30

Sunghoon trước khi đi đã học một vài từ tiếng Anh thông dụng, còn mua cả quyển từ điển nhỏ để tiện mang theo. Đến khách sạn, cậu cố nhớ ra câu đã học để hỏi, nhưng cô tiếp tân có gương mặt rất Tây lại nói tiếng Hàn lưu loát, cậu thở phào nhẹ nhõm. Sau đó cậu nói số phòng mình chọn nhưng cô tiếp tân bảo căn phòng này bình thường giám đốc không cho ghi vào danh mục phòng, nhưng ba ngày trước có một cặp vợ chồng người Trung Quốc vừa mới cưới đã bỏ ra rất nhiều tiền và năn nỉ rất lâu để đặt được số phòng này, cho nên giám đốc đã đồng ý . Vì vậy mong cậu thông cảm mà đặt phòng khác cho.

Sunghoon đành chọn phòng khác. Số phòng này là 530, cũng may có người vừa trả phòng này nên cậu kịp thời lựa chọn, bởi cô tiếp tân cũng nói phòng này có rất nhiều cặp tình nhân hoặc vợ chồng đặt nó.

Tuy rằng ban đầu cậu không hài lòng với khách sạn này một chút nào, nhưng khi vào trong lại có cảm giác rất thích. Khách sạn này trang trí rất đẹp, giống cung điện vua chúa, đẹp hơn gấp trăm lần khách sạn lần cậu đi dự hội nghị.

Sau khi vào phòng rồi thì việc đầu tiên cậu làm chính là đi ngủ. Ngủ dậy thì gọi phục vụ mang thức ăn lên, phải nói là khách sạn này thực đơn phong phú, đặc biệt ưu tiên khách người Trung Quốc nên cậu ăn được món quê nhà.

*Truyện này lấy bối cảnh ở Trung Quốc nghen mọi người.

Sunghoon đi đến rất nhiều nơi, hòn đảo này bắt đầu có đông người đến đầu tư nên đã khai phá thêm, cảnh cũ vẫn còn nhưng dưới bàn tay con người nên càng đẹp tinh xảo hơn nữa.

Cậu đi vòng vòng, tối lại về khách sạn ngủ. Cứ thế đảo mắt hai ngày trôi qua.

Hôm nay Sunghoon đi dạo biển vào buổi xế chiều, sớm hơn hôm qua một chút. Trong lúc đang đi, cậu bỗng bị đám nam thanh nữ tú đụng phải, té lăn ra đất. Vừa lúc ấy một anh chàng người Pháp cầm ly cafe nóng đi qua, vì bị cậu đụng vào cho nên hất đổ cafe xuống cánh tay cậu.

"Ahhh!" Sunghoon hét lên.

Anh chàng người Pháp vội đỡ cậu dậy, xổ một tràng tiếng Pháp khiến cậu không hiểu gì cả, chỉ biết liên tục đáp:

"I'm Okay, so sorry, coffe...ờm..." Cậu định nói muốn đền tiền ly cafe của anh chàng nhưng lại không biết nói sao.

Dường như hiểu ý, anh chàng người Pháp lắc đầu nói không sao, rồi nói thêm một tràng, chắc ý bảo cậu về khách sạn bôi thuốc, xong cậu gật đầu thì anh chàng mới rời đi.

Sunghoon vì vết bỏng trên tay bắt đầu đau rát cho nên cậu định chạy vội về khách sạn lấy thuốc mỡ ra bôi, nào ngờ lại đụng trúng một người.

"Ah, I'm sorry."

Người bị đụng trúng không đáp lại, nhưng mùi hương trên quần áo của người này rất quen. Sunghoon bắt đầu run rẩy, cậu từ từ ngẩng đầu lên, bắt gặp khuôn mặt quen thuộc đã ở cùng cậu suốt một năm ấy.

"Đưa tay đây." Heeseung nói

Sunghoon hành động như một con rối, đưa tay ra.

Heeseung cầm trên tay tuýp kem trị bỏng từ lúc nào, nhẹ nhàng thoa lên. Sau khi thoa xong rồi, cả hai người cũng không nói với nhau một lời. Heeseung là không biết phải nói gì, còn Sunghoon thì đầu óc vẫn còn đang trì trệ.

"Anh...anh sống có tốt không?" Phải mất một lát sau, lúc Heeseung định rời đi cậu mới thốt ra một câu.

"Rất tốt." Heeseung đáp.

"Anh có thể...nói chuyện với em một lát được không?" Sunghoon dè dặt hỏi. Cậu muốn nhân cơ hội này hỏi thăm về hắn.

Heeseung chưa kịp trả lời, cậu đã thấy một thân ảnh bé xíu chạy đến ôm lấy chân hắn, giọng non nớt nói: "Dad, hug me."

"Ba dặn con phải nói tiếng Hàn kia mà?" Heeseung cưng chiều bế bé lên. "Ok, à không, vâng ạ."

"Đây là..." Sunghoon nghe xưng hô của hai người kia đã hiểu sơ sơ, lúc này cậu lại bật ra câu hỏi như thế, không khỏi có chút xấu hổ.

"Con trai của tôi, đã được bốn tuổi rồi." Heeseung nói.

Bốn tuổi? Vậy nghĩa là hắn vừa sang đây đã kết hôn sao?

"Em về khách sạn đi. Khi nào rảnh tôi đến tìm em sau." Heeseung nói vậy liền ôm đứa bé rời đi.

Sunghoon thẫn thờ nhìn bóng lưng Heeseung. Hắn bế đứa bé rất dễ, chứng tỏ đã quen thuộc với hành động này. Đứa bé cũng có vẻ rất mến hắn, chạy đi tìm hắn như vậy chứng tỏ hai người họ rất thân thuộc.

Họ là cha con mà.

Rốt cuộc điều cậu lo lắng cũng đã đến rồi. Heeseung đã lập gia đình, đã có đứa nhỏ của riêng hắn. Thế còn cậu thì sao? Mấy tháng nay ôm tâm tư đi tìm hắn, nghĩ đến hắn, thậm chí yêu hắn...đều đổ sông đổ biển hết ư?

Giờ cậu chỉ biết trách chính mình, hận chính mình. Hiểu ra đã quá muộn, đợi khi quay lại thì tất cả đã thay đổi. Kể cả người từng yêu cậu hết lòng cũng không còn ở đó nữa.

Cũng phải thôi, đâu ai có thể đứng mãi một chỗ để chờ người không thuộc về mình quay lại. Nếu cậu là hắn, chắc cũng sẽ làm vậy, sớm kết hôn, có con, bắt đầu một cuộc sống mới.

Đời hắn bây giờ đã hoàn hảo, chỉ có cậu vẫn lênh đênh. Gieo gió gặt bão, cậu đang phải hứng chịu thảm cảnh do chính mình gây ra.

Sunghoon về đến khách sạn, cậu cầm tuýp kem trị bỏng Heeseung đưa, cứ vuốt ve mãi. Đây có lẽ là món đồ cuối cùng trong đời cậu có liên quan đến hắn, bởi sau lần này mọi thứ đều kết thúc cả. Cậu dù có yêu hắn đến mức nào thì cũng phải tôn trọng gia đình nhỏ của hắn, đâu thể vì mình mà ích kỷ phá hoại hạnh phúc của người khác, huống chi người này từng hi sinh quá nhiều vì cậu.

Vẫn đang nghĩ miên man, cậu quên cả giờ cơm tối. Đợi đến lúc phục vụ phòng gõ cửa bưng vào một mâm thức ăn, cậu mới bừng tỉnh.

"Ơ...tôi không gọi thức ăn, có phải cậu đi nhầm phòng không?" Sunghoon tròn mắt nhìn.

Cậu phục vụ biết không nhầm, nhưng vẫn từ tốn nghe cậu nói hết mới đáp: "Thưa, giám đốc dặn tôi đem đến cho ngài."

"Giám đốc?" Sunghoon ngạc nhiên lần nữa, cậu có quen đâu? "Cậu nhầm rồi, tôi không quen giám đốc của các cậu."

"Ngài là Sunghoon đúng không?" Cậu phục vụ hỏi tên xong thì thấy cậu gật đầu, bèn nói thêm. "Giám đốc của chúng tôi tên là Lee Heeseung."

Sunghoon nhìn một bàn đầy thức ăn, ngẩn người thật lâu. Heeseung là giám đốc khách sạn này ư? Hắn đột nhiên chuyển từ giám đốc công ty sang giám đốc khách sạn nhanh như vậy. Năm năm qua, hắn thay đổi nhiều như vậy, càng ngày càng xuất sắc, còn cậu thì chỉ là một nhân viên quèn không hơn không kém. Người như thế trước kia từng yêu cậu, cậu lại lạnh lùng cự tuyệt. Bây giờ ngẫm lại cảm thấy trước kia mình may mắn quá đỗi. Còn bây giờ, sự may mắn đó có còn dành cho cậu nữa đâu. Cậu đánh mất hết rồi, tư cách làm bạn cũng không có.

Người ta bây giờ cao cao tại thượng là một ông chủ giàu có, vợ đẹp con ngoan, cậu làm sao sánh bằng.

Bữa cơm trôi qua trong sự tự giễu nhạt nhẽo như thế, nhưng Sunghoon vẫn có cảm giác ấm áp. Đây là bàn thức ăn mà người kia dành cho cậu, có lẽ, hắn nghĩ chút tình xưa nghĩa cũ mà bố thí chút lòng thương hại.

Cậu không nghĩ xấu cho Heeseung, bởi đối với cậu mà nói, bây giờ còn mơ mộng rồi hi vọng nữa thì chính là đào hố tự chôn mình.

———

Ăn uống xong rồi, khoảng 21h thì có người gõ cửa. Sunghoon vẫn còn nằm trên giường trằn trọc mãi, vừa nghe tiếng gõ cửa thì lập tức đi ra mở.

"Thật ngại quá, tôi phải dỗ Yejun ngủ. Em chờ có lâu không?" Heeseung lúc này đã cởi vest ra, bên trong mặc áo sơmi màu xám tro sọc trắng, quần âu đen ôm sát làm tôn lên dáng người hoàn hảo vô khuyết của hắn.

"À không, mời anh vào." Sunghoon mở rộng cửa.

Heeseung cũng không để ý hay nhìn quanh phòng, dường như hắn chưa bao giờ có ý định tham gia vào cuộc sống của cậu nữa. Đến đây chỉ như để gặp lại bạn cũ mà thôi.

"Bữa cơm ngon miệng chứ?" Heeseung hỏi.

"Vâng." Sunghoon rót cho hắn một cốc nước. "Cảm ơn anh đã chiếu cố."

Heeseung nhận ly nước, nhìn thoáng qua cánh tay cậu, hỏi: "Vết bỏng đã đỡ hơn chưa? Phải thoa thuốc nhiều lần thì mới ổn."

"Vâng, đã không sao rồi." Biện Bạch Hiền vuốt vuốt cánh tay bị bỏng, muốn bắt đầu nói gì đó với hắn lại không biết phải nói gì trước.

Lúc này Heeseung mới đảo mắt nhìn quanh phòng một lượt, hỏi: "Em đi một mình sao?"

Sunghoon gật đầu. "Em đã ly hôn rồi."

Ngoài dự liệu, Phác Xán Liệt không phản ứng gì quá trớn, chỉ à một tiếng rồi thôi.

Sunghoon vốn định nhân lúc này để kể rõ sự tình ra, nhưng Heeseung không nói thêm gì khiến cho cậu có chút bối rối, không biết nên nói cái gì mới đúng nữa.

"Cái kia...con trai anh, ờm...cậu bé dễ thương quá." Sunghoon định hỏi về gia đình của Heeseung, nhưng cậu nghĩ mãi cũng không thể thốt ra được câu "vợ anh đâu?", cho nên đành hỏi về đứa bé.

"Ừm, nó tên là Yejun, rất ngoan." Heeseung giới thiệu tên đứa bé lại một lần nữa.

"Vâng, em cũng thấy vậy." Cậu còn đang định hỏi tiếp thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ.

"Ba ơi, ba có ở đó không?" Là Yejun.

"Ừ ba đây, làm sao vậy?" Heeseung tự đi ra mở cửa, sau đó bế đứa bé đang mặc một bộ Pijama màu trắng có họa tiết hình thỏ con lên.

"Con không ngủ được, ba về ngủ với con đi." Yejun tỉnh lại không thấy ba đâu, bà vú cũng ngủ ở phòng khác nên cậu nhóc chạy đi tìm, may mà Jaehyun nhìn thấy nên đưa bé đến đây, sau đó tự mình rời đi trước.

Heeseung quay lại nói với Sunghoon: "Thật ngại quá, tôi phải mang bé về phòng. Chúc em ngủ ngon."

Sunghoon từ nãy đến giờ vẫn ngơ ngác nhìn hai cha con bọn họ, cậu đang suy tư không biết mẹ đứa bé đâu, sao nó lại chỉ đi tìm Heeseung? Nghe câu cuối của hắn nói, cậu mới có lại được phản ứng.

"Ah...Không có gì đâu, anh về dỗ bé ngủ đi. Ngủ ngon."

Heeseung gật đầu, nói với Yejun: "Chào chú đi con."

"Bye chú, Goodnight!"

Sunghoon mỉm cười vẫy tay: "Con ngủ ngon nhé!"

Cậu bé cũng cười đáp lại, sau đó vừa vẫy tay vừa ôm cổ Heeseung rời khỏi.

———–

Sáng hôm sau Heeseung bưng một mâm thức ăn vào phòng của Sunghoon, cùng cậu ăn sáng. Hai người tuy không ai nói với ai lời nào, nhưng bầu không khí cũng không gượng gạo.

"Yejun đâu, sao anh không đưa bé sang cùng ăn?" Sunghoon tuy ngoài miệng hỏi vậy, trong lòng lại nghĩ có lẽ đứa bé kia đã ngủ cùng mẹ rồi.

"Nó vẫn chưa dậy. À lát nữa phiền em trông Yejun giúp, tôi có cuộc họp quan trọng."

"Vậy bình thường khi anh bận, bé sẽ ở với ai?" Sunghoon định hỏi là "vậy mẹ bé đâu sao không trông bé", nhưng nghĩ hắn nhờ mình chắc có lý do. Có lẽ mẹ bé đang ở nhà chính, Heeseung tạm thời mang bé đến khách sạn chơi vài ngày thôi.

"À, bình thường thì Ahyoung trông, nhưng cô ấy mang thai đến tháng thứ 7 rồi, không tiện nữa." Heeseung nói xong thì nhìn đồng hồ rồi đứng dậy. "Khoảng 10' nữa Yejun sẽ thức dậy, em cầm thẻ sang phòng tôi ngồi đợi nó dậy rồi chơi với nó nhé, phiền em."

"Vâng, không phiền đâu ạ." Sunghoon nhận thẻ xong thì đứng lên ra ngoài.

Hai người tách nhau ra ở cửa phòng, Sunghoon đi về hướng ngược lại. Khách sạn này quản lý rất nghiêm, nếu không có tấm thẻ kia, có lẽ ngay cả việc bước lên cầu thang ở khu đó cậu cũng không có quyền nữa là.

Đến được căn phòng ở nơi khuất nhất, cậu gõ cửa hai cái rồi mới dùng thẻ mở ra. Lúc này bà vú đang ở bên trong rửa mặt cho Yejun, thấy cậu đến liền nói:

"Ông chủ bảo tôi hỗ trợ ngài chăm sóc Yejun." Thật ra hằng ngày việc của chị chính là chăm sóc Dật Minh, nhưng đứa nhỏ này rất dính ba mình, cho nên ngoại trừ khi có việc quan trọng, còn lại phần lớn thời gian Heeseung luôn dành cho nó. Vì thế nên chị rất vất vả trong việc trông nom Yejun mỗi khi Heeseung có việc bận.

"Làm phiền chị." Sunghoon thấy bà vú này còn trẻ tuổi, tầm 38, 39 tuổi gì đó thôi, cho nên gọi chị.

Yejun đã nhìn thấy Sunghoon hai lần, vì vậy nó không ngại ngùng gì nữa, vẫy tay gọi: "Chú, giúp con phết bơ lên bánh mì được không ạ?"

Trên bàn gần giường của Yejun đã bày sẵn một mâm bánh mì lát và bơ đậu phộng, cậu nhóc đang cắn bánh mì chưa phết bơ.

"Được, để chú làm cho cháu ăn nhé?" Sunghoon tươi cười bước lại.

Bà vú đi ra ngoài, bảo cậu có việc cần thì sang phòng bên cạnh gọi, chị bảo phải đi giặc quần áo cho Yejun rồi phơi cho sớm.

Yejun tính cách rất hồn nhiên và hoạt bát, mặc dù dính lấy ba nhưng lại không sợ người lạ, cũng rất phối hợp với cậu, vừa ăn bánh mì vừa chơi đồ chơi của mình.

Sunghoon khẽ hỏi: "Yejunie, con có yêu ba không?"

"Có ạ." Cậu nhóc trả lời ngay tắp lự.

"Vậy...có yêu mẹ không?" Sunghoon có chút hoài nghi về người mẹ này của bé.

"Có." Cậu bé trả lời không chút suy nghĩ.

Sunghoon ngoài mặt thì mỉm cười, trong lòng lại tràn đầy chua xót. Chân tướng thì hai năm rõ mười rồi, chỉ là cậu không dám tiếp nhận. Cậu còn rất nhiều điều muốn hỏi, cuối cùng chẳng thể thốt ra khỏi miệng. Biết hắn hạnh phúc là được rồi, cậu còn mong gì hơn thế?

—————–

Sunghoon cùng cậu nhóc Yejun ăn trưa xong khoảng 15' sau mới thấy Heeseung họp xong, trở về.

Vừa nhìn thấy hắn, Yejun nhanh chóng lao xuống giường, chạy đến gọi: "Ba!"

"Ừm, hơn nay ở nhà cùng chú có ngoan không?" Heeseung cưng chiều bế bé lên.

"Ngoan ạ." Yejun hôn lên má Phác Xán Liệt một cái.

Sunghoon nhìn khung cảnh ngọt ngào này mà ao ước. Cậu ao ước rằng...mình cũng là một thành viên trong gia đình nhỏ của hắn, để giảm bớt sự cô độc quạnh quẽ của mình trong hiện tại.

"Anh đã ăn trưa chưa?" Sunghoon nhìn Heeseung bế Yejun ngồi xuống cạnh mình, liền hỏi.

"Vẫn chưa." Heeseung xoa xoa bụng cho Yejun. "Còn em?"

"Con và chú đã ăn rồi đó ba, ba mau đi ăn!" Yejun trả lời.

"Nếu anh không chê, em làm vài món cho anh ăn nhé?" Sunghoon mở lời.

"Vậy phiền em." Heeseung cũng không từ chối.

Sunghoon vội đứng lên. "Không phiền đâu ạ, em đi ngay đây."

Heeseung gọi lại: "À, em có biết, người mang thai thì thích ăn gì không?"

"Cũng...cũng tùy người, có người thích ngọt có người thích chua." Tuy hơi lúng túng nhưng Sunghoon vẫn trả lời đầy đủ.

"Vậy em làm vài món chua đi, để sang một cái hộp khác. Phiền em." Heeseung nói nhưng không nhìn cậu, chỉ nhìn Yejun.

Sunghoon chỉ biết gật đầu, sau đó ra ngoài.

Phòng bếp của khách sạn hiện tại chỉ có lưa thưa vài người, bởi giờ cơm trưa đã qua, bọn họ cũng đã đi ăn rồi nghỉ ngơi, chỉ để lại vài đầu bếp ở lại để phục vụ khách vãng lai.

Sunghoon được chị bếp dẫn vào một khu riêng, chỉ cho cậu từng đồ vật một, rồi sau đó ra ngoài.

Cậu vừa chế biến món ăn, vừa suy nghĩ về người phụ nữ mà Heeseung nói khi nãy. Là ai mang thai? Chẳng lẽ...là vợ hắn sao? Chắc đúng như vậy rồi, chỉ có người phụ nữ đó mới khiến hắn dụng tâm nhiều như vậy. Nhưng vì cớ gì lại nói với cậu, nhờ cậu làm, trong khi khách sạn này thiếu gì đầu bếp có tay nghề cao đâu? Hay là hắn đã hiểu được tâm ý của cậu, lợi dụng chuyện này để cậu chết tâm?

Nếu là vậy thật thì cậu nên bỏ cuộc sớm cho rồi. Mặc dù cậu cũng đã hiểu được bây giờ cậu chẳng là gì trong tim hắn, gặp gỡ hắn ở đây đã là điều may mắn, còn mong gì thêm được nữa?

Cứ nghĩ người mình yêu là hắn, mà hắn lại chỉ hướng về người khác, trái tim cậu nhịn không được mà ân ẩn đau. Thì ra cảm giác này chính là như thế, ngày xưa cậu dằn vặt hắn quá nhiều, bây giờ mọi thứ trả về nơi cậu hết rồi.

Tự mình nếm trải sự đau đớn mà mình từng dành cho người khác, cậu mới hiểu được ngày xưa mình khiến người ấy đau đến mức nào. Thế mà hắn còn dịu dàng với cậu cho đến phút cuối cùng, quả là cao thượng.

Cậu không cao thượng được như hắn, nhưng cũng không thể làm gì khác hơn. Chẳng lẽ tìm vợ hắn, bảo rằng cậu yêu hắn, muốn cướp hắn ư?

Hay trực tiếp đẩy người lên giường, sau đó bắt hắn chịu trách nhiệm?

Hoang đường, thật quá hoang đường!

Chính cậu đã đẩy hết phần tình cảm ngọt ngào mà ngày xưa đã bất cần hất đổ xuống đáy dại dương, cho nên đau khổ này là tự cậu chọn lấy. Cậu không có quyền thay đổi sự thật, cũng như không thể thay đổi trái tim của hắn nữa rồi. Cậu cũng chẳng thể mang hắn trở về, cũng như không thể mang tình yêu ngày xưa quay trở lại nữa.

Giờ đây cậu cô đơn, cậu lẻ loi, cậu chỉ có một mình. Cậu muốn hắn được hạnh phúc, nhưng hạnh phúc đó phải do chính cậu mang đến, chứ không phải người khác.

Nhưng tất cả có phải đã quá muộn rồi không?

Sunghoon theo trí nhớ nấu cho Heeseung ba món mà hắn thích nhất. Đậu xào thịt, bò hầm mộc nhĩ, gà om cay. Canh thì cậu dùng nước hầm xương bò có sẵn nấu thêm một bát canh rau củ nữa. Món này không nằm trong thực đơn hắn thích, nhưng cậu nhớ hắn luôn ăn canh, vì thế làm thêm.

Heeseung không thích ăn cá, cậu luôn nhớ kỹ điều này.

Cậu bưng một mâm thức ăn, tay cầm thêm một chiếc hộp. Mấy món trong hộp tuy rằng không phải làm cho Heeseung ăn, nhưng cậu vẫn trau chuốt từng li từng tí để món ăn có vị ngon, lại còn phải thật đẹp mắt nữa. Dù sao thì món ăn này cũng là làm cho người phụ nữ hắn yêu, cậu không thể qua loa. Yêu người đó thì nên trân trọng những ai quan trọng với người ấy, cậu hiểu điều này.

Heeseung nhìn mâm thức ăn, trong lòng có chút vui vẻ. Hắn cầm đũa lên nếm thử, Yejun cũng thích thú nhìn chằm chằm.

"Không biết có vừa miệng anh không nữa, đã rất lâu rồi em không xuống bếp, tay nghề chắc cũng không còn tốt." Sunghoon dè dặt nói.

"Ngon lắm." Heeseung đáp, thuận tay gắp một miếng thịt bò đút cho Yejun.

Cậu nhóc oa lên một tiếng, nói: "Ngon quá ba ơi, cho con thêm miếng nữa."

Thấy họ thích thú như vậy, Sunghoon bất giác cũng nở nụ cười. Nhưng khi nhìn chiếc hộp bên cạnh, cậu lại không cười nổi.

Tuy rằng mất muốn hỏi, nhưng cậu lại ngập ngừng. Cậu sợ rằng đáp án không phải là điều cậu mong muốn.

Mà Heeseung cũng không nói gì cả, từ đầu đến cuối không nhìn chiếc hộp. Sunghoon nghĩ có lẽ lát nữa anh sẽ tự mang nó về cho vợ mình.

Sunghoon ngồi bên cạnh không biết nên làm gì, lâu lâu lại đưa nước hoặc lau miệng cho Yejun mà thôi.

Cậu bất giác nghĩ rằng, hình ảnh ba người ngồi trong phòng như thế này, thật giống một gia đình. Tuy rằng chỉ là ảo giác của riêng cậu, nhưng cậu không muốn thoát ra. Dường như bây giờ với cậu, được hưởng một chút cảm giác gia đình cùng Heeseung như thế này đã là điều xa xỉ. Thế nên cứ được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, dù cho chúng chỉ là bong bóng xà phòng, bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ tan như chưa hề tồn tại.

Ăn xong rồi, heeseung bế Yejun đi súc miệng. Bên ngoài, Sunghoon đã thu dọn xong, vừa mang ra cửa thì có phục vụ đi ngang qua giúp cậu chuyển xuống giùm.

Hai người trở lại phòng cùng một lúc, Yejun dường như đã buồn ngủ, nằm trong lòng Heeseung nhắm mắt lại.

Bà vú đi qua, thấy thế liền ôm Yejun về phòng mình, để heeseung nghỉ ngơi.

Heeseung không nói gì với Sunghoon cả, hắn rút di động ra, gọi cho ai đó. Lát sau Jaehyun tới, khi anh bước vào nhìn thấy Sunghoon liền sửng sốt, nhưng chỉ gật đầu chào hỏi qua loa, không nói gì thêm.

"Tay nghề của Sunghoon rất khá, tôi nhờ em ấy nấu vài món cho Ahyoung. Người mang thai mấy tháng cuối hình như rất thèm ăn, mấy món của đầu bếp cô ấy đều nếm qua thử, tôi muốn thay đổi khẩu vị cho cô ấy nên nhờ Sunghoon làm giúp. Anh mang về cho vợ mình đi."

Jaehyun hiếm khi thấy Heeseung nói nhiều như vậy, hiển nhiên là đang cao hứng. Anh cầm chiếc hộp, cảm ơn hai người rồi ra ngoài, không nói lời thừa thãi nào.

Sunghoon lúc này mới hiểu ra, từ nãy đến giờ mình đã suy nghĩ lung tung quá rồi.

"Anh Jeong với thư kí Park...đã kết hôn sao?" Sunghoon kinh ngạc hỏi.

Heeseung nhìn đồng hồ trên tay, đáp: "Ừ. Hai người họ yêu nhau từ lúc ở trong nước rồi, sang đây tôi với Min Youngho hối thúc mãi mới chịu kết hôn."

"Cô ấy...có thai sao?" Sunghoon vẫn muốn nghe hắn xác nhận một lần nữa.

"Phải, đã hơn 7 tháng rồi. Trước đây tôi luôn nhờ cô ấy chiếu cố Yejun giúp, bây giờ cô ấy không tiện lắm nên đành tự mình chăm sóc. Tuy rằng Kim Aeri – vợ Youngho có bảo tôi đưa yejun sang cho cô ấy chăm, nhà cô ấy sát cạnh nhà của Jaehyun và Park Ahyoung, nhưng cô ấy có hai đứa con, còn mở lớp dạy đàn cho trẻ em nữa, tôi thấy khá bất tiện nên từ chối." Heeseung nói, tiện thể kể luôn về tình hình của những người đã theo anh sang đây.

Sunghoon nghe thế thì mọi khúc mắc trong lòng đều đã được giải, cho nên cao hứng quá mà bật ra câu đã muốn hỏi từ lâu: "Thế vợ anh đâu, sao cô ấy không chăm Yejun?"

Heeseung ngẩng lên nhìn Sunghoon, nhìn rất lâu. Sau đó hắn chậm rãi nói: "Tôi vẫn chưa kết hôn."

Mắt Sunghoon mở thật to, cậu mấp máy môi hồi lâu mới hỏi được: "Thật...thật ạ?"

Heeseung chỉ gật đầu, không nói gì thêm, cũng không nhìn cậu.

Thật ra ngay từ đầu cậu đã để ý ngón tay của Heeseung, không có nhẫn. Dù rằng có rất nhiều lý do khác nhau để người kết hôn rồi vẫn không đeo nhẫn, nhưng cậu vẫn cố chấp bám víu lấy cái phao này, để tự cho mình một chút hi vọng. Giờ hi vọng đã trở thành sự thật, cậu vui không nói nên lời.

"Vậy...Yejun..."

"Là con của Heehyuk." Heeseung không đợi Sunghoon nói hết đã trả lời.

"Sao ạ?" Cậu cực kỳ ngạc nhiên.

Heeseung đáp: "Chuyện này rất dài. Vào lúc tôi sang đây được gần một năm, ngày nọ đột nhiên có một cô gái mang thai đến tìm tôi. Cô ấy vừa thấy tôi đã khóc, khiến mọi người xung quanh hiếu kỳ nhìn. Tôi đành đưa cô ấy vào nhà mình, bảo cô ấy nói chuyện gì đã xảy ra. Cô ấy kể rằng lúc còn ở trong nước đã yêu thầm Heehyuk, cô ấy lớn hơn nó hai tuổi, là đàn chị. Không lâu sau, Heehyuk sang Mỹ, nhưng trái tim cô vẫn luôn dành cho nó. Cô ấy bảo đã cố giành được học bổng để du học Mỹ, nhưng nước Mỹ mênh mông, tận khi cô 22 tuổi, lúc đó cùng bạn bè đi ăn mừng sau lễ tốt nghiệp, vô tình nhìn thấy nó ở quán Bar. Khi ấy Heehyuk mới 20 tuổi, thời điểm này nó sống rất phóng túng. Trước đó nó đã về nước giúp anh điều hành chi nhánh công ty, nhưng vì việc học nên nó luôn trở lại đây."

Sunghoon chăm chú lắng nghe, lúc hắn dừng lại, cậu hỏi: "Vậy sau đó thì sao?"

Heeseung nhìn cậu, nói: "Sau đó cô ấy lợi dụng lúc Heehyuk đi toilet, liền theo vào. Lúc này Heehyuk cũng đã say lắm rồi, nó vào toilet nôn xong thì lảo đảo ra ngoài, cô ấy mới đỡ nó ra khỏi quán Bar, thuê phòng khách sạn, rồi lợi dụng lúc đó gạo nấu thành cơm. Khi tỉnh dậy, Heehyuk cho rằng cô ấy làm nghề bán thân nên để lại ít tiền rồi đi. Sau đó vài tháng, cô ấy chuẩn bị về nước thì phát hiện đã mang thai, liền tìm Heehyuk nói chuyện, nhưng ngay từ lúc cô tỉnh lại ở khách sạn đã hoàn toàn không biết làm thế nào để liên lạc với Heehyuk rồi. Cùng lúc đó công ty có việc gấp, Heehyuk không trở lại trường, khi cô xin được số điện thoại từ bạn bè của nó thì luôn là không gọi được. Chờ đợi trong vô vọng mãi đến khi cô ấy mang thai đến tháng thứ 8, liền nghe bạn bè của Heehyuk chỉ điểm rằng, tôi là anh trai của Heehyuk, cô ấy lập tức đến tìm."

"Sao cô ấy không về nước luôn, dù sao ở trong nước cũng có ba mẹ chiếu cố mà?" Sunghoon hiểu rõ, một cô gái mang thai một mình ở đất khách quê người rất khổ cực. Nhưng mang về nhà biết đâu ba mẹ sẽ bảo bọc, vẫn tốt hơn một mình.

"Sau khi mọi chuyện xảy ra khoảng vài tháng thì ba mẹ cô ấy gọi về, bảo cô ấy kết hôn với một người bạn, là thanh mai trúc mã với cô ấy, đã yêu cô ấy từ lâu rồi. Tuy rằng cô ấy chỉ yêu Heehyuk, nhưng cũng thừa biết Heehyuk sẽ không yêu mình, mà cái thai đã hơn 3 tháng, trở về thì không được, mà phá bỏ cũng không xong, vì vậy cô ấy cứ thế mà đi tìm Heehyuk trong vô vọng. Khi tìm đến tôi, cô ấy bảo rằng sau khi sinh xong sẽ về nước, muốn nhờ tôi giao đứa bé cho Heehyuk. Cô mặc dù không có được Heehyuk, nhưng tự mình sinh ra cốt nhục của nó cũng đã mãn nguyện lắm rồi. Tôi hiểu được tâm ý của cô nên đã lo cho cô chu toàn, còn cho cô một số tiền để về nước. Cô nói rằng sau này đừng cho đứa bé biết cô là mẹ nó, nhưng tôi thấy cô rất thương đứa bé, liền sai người tìm ảnh của cô, đợi Yejun lớn lên sẽ cho nó xem, để biết mẹ mình là ai. Yejun là tên cô ấy đặt cho đứa bé."

"Thời điểm ấy anh có liên lạc với Heehyuk không?" Sunghoon thắc mắc.

"Có, nhưng nó luôn rất bận. Mãi khi nó trở lại Mỹ để thi cử thì đứa bé cũng đã đầy tháng rồi. Lúc nói ra chuyện này, Heehyuk luôn không tin, đến khi xét nghiệm ADN thì nó không còn gì để nói nữa. Tuy vậy, nó bảo tôi hãy nuôi đứa bé giùm, bởi thời điểm đó nó và Seungmin đã xác định quan hệ. Nó tha thiết khẩn cầu tôi đừng cho ai biết chuyện này, bởi nếu Seungmin biết được sẽ đau khổ. Nó phụ Seungmin quá nhiều lần, không muốn tiếp tục làm tổn thương anh ta nữa. Tôi dù sao cũng đã ly hôn, chỉ có một mình, nuôi đứa nhỏ tiện hơn. Thế là tôi nhận nuôi Yejun." Heeseung đơn giản kết thúc mọi chuyện.

"Anh định....không kết hôn nữa thật sao?" Sunghoon hỏi vào điểm mấu chốt.

Heeseung tuy trên môi thì mỉm cười, nhưng nhìn kỹ thì thấy rằng nụ cười này tràn đầy chua xót và bi thương. Hắn chậm rãi nói: "Trên đời này tôi chỉ yêu duy nhất một người, nếu không cùng người ấy đứng trên lễ đường, tôi vĩnh viễn sẽ không kết hôn với ai khác."

Sunghoon ngẩn ra. Trong giây phút ấy, cậu có cảm giác mình bị giam hãm vào trong bóng tối. Những đau khổ cùng thất vọng của người ấy như một chiếc lồng giam, xung quanh là bóng tối tràn ngập bi thương tiếc hận, khiến cậu đau đến mức hít thở không thông. Thì ra là vậy, người ấy vẫn ở đó, vẫn chìm đắm trong khổ đau triền miên. Mọi thứ chưa bao giờ chấm dứt.

"Em và cô ấy sao lại ly hôn?" Đúng vào lúc Sunghoon định thổ lộ lòng mình, Heeseung đã hỏi câu này.

Sunghoon đành cười gượng. "À...bọn em có rất nhiều lý do. Nhưng lý do lớn nhất có lẽ là vì chuyện con cái. Cô ấy không thể sinh con. Còn xác suất của em...cũng rất thấp."

"Vậy nên hai người ly hôn?" Heeseung hỏi rất nhẹ nhàng, không hề kích động, tựa như đang hỏi chuyện một người xa lạ nào đó.

"Sau khi phát hiện ra chuyện ấy, bọn em cũng không có xung đột. Nhưng hai năm sau đó thì...haizz, nói chung là đành phải kết thúc." Sunghoon cúi đầu tự giễu, không muốn kể chi tiết những gì đã xảy ra.

"Em có buồn không?"

Sunghoon ngẩng lên, mỉm cười: "Không. Em cảm thấy kết thúc mới chính là điều mà em nên làm từ lâu. Là sự giải thoát."

"Giống với lúc chúng ta ly hôn sao?"

Khi Heeseung nói ra câu này, không khí trong lòng đông đặc lại. Sunghoon tựa như bị đóng băng, không mở miệng nói được câu nào nữa. Rõ ràng chính cậu muốn nói không phải, nhưng tại sao lại không thể nói?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top