thượng võ đó nữa chứ?!?
Còn mặt mũi đâu mà đối diện với người này?
Hai người bọn họ đứng xếp hàng trước quầy thanh toán, vì bây giờ còn khá sớm nên khách của cửa hàng chẳng có ai ngoài họ. Trong lúc chờ thu ngân tính tiền, cả hai yên lặng không nói với nhau nửa lời. Bọn họ chăm chăm nhìn tay mình như muốn chọc lủng một lỗ trên đó. Cảm giác bối rối, phức tạp trong lòng khiến Team không dám nhìn thẳng vào mắt đối phương.
Win cũng chỉ đứng yên bên cạnh nghịch điện thoại. Anh giật mình khi nhìn kỹ hơn gương mặt đàn em.
"... Mày không ngủ đủ giấc?!?"
Anh vừa hỏi vừa vươn tay tới mặt cậu, một quầng thâm đen quanh vùng mắt hiện lên khá rõ.
"Mày không ngủ đủ giấc mà bơi thì làm sao cải thiện thành tích? Chẳng mấy chốc sẽ tới vòng tuyển chọn vận động viên cho cuộc đua cấp quốc gia."
Team khựng lại, lách khỏi cánh tay đàn anh, cố ý né tránh sự tiếp xúc gần hơn từ da thịt.
"Biết rồi. Hia, có phải cha nội người ta đâu?"
Phawin cau mày, anh vỗ chỏm đầu đàn em vừa lắc lắc vừa lườm, cao giọng quát.
"Lo cho mày anh mới cằn nhằn."
"Rồi, thưa ba." Giọng điệu ngứa đòn khiến bộ phận nào đó muốn rục rịch.
Win lắc đầu, đứa trẻ này thật bướng bỉnh.
"Ờ, rồi, ba thì ba, chồng cũng được, cứ gọi anh theo cách nào mày muốn."
"Hia!" Team chửi ổng, từ chồng lọt vào lỗ tai gây ra sự chấn động mạnh mẽ, hệt như luồng điện lan khắp cơ thể.
Ohhh, hay lắm. Anh cố tình dùng từ như thế, hẳn rất muốn ăn đấm hả?
"Dừng tay, lấy đồ của mày đi kìa."
Vị phó chủ tịch câu lạc bộ bơi hất hàm chỉ về phía nhân viên siêu thị đứng phía sau quầy thu ngân, trên tay cô đang cầm một túi những đồ ăn vặt của cậu nhóc.
Team thở dài bực bội. Cậu quay lại móc tiền ra thanh toán thì phát hiện, gã đàn anh miệng thúi kia đã trả cả phần của cậu luôn rồi. Ngạc nhiên hơn khi mở túi, Team còn phát hiện trong đó một phần sữa chua và mấy món đồ ăn có lợi cho sức khỏe.
"Ăn uống lành mạnh mới mau lớn nha, nhóc con!"
Người đàn ông trẻ tuổi kết thúc cuộc trò chuyện bằng câu nói đó rồi vẫy tay đi về hướng ký túc xá, để lại một cậu nhóc đứng chôn chân lòng đầy nghi hoặc. Team bặm môi, ánh mắt hình như có phần lấp lánh, hai bàn tay nắm chặt quai túi, cậu vừa thề vừa chửi.
"Con mẹ nó, cư xử như chưa có chuyện gì xảy ra vậy đi."
*****
[Bịch bịch... Tiếng bóng nện lên sàn]
Trái bóng tròn màu cam vẽ nên một đường cong tuyệt đẹp rồi rơi trúng vào rổ, kéo theo tiếng tán thưởng cho một cú ăn điểm trực tiếp vang dội trong nhà thể chất. Tiếng giày đấu ma sát lên trên nền nhà nghe rin rít lỗ tai.
Cậu sinh viên năm nhất khoa Kinh tế – Team – vẫn đang tràn trề năng lượng. Tám giờ sáng, cậu đã mang theo đôi giày chạy bộ tới tham gia trận đấu cùng với mấy người bạn ở câu lạc bộ bóng rổ, từ đó tới giờ đã tiêu hao năng lượng bằng hai hiệp đấu.
"Mệt chết bà!"
Team buông cơ thể ướt đẫm mồ hôi xuống sàn, chân tay sõng soài, miệng thở dốc.
"Sao không chơi nữa? Mày có kỹ thuật khá lắm."
Một người đàn anh trong câu lạc bộ bóng rổ tính lôi kéo thành viên cho đội. Theo anh biết, Team có học bổng của câu lạc bộ bơi nên mới không tham gia các môn thể thao khác. Nhưng nhìn cái cách cậu ta chơi bóng, rõ ràng kỹ năng sánh ngang với các thành viên chính thức của câu lạc bộ này.
"Tập chút thôi, tăng cơ."
Cậu lột bỏ chiếc áo tập lau mồ hôi trên mặt, phần bụng dưới lộ ra những múi cơ rắn chắc khiến mấy cô gái trên khán đài la hét. Họ đã tới xem cậu chơi bóng từ sáng sớm.
"Rồi, không tập bơi à? Lát thằng Win có qua đây, nó lại đổ tội đánh cắp thằng em cho anh."
Người nghe đột nhiên suy nghĩ, nhớ lại trường hợp như vậy lần trước đã xảy ra. Tháng trước khi cậu quá đam mê với việc chơi bóng nên ở lì chỗ này mấy ngày liền. Cho tới khi gã đàn anh khốn kia tìm tới tận đây và lôi cổ cậu về đội. Hành động đó khiến chính vị phó chủ tịch trở thành chủ đề cho mọi người bàn ra tán vào suốt một thời gian.
"Em tới đó tập mỗi buổi chiều."
Team nở một nụ cười khô khốc, qua loa, lấp liếm việc cậu bỏ các buổi tập vào buổi sáng.
Bất ngờ từ đâu một chiếc khăn tắm mát lạnh ném trúng mặt khiến anh chàng tức tối.
"Bố tiên sư—"
"Đi tắm đi, nhanh lên."
Giọng nói quen thuộc này lại khiến cậu mỉm cười. Kéo chiếc khăn bông xuống, gương mặt thân thiện của đứa bạn thân xuất hiện trong tầm mắt.
"Đói quá!!!!"
"Thấy mình thứ đầu tiên cậu đòi là đồ ăn sao? Đứng dậy đi, bữa sáng của cậu mình để kia kìa."
Parm chỉ về phía tấm biển cổ động, một vài hộp đồ ăn đã được đặt ngay ngắn bên cạnh ba lô của Team.
Team đứng phắt dậy chạy vào phòng tắm của câu lạc bộ bóng rổ, ít phút sau quay trở ra với thân hình sạch sẽ thơm tho, tìm tới Parm trên băng ghế chờ. Sáng nay Parm làm đồ ăn thanh đạm, Khlin Khaw4 nhìn rất ngon mắt: cá hồi nướng, cơm gạo lứt với rau xanh, thêm hai, ba món lặt vặt. Cái người đang đói cồn cào thưởng thức bữa ăn với gương mặt đầy cảm động. Thật tốt khi Parm đồng ý phụ trách bữa sáng cho cậu. Parm thích nấu còn cậu thích ăn. Team chỉ việc chuyển tiền cho Parm hằng tuần, để bạn tùy ý lên món tùy theo ngân sách. Vì thế bữa sáng chính là thời gian yêu thích nhất của Team. Cậu thường thức dậy vào sáng sớm, xuống của hàng tiện lợi mua tạm cái gì đó bỏ bụng, chờ đến bây giờ là bữa sáng chính thức.
"Mình nghĩ sáng nay cậu luyện tập ở câu lạc bộ bơi chứ."
Nghe Parm hỏi, Team chột dạ, vội vội vàng vàng đưa ra một lý do biện minh. "Tối qua mình mất ngủ, sáng nay không dám xuống bể bơi."
"Mất ngủ sao?"
Parm lo lắng hỏi lại, nhìn kỹ mới thấy một vầng thâm hiện rõ quanh vùng mắt. "Cậu lại cày game cả đêm hả, vậy nên mới ngủ không đủ giấc?"
"Nô, cậu suy diễn." Team cố phủ nhận trong khi miệng tống một nùi thức ăn. "Có chút chuyện cần suy nghĩ thôi."
"Chuyện gì? Nói cho mình na." Parm nhoẻn miệng cười "Team và Manow lúc nào cũng sẵn lòng nghe mình nói, giờ đến lượt mình lắng nghe các cậu."
Nụ cười thiên thần của đứa bạn ngây ngô làm rung động lòng người, có cảm giác khiến người khác muốn bao bọc, che chở. Team cốc đầu cậu một cái làm Parm la oai oái.
"Cậu xứng đáng có được một người tốt."
"Cậu đang nói cái khỉ gì vậy? Người tốt nào?"
Đứa bạn thiên thần lật mặt, đổi thái độ đấm đá cho Team mấy cú khiến cậu cười sặc, giơ tay đầu hàng. Họ quay trở lại chỗ ngồi, hoàn thành nốt bữa sáng. Team sẵn lòng làm bộ tức giận vì Parm giả vờ nhăn nhó bĩu môi. Cả hai bất giác nhìn thấy vẻ mặt khó coi của đôi phương mà cùng bật cười thành tiếng.
"Nhìn cậu bây giờ như vừa bị ăn đấm."
"Cậu nói ai cơ, chiều quá hư hả."
Dù ngoài miệng toàn những lời cằn nhằn nhưng Team vẫn cất những chiếc hộp đựng đồ ăn vào túi. Cậu sẽ rửa sạch và trả nó vào buổi chiều.
Ăn no xong lại muốn ngủ. Dẫu biết kiểu gì cũng bị mắng, Team vẫn mỉm cười nằm lì ở đây. Cậu lăn qua lăn lại mấy vòng rồi hờ hững buông một câu.
"Parm, cậu thấy Hia Win là người thế nào?"
"Hử? Anh Win?!? Mình đâu có nhiều cơ hội tiếp xúc với anh ấy."
Parm bối rối. Cậu mới nói chuyện với Win vài phút ngắn ngủi, nội dung cũng chỉ là chào hỏi qua loa.
"Nhưng mình nghe nhiều chuyện về ảnh lắm. Mọi người đều nói anh ấy là người tốt, rất biết chăm sóc người khác, con gái thích ảnh lắm đó."
Tin tức này, hiển nhiên Parm nghe từ Manow, trung tâm tình báo luôn luôn được cập nhật.
Team ừ hử trong cuống họng. Cậu thoáng nghĩ tới hộp sữa chua trong túi, thứ cậu dự định tráng miệng sau bữa trưa.
Người tốt hả, hừm...
Team chỉ biết cười khổ. Đó là sự thật, gã đàn anh thực sự ga lăng.
Chúng ta còn ngủ với nhau một lần rồi cơ đấy, đồ khốn.
*****
Tiết học cuối cùng của ngày hôm nay đã nhanh chóng kết thúc nhưng hầu hết sinh viên còn chưa về nhà, bọn họ đều ở lại họp bàn về ngày hội trường Open House sắp diễn ra. Sân đa chức năng dưới tòa nhà khoa Kinh tế đầy ắp sinh viên năm nhất, mỗi người đều có nhiệm vụ riêng được hướng dẫn bởi đàn anh khóa trên.
"Chỉ tới coi bảng tin thì chẳng có gì thú vị hết."
Một đàn anh năm ba thất vọng nhìn tập tài liệu trên tay vì bọn họ đang thiếu ý tưởng tổ chức hoạt động cho sự kiện sắp tới.
"Nghe nói Khoa nghệ thuật có tổ chức Game-Show."
"Đúng rồi, thấy bảo ban tổ chức bên đó thuê hẳn một ngôi sao đến để thu hút mọi người. Oh, nếu là ngôi sao thì chắc là Alex, diễn viên của mấy bộ phim truyền hình gần đây."
"Ghê, rồi chúng ta nên làm gì để cạnh tranh?" Mấy anh chị lớn lo lắng, nếu chỉ trưng bày bảng thông tin không thôi sẽ rất nhàm chán.
"Ai có đóng góp gì không?"
Team nhòm tờ giấy trong tay, mấy người bạn cậu đang chuyển phiếu ghi đồ ăn cho những thành viên khác để gọi món. Có lẽ buổi họp này còn ngốn nhiều thời gian nên bọn họ cũng cần kiếm một ít đồ ăn lót dạ.
"Cậu viết đại cho mình đi."
Team đưa luôn tờ giấy sang cho đứa bạn thân ngồi kế bên rồi giơ tay muốn phát biểu.
"Anh, em nghĩ chúng ta nên thuê câu lạc bộ Thai Desert."
"Thuê câu lạc bộ nấu ăn Thái với mục đích gì?" Đàn anh nhăn trán.
Team chỉ vào người bạn thân bên cạnh, lập tức quảng cáo tài năng của Parm về việc làm ra những món ăn ngon miệng ra sao.
"Parm là thành viên của câu lạc bộ nấu ăn, cậu ấy có thể làm rất nhiều loại đồ ăn vặt đó anh. Nếu chúng ta thuê bọn họ làm những món ăn ngon, chúng ta có thể đặt ra vài luật chơi. Những người tham gia có thể đổi đồ ăn bằng cách thu thập điểm số. Chúng ta sẽ hướng dẫn họ tới xem bảng thông tin để nhận phiếu, phiếu đó coi như điểm để đổi đồ ăn."
Team thực bụng chẳng quan tâm tới việc đổi chác, chỉ biết kiểu gì cũng có đồ ăn miễn phí mà thôi.
"Ờ, nghe hay đấy. Parm, em có thể trao đổi với đội trưởng bên đó được không?"
Parm được chọn thêm người cùng cậu đảm nhận trọng trách thỏa thuận với câu lạc bộ nấu ăn, ngẫu nhiên, người hỗ trợ được cậu chỉ định là Team. Trước khi đến gặp trực tiếp đội trưởng câu lạc bộ, bọn họ phân chia rõ ràng nhiệm vụ, thời gian và kinh phí. Sau khi được sự đồng thuận, cả hội lại bắt tay lên kế hoạch chi tiết, bao gồm cả việc lựa ra một vài món ăn hấp dẫn để trình bày luôn với đội nấu ăn.
"Cậu nhìn được zai đấy, sao không cùng cả nhóm quảng bá hình ảnh cho Khoa nhỉ?"
"Phải rồi, hôm đó tới giúp một tay làm đồ tráng miệng đi." Parm ngấm ngầm định trừng trị thằng bạn vì đưa ra ý tưởng vừa rồi nhưng bất thành.
"Xin lỗi, hôm đó câu lạc bộ bơi cũng có hoạt động em phải qua bên đó." Team nhún vai.
Câu lạc bộ bơi tuần trước đã thảo luận xong chuyện này, họ quyết định để các thành viên năm nhất trình diễn một màn dưới nước. Team không tránh được số phận là nạn nhân của sự kiện ngày hôm đó.
Sau khi chia thành từng nhóm công việc, mỗi nhóm tụm lại một chỗ riêng để bàn bạc những gì cần làm cho phần họ được giao. Team tình nguyện nhận việc thiết kế bảng tin và dựng chúng vì ngày chính của sự kiện cậu sẽ không thể giúp được gì, đành phải chấp nhận làm công nhân trước khi sự kiện diễn ra.
"Thức ăn tới rồi!"
Một người bạn đồng khóa kêu lên. Một tay cô giữ bịch nào trà nào sữa, một tay xách túi nặng những đồ ăn mà mọi người vừa gọi bằng cách ghi phiếu trước đó.
"Cái này của ai nhỉ?"
"Bánh sừng bò của ai gọi đây? Cái này ngon nè."
Cả đám sinh viên nhao nhao vào đống đồ ăn như chết đói. Team nhận phần bánh sừng bò bơ lạc thơm lừng và một phần nhìn như trà sữa trân châu khá bắt mắt.
Cậu nhanh chóng chén sạch phần bánh, mục tiêu kế tiếp là ly trà sữa.
"Ồ vị ngon ghê, chưa uống qua bao giờ."
Team ngắm nghía ly trà sữa chân trâu trong tay, nhìn qua không có gì khác biệt loại cậu hay uống. Trân châu vẫn dai và mềm, nhưng có thêm thành phần nào đó khiến vị của nó khang khác với mọi ngày.
"Cậu gọi gì cho mình đây?" Team quay sang hỏi người giúp cậu gọi món, có vẻ như Parm cũng đang uống cùng một loại.
"Mình không đọc thực đơn, nhìn xem, uống cùng loại với cậu."
Team giật mình. Cậu nhìn Parm với cốc trà sữa y hệt trên tay. Chắc không sao chứ, cảm giác hơi chột dạ.
*****
Chín giờ tối, quanh trường Đại học đã tối mịt. Nhưng bởi vì ngày hội trường đã tới sát nút nên vẫn có nhiều nhóm sinh viên ở lại rất muộn, bọn họ đang chạy nước rút cho công việc. Phần nhiều trong số đó là sinh viên Khoa kiên trúc, những người mà không chỉ hôm nay mà hầu hết mọi ngày đều mang vác đồ dùng, dụng cụ qua đêm ở trường.
Phawin, phó chủ tịch câu lạc bộ bơi lội đang khóa cánh cửa ra vào hồ bơi. Anh là người ở lại sau cùng. Dáng người cao lớn trong trang phục giản dị: áo phông quần đùi thong dong tản bộ, băng qua sân bóng, vẫy vẫy chào mấy thằng bạn còn tập tới tận giờ này. Anh đi tới chỗ để chiếc xe mô tô phân khối lớn, tay cầm điện thoại nhấn vào ứng dụng trò chuyện để đọc tin nhắn mới, chỉ tiếc cái người anh mong nhắn tin cho mình nhất thì lại chẳng thấy đâu.
Người đàn ông trẻ lắc đầu có chút thất vọng, thằng nhóc cứng đầu đã nói đến luyện tập ngày hôm nay nhưng lại lặn không sủi tăm từ sáng sớm cho tới tận bây giờ. Anh thề nếu túm được cậu, nhất định sẽ phạt bơi hai nghìn mét cho đã đời.
Khu vực đỗ xe chỉ có ánh đèn đường mờ nhạt, Win cảm thấy sống lưng rờn rợn. Anh nghĩ tới việc đưa ý kiến tới một người bạn trong hội đồng nhà trường, lắp thêm vài cái đèn cho bãi đậu xe.
"Đi ngay ngắn giùm đi!!!"
Bàn tay đang tra ổ khóa khựng lại, Win quay đầu về phía phát ra tiếng nói.
"Rồi đây!" Gọng một người khác lè nhè đáp lại.
Đứa nào cả gan say xỉn trong khu vực trường học giờ này? Bị giám thị túm được thì toi đời.
"Team, đứng thẳng lên. Mình không đỡ nổi cậu nữa đâu... Này, không mở nổi khóa xe đây."
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Thân hình cao lớn đang dựa lưng vào chiếc ô tô màu trắng mang thương hiệu Nhật Bản, khoanh tay nhìn chằm chằm hai đứa đàn em. Gương mặt quen thuộc với anh đang bước đi xiêu vẹo.
"Anh Win!" Parm tròn mắt, cả người nghiêng ngả vì toàn bộ sức nặng của Team đang đè lên cậu.
"Team!!!"
Hai cánh tay rắn chắc lập tức đỡ lấy đàn em tránh cho việc cả hai suýt bổ nhào xuống đất. Win tăng thêm lực siết lấy cơ thể Team, dán cơ thể cậu vào lòng. Sau chuyển tầm mắt chằm chằm nhìn thằng nhóc còn lại.
"Em Parm đúng không? Sao cậu ta lại trong tình trạng này?"
"Team bị say vì... uống trà sữa ạ."
"Cái khỉ gì?!?! Nhắc lại coi?!?"
Parm nặn ra nụ cười không hề giả trân.
"Là trà sữa ạ. Chuyện là ở khoa, tụi em gọi đồ tùy ý, không may cốc của Team uống là trà sữa có galois."
"Galois? Giống như nồng độ cafe?"
Win nhìn cậu nhóc kỳ quặc mình đang ôm trong tay rồi trợn mắt hỏi. "Nó uống bao nhiêu mà để say tới mức này?"
"Không hẳn ạ. Tất cả mọi người đều uống như nhau, nhưng không ai làm sao hết ngoại trừ..."
Parm vừa đáp vừa chỉ vào Team đang không còn biết trời chăng là gì. Mặt cậu ta đỏ phừng, đứng không vững.
"Team chắc là người cơ địa nói không với nồng độ cồn ạ."
"Hửm, mình không say, chỉ... hơ... chóng mặt."
Người cậu nhũn như sợi bún còn cố tỏ vẻ như bình thường. Team khoác vai người bên cạnh, cố thẳng lưng, ưỡn ngực lầm bầm.
"Con mẹ nó, mình sẽ không bao giờ uống cái thứ trà đó nữa, tệ thật!"
Nhưng chẳng được mấy giây, đôi chân đã khụy xuống vì không đỡ nổi trọng lượng của cơ thể.
"Không cần phải trình bày với anh. Chìa khóa đâu?"
Bàn tay anh thọc vào túi quần sau mông cậu mò mẫm. Ai đó chứng kiến thì đứng bất động, biểu cảm méo mó mở miệng.
"Khóa xe cậu ấy đây ạ." Parm vội vàng đưa chìa cho đàn anh "Anh Win sẽ đưa Team về sao?"
"Uh, anh và cậu ta cùng ký túc."
Win vẫn nhớ được xe của đứa đàn em này nhưng vẫn cần có sự giúp đỡ của Parm mới có thể khiến cậu ta yên vị trên xe. Trước khi tạm biệt Parm, Team vẫn không quên lảm nhảm mắng người bạn này thêm vài miếng rồi mới đồng ý trở về nhà.
Phawin lái xe trên đường, vừa đi vừa trông coi tình trạng của người ngồi ghế bên, cậu ta giờ hệt như cái xác chết.
"Còn dám mạnh miệng, vì mày mà anh phải bỏ xe lại ở trường có biết không?"
"Ừm. Hia, ồn quá. Ai mà biết trong trà sữa lại có cồn?" Cậu ta cãi xong liền ngoảnh mặt hướng khác.
"Người ta cũng uống như mày, có ai say đâu. Cả ngày không tới tập luyện, đùng một cái xuất hiện say mèm. Miệng lưỡi cũng cứng nhỉ?"
Team nhếch mép "Ơ, chẳng phải anh bảo thiếu ngủ sao? Vậy nên em nghỉ bù."
"Ờ, anh kêu mày nghỉ ngơi. Nhưng không phải nghỉ ngơi bằng cách chơi bóng rổ như sáng nay, đúng chứ?"
Team toát mồ hôi, run run vì bị bắt quả tang. Ai nói cho gã khốn này vậy?
"Mày đừng quên, đội trưởng câu lạc bộ bóng rổ là bạn anh. Sáng nay ai đã nói với anh sẽ tới câu lạc bộ để tập, nhưng rồi không đến. Nếu mày báo với anh một tiếng, anh đã không mắng mày."
"Vì thấy không cần thiết."
Ở câu lạc bộ, có ai mà không biết cái tên nào là cái tên có thành kiến với cậu chứ? Mọi người vẫn trốn tập, vậy mà chỉ có cậu bị phạt còn những người khác thì không. Thậm chí cả bài thực hành áp dụng đối với cậu cũng khắt khe hơn những người khác. Đạo lý ở đâu?
Win thở dài, gã giảm tốc độ dừng lại trước vạch chờ đèn đỏ. Người ngồi bên cạnh ngoái đầu nhìn ra cửa sổ, tránh phải giao tiếp ánh mắt với anh. Bầu không khí trong xe im ắng, chỉ có tiếng động cơ rung lên nhè nhẹ.
"Bởi vì đó là mày.."
Một bàn tay to lớn dịu dàng đặt lên đầu cậu, vỗ vỗ như dỗ dành.
"... nên anh mới quan tâm."
Team nhắm mắt, không trả lời.
...
Hia, vẫn cứ luôn tốt bụng như thế.
Chú thích:
4. Khlin Khaw: Tên món ăn giữ nguyên theo bản dịch.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top