CHAP 12
Sau khi xe dừng lại, Seohyun nhìn thấy một người cô không muốn thấy, Yonghwa.
Con người đôi khi kỳ lạ như thế, khi không có được một thứ gì đó sẽ cảm thấy khó chịu, sẽ cảm thấy không có gì tốt hơn thứ đó, khi người ta đã đánh mất mới cảm thấy không gì có thể thay được phần tình cảm đó, lại bắt đầu hốt hoảng quay đầu tìm kiếm.
Bất kể là phim ảnh hay tiểu thuyết, câu chuyện tình yêu luôn luôn dễ bán, dưới ánh mắt của Seohyun, không phải bởi vì tình yêu đẹp mà bởi vì tình yêu chân thành rất khó tìm, người ta phải sống trong hiện thực bất đắc dĩ nên chỉ có thể tìm chút hư ảo trong một thế giới hư ảo.
Chỉ những thứ hiếm có mới khiến người ta ao ước.
Đối với Yonghwa mà nói, cô chính là người mà anh ta tưởng đã hiểu rõ, đã chiếm được, khi vứt bỏ rồi mới cảm thấy không có gì tốt hơn, mới cảm thấy cô tốt đẹp. Đáng tiếc, cô là người, không phải đồ vật. Trên thế giới này, không phải bất cứ vật gì đánh mất đều có thể tìm trở về.
Cô dùng tay vén mái tóc rũ xuống trán: "Yonghwa, anh có chuyện gì?"
Yonghwa liếc nhìn YoonA phía sau cô, vốn có rất nhiều lời muốn nói lại không làm cách nào nói ra khỏi miệng, hắn yên lặng một lát: "Anh đến xem em thế nào."
Nhìn đồng hồ, Seohyun ngoài cười nhưng trong không cười, hỏi lại: "Giờ vẫn còn sớm, không phải anh muốn thừa kế công ty gia đình sao, bây giờ không phải xử lý chuyện công ty à?"
"Tổng giám đốc công ty còn có thời gian rảnh, huống chi anh chỉ là một giám đốc." Yonghwa nghe ra trong lời nói của Seohyun có ý đuổi người, không động đậy chỉ tiếp tục nói: "Anh chỉ muốn nói chuyện với em."
"Nói cái gì, có cái gì mà nói?!" Rốt cuộc Seohyun không thể nhịn được nữa: "Tôi đây ở công ty bị người ta cướp mất đồ án, về đến nhà lại thấy anh quấn lấy ả đàn bà khác, anh muốn tôi nói cái gì?! Tôi không chửi, không đánh anh, anh không sống được đúng không, không chọc tôi thành người phụ nữ chanh chua anh không thoải mái đúng không?nhân phẩm anh có bệnh à? Tôi nói cho anh biết, Yonghwa, chúng ta không còn gì để nói, anh cút xa một chút cho tôi, đừng thách thức tính nhẫn nại của tôi, nếu không tự đi nhặt mặt mũi của anh đi!" Nói xong, cô lập tức đi về phía cầu thang.
"Seohyun, em..."
Seohyun bị kéo tay lại rốt cuộc đã bùng phát, cô nhấc giày của mình lên dùng sức giẫm lên chân Yonghwa
Yonghwa kêu một tiếng thảm thiết, ngồi xổm xuống.
YoonA bất giác dịch sang bên cạnh nửa bước, một cảm giác ớn lạnh từ gan bàn chân tràn lên.
"Tôi không đánh anh, anh ngứa da, giờ đã thoải mái chưa?!" Giơ cao túi xách trong tay đập vào người Yonghwa, nhất thời, Seohyun cảm thấy cả tinh thần lẫn thể xác đều thật sung sướng, phong độ là cái gì, có thể ăn được sao?
Nhanh chóng khoác túi xách lên vai, Seohyun cười tươi tắn nhìn về phía YoonA đang xem kịch ở bên cạnh: "Lên uống tách trà chứ?"
YoonA liếc mắt nhìn Yonghwa còn ngồi xổm trên mặt đất, lại nhìn Seohyun, không có vẻ gì là nửa phút trước còn dã man như thế, mồ hôi trên trán ứa ra: "Được... được, vậy làm phiền rồi."
"Mời." Vuốt vuốt tóc, Seohyun bước lên trên, đi về phía hành lang, gót giày chạm vào mặt đất phát ra những tiếng vang dễ nghe.
YoonA đi theo ngay sau cô, khi đi qua Yonghwa còn lộ ra một chút thông cảm.
"Seohyun..." Yonghwa ngẩng đầu có chút không cam lòng.
Seohyun quay đầu lại cười, nụ cười đẹp đến mức không gì sánh được.
Yonghwa lập tức ngậm miệng.
Seohyun hài lòng tiếp tục đi về phía trước, ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ đây là một người phụ nữ thật dịu dàng, thanh thoát.
YoonA đi theo phía sau Seohyun, chậm rãi nở nụ cười, quả nhiên Seohyun không phải là người để mình chịu thiệt thòi.
Sau khi uống xong cốc trà ướp hoa, YoonA rất thức thời mà ra về, trong khi quan hệ hai người còn chưa rõ ràng, loại phong độ này nhất định phải có. Khi xuống dưới, Yonghwa chưa đi, xe vẫn còn đỗ dưới lầu.
Cô nhìn lại hướng đó, Yonghwa đang dựa vào xe hút thuốc. Hai người liếc nhìn nhau, Yonghwa xoay người lên xe, đóng cửa rầm một tiếng, xe lướt qua ngay bên cạnh YoonA.
YoonA nghĩ có chút tiếc nuối, Seohyun nên giẫm mạnh hơn một chút, để hắn đau đến mức không giẫm được phanh xe luôn.
Nhớ tới một cước rất lưu loát vừa rồi của Seohyun, và cả cú đập hung ác, nhanh nhẹn của cô, YoonA có thể hiểu vì sao bố mình phải sợ mẹ rồi. Cái gót giày vừa dài vừa nhỏ kia, cảm giác bị nghiến vào chân một cái còn bị đập lên lưng, đau muốn lấy mạng, đứng nhìn thôi đã sợ hết hồn đừng nói là phải chịu như vậy. Mỗi người phụ nữ đều được tạo ra từ nước, nhưng trăm ngàn lần đừng chọc giận bọn họ, sẽ gây ra sóng thần.
Nhưng sao YoonA lại thấy mình không ra phụ nữ không ra đàn ông thế này. Trong phòng, Seohyun đăng nhập lên trang cá nhân viết một đoạn cảm nghĩ.
[Hôm nay đã dùng thử kỹ thuật đề phòng lang sói đã nghiên cứu với bạn bè, động tác rất đơn giản, hiệu quả không tệ.]
Toàn bộ bực dọc trong lòng gần như đều được bộc phát ra, Seohyun vuốt cằm, nhìn mấy phản hồi bão táp mưa sa trên blog, có chút cảm khái mà nghĩ, một số loại người cần phải đánh mới được. Xem đi, cứ thành thật với đối phương như vậy, chính mình cũng đỡ phải suy nghĩ nhiều.
YoonA về đến nhà, nhìn thấy mấy câu nói kia trên blog, cười ra tiếng, rồi mới bắt đầu xử lý một số chuyện buổi chiều còn tồn lại, tâm trạng cũng vô cùng tốt. Đó là một đêm có người vui có kẻ buồn.
Thứ sáu tới rất nhanh, Seohyun dậy sớm, chuẩn bị tiền mừng rồi bắt xe khách tới thành phố bên cạnh. Cô vẫn biết nhà Suzy có tiền, nhưng không ngờ lại có tiền đến mức độ này, sân bãi kết hôn xa hoa, còn có nhân viên phục vụ trang phục đứng đắn khiến cô có ảo giác mình lạc vào lễ thành hôn của hoàng tử và công chúa.
"Seohyun, cậu tới rồi?"
Cô dâu kéo áo cưới, trong tay còn cầm hoa cưới, đi tới trước mặt Seohyun, cười ôm lấy Seohyun, trên mặt là nụ cười ngọt ngào không che giấu được: "YeonHee và MiYeon cũng tới, đang ở bên kia." Nói xong, cô chỉ về một bên.
Seohyun nhìn sang, thấy hai cô gái cao gầy trẻ tuổi đang trò chuyện, cô quay lại ôm Suzy một cái: "Chúc mừng cậu, bây giờ khách khứa nhiều, cậu không cần để ý đến tớ, đừng sơ suất với bên nhà trai." "Được, vậy cậu cứ thoải mái nhé."
Tuy bọn họ rất ít gặp mặt ngoài đời nhưng đã vô cùng quen thuộc trên mạng, ở cạnh nhau cũng không cần khách sáo nữa.
Nhìn theo bóng lưng của Suzy, lại nhìn thấy một người đàn ông đầy sức sống đi tới bên cạnh cô ấy, Seohyun cười cười, đó chẳng phải chú rể trong bức ảnh cưới sao?
Seohyun xoay người đi tới nơi để tiền mừng rồi mới đi về phía YoonHee và MiYeon. Ba người gặp mặt, phấn chấn hàn huyên một số chuyện vặt vãnh, sau đó cùng nhau cảm thán hôn lễ này quá xa hoa, tỏ vẻ ao ước khôn cùng.
"Vừa rồi tớ nhìn thấy một người phụ nữ cực phẩm, vô cùng xinh đẹp mị hoặc lại đẹp trai phong độ, cũng vô cùng có khí thế, vừa nhìn đã thấy có dáng dấp tinh anh. Chói sáng hơn cả đám nam nhân. Tớ thấy cô ta mới xứng đáng làm người trong mộng của nhiều người, hơn biết bao đám nam nhân khác."
Ánh mắt MiYeon đảo quanh tìm kiếm, không nhìn thấy người vừa rồi, thở dài có chút tiếc nuối: "Tớ vừa hỏi MinYoung, nghe nói là họ hàng nhà cậu ấy, nếu Suzy không nói cô ấy đã có người trong lòng thì tớ đã ra tay rồi."
Seohyun thông cảm nhìn cô nàng: "Nếu người kia chỉ thầm mến thì cậu còn có hy vọng, nếu người ta đã có người yêu, cậu cứ trùm chăn mà khóc đi."
"Chỉ là một người phụ nữ cực phẩm thôi, không đến mức phải khóc." MiYeon uống một ngụm nước trái cây: "Loại người bề ngoài sáng bóng này chẳng biết có phải mặt người dạ thú, biến thái không. Tớ chỉ dám nghĩ thôi chứ không chắc về người ta nha~
Tớ còn không biết người đó tên gì nữa mà" YoonHee gật đầu: "Chân lý."
Seohyun yên lặng uống nước trái cây, hai người này ngoài đời đều là những cô gái rất mạnh mẽ, có nhà có xe, diện mạo lại dễ nhìn, người theo đuổi bọn họ rất nhiều, điều kiện này điều kiện kia cũng dễ hiểu.
"Seohyun, sao em lại ở đây?" Một giọng nói dễ nghe vang lên phía sau ba người, MiYeon thiếu chút nữa bị sặc nước trái cây, nhìn lại, quả nhiên là tên "mặt người dạ thú" trong miệng cô nói vừa rồi.
"Yoong, sao Yoong cũng ở đây?" Seohyun giật mình, lập tức mở miệng: "Yoong là người quen của nhà trai hay nhà gái?" YoonA tiến tới, cười với YoonHee và MiYeon: "Chào mọi người."
"Xin chào." Hai người dường như đã quên chuyện mặt người dạ thú vừa rồi, cười vô cùng đúng mực. Seohyun thấy vậy tiến lên giới thiệu: "Đây là đàn chị đại học của mình, Im YoonA. Bọn họ là bạn em, Kim YoonHee, Han MiYeon, bọn em đều là bạn của Suzy, vì vậy hôm nay mới tới dự hôn lễ."
Cô không giới thiệu hai người bằng bút danh, dù sao trong cuộc sống, hiện thực và hư cấu khác xa nhau, không nên trộn lẫn hai cái làm một.
"Thì ra là đàn chị của Seohyun." MiYeon cười với YoonA, nhớ tới vừa rồi mình còn nói cô ta là mặt người dạ thú, vội ho khan một tiếng.
"Tôi là chị họ của Suzy, rất cảm ơn mọi người đã tới." YoonA nhìn Seohyun, cười nói: "Thật không ngờ em cũng là bạn của Suzy."
"Duyên phận thôi." Seohyun cười một tiếng.
"Seohyun, bọn tớ có chút việc, phải ra đây một lát, hai người trò chuyện nhé." YoonHee và MiYeon rất tự giác rời đi, chỉ cần không bị mù đều có thể thấy cô nàng tên YoonA kia khi nhìn Seohyun, hai mắt đều phát sáng.
"Nếu biết em cũng quen Suzy, sáng nay chúng ta nên tới cùng mới đúng." YoonA đưa Seohyun tới ngồi trên ghế nghỉ dành cho khách mời: "Chiều nay cùng về nhé."
Có xe để đi nhờ, tiết kiệm ít tiền cũng tốt, Seohyun gật đầu: "Vậy em cảm ơn, nhưng Yoong không cần ở lại để giúp đỡ sao?"
"Ở đây không cần đến Yoong." YoonA cười nhìn chú thím nhà mình tươi cười đón khách, lắc đầu: "Yoong cũng chẳng giúp được gì." Phép tắc trong tiệc cưới quả thật là rất nhiều, Seohyun gật đầu, chờ tiệc cưới bắt đầu.
YoonA nhìn một bên mặt của Seohyun, yên tĩnh ngồi bên cạnh.
"Yoongie, cháu ngồi đây à, vừa rồi chú cháu còn nói không thấy cháu đâu." Mẹ Suzy đi tới, thấy có một cô gái ngồi bên cạnh YoonA, ánh mắt lập tức sáng lên: "Vị này là?"
"Chào bác gái, cháu là bạn của Suzy, cũng là bạn học của YoonA." Seohyun mỉm cười đứng lên chào hỏi mẹ Suzy.
Mẹ Suzy cười gật đầu: "Bạn học, rất tốt." Seohyun không hiểu, trọng điểm không phải là bạn của Suzy sao? YoonA ở bên cạnh chỉ cười mà không nói gì.
Tiệc cưới bắt đầu, Seohyun vốn định ngồi cùng YoonHee và MiYeon, ai ngờ khi cô tìm được hai người thì bàn đã đủ người, cô đưa mắt nhìn quanh, không biết nên ngồi bàn nào mới tốt.
"Seohyun bé nhỏ, cậu tới chậm." YoonHee bóc một chiếc kẹo cưới, cười tủm tỉm nói: "Người ta nói "tú sắc khả xan*", hôm nay cậu không cần ăn tiệc cưới cũng được."
* Tú sắc khả xan: sắc đẹp có thể ăn được "Hai người đúng là làm cho người ta tức lộn ruột."
Seohyun vô cùng đau đầu trừng mắt nhìn hai người, định tùy tiện tìm một bàn ngồi xuống là được, không nhìn thấy hứng thú đột nhiên lóe lên trong mắt YoonHee và MiYeon.
"Hyunie, em đứng đây làm gì?" YoonA đi tới bên cạnh Seohyun, thấy bên cạnh MiYeon và YoonHee đã không còn chỗ trống, lại mở miệng: "Em ngồi cùng Yoong đi, những người khác em không quen, ăn cũng không được tự nhiên."
Seohyun nghĩ có lẽ YoonA sẽ ngồi ở bàn chủ trì, lập tức từ chối: "Không cần đâu, em tùy tiện tìm một chỗ là được."
Nhìn ra ý nghĩ trong lòng Seohyun, YoonA giải thích: "Yoong không ngồi bàn chủ trì, chỉ ngồi cùng những người khác thôi, đi theo Yoong."
Thái độ của đối phương quá nhiệt tình, Seohyun cũng không tiện từ chối, đành phải đi theo phía sau YoonA, về phần sẽ ngồi bàn nào thì cô cũng không rõ lắm."Cô nàng này nhìn trúng Seohyun rồi."
MiYeon bóc vỏ một viên lạc, nắm cổ tay nói: "Đáng tiếc Seohyun hoàn toàn không có phản ứng, hoàn toàn là một đứa ngốc bẩm sinh!"
"Nếu cậu ấy là đồ ngốc, rất nhiều người sẽ bị gọi là đần độn." YoonHee vừa cắn hạt dưa vừa nhỏ giọng nói: "Heo nhìn qua có vẻ ngơ ngác chậm chạp, cuối cùng không chừng ngay cả cọp cũng bị bắt, cho dù cậu ấy có thật sự là đồ ngốc cũng chỉ trách cô nàng xinh đẹp nam tính phong độ này thiếu cố gắng, cách mạng chưa thành công, còn cần nỗ lực nhiều."
"Xem trò vui chẳng phải đức tính tốt đẹp gì." MiYeon liếc mắt xem thường. "Thánh nhân nghìn năm trước đều nói phụ nữ không có tài năng mới là đức hạnh, tớ thiếu đạo đức từ lâu rồi, ít hơn một chút nữa cũng không sao."
YoonHee ăn hạt dưa, cười rất tươi tắn. Sau khi Seohyun theo YoonA ngồi xuống, cô lập tức cảm thấy những người cùng bàn đều đang quan sát mình, cô không được tự nhiên định rụt bàn tay đang lấy bánh kẹo cưới lại. "Yoongie, vị này là?"
Một người phụ nữ nhìn có vẻ mới qua bốn mươi tươi cười nhìn Seohyun, giống như Seohyun là một bông hoa vô cùng quý giá vậy, nhìn cô từ trên xuống dưới vài lần, ánh mắt còn lộ vẻ thỏa mãn mờ ảo.
YoonA vội ho một tiếng, giới thiệu: "Umma, đây là đàn em trong trường đại học của con."
Seohyun hơi há miệng ngạc nhiên: "Chào bác gái."
Mẹ YoonA thoạt nhìn quả thật rất trẻ, cô bất giác động đậy, mặc dù đây không phải bàn chủ trì nhưng không phải tất cả những người ngồi đây đều là họ hàng nhà gái chứ, một người ngoài như cô ngồi ở đây có vẻ không thích hợp lắm.
"Đừng khách sáo, cháu là bạn của Yoongie nhà bác thì cũng là con cháu của chúng ta, không cần câu nệ."
Nhìn ra Seohyun không được tự nhiên, bà Im ôn hòa an ủi, nói xong lại nhiệt tình giới thiệu những người cùng bàn khác, cái gì mà mấy cô, mấy dì, mấy anh, đều là người trong một đại gia đình.
Seohyun xấu hổ chào hỏi tất cả một lượt, trong lòng hận không thể đứng bật dậy, ngồi ở bàn này áp lực quá lớn.
"Yoongie, Seohyun từ xa tới tham dự hôn lễ của Suzy, con là đàn chị, phải đón tiếp cho tốt nhé." Bà Im đứng lên, nhét một đống bánh kẹo cưới vào trong tay Seohyun: "Tuổi trẻ phải dính nhiều không khí vui mừng một chút."
Seohyun cười gượng nói: "Cảm ơn bác gái."
Cô vẫn tưởng người đã nuôi dưỡng ra một tinh anh như YoonA nhất định sẽ là kiểu bố mẹ rất nghiêm khắc, thật sự không ngờ bà Im lại hòa nhã dễ gần như thế, nhất thời khiến cô cảm giác được yêu chiều nên vừa mừng vừa sợ.
"Dì ba, mấy cái kẹo kia của dì quá ngọt, Seohyun unnie, em cho unnie vị sô-cô-la, unnie ăn thử đi." Một cô bé hơn mười tuổi móc từ trong túi ra một chiếc kẹo sô-cô-la, đưa tới trước mặt Seohyun.
Seohyun đối mặt với sự nhiệt tình không gì sánh được này, dần dần hiểu ra có chuyện gì, chỉ sợ là những người này đã coi cô là bạn gái YoonA rồi, nhưng người ta không nói ra, cô sẽ không thể giải thích, chuyện này còn ngột ngạt hơn cả khi không linh cảm được.
YoonA thấy nụ cười trên mặt Seohyun sắp biến thành hóa thạch, cô cong cong khóe miệng, không có ý định tới giải vây. Seohyun nghiêng đầu trừng mắt nhìn YoonA, chờ YoonA có bạn gái, nếu cô bạn gái biết chuyện này sớm muộn gì cũng tức chết!
Vừa nghĩ vậy Seohyun thoải mái hơn nhiều, dù sao cô cũng chẳng cần phải giải thích, sau này cô chẳng có mấy cơ hội gặp những người này, chờ khi YoonA có bạn gái, bọn họ sẽ tự hiểu mình đã tưởng nhầm.
Cô cười tủm tỉm nhận kẹo đủ các loại vị, vui vẻ nói cảm ơn, những loại kẹo này đều rất đắt, không nên từ chối, người ta đã nhiệt tình như vậy, nếu mình cứ từ chối mãi sẽ thành thất lễ.
Thấy Seohyun trở về trạng thái bình thường rất nhanh, trong lòng YoonA có chút tiếc nuối, tư tưởng quá tốt đôi khi cũng không phải chuyện tốt.
Sau khi hoàn thành những nghi thức kết hôn, yến tiệc chính thức bắt đầu, món khai vị được đưa lên trước, Seohyun thấy những người cùng bàn không hề động đũa, cô cũng ngồi yên.
"Chúng ta là người một nhà, không cần nói những lời lễ nghi gì cả, nhanh ăn đi." Một người đàn ông hơi lớn tuổi mở miệng, cầm đũa lên trước.
Seohyun cũng dùng đồ ăn theo mọi người, mùi vị không tệ, xem ra đã mời đầu bếp riêng tới nấu, cô có chút cảm khái, chẳng trách có nhiều đàn ông muốn lấy vợ giàu, cũng có nhiều cô gái muốn lấy chồng giàu, kẻ có tiền quả thật có những chỗ hơn hẳn người bình thường.
Nhưng Seohyun chỉ muốn lấy một cô gái bình thường làm chồng thôi.
Những người trong bàn thỉnh thoảng cười đùa, hoặc cùng nhau khen con gái nhà nào đó, Seohyun không thể xen vào, đành vùi đầu chiến đấu với mấy món ăn mỹ vị.
"Seohyun quê ở đâu?" Bà Im đột nhiên hướng câu chuyện về phía Seohyun: "Vừa rồi khi cháu ngồi xuống cùng Yoongie nhà bác, quả thật làm bà già này rất ngạc nhiên."
"Bác gái nhìn trẻ như vậy, sao có thể là bà già được." Seohyun nghe thấy bà Im khen ngợi, mặt đỏ lên: "Nhà cháu ở Seongnam - Gyeonggi."
"Ừ, ở Gyeonggi có rất nhiều món ngon." Nụ cười trên gương mặt bà Im càng rõ ràng: "Bác cũng là người Seongnam - Gyeonggi, sau khi lấy bố Yoongie cũng rất ít khi quay về Gyeonggi, cháu vừa nói vậy làm bác lại thèm ăn đặc sản quê mình."
Seohyun nói với bà Im một số thay đổi của Gyeonggi những năm gần đây, bà Im rất biết cách nói chuyện, lại không cố ý tỏ vẻ hống hách của kẻ có tiền, Seohyun thật sự thích bà, nghĩ rằng người phụ nữ như vậy có thể nuôi dưỡng ra một người con gái xuất sắc như YoonA cũng không có gì lạ.
Khi hai người đang nói hăng say, YoonA đột nhiên nói với Seohyun: "Canh cá tầm này không tệ, Yoong vừa nếm thử rồi, em có muốn uống không?"
Seohyun không thật sự thích uống canh cá, nhưng YoonA nói vậy cô cũng gật đầu.
Còn chưa kịp phản ứng lại đã thấy YoonA cầm lấy cái bát trước mặt cô, múc vào đó hai muỗng canh cá.
Những người bề trên trong bàn đều ngạc nhiên nhìn động tác này của YoonA, bọn họ ai cũng biết YoonA này trước giờ không thích lấy lòng con gái hay quan tâm đến đàn ông, tính cách cũng kiêu ngạo. Hiện giờ lại mong chờ giúp người ta múc canh bưng trà, thật sự làm cho bọn họ cảm thấy vừa buồn cười vừa hoảng sợ.
Bất cứ ai dù có kiêu ngạo đến thế nào, ở trước mặt người trong lòng cũng sẽ nhún nhường vài phần, nếu như ở trước mặt người yêu còn ra vẻ cao ngạo, đó còn tính là tình yêu hay sao?
Mấy trưởng bối trao đổi một ánh mắt, đều cười xem kịch, nhìn lớp trẻ mật mật ngọt ngọt cũng coi như một thú vui tuổi già.
Bà Im nhìn Seohyun, nhìn góc nào là thấy thích góc đó, nếu không phải Seohyun còn đang ở đây, chỉ sợ bà sẽ lập tực kéo YoonA hỏi bối cảnh gia đình, ngày sinh tháng đẻ rồi.
"Nói đến canh cá, hai năm trước Yoongie còn đặc biệt học làm món cay, không biết có thể làm canh cá hay không." Bà cảm thấy có chút đáng tiếc, con trai nhà mình không thích xuống bếp, đi học nấu ăn làm cái gì.
Seohyun uống một ngụm canh cá, mùi vị quả nhiên rất ngon, cô nghe bà Im nói vậy liền thuận miệng đáp: "Tay nghề nấu ăn của Yoong rất giỏi, nấu canh cá cay cũng rất ngon."
"Sao?" Ánh mắt bà Im sáng ngời, gọi cả tên thân mật, cũng được YoonA tự tay nấu ăn, bà Im vui mừng rồi lại lập tức thở dài: "Ngày thường bác bận rộn công việc, không có cơ hội ăn món ăn Yoongie làm."
YoonA nghe vậy bất đắc dĩ nói: "Umma, nếu umma có thời gian tới chỗ con, con nhất định sẽ làm cho umma nếm thử."
Bà Im đáp lại cô một câu, tiếp tục trò chuyện với Seohyun, hiển nhiên là không để ý tới câu lấy lòng này của YoonA, có những khi con ruột không thể so với con dâu tương lai, đó chính là sự chênh lệch giữa hạt thủy tinh và viên kim cương.
Seohyun nghe bà Im kể một số chuyện thú vị khi còn trẻ, không nhịn được mà nở nụ cười.
Bà Im nói rất hào hứng, thuận miệng hỏi: "Bố mẹ cháu đều là người Gyeonggi à?"
Nụ cười trên gương mặt Seohyun phai nhạt đi một chút, đầu hơi cúi xuống: "Vâng ạ."
"Umma, đây không phải món ăn umma thích sao, umma ăn nhiều một chút đi." YoonA gắp một đũa măng vào trong bát bà Im.
Bà Im nhìn măng tây xanh xanh trong bát, không nhớ nổi mình thích thứ này từ bao giờ. Nhưng đã sống vài chục năm, bà hiểu có chuyện trong đó, có lẽ mình đã chọc đúng chỗ đau của con gái nhà người ta nên lập tức dẫn dắt câu chuyện sang hướng khác.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top