CHAP 5
Làm một người phụ nữ bị kẻ thứ ba cướp mất người yêu, làm một người phụ nữ khi đối diện với kẻ thứ ba và người yêu cũ của mình, Seohyun biểu hiện rất chuyên nghiệp, nụ cười tươi tắn trên môi, vẻ mặt an nhàn, thậm chí gương mặt còn ửng hồng, tất cả đều chứng minh cho hai người kia, cô sống rất thoải mái, không lấy nước mắt rửa mặt, không uất ức tức giận, không đi tìm cái chết.
Điều này làm cho hai người ngồi đối diện uất nghẹn trong lòng.
Đối với kẻ thứ ba mà nói, người phụ nữ như thế này khiến cô cảm giác vô cùng thất bại.
Đối với người yêu cũ mà nói, người phụ nữ như thế này khiến hắn vô cùng không có cảm giác mình đang tồn tại.
"Seohyun, xem ra gần đây em sống rất tốt." Yonghwa miễn cưỡng gắp một miếng kim chi, nhưng có cảm giác loại mùi vị này ở trong miệng khó chịu đến mức không thể dùng ngôn ngữ để hình dung: "Anh nhìn nhầm em rồi."
Miếng cá cay hồng hồng trên đũa của Seohyun rơi vào trong bát, cô không hiểu trong đầu con người này đang nghĩ cái gì, người ngoại tình chính là hắn, hiện giờ ngay cả mình sống tốt hắn cũng không hài lòng, thế giới này còn có đạo lý không, lẽ nào phụ nữ bị người yêu vứt bỏ phải khóc sướt mướt suốt ngày, đòi sống đòi chết, mặt dày mày dạn quấn quýt không buông?.
Đây đều là tình tiết trong loại phim tình cảm rẻ tiền, dành cho những người phụ nữ coi người yêu là thượng đế của họ, đám ngu xuẩn rời bọn họ sẽ khiến thế giới không còn màu sắc, trời đất tối đen.
Ngọn lửa trong lòng bắt đầu bắt đầu bùng lên, nhưng sau khi thấy vẻ mặt đắc ý của JiYeon, cơn tức của cô nhất thời xẹp xuống, cô chậm rãi gắp miếng cá rơi xuống lên, ăn vào bụng, lau khóe miệng xong mới chậm rãi mở miệng: "Chúng ta đã là bạn bè một thời gian, anh tìm được bạn gái như JiYeon thật sự rất tốt, có thể nói là một đôi trời sinh, từ đáy lòng tôi cảm thấy vui cho anh, đương nhiên phải sống tốt rồi."
Đôi khi, một đôi trời sinh cũng mang nghĩa đặc biệt xấu, ít nhất, sau khi nghe xong những lời này, vẻ mặt JiYeon và Yonghwa ngày càng khó coi.
"Vẫn không thể so với một đôi trời đất tác hợp như cô và YoonA sunbaenim." Gương mặt xinh đẹp của JiYeon mang theo ý giễu cợt: "Cô và đàn chị YoonA hẹn hò, chúng ta là bạn đã lâu còn chưa biết, không biết chuyện bắt đầu từ khi nào."
Seohyun ngạc nhiên, từ lúc nào cô và YoonA lại thành một đôi, chuyện lớn như vậy mà chẳng ai thông báo cho đương sự là cô biết một tiếng, chuyện này cũng hơi quá đáng rồi.
YoonA dùng đũa gắp hai miếng sườn kho cay vào trong bát Seohyun rồi mới không nhanh không chậm mở miệng: "Tôi chưa bao giờ nghe Seohyun nhắc tới cô, đúng rồi, cô gọi tôi là đàn chị, vậy cô cũng học cùng trường chúng tôi?"
Nụ cười của JiYeon trở nên vặn vẹo: "Đàn chị Im, chị quên rồi, khi chị là hội trưởng hội sinh viên, em còn là thành viên."
YoonA uống một ngụm Sprite, cười lễ phép: "Thật ngại quá, làm việc bên cạnh tôi có rất nhiều người, không ít tinh anh, tôi không nhớ rõ."
JiYeon hoàn toàn im lặng.
Seohyun gặm sườn, có chút cảm thán nghĩ, không hổ là nhân vật đã làm mưa làm gió, giết người không thấy một giọt máu. Liếc nhìn vẻ mặt vặn vẹo của JiYeon, phản ứng của cô chính là gắp thêm hai miếng sườn vào bát, nhỡ may JiYeon nổi điên, đánh mất lý trí mà lật bàn, cô còn có thể ăn thêm được hai miếng sườn.
Bữa trưa diễn ra trong yên lặng, đột nhiên điện thoại của Seohyun kêu lên, mở ra nhìn, lập tức cô bị dọa hoảng sợ, vẻ mặt vốn đang thoải mái biến thành sẵn sàng đón địch.
"Không có, không có, tối nay sẽ có chương mới."
"Tuyệt đối sẽ không, sẽ gặp lại đại mỹ nhân." Ngắt điện thoại, Seohyun thở phào nhẹ nhõm.
YoonA không hỏi cô có chuyện gì, chỉ yên lặng xoay những món Seohyun thích về phía cô, còn chiếc đũa Yonghwa đang giơ lên dừng lại giữa không trung, tầm mắt hắn rơi vào Seohyun đang vùi đầu ăn, đột nhiên nhớ tới, hai năm Seohyun ở bên hắn, hai người chưa bao giờ đi ăn món cay truyền thống, bởi vì hắn không thể ăn cay, đôi khi rảnh rỗi, Seohyun cũng ở nhà nấu cơm, món ăn tuy không ngon lắm nhưng khi đó hắn cũng vui vẻ ăn sạch. Rốt cuộc từ khi nào, hắn đã dời ánh mắt sang người phụ nữ khác? Là từ khi Seohyun không cần tiền của hắn? Hay từ khi Seohyun đối mặt với khó khăn mà vẫn rất mạnh mẽ? Hoặc từ khi Seohyun đi công tác, một mình hắn buồn chán? Cũng có lẽ từ khi Seohyun không muốn đi cùng hắn tới bước cuối cùng? Hắn không nhớ rõ, chỉ nhớ sau này dần dần phiền chán Seohyun luôn luôn thiếu vẻ yếu đuối, nhõng nhẽo của con gái, làm cho hắn cảm thấy mình làm bạn trai rất thất bại.
Hắn không hiểu vì sao Seohyun phải khăng khăng có tờ giấy kia mới chịu đi cùng hắn tới bước cuối cùng, lẽ nào hắn không đáng tin như vậy? Một bữa cơm, có người ăn hết mình, có kẻ ăn không biết hương vị, nhưng vừa khéo bầu trời đang trong xanh đột nhiên đổ mưa, những hạt mưa bụi nhỏ dày làm cho người ta nhìn mà cảm thấy buồn bực trong lòng.
Seohyun ngẩng đầu nhìn bầu trời mờ mịt, lầm bẩm: "Thật sự là thời tiết thích hợp để đi ngủ."
YoonA nghe vậy cười cười: "Em ở đây chờ một lát, Yoong đi lấy xe lại đây." Nói xong, cô lập tức đội mưa chạy về hướng đỗ xe, bóng lưng tuấn tú dưới màn mưa có thêm vài phần hương vị nho nhã.
Còn lại ba người đứng chờ, ngượng ngùng lại kỳ quặc. Seohyun không muốn dính dáng đến Yonghwa và JiYeon, cũng không muốn mất mặt vì hai người bọn họ, vì vậy cô dịch sang bên cạnh hai bước.
Yonghwa chú ý tới động tác này của cô, trong lòng có cảm giác mất mát không nói thành lời, ném lại một câu "Anh đi lấy xe" liền bỏ đi.
JiYeon và Seohyun đứng cách nhau năm bước, một người bên trái, một người bên phải, Seohyun không nhìn JiYeon, JiYeon lại nhìn chằm chằm Seohyun, giống như muốn từ trên mặt cô nghiên cứu ra thứ gì đó.
Nếu nói Seohyun là một người đẹp, da trắng nõn, mũi cao, đôi mắt nâu to tròn, mái tóc nâu bồng bềnh, dáng người nhỏ nhắn vừa gợi cảm vừa mang vẻ gì đó bí ẩn quyến rũ. Nếu nói Seohyun xinh đẹp lộng lẫy, cũng không phải là không đúng, hơn nữa với thân phận của YoonA, những người đẹp từng gặp mặt hẳn không ít. Seohyun nhất định không phải người đẹp nhất. Nếu nói Seohyun là người có khí chất, cũng chỉ gần bằng những thiên kim sinh ra trong nhà giàu có, vậy rốt cuộc YoonA hứng thú với Seohyun như vậy vì cái gì?JiYeon nhìn một lúc lâu vẫn không tìm được đáp án, không nhịn được mà mở miệng: "Seohyun, rốt cuộc cô có cái gì tốt?"
Seohyun nhìn JiYeon khó hiểu: "Tốt hơn cô."
Là một kẻ bị hại, bị cướp mất người yêu, thật sự cô không chịu nổi câu hỏi này. Thái độ JiYeon khác thường, không cười nhạo Seohyun mà cúi cái đầu xinh đẹp nhìn móng tay mình.
Một chiếc xe dừng trước mặt hai người, cửa kính hạ xuống, lộ ra gương mặt đẹp xinh đẹp phong độ đầy sức cuốn hút của YoonA: "Hyunie, nhanh lên xe đi, gió đang to, cẩn thận bị cảm."
Seohyun cũng không ngại ngùng, mở cửa xe ngồi vào, xe đi được một đoạn, cô quay đầu nhìn lại, Yonghwa đang dừng xe trước mặt JiYeon.
Ghế ngồi của xe YoonA rất thoải mái, Seohyun dựa lưng vào ghế, có chút tiếc nuối nói: "Thời tiết tốt như vậy mà em vẫn phải cố gắng làm việc."
YoonA lái xe rất ổn định, cô nhìn vẻ mặt Seohyun qua kính chiếu hậu, sau khi xác định tâm trạng của cô không tệ mới nói: "Không phải em từ chức rồi sao?"
Seohyun gật đầu: "Đã từ chức, nhưng còn kiêm chức vụ khác."
"Ừ." YoonA thấy đèn đỏ, ngừng lại, cầm một hộp sữa đưa cho Seohyun: "Vừa rồi ăn nhiều cay, uống cái này đi."
Chờ Seohyun nhận lấy hộp sữa, cô mới mở miệng nói: "Yoong đã nói em không có công việc vì sao không nóng ruột, thì ra còn chưa chết đói."
Seohyun nhìn hộp sữa, là một thương hiệu rất nổi tiếng, mùi vị cũng không tệ, đáng tiếc là quá đắt, bình thường cô không mua được, cô mở nắp uống một ngụm: "Chỉ là viết tiểu thuyết sống tạm, chưa tới mức như Yoong nói, không đáng kể."
YoonA nghe vậy thấp giọng cười, rõ ràng là giọng con gái, nhưng lại trầm ổn và nhẹ nhẹ như giọng con trai đến mức khiến Seohyun nghe mà cảm thấy rất êm tai. YoonA sở hữu giọng của cả nam lẫn nữ. Đúng là đặc biệt, hèn gì khiến trai gái bu vào như ong vỡ tổ.
Đèn xanh bật sáng, YoonA tiếp tục lái xe về phía trước. "Không phải Yoong đang muốn theo đuổi em đấy chứ?" Seohyun thật là một đứa trẻ thẳng thắn, sau khi hưởng thụ đủ loại hành động chăm sóc của YoonA, đã hỏi vấn đề ra khỏi miệng. Nụ cười của YoonA không đổi: "Không thể sao?"
Seohyun nghiêm túc gật đầu: "Em chỉ muốn nói cho Yoong biết, Yoong không thuộc phạm vi chọn chồng của em."
"Sao, em có yêu cầu gì?" Ngón tay phải của Seohyun vẫn đảo quanh nắp hộp sữa: "Em muốn tìm một người biết nấu ăn, kiên định, chung thủy, bề ngoài bình thường."
YoonA nhướng mày: "Yoong có chỗ nào không tốt, có chỗ nào không phù hợp?"
"Không, cái gì Yoong cũng tốt, chính bởi vì tốt quá khiến em có cảm giác không an toàn, em lại là một kẻ lười biếng, không thích những thứ nguy hiểm."
Seohyun cong môi cười: "Hơn nữa, bề ngoài của Yoong thật quá dễ nhìn, em tương đối chán ghét những người xinh đẹp quá mức cho phép, vả lại Yoong thu hút ong bướm quá! Em sợ lịch sử sẽ tái hiện lại."
Lần đầu tiên trong đời, YoonA nghĩ, thật ra bề ngoài dễ nhìn cũng chẳng phải chuyện tốt, cô thở dài: "Vậy thật đáng tiếc, nhưng em nghĩ xem, từ hội bạn học tới nay chúng ta mới gặp nhau mấy lần, tình cảm sẽ được tới đâu?"
Seohyun suy nghĩ một lúc, cảm thấy cũng có lý, hiện thực không phải tiểu thuyết, hơn nữa có kiểu phụ nữ nào mà YoonA chưa từng gặp, nghĩ vậy, cô có chút mất mặt: "Thì ra em đã làm một con chim công thích tự mình đa tình rồi?"
Thật ra cô đang hối hận vì sao mình lại hỏi loại vấn đề thiếu chất xám này, mới chỉ ăn ít cơm mà chỉ số thông minh đã trở về trước năm sáu tuổi thế này rồi? YoonA bao dung an ủi: "Không sao, Yoong là một đàn chị bao dung, hơn nữa, chim công biết xòe đuôi chỉ giới hạn trong phạm vi thôi."
Mặt Seohyun đỏ lên, mở nắp hộp sữa uống một ngụm lớn, cô xấu hổ nghĩ, quả nhiên tự mình nghĩ này nghĩ nọ là không được, chẳng lẽ di chứng của việc viết tiểu thuyết? YoonA nhìn người con gái mảnh khảnh trong gương chiếu hậu, khóe miệng mím chặt lại. Seohyun vừa uống cà phê vừa viết tiểu thuyết, Seohyun đã ngủ, ngoài trời đang mưa, vậy mà cô vẫn còn phải cực khổ thức đêm viết tiểu thuyết.
Hai ngày trước,Jessica còn lo lắng cô sẽ vì thất tình mà làm chuyện gì ngốc nghếch, hiện tại Jessica đã để kệ cô tự sinh tự diệt, bởi vì cô nàng thấy cô vẫn vui vẻ hoạt bát như trước, hoàn toàn không có những hành vi điên cuồng khi bạn trai hai năm biến thành của người khác. Vì vậy, cô nàng yên tâm bay nhảy.
Seohyun có chút nuối tiếc nghĩ, quả nhiên mình vẫn nên giả bộ yếu đuối một chút. Bàn tay gõ phím đột nhiên dừng lại, cô nghe tiếng mưa hắt vào cửa sổ, thở dài một hơi. Cô bắt đầu viết tiểu thuyết từ khi mới vào đại học, nhưng Yonghwa chưa từng hỏi đến, thậm chí ngay cả bút danh của cô cũng không nhớ được, cô cũng không để ý, chỉ cho rằng Yonghwa không có hứng thú với việc này, hiện giờ cô mới biết, không phải đối phương không có hứng thú mà là suy nghĩ của người ta không hề đặt trên người cô, thảo nào có người nói, khi đàn ông nói yêu bạn, không nhất định đó là thật, nhưng khi hắn nói không yêu bạn, nhất định đó là không yêu. Con gái thì Seohyun có thể lấy YoonA ra làm ví dụ, cô ấy rất tốt không như loại đàn ông khốn nạn như Yonghwa.
Suy cho cùng, con gái vẫn tốt hơn con trai. Có lẽ Seohyun nên tìm người phụ nữ làm chồng mình. Nói chung, chỉ có con gái mới có thể hiểu nhau hơn. Seohyun xoa xoa cái trán, người yêu tốt trên thế giới nhiều như vậy, vì sao ông Trời lại cho cô một miếng cặn bã như vậy? Uống một ngụm cà phê đặc, Seohyun tiếp tục tập trung tinh thần vào quyển tiểu thuyết, nhân vật chính bên trong đang thật cẩn thận lấy lòng nữ chính, đây là thứ gọi là cuộc đời buồn khổ bao nhiêu, tiểu thuyết ngọt ngào bấy nhiêu, thậm chí cô còn hoài nghi, một ngày nào đó mình sẽ tâm thần phân liệt.
Nguyên nhân bị bệnh chính là bị hiện thực dồn nén, phải tự giả vờ thơ ngây. Viết xong một chương, cô kiểm tra lại chính tả một lần rồi lập tức đăng lên mạng, nhìn đồng hồ, mười một giờ tối, đã không còn sớm, nhưng cô không ngủ được, lẽ nào đây là mất ngủ, di chứng thất tình trong truyền thuyết?
Chơi trò chơi online một lát, một mình chạy tới sông Hàn thắp đèn ước nguyện, lại một mình chạy tới cây ước nguyện để cầu nguyện, rồi lại một mình chạy tới Ma Động đánh quái, một trò chơi online thật hay bị cô chơi thành trò chơi chỉ một người chơi. Cô không thích kết hôn trên trò chơi, thậm chí không thích tham gia bang hội, vì vậy chơi một mình cũng là điều rất bình thường.
Chơi một lát đã chán, Seohyun bỏ chuột ra, duỗi lưng, nhẹ chân quay về giường, thuận tay cầm lên điện thoại đặt trên đầu giường mới phát hiện bên trong có một tin nhắn chưa đọc. Cô mở ra nhìn, tin nhắn được gửi tới từ một tiếng trước, người gửi tin là YoonA, Seohyun cảm thấy có chút không biết phản ứng thế nào, trong cảm nhận của cô, phần tử tinh anh như YoonA không biết đến tính năng tin nhắn này, quả nhiên cô đã yêu quái hóa nhân vật phong vân này rồi.
Tin nhắn là một mẩu chuyện cười thường nhìn thấy trên mạng, Seohyun đóng điện thoại lại, vô cùng nghiêm túc suy nghĩ, vị đàn chị họ Im này ở một mình cô đơn quá chăng? Quả quyết ném điện thoại tới một bên, trùm chăn, ngủ.
Mười giờ sáng hôm sau Seohyun mới vùng vẫy từ trên giường ngồi dậy, rửa mặt xong, cô kéo rèm cửa, ngoài trời còn đang mưa, ngáp một cái ngồi vào trước máy tính, mở chương tiểu thuyết mới post xem bình luận của độc giả. Xem xong, cô vừa định trả lời một vài bình luận thì điện thoại vang lên, cầm điện thoại lên nhìn, gì chứ, lại là vị đàn chị họ Im kia, nếu đối phương không nói không có ý gì khác với mình, cô thực sự sẽ đáng xấu hổ mà cho rằng YoonA vừa gặp mình đã yêu, lần sau gặp đã chung tình.
"Yoong, chào buổi sáng." Cô tiện tay mở trang trò chơi online, đổi cho nhân vật của mình một bộ quần áo.
YoonA liếc nhìn góc phải máy tính một cái, mười giờ bốn mươi phút, giờ này vẫn có thể cho là buổi sáng sao? Mà dù gì cũng chưa tới buổi trưa, cô mỉm cười: "Chào buổi sáng, tối nay em có rảnh không?"
Điều khiển nhân vật vào trong phòng, Seohyun mỗi tay một việc: "Gần đây cái gì em cũng thiếu, chỉ thừa thời gian."
Nhấn vào chức năng thu hoạch, cũng bán ra một số vật tư của mình: "Yoong có việc gì sao?"
"Là thế này, hôm nay Yoong phải tham dự một bữa tiệc, nhưng thư ký của Yoong xin nghỉ để sinh em bé rồi, em có thể làm người yêu của Yoong một lúc không?"
YoonA ngẩng đầu, nhìn thấy thư ký nhà mình đang bê một cốc cà phê đến. Lần đầu tiên HeeChul biết được, thì ra đàn ông con trai như anh cũng được nghỉ để sinh em bé, anh đặt cốc cà phê xuống trước mặt YoonA, sau đó nhìn gương mặt tuấn tú của cô chủ nhà mình đang cười sáng láng, thở dài, xoay người ra khỏi phòng làm việc. "Nghỉ sinh?" Seohyun vô thức gật đầu: "Được"
Nói xong, cô ngắt điện thoại, cô bị định thân rồi! Cô vội vàng lấy đạo cụ trong túi đồ ra, nhìn xem đang có ai quấy rối phía sau mình. YoonA nghe thấy tiếng đồng ý từ đầu bên kia, hơi bật cười, cô vốn đã tìm một đống lý do, không ngờ đối phương lại đồng ý nhanh như vậy, nhưng nghe vẻ đối phương hơi lơ đãng
.Đặt điện thoại xuống, hai tiếng gõ cửa vang lên, HeeChul đi vào, trong tay cầm một tập tài liệu, YoonA ngẩng đầu nhìn anh một cái, không nói gì.
"Vì sao anh không biết mình cần xin nghỉ sinh nhỉ." HeeChul đặt tập tài liệu xuống: "Yoongie, có phải nên an ủi tinh thần anh một chút không."
"Tôi không ngại tìm một thư ký cần nghỉ sinh." YoonA cầm lấy tập tài liệu, nhìn lướt qua một lượt, thấy không chênh lệch gì với kế hoạch trước đó mới ký tên vào: "Nếu anh quá nhàn hạ, có thể làm lại bản kế hoạch ngày hôm qua một lần nữa."
HeeChul yên lặng nhìn sếp lớn nhà mình, quả nhiên những nhà tư bản bóc lột giai cấp lao động đều ghê tởm như nhau. "Sếp, không phải em đang tán gái đấy chứ?"
HeeChul hứng thú hỏi: "Cô nàng nào mà cần em tốn công theo đuổi như vậy?"
Tên đầu gỗ này cũng có một ngày động lòng, đúng là không dễ dàng, nhớ tới bao nhiêu nữ đồng nghiệp ngây thơ không hiểu sự đời bằng lòng quỳ gối dưới chân của người này, kết quả là người này ngay cả mắt cũng không chớp, hiện giờ cũng có người nắm được thóp của người này rồi. YoonA mặc kệ mấy lời nói nhảm của HeeChul. "Phụ nữ là phải dỗ ngọt vào." YoonA tiếp tục xem tài liệu.
"Phụ nữ rất cần cảm giác an toàn." Bàn tay đang lật văn kiện của YoonA dừng lại một chút.
"Đúng rồi, phụ nữ còn cần ở nơi chúng ta sự siêng năng, che chở, lúc nào cần lãng mạn thì phải lãng mạn, lúc nào cần thành thật thì nhất định phải thành thật, nhất định không được dỗ ngon dỗ ngọt lúc cần thành thật, phụ nữ bây giờ càng ngày càng ranh mãnh, nói quá nhiều lời ngon ngọt sẽ bị họ cho là phóng túng, quá thành thật sẽ bị họ chê là không thú vị, chúng ta muốn chiều lòng họ cũng không dễ dàng.
" Động tác của YoonA ngừng lại. HeeChul thấy YoonA dừng động tác lại, lập tức vô cùng hăng hái: "Tới đây, tới đây, anh chỉ cho em mười tám điều cần chú ý khi theo đuổi bạn gái.
Thứ nhất, không được dính lấy đối phương mọi lúc mọi nơi.
Thứ hai, phải ra được phòng khách vào được phòng bếp.
Thứ ba,..."
"Nói chuyện riêng trong giờ làm việc, tiền lương tháng này trừ hai trăm ngàn won." YoonA gập tài liệu lại, ngẩng đầu nhìn HeeChul: "Hiện giờ, việc anh cần làm là ra cửa rẽ phải, sau đó quay về phòng mình làm việc, thuận tiện đóng của lại cho tôi, cảm ơn.
À, còn nữa, anh nói thế tức ám chỉ tôi không phải con gái sao? Tôi có thể hiểu con gái muốn gì, không cần anh chỉ bảo" HeeChul há hốc mồm, không nói gì, quay người về phía sau, bước đều.
Ra khỏi cửa rồi HeeChul mới cắn răng: "Một ngày nào đó sẽ có một bà vợ hung hãn tới trừng trị em, Yoongie!"
Kim HeeChul là thư kí đã lâu của YoonA, mặc dù chức vị nhỏ nhưng họ luôn xưng anh em đàng hoàng chứ không có người nhỏ người lớn. Tính cách của YoonA, HeeChul đa phần có thể nắm nhưng trên thực tế, anh đang bị YoonA trừ lương một cách tệ hại vì những lời nói nhảm của mình.
Bàn tay của YoonA gõ trên bàn phím mấy cái rất nhanh, sau đó, trên màn hình xuất hiện một loạt bài viết, ví dụ như "hai mươi chiêu thức theo đuổi bạn gái", "kiểu người nào được phụ nữ yêu thích nhất", "bàn luận về tính khả thi từ khi theo đuổi bạn gái đến phát triển lâu dài", "làm thế nào để trở thành một người yêu tốt", "làm thế nào để cô ấy ngày càng yêu bạn", có thể nói là đủ loại, nội dung vô cùng phong phú.
Tiện tay mở một bài viết được chú ý, những thứ bạn cần chuẩn bị, trên đó viết: thứ nhất, bạn có thể không giàu có, nhưng bạn nhất định phải có nhà, đây là thứ phải chuẩn bị đầu tiên khi theo đuổi phụ nữ.
YoonA thầm gật đầu, cô có biệt thự, coi như phù hợp.
Thứ hai, bạn có thể không có xe thể thao tên tuổi, nhưng nhất định không thể quên đưa bạn gái về nhà khi trời mưa, trời nắng.
YoonA lại gật đầu lần nữa, chuyện này cô có thể làm được, huống hồ cô còn có hàng trăm chiếc siêu xe.
Thứ ba, vẻ ngoài của bạn có thể xấu nhưng nhất định phải dịu dàng, ngược lại, nếu diện mạo đẹp quá mức cho phép nhất định phải chú ý không được tiếp xúc quá thân mật với người phụ nữ khác, nếu không sẽ tạo cho họ hình tượng không tốt, nhiều tiền nhưng ít tình.
YoonA bắt đầu lo lắng mình đã từng tiếp xúc thân mật với người phụ nữ khác hay chưa.
Thứ tư, bạn có thể không nhiều tiền nhưng nhất định phải biết quan tâm, giúp bạn gái cầm túi xách, cùng đi dạo phố, nấu cơm, trải giường chiếu, giặt quần áo, lau nhà, rửa bát, trong số này phải làm được hơn một nửa.
YoonA cảm thấy tất cả những điều này cô đều làm được.
Thứ năm, nếu bạn xinh đẹp, lại vừa có tiền, có xe thể thao, có biệt thự, vậy chúc mừng bạn, bạn sẽ đi tới hai hướng đều không có đường về, một hướng là bạn yêu phải một người phụ nữ thích hư vinh, hướng còn lại là yêu phải một người phụ nữ không có cảm giác an toàn với bạn. Nếu là đường thứ nhất, bạn bất hạnh. Nếu là đường thứ hai, bạn vô cùng bất hạnh, bởi vì bạn không những phải tam tong tứ đức, mà còn phải kiêm rất nhiều chức vụ, bên cạnh đấy còn phải nghĩ cách để người phụ nữ bạn yêu tin tưởng tấm chân tình của bạn.
Lông mày của YoonA gần như nhíu lại cùng một chỗ, bàn tay vô thức vuốt cằm mình, nghe nói kỹ thuật chỉnh hình của nước nào đó không tệ.
Vì vậy, cách mạng chưa thàng công, chủ tịch Im vẫn cần cố gắng.
Sau khi đóng trang trò chơi lại, Seohyun cảm thấy có gì đó không đúng, đột nhiên nhớ tới cuộc điện thoại kia của YoonA, cảm thấy trong đầu có một con rùa chậm rãi chạy qua, mà trên người nó in hai chữ cái nước ngoài, một chữ là S, một chữ là B.
"Ai bảo mày vừa nói vừa chơi trò chơi cơ!" Seohyun mở diễn đàn tiểu thuyết của mình, trong đó có mấy cô gái đang đùa giỡn, sau đó, một tác giả thường ngày quan hệ rất tốt gửi tới một tin tức: " chị đây sắp kết hôn rồi."
Ngón tay cô hơi cứng lại, nhìn đối phương vừa than thở chuẩn bị hôn lễ bận rộn thế nào, buồn chán thế nào, nhưng trong lời nói đều lộ ra hương vị hạnh phúc, Seohyun bất giác mỉm cười, gõ hai chữ: "Chúc mừng."
Rất nhanh, mấy cô nàng trong diễn đàn lại bắt đầu trêu chọc, Seohyun nghĩ thầm, trong nhiều người như vậy, có người thật tình chúc mừng cho người bạn này, có người lại cảm thấy buồn phiền vì thân phận độc thân của mình.
Thế nhưng, trong đời người, có rất nhiều thứ có thể chắp vá được, chỉ có hôn nhân là không chắp vá được, không gò ép được.
"Tớ tổ chức hôn lễ ở thành phố Seoul, mấy cô nàng ở gần nhất định phải mang tiền lì xì tới tham gia nhé."
Seohyun im lặng nở nụ cười phía bên kia màn hình máy tính, thành phố Seoul không phải ngay là đây sao?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top