4
Ngày thứ 24 sau khi đã xem qua hàng loạt bộ phim ảnh từ phim dài tập đến phim chiếu rạp, từ phim chuyển thể cho đến phim tự sản xuất. Sunoo cuối cùng cũng ngộ ra nhiều thứ, em nói với Heeseung:
- Anh nên ra ngoài.
Heeseung nhịp nhịp cái bút chì lên vô số tập giấy mỏng gạch xóa trên bàn, nhìn em qua khóe mắt vẻ sầu muộn:
- Tại sao vậy?
Sunoo chậm rãi nhích lại gần bàn làm việc của Heeseung và ngồi thụp xuống, lộ ra đôi mắt cáo lúng liếng qua mép bàn. Em liến thoắng nói:
- Họ nói nếu ở một chỗ mãi sẽ chẳng nghĩ ra gì hết, nên em nghĩ nếu ra ngoài thêm, anh sẽ tìm được cảm hứng.
Heeseung nhìn em chăm chú, thật ra với anh, những ngày qua được nghe Sunoo tả thế giới loài người qua con mắt của một vì sao rơi đã mới mẻ hơn tất cả trải nghiệm anh có trước đây rồi. Em chiêm nghiệm về con người rồi tả lại chúng với vốn từ vựng giới hạn và hiểu biết về vũ trụ vô tận, mắt lấp lánh phấn khích. Heeseung chìm trong chúng và trong thoáng chốc, anh thấy mình cũng nhẹ bẫng, trôi nổi trong vũ trụ như một hành tinh ngắm nhìn trái đất từ bên trên, không có áp lực nào, ngay cả trọng lực cũng không thể níu anh lại. Đôi mắt Sunoo cho anh thấy những cái mới nhỏ nhặt trước đây anh đã không nhìn ra, rằng cái cách ga trải giường trắng của anh trên dây phơi trong nắng mới đẹp làm sao, rằng cái cách dây ghita rung lên và chậm dần đều trông thật thú vị, rằng hơi thức ăn nghi ngút dưới đèn bàn trông ấm áp hơn cả nắng sớm của mặt trời.
Nhưng Sunoo nói phải, anh nên ra ngoài, và anh nên đưa em ra ngoài.
- Em muốn đi cùng chứ?
- Dạ, vâng, nếu có thể.
Sunoo cười toe, nhiều lúc Heeseung tự hỏi Trái đất này có gì xứng đáng để em cười tươi đến thế.
____________________________
Cái quán đó có tên là "Mùa thu của Layla", cái quán mà Heeseung từng hay lui tới trước đây để mua đồ uống khi ra ngoài. Cửa hàng nho nhỏ ở góc phố cách nhà anh bảy phút đi bộ, có hai cậu thiếu niên làm chủ và nuôi hai con cún bé xinh. Cửa hàng ấy là thứ hiện lên đầu tiên khi Heeseung nghĩ đến nơi anh muốn đưa Sunoo tới. Bình thường Heeseung chỉ toàn mua mang đi, lần này có lẽ anh sẽ ngồi lại đôi chút.
Hàng ngày khi ở nhà, Sunoo vẫn mặc quần áo của Heeseung, Heeseung không phiền, ngôi sao rơi cũng chẳng hề hà gì. Nhưng hôm nay khi ra ngoài, nhìn cậu trai chân đi dép lê, người lọt thỏm trong cái sweater xanh của anh, Heeseung chợt cảm thấy mình nên mua cho em những thứ vừa vặn và xinh đẹp hơn.
Những thứ anh muốn làm cho Sunoo cứ dài lên mà chẳng biết tại sao.
Nhưng Sunoo trông rất vui trong lúc đi bộ, nên chẳng mấy chốc Heeseung cũng thấy mình bớt buồn phiền.
Khi anh đẩy cửa vào quán cafe, cái chuông gió rung rung vang lên làm ngôi sao rơi đằng sau đứng khựng lại. Sunoo tránh khỏi cánh cửa đang đóng sập rồi nhìn lên cái chuông đăm đăm, thích thú. Heeseung hài lòng khi thấy xung quanh chẳng có khách nào và đi đến bàn gọi đồ, anh được chào đón bởi lời chào hỏi quen thuộc, dù lần cuối nghe những lời đó hẳn đã là nửa năm trước rồi:
- Hôm nay lại uống cà phê đá chứ?
Heeseung khẽ liếc ra đằng sau rồi ngập ngừng:
- Không Sunghoon, hôm nay cho anh nước ép lê đi... Sunoo, lại đây nào.
Nghe tiếng anh gọi, Sunoo rời mắt khỏi cái chuông và nhanh chân bước lại gần. Cậu nhìn theo cái menu dán trên tường mà Heeseung đang chỉ tay lên. Người lớn hơn dịu giọng như đang nói với trẻ con:
- Em uống mint choco không?
Sunoo chẳng biết mint choco là gì, nhưng em nào có từ chối Heeseung bao giờ. Heeseung gật đầu với Sunghoon và cậu trai quay đầu lại nói người đeo tạp dề đằng sau:
- Jake ơi, một nước ép lê, một mint choco.
Cậu thiếu niên đeo tạp dề đằng sau nở nụ cười sảng khoái:
- Đến ngay đây. Ồ, anh Heeseung đấy à? Lâu rồi không thấy anh.
Heeseung khẽ vẫy tay với cậu:
- Chào Jake.
Sunoo nhìn Heeseung, rồi em cũng vẫy tay với người lạ mặt kia:
- Chào anh Jake.
Heeseung quay đầu nhìn em với một vẻ khó hiểu trên mặt, nhưng trước khi anh kịp nói gì, cậu trai đeo tạp dề vui vẻ đáp lại:
- Xin chào, em tên gì?
- Sunoo ạ.
- Vậy thì chúc Sunoo ngon miệng nhé.
Jake nhanh chóng làm một ly mint choco và đưa cho Sunoo, để lại một Heeseung bối rối đứng ở bên. Sunghoon tựa người vào bàn tiếp khách, ghé đầu nói với ai:
- Cậu nhóc đó thân thiện nhỉ. Mà hai đứa đó trông có vẻ sẽ hợp cạ đấy. Anh với cậu ấy uống ở đây hay mang đi?
- À, ừ. Anh uống ở đây.
Heeseung đáp, nhận lấy cốc nước ép lê của mình và bối rối khi về bàn ngồi xuống đối diện Sunoo. Có lẽ anh cần làm quen với việc ngôi sao rơi của anh sẽ nói chuyện và có mối quan hệ mới với một con người nào khác, ngoài anh. Chuyện này làm anh bận tâm hơn anh nghĩ, nhất là khi cậu trai cứ ôm khư khư cốc của mình và nhìn đăm đăm về phía Sunghoon và Jake.
- Họ là người tốt. Và họ, như kiểu, vũ trụ của họ kết nối với nhau.
Sunoo đưa ra kết luận sau một lúc, em vẫn nhìn họ chăm chú và chưa uống một ngụm nước nào. Jake giờ đã rảnh tay, cậu đi lại gần Sunghoon và vui vẻ nói gì đó với Sunghoon, nhìn từ xa cũng dễ thấy cái cách đôi mắt Sunghoon dịu lại và tay cậu tìm đến tay Jake rất tự nhiên. Heeseung cố để giọng mình không quá bối rối:
- Vũ trụ của họ ư?
- Vâng.
Sunoo, giờ đã rời mắt đi, gật đầu đáp, sự chú ý của em giờ dồn lên món đồ uống trên tay:
- Em thấy con người giống như một thiên hà thu nhỏ, trong mỗi người đều có sự sống nhỏ bé khác.
Sunoo dừng lại để hút một ngụm và vui vẻ thốt lên đây là thứ ngon nhất em từng uống, Heeseung kiên nhẫn chờ em nói tiếp:
- Em nhìn ra được ngay từ lần đầu, kiểu như, thiên hà của anh Sunghoon và Jake có những sự giao thoa. Họ kết nối với nhau, rất chặt chẽ.
Sunoo ngẫm nghĩ một lúc, em luôn giải thích mọi thứ gắn với vũ trụ:
- Hoặc anh có thể hiểu là, Sunghoon và Jake là hai hành tinh, họ xoáy vòng và từ trường của họ hút lấy nhau.
Sunoo dừng nói và đánh mắt sang phía đồ uống chưa được đụng đến của Heeseung, anh mỉm cười, hiểu ý đẩy cho em:
- Em muốn thử chứ?
Sunoo gật đầu, mắt cong như trăng non treo ngược. Heeseung thấy lựa chọn không gọi cafe hôm nay thật chính xác. Một lúc sau, hai bên bàn của họ xuất hiện thêm hai cái ghế. Jake ngồi xuống bên cạnh Sunoo và Sunghoon ngồi đối diện cậu:
- Bọn em ngồi cùng chút được chứ?
Đôi mắt Sunoo sáng lên lấp lánh và Heeseung không khỏi thấy ruột gan mình thắt lại, một phần vì anh lo rằng em sẽ để lộ mình là một ngôi sao, phần còn lại anh chẳng rõ vì sao.
- Hai thứ này đều ngon lắm ạ.
Sunoo ngoan ngoãn nói, chỉ vào hai cốc đồ uống. Jake cười toe nói cảm ơn với em, rồi cậu quay sang phía Heeseung:
- Chắc cũng phải một năm rồi anh chưa đến đây đấy, anh đi đâu à?
Heeseung lảng mắt đi và cười xòa, anh vốn luôn muốn trốn tránh mấy câu hỏi này:
- Không, anh chỉ bận thôi.
Sunghoon hơi cau mày, nhưng cậu nhún vai chấp nhận câu trả lời của anh. Sunoo nhìn qua lại giữa ba người họ từ bên kia bàn và Jake giải thích:
- Anh ấy là khách quen của quán anh gần hai năm đấy. Bọn anh cũng quen anh Heeseung lâu rồi, thế mà anh ấy biến mất chẳng nói gì hết.
Heeseung đằng hắng cổ họng:
- Anh xin lỗi, từ giờ anh sẽ tới.
Chuông gió ngoài cửa vang lên, cả Sunghoon lẫn Jake lập tức đứng dậy. Sunghoon nói với Heeseung khi cậu nhìn Jake đi trước:
- Từ giờ nếu thích cứ anh mang cả Sunoo đến nhé, Jake có vẻ quý thằng bé. Mà... thằng bé là gì của anh vậy? Họ hàng à?
Heeseung chỉ cười nhún vai, Sunghoon nhìn anh khó hiểu rồi vội vã trở về vị trí làm việc.
Chính Heeseung cũng chẳng rõ anh và Sunoo là gì, vả lại mối quan hệ của cả hai cũng là thứ không thể nói với người khác.
Heeseung chỉ biết, Sunoo là vì sao rơi của anh, và anh là người đã ước lấy Sunoo.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top