14

Mấy món ăn nóng hổi nhanh chóng dọn lên, Sunghoon thuần thục lấy kéo cắt thịt rồi đổ sốt ra đĩa giấy, Heeseung lại ngồi một bên nhìn mà không biết phải làm gì.

Sunghoon bóc vỏ nilong bọc đôi đũa ra đưa cho Heeseung , nói: "Nè, anh ăn đi chứ, nhìn gì nữa?"

Heeseung quả thật có hơi đói nhưng hoàn toàn không có ý định sẽ ăn thứ gì ở đây, thức ăn không nhìn ra hình dạng gì, hắn không muốn thử.

Sunghoon thì khác, ăn rất ngon lành, thậm chí còn cao hứng khen ngợi. "Oa, ngon ghê! Anh uống bia không?"

Heeseung gật đầu.

Sunghoon gọi xong bia thì nhìn thấy Heeseung từ nãy đến giờ không hề động đũa vào bất cứ món gì ở trên bàn, liền hỏi:

"Sao anh không ăn? Lòng lợn ở đây ngon lắm, thịt nướng rau củ cũng chất lượng tuyệt hảo luôn. Bạch tuột nướng sa tế cũng ngon nè, ăn thử một miếng đi!"

Thấy Heeseung chần chừ không chịu ăn, cậu liền gắp một đũa đưa đến bên miệng hắn.

Khoảnh khắc này dường như hắn không tin vào mắt mình nữa, đơ ra một lát mới vô thức há miệng.

"Ngon đúng không?" Sunghoon cười tít mắt hỏi.

"Ừ." Bởi vì em đút nên mới ngon.

Heeseung chỉ ăn vài miếng, còn lại chỉ ngồi uống bia. Sunghoon thì không uống chút nào, cậu từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ uống rượu hay bia, vả lại uống vào người ngợm hôi rình còn nóng bức nữa, uống nhiều sẽ điên điên khùng khùng nên không bao giờ đụng vào.

"Em đến đây thường xuyên lắm sao?" heeseung đột nhiên hỏi.

"Ừm, từ năm đầu đã đến đây, tôi ở đây nhiều hơn ở nhà luôn đấy." Sunghoon vừa nói vừa xử hết thức ăn trên bàn.

"Đều đi với bạn hết sao? Với bạn gái, hay với bạn trai?" Lúc này dường như Heeseung đã hơi ngà ngà say.

Trai có gái có." Sunghoon chấm tương ăn nên môi đỏ chót, trông rất đáng yêu. "Mấy hôm nay anh là lạ." Sunghoon vốn không muốn khui chuyện này ra, chỉ là cậu cảm thấy lúc này nên nói.

"Lạ thế nào?" Heeseung nhìn cậu không chớp mắt, nhưng thấy cậu cũng nhìn mình nên ngượng ngùng khui chai bia mới để khỏa lấp cảm xúc.

"Anh xưng hô với tôi hơi kỳ kỳ." Sunghoon nhìn chiếc nhẫn trên tay. "Lại còn bắt tôi đeo nhẫn, chẳng phải lúc vừa kết hôn xong anh bảo tôi phải tháo nhẫn ra sao?"

"Em là của tôi." Heeseung định mượn men say nói ra nỗi lòng.

"Hả?" Sunghoon phun miếng khoai tây nướng trong miệng ra.

"À...ý tôi là, em đã kết hôn với tôi rồi nên chuyện đeo nhẫn là tất nhiên." heeseung vẫn chưa say nên không dám thổ lộ.

"Nhưng nếu người có tâm tư sẽ để ý rồi phát hiện ra, tôi không muốn." Sunghoon sáng đến giờ đeo nhẫn mà hồi hộp muốn chết, còn cố tình lật mặt vào trong, bởi đây là cặp nhẫn được thiết kế độc quyền có một không hai, ai thấy hắn đeo rồi thấy của cậu đều nhìn ra đây là một cặp.

"Không cần lo đâu, sẽ ổn thôi." Tôi muốn đánh dấu chủ quyền của mình.

"À...ờm...Chúng ta về thôi." Thức ăn đã ăn hết, bia cũng uống đủ, nếu còn ở đây lát nữa cậu sẽ điên mất. Hắn bắt đầu nói nhảm rồi.

Heeseung đứng dậy, lại bị chất cồn làm cho lảo đảo, Sunghoon không muốn mất mặt nên đỡ lấy hắn. Heeseung mỉm cười, cố ý dựa vào người cậu. Hơi ấm này, không phải lúc nào cũng có được.

"Ây trời ơi anh nặng quá, ăn gì mà bự như trâu vậy." Sunghoon bắt đầu lảm nhảm. "Cơ mà anh say như vậy làm sao mà lái xe, tất cả là do tôi hồ đồ, sao để anh uống bia chứ? Haizz đúng là điên rồi!"

"Không sao." Heeseung nắm cánh tay Sunghoon. "Tôi lái xe được, em đừng lo."

———-

"Ế ế chạy thẳng chạy thẳng, anh lạng lách đánh võng như vậy cảnh sát phạt chết!" Sau khi lên xe, Sunghoon cực kỳ đau khổ khi phải liên tục hét lên như vậy.

Heeseung cười: "Em đừng lo, sẽ về nhà an toàn thôi."

Đúng là về nhà thật, nhưng không an toàn chút nào cả, Sunghoon bước vào cửa với gương mặt trắng bệch không còn chút máu.

Rất vất vả mới đưa Heeseung lên phòng rồi buộc hắn phải đi tắm, làm xong thì Sunghoon rã rời thân xác, tắm xong liền nhào lên giường nằm, không thèm chỉnh lại tư thế.

"Sunghoon..." Heeseung gọi.

"Gì?" Cau có trả lời.

"Em...không rời xa tôi được không?"

"Không." Sunghoon không chút nể mặt mà đáp.

"Chúng ta...hủy bản hợp đồng kia nhé?" heeseung hỏi.

"Không." Sunghoon vẫn không khách khí.

"Em...không thích tôi sao? Một chút cũng không?"

"Không, một chút hay một tí xíu cũng không." Lần này đã lấy lại sức nên đáp dài hơn.

"Vậy phải làm sao đây...haizzz...tôi thích em mất rồi."

Sunghoon nghe hắn thầm thì mấy lời này, giật mình ngồi dậy quay sang xem, chỉ thấy hắn đã say lắm rồi, đang nằm ngủ một cách bất tri bất giác.
"Phù...thì ra chỉ là nói nhảm trong lúc say mà thôi."

Sunghoon thở phào nhẹ nhõm, nằm xuống ngủ.
Cho nên cậu không hề hay biết, Heeseung bên kia đã mở mắt ra. Hắn muốn thở dài, nhưng sợ kinh động đến cậu nên chỉ đành nén lại. Người này có lẽ không yêu hắn, chỉ là hắn lỡ yêu mất rồi. Một ngày nào đó nhất định phải có được cậu, có được tình cảm của cậu.

————

Sunghoon làm việc được khoảng một tháng thì xin Heeseung tuyển thêm người vào, đó là bạn bè của cậu. Heeseung tuy muốn tuyển dụng, nhưng công ty của hắn đủ người rồi, vậy nên chuyển họ về công ty mẹ thử việc.

Trong thời gian đi làm này, Sunghoon cực kỳ hồi hộp sợ hãi vì chiếc nhẫn. Chỉ cần là một người hiểu biết nhìn sơ qua, cũng dư sức đoán được đây là nhẫn cưới. Tuy thiết kế đặc biệt, nhưng nhìn thế nào cũng nhận ra là nhẫn cưới không sai. Cậu cứ thấp thỏm tháo ra rồi đeo vào, cả ngày chỉ có mỗi chuyện chiếc nhẫn mà hồi hộp không ít lần.

Bởi vậy nên cậu cũng có sai sót, nhất là trong buổi tan tầm hôm nay, bị Heeseung hỏi:

"Nhẫn đâu?"

"À...đây." Sunghoon giật mình, vội lôi nhẫn trong túi quần ra đeo. "Ban nãy vào nhà vệ sinh tháo ra để rửa tay, tôi quên."

Lời chống chế của Sunghoon có giá trị trong một lần, vì thế nên lần thứ hai bị Heeseung phát hiện, cậu chỉ biết sờ mũi chứ không còn đường nào để lui binh.

"Em ghét đeo nhẫn, hay ghét tôi?" Heeseung nhìn sơ qua thì rất giận dữ, nhưng nhìn kỹ, chỉ thấy hắn lộ ra biểu tình tan nát. Chỉ là Sunghoon không thấy được.

"Ờm...anh biết đó...chiếc nhẫn này...ừm...là nhẫn cưới, đeo nó đối với người chưa từng công khai kết hôn như tôi, quả là làm khó tôi lắm." Sunghoon đành ấp a ấp úng nói thật.

Heeseung thở dài. Thật ra hắn không phải không biết, Sunghoon chỉ là không muốn đeo nhẫn nên viện lý do thôi. Dẫu sao thì từ đầu đến cuối cậu cũng không nguyện ý, thế nên hắn đành phải chấp nhận.

"Thôi được, em không cần đeo nhẫn nữa."

Nhìn Sunghoon hí ha hí hửng tháo nhẫn ra, tim hắn tan nát từng mảnh. Tựa như cậu không phải đang tháo nhẫn, mà là tháo rời các bộ phận trên người hắn ra, khiến hắn đau đớn cùng cực. Quả đúng là tình yêu, ai yêu trước thì sẽ thua cuộc, sẽ phải gánh lấy đau khổ như thế này. Biết yêu cậu là sai lầm, nhưng hắn đã vô pháp quay đầu được nữa rồi.

—————–

Heeseung mỗi đêm nằm bên cạnh Sunghoon đều rất khó ngủ. Hắn muốn ôm cậu vào lòng, thậm chí còn muốn hôn cậu. Thế nhưng mỗi lần hắn nhích lại gần, cậu đều sẽ gạt tay hắn ra, nhưng vẫn là đang ngủ. Điều này chứng minh rằng, cậu luôn đề phòng hắn.

Người được gọi là "vợ chính thức" của mình lại cự tuyệt mọi va chạm, thật sự là rất buồn cười, buồn cười đến mức chảy cả nước mắt. Trên đời, yêu không được đáp lại luôn luôn là nỗi đau.

Buổi sáng cuối tuần, Sunghoon không có cơ hội ra ngoài chơi nữa, thay vào đó là phải học lái xe. Ông Lee bảo rằng, hai vợ chồng cùng nhau đi làm là chuyện tốt, có điều Heeseung phải đi công tác liên miên, nếu như Sunghoon không có xe riêng thì rất bất tiện. Ông tuyệt đối không muốn "con dâu" của mình phải đi xe bus trong khi ở nhà lại có xe riêng.

Được hướng dẫn Sunghoon lái xe là niềm vui của Heeseung. Cứ cuối tuần hoặc cuối ngày hắn đều chở cậu ra một đoạn đường vắng ít người qua lại để tập lái xe cho cậu.

Sunghoon học rất nhanh, lại không nhát gan nên học được một tuần đã ra đường lớn chạy như bao nhiêu người thành thạo khác.

"Ahhh...đã quá! Thì ra cảm giác lái xe là như thế này a!" Sunghoon vừa điều chỉnh vô lăng vừa hét.

"Em sẽ thi vào ngày nào?" Ý Heeseung là thi lấy bằng.

"Ừm...để coi, hình như hai ngày nữa có tổ chức buổi thi rồi. Ba nói rằng tôi nên chờ đến tháng sau, nhưng mà tôi muốn thi liền, chiều nay phải về học bài nữa." Sunghoon rất háo hức.

Bởi vì chỉ còn hai ngày nữa là tới ngày thi rồi, cho nên Biện Bạch Hiền rất tích cực học lái xe. Cậu được Heeseung cho nghỉ một ngày trước ngày thi, vì thế hôm đó lấy xe mà ông Lee mua cho tự ra chỗ ít người mà tập, tập cả một ngày, tối về thì học bài như điên.

"Ngài Lee, giúp tôi dò bài đi." Sunghoon đưa tài liệu cho Heeseung.

"Câu thứ 13, nhìn hình, hãy nói thứ tự các xe đi như thế nào là đúng quy tắc?" heeseung đọc cho Sunghoon trả lời.

"Ừm, là xe khách và xe tải, xe ôtô."

"Câu 21. Biển nào cấm máy kéo?"

"Ngài Lee à, câu này dễ ẹc, đổi câu khác đi!" Biện Bạch Hiền lật lung tung mấy trang.

Cứ thế, người hỏi người trả lời, đến tận 22h mà Sunghoon vẫn còn muốn học, nhưng Heeseung lo cậu mệt nên bảo dừng. Thi không đậu có thể thi lại, không sao cả.

"Ưm...ngài Lee à, bật đèn xi nhan chỗ nào?" Mới 5h sáng, Sunghoonvẫn còn đang ngủ, nhưng lại nói mớ.

Heeseung nằm bên cạnh nghe vậy, liền phì cười, ôm cậu vào lòng.

Sunghoon khẽ động một chút, sau đó dùng tay ấn lung tung trên người Phác Xán Liệt, rồi lại lầm rầm nói: "Cách cầm vô lăng, tay trái nằm ở vị trí 9h đến 10, tay phải...tay phải đặt chỗ nào a...ah quên mất rồi..."

Heeseung tranh thủ lúc cậu chưa tỉnh, liền ôm siết cậu lại, nói bên tai: "Đừng lo, em sẽ thi tốt thôi."

Không biết là vì câu nói này hay là vì đã qua giai đoạn nói mớ, Sunghoon ngủ một giấc đến tận 7h sáng mới dậy.

Được ôm Sunghoon ngủ được mấy phút đồng hồ, cho nên sáng ra tâm trạng của Heeseung rất tốt. Hắn cùng cậu ăn sáng, đưa cậu đi thi. Ban đầu vốn là định chở cậu đi thôi, còn hắn thì về công ty, nhưng đến nơi, thấy cậu quá lo lắng, tay chân còn run lẩy bẩy, bèn ở lại cùng cậu.

Trước khi vào thi, cậu định lấy bài ra xem lại một lần nhưng hắn bảo không cần.

Sunghoon rất căng thẳng, cậu ngồi cạnh hắn mà cứ hỏi không ngừng, hắn cũng rất tận tâm giảng giải cho cậu.

"Hồi trước anh thi thế nào?" Sunghoon cầm bình giữ nhiệt uống trà bạc hà mật ong mà tay vẫn run rẩy.

"Tôi thi vào lúc 18 tuổi, ở Mỹ, có lẽ không giống với bây giờ lắm." Heeseung nhớ khi thi mình không run, ngược lại lần đầu lái xe lại run. Hắn với cậu quả là trái ngược nhau.

Sunghoon thi thực hành trước, cậu làm rất tốt, tốt hơn cả trong tưởng tượng của hắn. Bởi vì bình thường cậu rất thích lái xe, lại tập trung cao độ và có quan sát tốt nên đã lái khá thạo rồi, phần thi này hắn cũng đã từng hướng dẫn cậu, có khác một chút so với hồi thi bên Mỹ nhưng cũng không sai biệt lắm.

Thực hành xong thì đến lý thuyết, phần thi nào Heeseung cũng không bỏ qua, đều ngồi ở chỗ đó chờ cậu.

Heeseung ngồi chờ đến tận trưa thì Sunghoon mới thi xong, hắn định chở cậu đi ăn nhưng cậu bảo muốn ở lại nhận kết quả.

Với một người cần cù chăm chỉ như Sunghoon thì việc thi đậu cũng là điều đương nhiên, hắn tin như thế, nhưng cậu lại không có đủ tự tin, cứ lo sợ hồi hộp mãi. Đến khi đọc số báo danh cậu đã thi đậu, Sunghoon mừng rỡ quay sang ôm Heeseung.

Tuy rằng cái ôm này chỉ là do quá vui mừng, nếu hắn không đi cùng thì cậu sẽ ôm người khác, nhưng khoảnh khắc này cũng đủ để hắn vui sướng không thôi.

"Em giỏi lắm, trưa nay muốn ăn ở đâu?" Heeseung mỉm cười, gương mặt tràn ngập hạnh phúc.
"Vịt quay được không?" Sunghoon vui vẻ trả lời
"Được, chúng ta đi thôi." Phác Xán Liệt nắm tay Biện Bạch Hiền, kéo đi.

Bởi vì quá vui mừng nên Biện Bạch Hiền quên mất việc bị hắn nắm tay, đến khi nhận ra thì cả hai đã lên xe mất rồi."

————

Một ngày nọ, Heeseung đang công tác ở xa thì nhận được điện thoại của Jongseong .

"mày đang ở đâu thế?"

Heeseung vừa lật tài liệu vừa trả lời: "Đang đi công tác ở Busan."

"Bao giờ mới về?"

"Tầm khoảng ba ngày nữa. Có gì cần nhờ tôi sao?"

Câu này cũng không phải châm chọc hay đá đểu gì Jongseong, bởi bạn trai bé nhỏ của Jongseong là Yang Jungwonthân hình gầy gò nhỏ bé, từ nhỏ đến lớn bệnh tật liên miên, lại từng bị trúng đạn thay anh ta cho nên thể chất mấy năm gần đây liên tục suy yếu, bạn bè đi đâu về cũng thường mua quà bồi bổ cho cậu ấy, và Jongseong cũng thường gửi bạn bè đi xa mua thuốc giùm. Mà có lẽ cũng vì ân tình này nên Jongseong mới yêu Jungwon lâu như vậy, bởi vì tính ra thì Jungwon lớn hơn Jongseong tới tận năm tuổi, năm nay đã đầu ba mươi rồi.

"À không, tao muốn nói với mày chuyện này." Jongseong dường như rất nghiêm túc. "Có người khoét góc tường nhà ông đấy!"

*Khoét góc tường là ý chỉ có việc muốn cướp người yêu của người khác.

"À mà cũng không hẳn, đúng hơn là cậu ta cho mày đội nón xanh từ lâu rồi."

*Đội nón xanh ý chỉ việc ngoại tình.

Phác Xán Liệt đứng dậy, lấy một tập tài liệu khác trên kệ xuống, nói: "Ông đang lảm nhảm gì vậy?"

"Để tôi nói cho ông nghe chuyện này. Jungwon của tôi là giáo sư giảng dạy tại đại học G, vừa chuyển công tác đến ở trường Đại Học của vợ ông được khoảng một năm. Thời điểm bốn tháng trước Jungwon đã thấy vợ ông có qua lại thân mật với một cô gái, nhưng cậu ấy cho rằng chỉ là bạn bè nên không quan tâm. Cách đây một tháng, trường tổ chức thi ca hát để mừng lễ tốt nghiệp, vợ ông cùng cô gái kia lên biểu diễn, những giáo sư khác trầm trồ khen ngợi cặp đôi này, Jungwon hỏi ra thì mới biết hai người họ yêu nhau từ lúc chưa vào đại học, là đồng thoại tình yêu ở trường, ai ai cũng biết."

Heeseung tuy rằng hơi mất bình tĩnh, nhưng vẫn nói: "Tiếp đi."

"Jungwon có về nói lại với tôi, nhưng tôi nghĩ chuyện này ít nhất phải có chứng cớ thì mới nói cho ông biết được, nếu nói bậy thì chẳng khác nào "đốt nhà" ông. Gần đây Jungwon gặp một cậu sinh viên tên là Riki – bạn thân của vợ ông ấy, hai người họ là thầy trò thân thiết nên cậu ấy tới thăm Jungwon. Trong lúc trò chuyện, Jungwon vô tình hỏi tới vợ ông, Riki nói rằng vợ ông đã từng nhắc trước mặt nhiều người vài lần về việc sau này sẽ cưới cô bạn gái kia, bởi hai người họ yêu nhau rất sâu đậm và trải qua nhiều năm ở bên nhau. Cô ta tên là Do Wonhee ."

Nhận được tin như sét đánh ngang tai, Heeseung gần như không cầm nổi điện thoại nữa. Jongseong Thấy hắn im lặng như vậy liền hoảng hốt hỏi, hắn trả lời vài câu qua loa rồi cúp máy.

Sunghoon có người yêu ư? Không phải mới, mà là đã quen nhau mấy năm rồi, cậu còn định...kết hôn với cô ta?

Thế còn hắn thì sao?

Hóa ra bao nhiêu lâu nay, người thật sự lạnh lùng chính là cậu, còn hắn chỉ là con cọp giấy.

Cậu diễn quá giỏi, giỏi đến mức hắn cứ tưởng rằng chỉ có hắn mới là kẻ khiến cậu đau lòng, nào ngờ sự thật hoàn toàn khác biệt.

Heeseung cực kỳ sốc, cả ngày hôm đó hắn ra lệnh cho cấp dưới đi điều tra Sunghoon. Trước đây đã có lần hắn định thuê người theo dõi và điều tra về cậu, nhưng cảm thấy việc này quá đỗi ấu trĩ, ai lại đi điều tra vợ mình chứ? Có điều đến lúc này thì hắn không thể bàng quan nữa rồi.

——–

Sunghoon đang ở công ty thì nhận được điện thoại của Heeseung . Ở chốn đông người mà nghe máy thì kỳ, liền đi vào toilet nghe.

"Gì thế?"

"Em đang ở đâu?" Heeseung vừa vào đã khởi binh vấn tội.

"Đang ở công ty chứ ở đâu, anh không nhìn đồng hồ hả, đang là giờ hành chính đó." Sunghoon hơi bực.

"Em không hỏi bao giờ tôi về sao?"

"Bao giờ về thì kệ anh, mắc mớ gì phải hỏi?" Đang làm việc bị bắt đi nghe máy, tâm trạng cậu dĩ nhiên không tốt.

Heeseung siết chặt bàn tay cầm điện thoại đến nổi gân xanh, thật lâu sau mới nói: "Sunghoon , em..." Em lừa dối tôi.

"Cái gì, nói nhanh đi, tôi còn đi làm nữa." Sunghoon bực bội ngắt lời hắn.

"Được rồi, em đi làm đi." Phác Xán Liệt không nói nên lời.

Sunghoon chẳng buồn ừ hử thêm câu nào, trực tiếp ngắt máy.

Nghe được giọng nói của cậu, hắn cực kỳ vui. Nhưng niềm vui ấy nhanh chóng bị thay bằng nỗi đau khổ khi cậu vô tình như vậy, thậm chí việc hắn bao giờ về cũng không muốn biết. Có lẽ cậu còn muốn hắn đi lâu hơn.

Hóa ra bấy lâu nay Sunghoon vẫn che giấu hắn về cô bạn gái đã yêu sâu đậm suốt mấy năm kia, thậm chí còn định kết hôn.

Trước khi cậu gặp hắn, đã yêu cô gái kia rồi. Thế mà vẫn đồng ý hôn sự này, thật là một trò cười không cười nổi.

Hắn càng ngày càng yêu cậu, ngược lại, cậu càng ngày càng ghét hắn.

Hắn chỉ hi vọng ở bên cậu lâu hơn, cậu lại mong hắn và cậu ly hôn sớm hơn.

Không được! Tuyệt đối không được! Hắn sẽ không bao giờ ly hôn với cậu, không bao giờ!!!

————-

Sunghoon lén la lén lút cất chiếc nhẫn vào túi, kỳ thực Heeseung không có ở công ty thì không cần đeo cũng được, ngặt nỗi không đeo thì giống như bị một cặp mắt vô hình nhìn chằm chằm, khiến cậu nổi da gà, đành đeo vào.

Tan ca rồi thì đi tìm bạn gái đi ăn, xem phim, uống cafe...đến khi nào chán thì về nhà. Mặc dù Heeseung có nhà hay không thì việc cậu đi đâu hắn cũng không được phép quản, nhưng hắn không có nhà thì đi thoải mái hơn nhiều.

Hôm nay Do Wonhee tan ca rất trễ, cậu đứng dưới tầng chờ cô ra. Chỗ này là góc khuất ở ven đường gần công ty, cho dù ông Lee có ra đây cũng chưa chắc nhìn thấy cậu.

Hôm nay Do Wonhee mặc một chiếc đầm màu xanh thiên thanh nhã nhặn kín đáo, chân mang giày thể thao màu trắng, nhìn cô thật thanh lịch gọn gàng.

Cô bước về phía Sunghoon, đôi môi nở nụ cười duyên dáng. Sunghoon nắm lấy cả hai tay cô, nói:

"Hôm nay em làm việc có mệt không?"

"Dạ không, em rất thích. Cũng may nhờ có anh mà em mới được nhận vào, còn không thì chắc thất nghiệp mất." Cả hai cùng nhau đi bộ.

"Tương lai của em cũng là của anh mà, anh phải lo chu toàn hết chứ." Sunghoon cười rất hạnh phúc.

——-

Heeseung ở trên máy bay xem đi xem lại mấy bức hình được cấp dưới gửi cho, gương mặt hắn lúc xanh lúc trắng, cuối cùng chỉ thốt ra tiếng thở dài đầy phiền muộn.

Người nọ không là của hắn, không là của hắn...

Mấy từ này cứ vang vọng mãi trong đầu, khiến hắn không tài nào tập trung làm việc được, đành trở về trước thời hạn công tác.

Nhìn chiếc nhẫn cưới trên tay, tim hắn như siết lại. Hóa ra trên đời này luôn có những chuyện trớ trêu, trớ trêu đến mức không thể nào tin được là nó lại xảy ra với mình.

Khi xuống sân bay, hắn vừa lên taxi vừa gọi điện cho trợ lý sắp xếp cuộc họp vào ngày mai, bởi chuyến công tác này chỉ hoàn thành được một nửa, phải họp để bàn giao một số việc dang dở.

Khi Heeseung về đến nhà thì cũng đã hơn 18h, hắn quả thật rất mệt mỏi, không nói tiếng nào với người giúp việc mà đã lên phòng.

Sunghoon không có ở nhà, ít nhất trong vòng mười tiếng trở lại là không ở đây. Hắn biết bây giờ có gọi điện cho cậu cũng vô dụng, cậu sẽ không bắt máy đâu. Hắn là chồng, lại không có tư cách của một người chồng.

Heeseung tắm rửa xong, cả người mệt mỏi nhưng chẳng tài nào ngủ được, thậm chí hắn cũng không muốn ăn gì. Chị bếp bưng lên một bát canh gân bò hầm còn nóng hổi và cốc sữa tươi, hắn lại cự tuyệt không ăn lấy một miếng nào, sữa cũng không uống.

Vài phút sau, chị bếp thấy hắn ăn mặc chỉnh tề xuống lầu, liền hỏi:

"Cậu chủ, cậu sao không nghỉ ngơi lại đi đâu vậy?" Bình thường chị không dám hỏi, nhưng hôm nay rõ ràng là hắn đã rất mệt, chị sợ hắn ra ngoài lại có chuyện gì thì ông chủ sẽ mắng chị.

"Tôi không sao đâu, tôi muốn đi tìm Sunghoon ." Phác Xán Liệt đáp rồi đi ra ngoài.

Heeseung biết bây giờ cậu đang ở phố ăn vặt, vậy nên lái xe đến đó. Hôm nay không phải cuối tuần, nhưng lại gần cuối tháng, tiền lương của mọi người đều đã dùng gần hết, cho nên chẳng ai ra ngoài ăn uống nhiều. Vì vậy đường phố lác đác người qua lại, xe cộ cũng ít hẳn.

Hắn định lái sâu vào trong, nhưng vừa di chuyển vô lăng đã thấy cậu ngồi cùng một cô gái nọ ở một hàng quán gần đó, cách một con đường mà thôi, chỉ cần hắn lái xe qua sẽ tới bên cậu, nhưng hắn lại không làm.

Giờ phút này mọi tác động, mọi âm thanh bên ngoài đều không còn ảnh hưởng đến hắn được nữa rồi. Trái tim tan nát, cả người như bị đông cứng, lạnh buốt cả sống lưng.

Hắn thấy cậu cười ngọt ngào với cô gái ấy.

Thấy cậu đưa tay vuốt tóc cô gái ấy.

Thấy cậu dùng khăn giấy lau nhẹ lên môi cô gái ấy.

Thấy cậu nắm tay cô gái ấy.

Thấy cậu....

Hàng loạt hành động đập vào mắt khiến hắn không còn bình tĩnh được nữa, muốn xuống xe, muốn đi đến đó kéo cậu về, muốn nói rằng cậu là của hắn...

Thế nhưng đôi chân hắn đã không thể nghe lời được nữa rồi, hoàn toàn bất động.

Nhìn cậu dùng hành động đầy ôn nhu đó đối đãi với cô gái ấy, khiến hắn toàn thân đau nhức, đau đến tê tái. Sự dịu dàng mà hắn mơ ước đó đã không thuộc về hắn, mà dành cho cô gái kia.

Giây phút này đây, sự thật đã chứng minh cho hắn biết tất cả, tuy rằng phũ phàng nhưng lại đầy chân thực. Cậu đã yêu người khác, cho nên đối với hắn chẳng hề có chút rung động nào. Cậu đối với người ấy là một mảnh tâm tư không hề bị tiền tài vật chất tác động, còn với hắn chỉ là một sự bố thí. Vì ba hắn, nên đồng ý kết hôn với hắn. Một sự miễn cưỡng không hơn không kém.

Còn cô gái kia, là vì tình yêu. Yêu đến mức cho dù đã kết hôn với hắn, vẫn tuyệt đối không buông bỏ.

Cậu có thể làm tổn thương hắn, lại không thể làm tổn thương cô gái kia.

Park Sunghoon, tôi cũng biết đau mà?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top