Chương 24
Studio không có nhiều người. Phần đông ekip đều đã được nghỉ để di chuyển về thành phố, Won và Soyeon đưa nhau đi chơi vài ngày còn Sunoo thì phải sang thành phố khác làm mẫu cho một tạp chí tháng sau. Đúng như ngày đầu tiên Jaeyun gặp Joomi, khu vực chụp ảnh chỉ có bốn người ở lại. Jaeyun im lặng đọc sách trong lúc chờ Joomi trang điểm, cậu thật sự vẫn thấy mơ hồ không biết được diễn biến tiếp theo là gì.
--
Nụ hôn đầu ngày hôm qua làm Jaeyun bối rối trong cả ngàn suy nghĩ. Cậu từng dịch rất nhiều sách tình yêu cho đến khi chuyển sang những thể loại hàn lâm hơn, trong đó bao giờ cũng tả rằng khi hôn thì mọi thứ như ngừng lại, trọn vẹn từng hơi thở của con người sẽ chỉ sống trong cái hôn đó. Và nhiều hơn thế nữa, có tác giả viết rằng chỉ cần lắng nghe nhịp tim của bản thân trong khi hôn thì sẽ biết được mình có hay không yêu người đó. Jaeyun những tưởng tim phải ngừng đập, tâm trí mờ mịt hay là những thứ gì đó khác nhưng không, trong lúc môi mình chạm vào Heeseung, cậu không hề cảm thấy gì.
Mấy nhịp tim vẫn đập thong thả trong lồng ngực, không hề sót một nhịp nào. Heeseung mở cửa để cho Akira và Joomi đi vào, Jaeyun tự nhiên lấy máy tính của Heeseung tiếp tục xem hình. Akira đứng nhìn đầy ngạc nhiên. Heeseung không bao giờ để cho người mẫu đụng vào hình ảnh chưa chỉnh sửa, nhưng anh nói chuyện với cô rồi chỉ liếc mắt nhìn Jaeyun mà không có phản ứng gì. Jaeyun xem xong thì đi ra trước, Joomi theo sau hẹn cậu đi dạo phố. Jaeyun lại bất giác quay lại nhìn Heeseung, anh chỉ mỉm cười gật đầu thay cho một lời tạm biệt.
Theo lý thuyết thì là không phải tình yêu, Jaeyun đã nghĩ như thế cho đến khi bước chân ra đường. Đêm lạnh ngắt, rồi bỗng nhiên trong những nhịp chân rất chậm để cô gái kế bên đuổi kịp, điều đó xảy ra. Tim đập nhanh bất thường, từng đầu ngón tay tê đi và hơi run rẩy, gò má bỗng nhiên nóng rực.
Mình vừa hôn Lee Heeseung, Jaeyun nghĩ trong đầu. Không phải vừa hôn, chỉ là vừa thực hành bài học cuối cùng Lee Heeseung dạy. Nhưng không phải, Heeseung đã nói anh sẽ không hôn kể cả khi được phép, cuối cùng mình lại hôn trước.
Mình vừa hôn Heeseung, Jaeyun nghĩ. Mình muốn hôn thêm lần nữa.
Dòng suy nghĩ đó kết thúc mọi điều, kể cả chuyện Joomi vẫn đi bên cậu như nhiều ngày trước. Jaeyun ngẩn ngơ nhìn đường phố, những nhịp tim vẫn đập loạn không kiểm soát nổi. Cậu muốn hôn Lee Heeseung.
Nhưng Heeseung lại chưa dạy làm sao để có thể hôn lần thứ hai, nhất là khi anh chẳng hề có phản ứng gì cụ thể. Heeseung vẫn để cho Jaeyun đi cùng Joomi, chỉ nói một câu "ngày mai nhớ hôn anh" — không biết là đùa hay thật.
Một nụ hôn thôi cũng đủ sức quấy phá suy nghĩ của Jaeyun suốt một buổi tối. Cậu rón rén về phòng rồi thở phào khi phát hiện Heeseung tiếp tục không ở bên trong. Jaeyun đi tắm, lại dùng khăn bông cọ mặt thêm lần nữa. Mãi vẫn cảm giác chưa sạch hết mấy lớp kem nền Joomi phủ lên mặt, Jaeyun vừa đi quanh phòng vừa tiếp tục dùng khăn ướt lau qua.
Điện thoại trên bàn vang lên tiếng chuông tin nhắn, Jaeyun cầm lên cau mày đọc tin nhắn hiện trên màn hình. Joomi nhắn tin chúc ngủ ngon như mọi đêm dù hai người chỉ ở cách nhau vài cánh cửa. Cậu cảm thấy không thể tiếp tục mờ ám với Joomi nhưng lại không có bất kỳ lời xác định nào để dễ dàng rời xa cô. Không yêu thì không thể nào nói chia tay, những thứ tình cảm chưa xác định dù biết đối phương có ý định tiến xa hơn luôn làm người ta phải nghĩ nhiều hơn khi muốn quay về làm bạn. Jaeyun vẫn còn chưa biết làm sao để trả lời tin nhắn của Joomi thì bên ngoài có tiếng gõ cửa. Cậu rũ lại mái tóc ướt rồi bước ra, người đứng tựa vào tường đối diện lại mỉm cười.
"Sắp ngủ chưa?"
"Chưa."
Tim Jaeyun lại bắt đầu rối loạn. Heeseung thay đồ làm việc thành áo thun tay dài cùng quần vải, nhìn anh lại yếu ớt hơn lúc ban ngày.
"Ừ. Anh vào một chút được không?"
Jaeyun ngần ngừ chưa đáp, Heeseung đưa cho cậu một chai dầu tẩy trang chuyên dụng rồi tự nhiên bước vào. Anh nhìn quanh căn phòng nhưng không ngồi xuống giường như thường lệ. Heeseung tới bên cửa sổ đứng nhìn đèn sáng dưới khuôn viên khách sạn, anh không nhìn đến Jaeyun.
"Đi rửa mặt đi, anh không làm gì đâu."
Jaeyun đi rồi, Heeseung vẫn cúi nhìn mấy ánh đèn lấp ló sau vườn cây. Cách đây vài tiếng, khi Jaeyun đột ngột tiến lại gần hôn anh với lí do thực hành bài học đó, Heeseung nghĩ đã đến lúc rồi. Đến lúc không còn thực hành hay lý thuyết gì hết, lúc hỏi thẳng Jaeyun rằng liệu bọn họ có thể tiếp tục mà không cần nghĩ đến tương lai hay không. Đừng nghĩ nhiều về định nghĩa tình yêu nữa, Lee Heeseung từ trước tới nay không phải là người tính toán quá nhiều. Nhưng anh không nghĩ không có nghĩa là phớt lờ suy nghĩ của Jaeyun. Cậu muốn hôn anh hay thật sự là cần một ví dụ cụ thể, Heeseung vẫn chờ Jaeyun lên tiếng.
Chỉ là, khoảng thời gian chờ đợi của Heeseung không phải vô hạn. Chưa đến nửa ngày nữa, Jaeyun sẽ phải cho hoặc Heeseung hoặc Jung Joomi một câu trả lời. Nếu đến lúc đó Jaeyun còn giữ nguyên suy nghĩ Heeseung với cậu là không phù hợp, chắc chắn cậu sẽ phải chịu trách nhiệm cho một nụ hôn từ phía Joomi. Một cái hôn, không giống như nắm tay hay ôm, nó là cột mốc chắc chắn cho một mối quan hệ. Người ta có thể nắm tay và ôm khi mập mờ đùa giỡn, nhưng hôn không nằm trong danh sách đó bao giờ.
Jaeyun lại một lần nữa bước ra từ phòng tắm. Gương mặt của cậu lấm tấm nước, Heeseung vẫy Jaeyun tới gần. Jaeyun bước tới như là cảnh giác, Heeseung phì cười rút chiếc khăn bông quàng quanh cổ cậu.
"Yên tâm, anh chưa ăn thịt em đâu."
Heeseung gấp chiếc khăn lại rồi chấm nhẹ mấy hạt nước trên trán Jaeyun. Jaeyun mất tự nhiên nhắm mắt lại, anh vẫn không phản ứng gì. Khăn bông lướt trên má Jaeyun nhột nhạt, cậu buột miệng hỏi anh:
"Anh có thể dạy tiếp không? Sau khi hôn thì làm thế nào?"
"Thì đi ngủ."
"Lee Heeseung!"
Heeseung cười cười vứt chiếc khăn sang bên rồi tự nhiên vuốt má Jaeyun. Jaeyun không tránh, anh nhướn mày hỏi lại:
"Nghiêm túc thì em muốn hỏi phải làm thế nào sau khi hôn anh hay là sau khi hôn Joomi?"
Jaeyun suy nghĩ vài giây, cuối cùng ngập ngừng đáp:
"Ừm... Joomi thì sao?"
Ý cười trong mắt và cả trên môi Heeseung tắt ngấm. Anh nhìn thật kỹ vào mắt Jaeyun, sau đó bước về tủ lấy đồ. Trừ bỏ máy ảnh là vật bất ly thân, Heeseung để lại toàn bộ đồ đạc của mình lại phòng chung của anh và cậu. Heeseung rút từ túi xách ra một bộ áo quần mới, anh giũ phẳng rồi lại cuộn trong lòng mình.
"Hôn Joomi xong? Hôn xong thì em phải đưa cô ấy về phòng, và đừng bao giờ đi vào phòng cô ấy như anh lúc này. Nhắn tin xin lỗi, dù đúng hay sai em cũng phải xin lỗi nếu như em chủ động. Nếu như cô ấy thích em, ngày mai cô ấy sẽ hẹn em ra ngoài. Còn nếu cô ấy không thích, em nên tặng cô ấy một bó hoa rồi lặng lẽ rút lui. Sau khi hôn một người mà người đó không thấy muốn em thì em cầm chắc thất bại, không cần cố gắng hơn nữa. Cố gắng tiếp cận cô ấy lần nữa, em sẽ thành kẻ biến thái ngay."
"Nhưng nếu tôi là người bị hôn thì sao? Ý tôi là nếu như cô ấy hôn tôi khi tôi không muốn thì sau đó phải làm thế nào?"
Heeseung định nói rằng sẽ không bao giờ có chuyện đó, chỉ cần Jaeyun không muốn thì chắc chắn chưa cần đến cậu, chính anh sẽ làm cho Joomi không thể chạm đến Jaeyun. Vậy mà nhìn vẻ mặt của Jaeyun, nghĩ đến việc Jaeyun tiếp tục coi một nụ hôn chỉ như là ví dụ, Heeseung nhẹ lắc đầu:
"Thì tùy em, cái đó anh không dạy nổi."
Heeseung bước mấy bước về phía cửa, anh chỉ đưa tay ra sau đầu thay cho một lời chào. Đến trước cửa rồi Heeseung lại dừng. Anh nhìn Jaeyun bằng ánh mắt phức tạp, cuối cùng lại buông ra một tiếng thở dài.
"Yunie à..."
Jaeyun luống cuống vì tiếng gọi dịu dàng đó. Heeseung nhìn vẻ ngắc ngứ của cậu, anh khẽ mỉm cười.
"Anh thật sự không hiểu được em. Anh cầm tay em không tránh, anh ôm em em choàng tay siết anh vào, anh nói sẽ không hôn em kể cả khi em cho phép thì em liền hôn anh, cuối cùng em lại hỏi anh cách làm sao để tiếp tục sau khi hôn một người khác? Hay là bởi em cho rằng từ ngày đầu tiên anh đã không thật thà thì đến bây giờ cũng sẽ tiếp tục như thế? Em nghĩ Lee Heeseung phóng túng đến mức độ có thể để yên cho bất kỳ người nào hôn mình dù là để thực hành bài học vớ vẩn nào đó hay sao? Sau này không cần anh dạy dỗ nữa, bài học cuối cùng của cuối cùng anh cho em đây: Nếu em muốn biết làm sao để hẹn hò, điều duy nhất em cần làm là hẹn hò với thật nhiều người. Em đã trừ anh ra rồi thì có thể hẹn hò với cả thế giới để biết được làm sao để yêu, còn lại em cho anh xin lỗi. Anh bỏ cuộc. Anh không muốn và cũng không thể dạy một người cách yêu người khác khi anh đã lỡ yêu người đó. Em ngủ ngon."
Cánh cửa đóng lại bằng một âm thanh gọn gàng không có vẻ gì là giận dữ. Heeseung im lặng rời đi, sang đến phòng mình anh vứt bộ áo quần lên ghế rồi mệt mỏi nằm xuống. Heeseung tự cười chính mình, Sim Jaeyun hoặc là quá thông minh hoặc là quá ngốc. Chẳng muốn nghiêng về vế nào trong hai vế đó, Heeseung trở mình nhắm mắt.
Trong đêm lại có tiếng chuông gió trong veo vang lên, Heeseung lắng nghe âm thanh đó mãi mà không tài nào ngủ được. Jaeyun có lý do của mình nếu như cậu không muốn dứt khoát rõ ràng, Heeseung hiểu, chẳng có mấy ai có được cảm giác an toàn khi ở cạnh người như anh, mà Jaeyun lại là người cần chắc chắn tuyệt đối. Chính điều đó làm cho Heeseung càng bức bối hơn nữa. Trước đây Heeseung không bao giờ thích một người dùng dằng không dứt khoát, kiểu người "ăn gì - cũng - được" trong định nghĩa của anh. Thế giới còn có rất nhiều người nhưng không có nhiều thời gian, những người dùng dằng cân đo được mất sẽ luôn phung phí nhiều thời gian hơn phần còn lại. Nhưng vì một lý do nào đó, Heeseung không thấy mình có khả năng thôi nhìn về phía Jaeyun dù là ngày mai hay những ngày sau nữa.
Còn Jaeyun đang nghĩ gì ở trong căn phòng kia?
Jaeyun chỉ đơn giản trách sự rối loạn của não bộ, thứ thỉnh thoảng vẫn đi lệch đường khi cậu nói đến chuyện yêu đương.
Cuộc đời chẳng bao giờ cho ai điều gì toàn vẹn. Cũng như khi mười tám tuổi trong buổi lễ trưởng thành để mỗi người một hướng, Jaeyun ngồi cạnh Soo Ah mà không biết làm sao để nói với cô bạn thân của mình rằng thật ra mình chưa bao giờ chỉ coi cô ấy là bạn, đến vài năm sau, khi mà đứng trước Jaeyun là một Lee Heeseung thẳng thừng nói câu "anh yêu em" không hề do dự, cậu vẫn không có khả năng biểu đạt được toàn bộ suy nghĩ của mình.
Jaeyun vừa buồn cười vừa cay đắng, bản thân là dịch giả, bao nhiêu quyển sách đã dịch qua cậu không đếm hết, bốn năm kể từ khi vào nhà xuất bản năm nào cũng có tên trong giải thưởng bản dịch được yêu thích, cuối cùng lại không biết cách giao tiếp thông thường. Hay là bây giờ hai người ngồi cạnh nhau rồi sau đó cầm mỗi người một tờ giấy? Hay là ở cách vách nhau nhưng mỗi sáng lại nhét qua kẽ hở cánh cửa phòng Heeseung một bức thư? Hay là phải có cách nào khác, cách nào đó cụ thể rõ ràng hơn để nói cho anh biết câu hỏi chính xác là làm sao để có thể tiếp tục hôn anh sau khi đã hôn anh một lần?
Điện thoại lại vang lên chuông tin nhắn, Jaeyun vứt lẫn giữa đống chăn gối lùng bùng không muốn đọc nhưng cuối cùng vẫn phải tìm lại để xem Joomi nhắn gì. Màn hình còn nhấp nháy sáng, Jaeyun ngẩn người đọc mấy dòng chữ nhức mắt trong đêm tối.
"Đi ngủ đi, coi như anh chưa nói gì. Khi hôn thì phải kề sát nhau nên ngày mai da em không được xấu. Con gái để ý những chuyện đó rất nhiều."
Aishhh... Thậm chí không thể nhắn tin hỏi rằng Lee Heeseung có để ý đến chuyện Jaeyun vẫn chưa tẩy trang mà đã hôn anh hay không.
--
Jaeyun mang cả tâm trạng không bình thường vào cả buổi chụp. Heeseung không biết vô tình hay cố ý, anh tự mình chỉnh sửa ánh sáng lẫn bối cảnh chụp, cằn nhằn một chút với Akira về việc studio ở đây không được thoải mái bằng studio của anh. Heeseung không hề đối diện với Jaeyun dù chỉ một vài giây. Một dãy váy cưới trắng tinh được treo trên giá, Joomi đứng lựa chọn một hồi rồi ôm một bộ váy cưới ngắn vào phòng thay đồ. Cô bé quay trở ra mấy phút sau, gương mặt trẻ con hơn rất nhiều khi lên hình vì chưa được trang điểm. Mái tóc xõa dài bên vai trần, việc đóng vai cô dâu làm Joomi có vẻ dịu dàng khép nép. Heeseung đang bấm thử khẩu độ của máy ảnh cũng phải ngẩng nhìn Joomi, anh sau đó lại chúi mắt vào kính ngắm với một nụ cười trên môi.
Xinh đẹp thật đấy, chỉ tiếc là em tới trễ rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top