24.12.2023
[ truyện ngắn ]
lại thêm một mùa giáng sinh nữa rồi!
mặc dù... đối với người khác đây là một ngày lễ vô cũng vui vẻ, nhưng đối với tôi cũng chẳng đáng kể, nó cũng chỉ là một ngày như bao ngày.
mỗi năm nhà tôi lại như vậy, ba và mẹ sẽ cũng ra ngoài và dành thời gian cho nhau, để anh em chúng tôi tự ở nhà. nhưng vào những năm gần đây, em gái tôi đã không còn ở nhà với tôi vào ngày hôm nay nữa mà đi chơi với bạn bè.
còn tôi? tôi cũng chỉ ra ngoài rồi tự mua quà cho bản thân thôi chứ chẳng biết làm gì.
khoảng tầm 19h
cả nhà tôi giờ đã đi ra ngoài hết cả rồi, giờ chỉ còn mình tôi ngồi xem phim một mình thôi.
thầm nghĩ có lẽ sẽ lại như mọi năm, bỗng tôi nghe thấy tiếng chuông cửa nhà mình reo lên.
"là ai vậy nhỉ? hay là nhầm nhà?" , tôi vội vã đi ra ngoài cửa.
"là ai vậy ạ!?", tôi mở cửa.
trước mắt tôi giờ đây là gương mặt quen thuộc ấy với nụ cười tươi trên môi, là heeseung.
"merry christmas!!!" , cậu ấy nói to trước sự ngỡ ngàng của tôi.
"hả!? à..ừ...giáng sinh an lành", tôi ấp úng nói, không ngờ cậu ta lại đến đây. "vào nhà đi không lại chết cóng mất"
cậu ấy vào, dù tôi vẫn chưa tháo gỡ sự ngỡ ngàng còn dính chặt trên khuôn mặt.
"heeseung này, sao cậu biết căn hộ nào mà lên vậy?" , vừa đóng cửa, tôi vừa nói vọng vào.
"chuyện thường ở huyện ý mà! tôi hỏi bác bảo vệ"
ra là vậy, bác bảo vệ ấy là người tôi thường nói chuyện khi đi học về muộn, bác ấy vui tính lắm, lại hay đối xử tốt với tôi.
"mà cậu mang theo gì đấy?"
"bánh kem với gà rán, cậu đã ăn gì chưa?" , cậu ta đặt hai chiếc hộp lên trên chiếc bàn ở phòng khách.
heeseung cẩn thận bày biện mọi thứ ra trên bàn một cách tỉ mỉ, tôi thấy mà cũng thán phục, ai ngờ cậu ta lại như vậy được chứ?
"đợi tí tôi vào thay đồ" , tôi bước vào phòng.
bước ra ngoài, căn phòng giờ đây đã tối đen,tôi chẳng hiểu chuyện gì.
"heeseung! có chuyện gì vậy?"
"đi ra thôi nào, tôi chỉ làm cậu bất ngờ thôi!hì hì" , cậu ta bước tới bên cạnh tôi, sau đó nắm lấy tay rồi dẫn tôi đi ra ngoài, dù ánh đèn vẫn chưa được bật lên.
tôi thấy trên bàn có hai ánh nến đanh cháy giữa căn phòng tối mịt, heeseung để tôi ngồi trên ghế sofa.
"ngồi đây nhé! tôi đi mở đèn đây"
ánh đèn được mở lên, hiện trước mặt tôi là chiếc bánh hình khúc gỗ, trên nó là hai cây nến số một và số bảy, đã được heeseung thắp sáng vừa nãy.
"happy birthday to you"
"happy birthday to you"
"happy birthday, happy birthday"
"happy birthday to you"
những câu hát sinh nhật được hát từ heeseung, người vừa ngồi kế bên tôi. dù tôi không phải là một chuyên gia chuyên nghiệp, cũng như cậu ấy không phải ca sĩ, nhưng mà để nói thì..
..cậu hát hay lắm
"được rồi, hãy ước đi nào!!" , cậu cầm chiếc bánh, để nó gần tôi hơn.
tôi nhắm mắt, chấp tay ước.
được một lúc thì tôi mở mắt ra, thổi nến. heeseung để chiếc bánh xuống bàn, rồi vỗ tay cho không khí nhộn nhịp hơn.
"nhập tiệc thôi nào!!!"
"heeseung này, sao lại làm sinh nhật của tôi vào hôm nay?"
"vì sinh nhật cậu đã qua hơn hai tuần rồi, mà giờ làm cũng chụp muộn đâu nhỉ?" , cậu ấy đưa tôi đôi đũa sau đó đưa mắt qua nhìn tôi.
"sao cậu biết...nó đã qua hơn hai tuần!?" , tôi cũng nhìn cậu, với đôi mắt đầy sự bất ngờ.
"hửm? à cái này...tôi hỏi bố tôi, ông ấy có quen biết với thầy hiệu trưởng mà nên xin hồ sơ là biết"
"cậu...có cần làm vậy không? có thể trực tiếp hỏi tôi mà?"
"cậu nghĩ một tuần tôi gặp cậu mấy lần?" , cậu ta cười bất lực.
"thế à!? ừ thì...thế giờ tôi cho cậu số điện thoại cũng được mà!?"
tôi cũng không chắc mình đã nói điều gì nữa, có lẽ chỉ là suy nghĩ sao nói vậy thôi.
"nhất thiết là vậy sao? haha...sunghoon có giỏi đến đâu thì nhìn vẫn thấy ngốc ngốc kiểu gì ý" , cậu ta cười một cách đểu cáng.
"sao lại thế??"
"chẳng phải sao!? cậu ban đầu đã từ chối tôi cơ mà, sao giờ lại đi cho số thế này?"
biết chẳng thể nói gì khỏi cái miệng dẻo của tên này, tôi cũng chỉ đành ăn miếng gà cho bỏ ghét.
mà thật ra thì tôi thấy mình cũng tự vả thật. có lẽ là vì tiếp xúc với cậu ấy cũng kha khá nên vậy, chứ nhìn heeseung hồi đó đểu cáng chết mẹ ai mà dám nhận.
"thấy sao nào?" , cậu ấy ghé sát mặt tôi rồi hỏi.
"hả??cái..g..ì?"
"tôi ấy, bây giờ thế nào? tôi đã thay đổi vì cậu rồi đó!" , cậu ta bĩu môi, nhưng ánh mắt vẫn hướng về tôi.
"tôi đâu có biết trả lời thế nào mới vừa lòng cậu đâu chứ lee heeseung!!!!!!!"
"cũng ổn" , tôi khẽ nói, rồi quay mặt qua chỗ khác.
"ổn là ổn thế nào chứ?" , tôi cũng chả biết sao cậu ta lại nghe thấy nữa, rõ ràng là đã nói nhỏ lắm rồi mà nhỉ.
"thì..đỡ hơn hồi đó"
cậu ta cứ ghé sát mặt thế này sao tôi có thể nói chuyện bình thường được chứ.
có phải vì tôi ngại không nhỉ?
"hì, thế cũng được! mà thôi ăn đi kẻo nguội"
giờ cậu ta đã chịu tránh xa tôi một chút rồi, pha vừa rồi làm tôi đau tim chết mất.
___________________
author chúc readers Giáng sinh an lành 🎅
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top