17
Mấy ngày sau, Sunghoon đến nhà của Do Wonhee thăm ba mẹ cô ấy. Cậu biết tâm trạng Heeseung không tốt, gần đây hắn vẫn đi làm nhưng dường như trở nên lạnh lùng khó gần, ở công ty chẳng nói với cậu câu nào thì không nói đi, mà ở nhà cũng không. Về lý do tại sao hắn im lặng như vậy, cậu nghĩ là công ty hoặc người tình nào đó của hắn gây sóng gió cho nên khiến hắn thay đổi tính tình, vì vậy cậu có quan tâm hay không cũng không có gì khác, đành lơ luôn.
Chuyện cậu đến nhà Wonhee là có lý do, ba mẹ cô ấy đã mời cậu đến nhà vào tháng trước, nhưng cậu từ chối, suốt một tháng đó họ liên tục ngỏ lời mời cậu đến nhà, từ chối mãi cũng kỳ nên lần này quyết định đi.
Lý do họ mời cậu đến cũng không ngoại trừ việc đính hôn của cậu và Wonhee. Thật ra cậu yêu cô ấy, muốn kết hôn từ lúc học năm hai rồi, định ra trường thì cưới, nhưng đang lúc mọi chuyện chuẩn bị đâu vào đấy thì ông Lee tìm tới cửa, nhắc lại chuyện xưa, rồi năn nỉ suốt cả một tuần lễ, cậu cầm lòng không đậu nên đồng ý kết hôn với Heeseung . Giờ thì hay rồi, bị buộc sống với một người mình không yêu, nên mất đi lựa chọn sống với người mình yêu.
"Sunghoon à, cháu cũng biết đó, phụ nữ không giống với đàn ông, bởi tuổi thanh xuân là có hạn. Cháu là đàn ông, ba mươi tuổi chưa kết hôn thì là chuyện bình thường, thậm chí còn làm nổi bật vị trí của mình trong xã hội bằng sự nghiệp và vẻ chững chạc nữa. Nhưng còn phụ nữ thì sao? Hai mươi lăm tuổi vẫn chưa có người bên cạnh đã gặp phải nhiều lời bàn tán, ba mươi tuổi vẫn chưa kết hôn thì đã trở thành người vô giá trị mất rồi."
Bà Do nói thế khiến Sunghoon khó xử vô cùng, chỉ còn cách hứa hẹn thêm một năm nữa, vì sự nghiệp chưa vững, không muốn dựa vào chị gái. Ông bà Do cũng thấy có lý, bởi cậu mồ côi cha từ thuở nhỏ, mẹ cũng mất cách đây không lâu, mọi chi phí ăn ở học tập đều phải nhờ vào người chị đã lập gia đình còn có con nhỏ, bây giờ cậu đã ra trường, nếu vẫn nhờ vào chị gái thì quả là không còn dáng vẻ nam nhi đại trượng phu nữa.
Thấy "con rể tương lai" biết suy nghĩ như vậy, ông bà Do rất vui lòng. Tuy rằng ban đầu bà Do chỉ hi vọng con gái mình đính hôn với Sunghoon mà thôi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại đính hôn cũng cần tổ chức tiệc, cũng phải tốn tiền, mà Sunghoon mới ra trường và đi làm được ba tháng thôi, tiền lương tích được đảm bảo không đủ, nên đành đồng ý chờ thêm một năm.
Sunghoon ra khỏi nhà Wonhee mà trong lòng vô cùng áy náy, lúc nãy lỡ hứa bừa một năm, bây giờ biết làm sao? Trong bản hợp đồng riêng tư ấy cậu với hắn ký có một điều khoản là sau khi ông Phác qua đời mới ly hôn, nhưng ông Phác giờ mới 60 tuổi, lại rất khỏe mạnh, cậu không có ý định trù ẻo "cha chồng" nhưng dù gì đi nữa thì một năm cũng không được.
Cậu không lo về chuyện Heeseung đồng ý hay không, chỉ lo về chuyện ăn nói sao với ông bà Phác. Nếu họ biết chuyện cậu phản bội con trai họ, kết hôn với cô gái khác, khỏi cần nói cũng hiểu đường công danh tiền tài mà cậu đang sở hữu cũng sẽ bốc hơi hết, chẳng những vậy còn liên lụy đến cả Wonhee nữa.
Sinh viên khoa thiết kế thời trang thất nghiệp đầy, bởi vì học ngành này khó tìm việc làm. Các công ty lớn như công ty Lee thị của ông Lee cần gì tuyển sinh viên trong nước, bởi các sinh viên du học ở Pháp về đông như kiến, muốn tài năng có tài năng, muốn kinh nghiệm có kinh nghiệm, thế mà bọn họ còn thất nghiệp, phải đi làm ở mấy cửa hàng thời trang nhỏ, thì huống gì tới cậu? Ông Lee nâng đỡ cậu và đám bạn của cậu là bởi vì cuộc hôn nhân giữa cậu và Heeseung , nếu như cậu và hắn ly hôn, cậu sẽ nhanh chóng bị vứt ra đường, bạn bè cậu cũng bị đuổi việc ngay. Lúc ấy biết làm sao bây giờ, người xưa có câu: "Vi cá và tay gấu không thể cùng ăn", quả đúng như vậy, chỉ có thể chọn một. Mà cậu lại không biết phải chọn bên nào bây giờ.
—————–
Sau khi Heeseung biết tin Sunghoon đến nhà "ba mẹ vợ tương lai" thì cả một ngày không ăn nổi cơm, buổi tối cũng không thể ngủ. Hắn chỉ có cách làm việc như điên để quên đi chuyện này, nhưng chính vì thế mà hắn phải nhập viện lần nữa vì suy nhược cơ thể nặng.
Ông bà Lee ra lệnh cho Jaehyun quản lý tốt việc ở công ty, buộc Heeseung phải nghỉ việc một tháng. Gần đây họ thấy sức khỏe của hắn quá kém, quầng thâm mắt lại ngày một đen, thân thể thì gầy đi thấy rõ, biết hắn có chuyện gì đó, nhưng gặng hỏi mãi cũng không nhận được đáp án nào.
Vì vậy, bà Lee gặp riêng Sunghoon , nói nhỏ với cậu: "Con à, con là vợ của Heeseung , vậy con lựa lúc hỏi nó giùm mẹ xem đã xảy ra chuyện gì, mẹ rất lo lắng, mà hỏi nó lại không chịu nói."
Sunghoon bên ngoài vâng dạ, trong lòng lại bất an. Cả tháng nay hắn có chịu nói với cậu câu nào đâu, thậm chí một ánh mắt hắn cũng buồn liếc nhìn cậu, làm sao mà hỏi?
Sunghoon đâu có biết rằng, hắn không nhìn cậu là vì hắn sợ thương tâm.
Heeseung nằm trong phòng đặc biệt, mắt luôn nhắm nhưng không tài nào ngủ được. Tâm can đau đớn không ngừng, lại chẳng thể nào nói ra, dùng cách gì cũng không thể vơi đi. Mà người có thể giúp hắn xoa dịu nỗi đau này lại không nguyện ý làm việc đó.
Hắn cảm thấy Sunghoon giống như cây xương rồng vậy, khi nở hoa thì rất đẹp, nhưng chạm vào lại bị gai đâm đến bật máu. Tuy rằng hắn cố gắng không nhìn cậu để khỏi bị mê hoặc, nhưng rồi vẫn vươn tay ôm lấy, càng đau lại càng không thể buông.
———–
Lần nhập viện này của Heeseung kéo dài gần nửa tháng, đến khi xuất viện thì tay cũng được tháo bột. Hắn vừa xuất viện được một ngày, chiều hôm sau lại tự ý lái xe ra ngoài, đến quán Bar của Jongseong.
Lúc này Jongseong cũng đang bước ra, vừa thấy hắn đến thì vội nói: "Trời ơi, tao đang định đến nhà thăm mày." Lúc hắn vừa nhập viện thì Jongseong cùng đám bạn thân đến thăm rồi, nghe hắn xuất viện thì Jongseong hẹn bọn họ đến nhà hắn, nào ngờ chưa kịp đi hắn đã đến.
Heeseung không nói câu nào, đi thẳng vào quán, gọi rượu uống. Jongseong cản trở cách nào cũng không được, đành để mặc hắn.
Uống được hơn nửa chai rượu mạnh, Heeseung mới mở lời: "mày nói xem, vì sao tao yêu cậu ấy, cậu ấy lại không yêu tao?"
"Cái này thì dễ hiểu mà, để tao phân tích cho ông nghe." Jongseong rót một cốc trà giải rượu đưa cho Phác Xán Liệt, rồi mới nói. "mày là người hoa tâm, trước đây quen nhiều cô gái, nhưng lại không yêu bất cứ cô nào. Sau khi ở cùng cậu ấy, bị tính cách khác biệt của cậu ấy thu hút, dễ dàng sa vào lưới tình. Ngược lại cậu ấy là người chung thủy, trước khi gặp mày đã thì đã có người yêu, trái tim đã có nơi chốn, làm sao mà bị rung động trước mày được?"
"Vậy tao yêu cậu ấy là vô ích sao?"
Jongseong lựa lời mà nói: "Không hẳn là vô ích, có thể sống cạnh nhau lâu hơn nữa sẽ có kết quả. Dù sao mày không chịu ly hôn thì đời nào cậu ấy cưới cô gái kia được, yên tâm đi."
Heeseung ngửa cổ uống cạn ly rượu, mơ hồ nói: "Nắm giữ được thể xác, lại không giữ được linh hồn, có nghĩa gì đâu?"
"Vẫn tốt hơn là không giữ được gì. Ít nhất cậu ấy sẽ không rời bỏ mày."
————
Sunghoon không hiểu tại sao mình lại có cảm giác rất áy náy với Heeseung . Tuy rằng những chuyện xảy ra gần đây liên quan tới hắn thì cậu nửa điểm cũng không nhúng chân vào, thế mà trong lòng lại nổi lên một sự cắn rứt, tựa như những gì cậu làm đều là tội lỗi vậy.
Nhưng nói thế không có nghĩa là cậu phủ nhận hết mọi lỗi lầm, bởi vì chuyện cậu có bạn gái rồi giấu giếm hắn như vậy rõ ràng người sai là cậu. Hôm vừa rồi còn lén lút đến nhà "bàn luận hôn sự" của cậu với ba mẹ bạn gái nữa cơ.
Đã vậy, hiện tại bây giờ cậu còn đang đi ăn kem cùng bạn gái. Những cảm giác lẫn lộn này khiến cho cậu cảm thấy rất áp lực, bối rối, sau đó là bùng nổ. Người cậu yêu là Do Wonhee , cậu một chút cũng không muốn kết hôn với Heeseung . Tất cả là do cuộc hôn nhân đáng ghét này hành hạ cậu, bằng không bây giờ đã có thể yên ổn rồi. Kết hôn với Do Wonhee , không bị thứ khác cản trở tay chân.
Nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, nếu không kết hôn với Heeseung thì tiền đâu cậu đóng hết học phí của cả hai năm học đại học kia chứ? Tuy là chị gái của cậu đã hứa sẽ lo cho cậu, nhưng cậu làm sao không biết ngượng mà xin tiền của chị gái mãi cho được? Học phí hai năm đầu thì còn nhịn ăn nhịn mặc rồi xin chị một ít tiền nữa là đóng được, nhưng học phí hai năm sau nặng hơn rất nhiều.
Chị cậu đã có gia đình riêng, tuy anh rể cũng là công chức nhà nước, nhưng cả nhà bốn người sống cũng rất chật vật, đặc biệt là còn hai đứa nhóc đang học tiểu học nữa, gánh thêm cậu thì quả thật là nặng nề. Cậu biết vậy nên từng đi làm thêm, nhưng nếu lật lại những chuyện trong quá khứ mà cân đo đong đếm, số tiền làm thêm ít ỏi kia còn không đủ để tiêu xài, sao mà đủ đóng học phí.
Ngoại trừ học phí ra thì còn tiền ăn ở nữa, căn nhà cậu ở lúc trước là nhà trọ, nhà cũ của ba mẹ cậu đã bán từ khi mẹ cậu bị bệnh nặng cần tiền chữa trị rồi.
Mà chuyện quan trọng cần nhắc đến đó chính là công việc của cậu hiện giờ. Đây là công việc mà không biết bao nhiêu sinh viên từ hạng ưu trong nước cho đến sinh viên xuất sắc tốt nghiệp ở Pháp mơ ước, bọn họ thậm chí còn phải bỏ tiền lót đường để xin được việc làm nữa cơ, cậu thì lại dễ dàng không chút khó khăn nào, còn giúp đỡ được Do Wonhee và vài người bạn thân được đi làm tử tế nữa chứ.
Đây là điều khiến cậu vô cùng biết ơn ông Lee cũng như cuộc hôn nhân với Heeseung , bởi vì cậu đã có cái để đền đáp cho bạn gái rồi.
Do Wonhee là một cô gái tốt, tuy rằng không phải xinh đẹp xuất chúng, nhưng với vẻ đẹp hiền lành thục nữ của cô cũng đủ khiến khối người có điều kiện theo đuổi. Vậy mà cô vẫn kiên định ở bên cạnh cậu, từ năm cuối cấp cho đến đại học rồi giờ đã ra trường đi làm.
Ngày xưa cậu cũng không phải là chàng trai có điều kiện, khi mẹ còn khỏe thì gia cảnh cũng chẳng khá khẩm gì, sau khi mẹ mất còn chật vật hơn, có thời điểm Do Wonhee đã phải chia sẻ phần cơm trưa cho cậu, bởi lúc ấy trong túi cậu không có một xu tiền. Một người con gái tuyệt vời, không trở mặt lúc cậu nghèo hèn hay đeo đuổi không buông lúc cậu giàu có, chung thủy với cậu một cách tuyệt đối, sao cậu có thể không cần được chứ? Bởi thế, dù cho có kết hôn với Heeseung , cậu vẫn quyết định không lung lạc ý định kết hôn với cô.
Lúc trước phải kết hôn cùng hắn, cậu vô cùng khó chịu và tức giận, vì hắn nên chuyện tình cảm của cậu và Do Wonhee bị cản trở. Nếu không nghĩ đến ông Lee thì cậu đã chẳng ép mình phải đăng ký kết hôn rồi sống cùng hắn.
Có điều, bây giờ đối với Heeseung cậu lại hận không được, chỉ có cảm giác áy náy và tội lỗi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top