chương 49-1
Dọc đường đến quán trọ, Lee Heeseung đi trước, Sim Jaeyun phía sau như con diều anh nắm trong tay, người cứ phiêu phiêu bay bay.
Sim Jaeyun cảm giác dưới lòng bàn chân hắn nhẹ như lông hồng, mềm như bông, thậm chí có cảm giác như đang nằm mơ.
-- Chủ tịch Lee cho hắn nhiều thứ quá.
Chủ động hôn hắn, thật nhiều lần.
Còn đáp ứng ở bên hắn.
Sim Jaeyun nhịn không được liếm môi lần nữa.
Ngọt.
"Hai phòng hay một thôi?"
Giọng nói của chủ trọ đánh gãy dòng mơ mộng của Sim Jaeyun.
Hắn còn chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy Lee Heeseung khách khí trả lời: "Một phòng, cảm ơn ạ."
Sim Jaeyun đẩy căn cước công dân lên bàn theo bản năng.
Ánh mắt ông chủ đánh giá hai người vài vòng.
Nếu ông không nhầm thì hẳn hai nam sinh trước mắt đều là Alpha.
Đêm hôm khuya khoắt, hai Alpha tay trong tay vào khách sạn, gọi một phòng.
Chậc, giới trẻ ngày nay chơi bạo thật.
Chủ trọ cảm khái trong lòng, sắp xếp phòng xong xuôi rồi nhắc nhở thiện ý một câu: "Đồ trong ngăn kéo, miễn phí, dùng như nào cũng được."
Sim Jaeyun nghe không hiểu: "?"
Đồ gì cơ?
Bước chân Lee Heeseung khẽ khựng lại, anh im lặng dắt Sim Jaeyun lên tầng ba.
Phòng trọ đơn không rộng lắm nhưng rất sạch sẽ. Sàn nhà trơn bóng, giường đệm gọn gàng, bật đèn lên là sáng bừng cả phòng.
Sim Jaeyun vẫn nhớ mãi về đống đồ "miễn phí" nãy chủ trọ nói, vừa vào cửa cái là hắn phi đến chỗ tủ đầu giường luôn: "Trong ngăn kéo có gì vậy nhỉ?"
Hắn duỗi tay kéo ngăn tủ ra --
Uỳnh.
Tay Lee Heeseung nhẹ nhàng giữ ngăn bàn lại, khoảng trống nãy Sim Jaeyun kéo ra biến mất.
Sim Jaeyun khó hiểu nhìn anh: "Sao thế?"
Sao không cho hắn nhìn xem trong đấy có gì?
Nhìn không ra cảm xúc gì trên mặt Lee Heeseung, anh chỉ nhẹ giọng nói: "Đừng xem, đồ trong trọ không sạch sẽ lắm."
Lòng hiếu kỳ của Sim Jaeyun trào dâng mãnh liệt: "Cho tôi xem thử đi mà, dù sao mình cũng có dùng đến đâu!"
Lee Heeseung trầm mặc, lát sau, anh buông bàn tay đang chặn cửa tủ xuống.
Sim Jaeyun được mở ngăn kéo như mong muốn.
Bên trong là mấy gói bạc lưa thưa.
Đóng gói kín kẽ, bốn góc vuông, bề dày mỏng.
Sim Jaeyun nhìn mấy gói kia, ngu người hai giây. Sau đó não hắn trực tiếp nổ tung, tay Sim Jaeyun như thể bị bỏng, nó đẩy ngăn kéo về "Uỳnh" một tiếng.
-- Là một nhóc gà tiểu học vừa kết thúc kiếp sống độc thân nửa tiếng trước, Sim Jaeyun nhìn thấy loại công cụ hỗ trợ giao lâu thâm sâu là cả người xù lông lên: "Chủ trọ ở đây bị bệnh hả, bọn mình..."
Sim Jaeyun nói được nửa câu thì khựng lại...
Suy cho cùng thì hai người bọn họ đều là người trưởng thành rồi.
Bị hiểu lầm cũng không lạ.
Hiện tại Sim Jaeyun đã biết vì sao nãy Lee Heeseung ngăn không cho hắn xem.
....Đây không phải loại đồ cứ miễn phí là hắn có thể xem.
Giờ Sim Jaeyun có chút muốn đào hố chui xuống rồi bốc hơi ra bên ngoài.
Thanh âm Lee Heeseung mang chút ý cười: "Đến đây nào, tới giờ đi ngủ rồi."
Sim Jaeyun trực tiếp hóa cá voi nhảy xuống biển, một đầu chui tọt vào trong chăn. truyện kiếm hiệp hay
Thân hình cả hai đều thiên về dạng cao gầy nên có thể thoải mái ngủ trên giường đôi.
Lee Heeseung cởi áo khoác đồng phục ra, hạ mắt nhìn Alpha của anh.
Sim Jaeyun nằm nghiêng bên cạnh anh, môi bị hôn đến thắm một sắc đỏ rực ướt át, thậm chí có chỗ còn hơi sưng lên.
Lee Heeseung biết anh đã không khắc chế lại.
"Xin lỗi, tối nay..."
Lee Heeseung thấp giọng giải thích: "Kỳ nhạy cảm của tôi sắp đến rồi."
Trước hay sau kỳ nhạy cảm thì Alpha đều có chút "dính" người, sẽ vô thức tới gần phối ngẫu của anh, sẽ không khống chế được khát khao thân cận, tiếp xúc với đối phương.
Trong kỳ nhạy cảm trước của Sim Jaeyun, hai tay hắn quấn chật lấy cổ Lee Heeseung, meo meo cọ cọ, đến khi ngất vẫn không chịu buông ra.
Sim Jaeyun vốn dĩ mơ mơ màng màng, sắp gục trên đầu giường đến nơi rồi nhưng nghe Lee Heeseung nói, hắn đơ ra hai giây rồi mở mắt ra, "Khi nào cơ?"
Lee Heeseung đáp: "Như thông thường thì còn khoảng hai ba ngày nữa."
Hai ba ngày nữa ... là đến dịp nghỉ cuối tuần, cả hai người đều không phải đến trường.
Sim Jaeyun nhẩm tính, không lên tiếng.
Lee Heeseung tắt đèn ngủ, tiếng nói trầm thấp: "Ngủ thôi."
Trước mắt bỗng mất dần ánh sáng, Sim Jaeyun tạm đình chỉ mấy suy nghĩ bậy bạ trong đầu: "Ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Sim Jaeyun đang chui đầu vào chăn thì chợt nhớ tới gì đó. Hắn lấy điện thoại dưới gối rồi đưa đến trong tay Lee Heeseung.
Hắn hàm hàm hồ hồ nói: "À đúng rồi, cậu giúp tôi sửa lại nickname đi."
Ban đầu Lee Heeseung còn chưa hiểu ý hắn, sau khi mở Wechat ra mới thấy nickname Sim Jaeyun đặt cho anh là "Đối tượng yêu công khai".
Đôi mắt Lee Heeseung cong cong, sự nhu hòa thấm đẫm hàng mi dài.
Anh đổi nickname thành "Bạn trai".
Lại thấp giọng hỏi: "Trước kia cậu đặt là gì?"
Sim Jaeyun nhỏ giọng: "Đối tượng thầm mến."
Hắn còn nhớ rõ lúc mới phát hiện bản thân thích Lee Heeseung đã từng lập hùng tâm tráng chí là sớm muộn gì cũng phải đổi nickname của Lee Heeseung thành "Bạn trai".
Mà hiện tại cũng cách quá khứ ấy chẳng dài lắm.
Nghe thấy tiếng Lee Heeseung nằm xuống bên cạnh hắn, Sim Jaeyun thò ra nắm lấy tay anh.
Rồi nhắm mắt trong hạnh phúc.
6 giờ 20 sáng hôm sau, đồng hồ sinh học đánh thức Lee Heeseung dậy.
Quả nhiên không biết từ khi nào Sim Jaeyun lại cọ đến trong lòng anh, tứ chi quấn chặt lấy người Lee Heeseung.
Lee Heeseung nhẹ nhàng "hái" Sim Jaeyun xuống, ngồi trên giường mặc áo sơmi, xong xuôi mới cúi người, thấp giọng gọi Sim Jaeyun, "Giờ bọn mình về trường luôn không?"
Sim Jaeyun nửa tỉnh nửa mơ rầm rì trong chốc lát, vốn định xốc chăn ngồi dậy, dậy được một nửa thì dừng lại --
Hắn chỉ mặc một cái qu@n lót, tối qua hắn sợ quần áo trong bị nhăn nheo nên cởi hết ra.
Nam sinh cấp ba nào cũng sẽ có, ờm, một thời điểm tinh thần cao trào như vậy vào buổi sáng.
Trước kia Sim Jaeyun không để ý lắm, mặc quần áo, rửa mặt xong ra cửa là chẳng thấy gì nữa.
Nhưng Lee Heeseung lại ở bên hắn, Sim Jaeyun cảm thấy khả năng Tiểu Sim của hắn... không rũ xuống trong thời gian ngắn được.
Thậm chí còn muốn phun bong bóng.
Tai Sim Jaeyun đỏ rực, hắn chôn trong chăn không chịu ra: "Cậu rời giường trước đi, tôi thay đồ nhanh thôi."
"Ừm."
Sim Jaeyun nhịn không được nghĩ:
Hẳn là chủ tịch Lee... cũng thế ha?
Rốt cuộc thì cả hai đều là học sinh cấp ba 18 tuổi.
Lee Heeseung đã quần áo chỉnh tề đứng bên mép giường. Chiếc áo sơmi trắng mềm mại ôm eo Lee Heeseung phác họa hoàn mỹ đường cong cơ thể anh.
Một đoạn eo mảnh khảnh đọng trong mắt Sim Jaeyun.
Lee Heeseung quay đầu nhìn hắn: "Mình ăn sáng xong về trường luôn?"
Sim Jaeyun ngây người hai giây, mất hồn mất vía: "À, ờ, được."
Thon thật.
Sim Jaeyun nuốt nước miếng, mới sáng tinh mơ đã phải gặp loại khảo nghiệm độ bền ý chí như này quả thực là cưỡng cá sở nan, vốn dĩ hắn... có tí sức chống cự nào với Lee Heeseung đâu.
( Cưỡng nhân sở nan: Bắt ép người làm sự khó kham nổi)
Vị nam sinh cấp ba 18 tuổi có thận hoạt động bình thường mất ba phút mới miễn cưỡng bình tĩnh lại, hắn dùng vận tốc ánh sáng mặc quần áo vào rồi vọt vào toilet.
Ngày thường trường không mở cổng, bọn họ chuồn ra kiểu nào thì chỉ có thể chui vào kiểu đó.
Hai người trèo tường vào trường.
Giờ chỉ còn cách tiết tự học sáng có 10 phút, trong sân không một bóng người, mấy học sinh chăm chỉ đã đến khu dạy học từ sớm rồi.
Sim Jaeyun nắm tay Lee Heeseung thong thả dạo bước trên sân trường.
Phong cảnh vườn trường họ kỳ thực rất đẹp mắt, ven đường có cây cối xanh tốt quanh năm, hoa Nguyệt Quý xếp tầng tầng lớp lớp, trong không khí tràn ngập mùi hương tươi mát thanh nhã.
Nắm tay nhau đi dưới lối nhỏ rợp bóng cây xanh quả thực có cảm giác như trong phim tình cảm thần tượng.
Sim Jaeyun hiếm hoi nổi "Tâm tình thiếu nam" lên được một lần, còn chưa kịp mơ mộng tiếp thì phía sau đã truyền đến giọng nói nghiêm khắc vô tình như Pháp Hải: "Đứng lại! Hai em đang làm gì đấy!"
Sim Jaeyun cảm thấy thanh âm này cực kỳ quen tai, quay đầu nhìn -- Là Phó chủ nhiệm Phòng Giáo vụ!
Chuyên gia bắt tội phạm đêm không về ngủ và yêu sớm!
Trong lòng Sim Jaeyun ** má một tiếng.
Phó Chủ nhiệm nhìn Sim Jaeyun.
Ồ, Sim Jaeyun lớp 15 năm hai -- đây là khách quen.
Nhưng người mặc đồng phục bên cạnh Sim Jaeyun...
Phó Chủ nhiệm nhìn học sinh ba tốt đứng đầu khối, đại biểu học sinh ưu tú của ông, kính đen tí thì rớt xuống mũi.
Tầm mắt ông đi xuống, vẻ mặt đầy chữ không thể tin nổi, mắt trừng lớn nhìn mười ngón tay hai người nắm bên nhau.
"Lee Heeseung, em..."
Quả thực Phòng Giáo vụ nghe được rất nhiều tin gió quanh vụ việc Lee Heeseung từ chức ủy viên kỷ luật, cũng loáng thoáng phát hiện gì đó. Nhưng thân phận đặc thù cộng thêm thành tích học tập đặc biệt tốt của Lee Heeseung khiến ông luôn mở một mắt nhắm một mắt cho qua.
Nhưng cứ dính lấy nhau rồi đâm thẳng vào tròng mắt Phòng Giáo vụ như này thì quá mức rồi!
Sim Jaeyun ngẩn ra một chút, biểu tình thực mau khôi phục như thường, ngữ khí anh bình tĩnh: "Không sao đâu, thầy cứ xử lý theo lưu trình bình thường là được ạ."
"Lưu trình bình thường" chính là viết kiểm điểm, đọc kiểm điểm, dán kiểm điểm lên thông báo trường để học sinh toàn trường biết.
Số điểm lượng hóa của cá nhân Lee Heeseung đến bây giờ vẫn hoàn hảo, chưa bị trừ chút điểm nào.
Hiện tại đêm không về ngủ lại cộng thêm tội yêu sớm, trực tiếp -5 điểm hoặc thậm chí còn nặng hơn.
Phó Chủ nhiệm nhìn anh trong chốc lát, thở dài vô cùng đau đớn.
Ông lấy một cây bút đen ra định viết gì đó vào sổ ghi chép.
Sim Jaeyun không nhịn được: "Thưa thầy..."
Với Sim Jaeyun thì Phó Chủ nhiệm không khách khí như vậy, thằng ranh con này chỉ giỏi dạy hư người khác, có thể khiến ủy viên kỷ luật làm đồng phạm với hắn.
-- Cũng là một loại năng lực!
Ngón giữa Phó Chủ nhiệm đẩy mắt kính, ông lạnh lùng hừ một tiếng, khóe mắt khắc nghiệt nhìn hắn: "Sao, cậu còn muốn giảo biện gì à?"
Sim Jaeyun sốt ruột nói: "Chuyện tối qua không liên quan tới Lee Heeseung, là em bắt ép cậu ấy ra ngoài cùng mình, thầy không thể trừ điểm cậu ấy!"
Trùm trường có kinh nghiệm phong phú trong mảng tự kiểm điểm, hắn như thể máy đọc mẫu vạn năng, không vấp dù chỉ một chữ: "Em rất xin lỗi thầy, em đã biết lỗi của mình rồi, em bảo đảm về sau sẽ không tái phạm nữa, mong trường hãy cho em một cơ hội để hối cải."
Sim Jaeyun chấp tay trước ngực, ngữ khí cục kỳ thành khẩn: "Em muốn được làm lại cuộc đời ạ."
Vốn dĩ Phó Chủ nhiệm cực kỳ không đành lòng xử phạt Lee Heeseung, lúc này cũng thuận thang đi xuống. Ông chọc chọc trán Sim Jaeyun: "Không có lần sau, nghe rõ chưa?"
Sim Jaeyun: "Rõ rõ rõ!"
Lần sau nhất định sẽ không để bị phát hiện.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top