11

Sunghoon cười hết một buổi, tới giờ ăn cơm thì chị bếp vui vẻ hỏi: "Cậu Sunghoon hôm nay đi làm có gì vui mà cười lớn như vậy?"

Sunghoon vốn đang im lặng xới cơm, nghe vậy thì bật cười tiếp, xua tay nói:

"Haha...chị đừng hỏi...haha...em lại...há há...mắc cười nữa rồi!"

Lúc này Heeseung đi xuống dưới, chị bếp quay sang nhìn Heeseung với ánh mắt cầu cứu, hắn nói: "Cậu ta bị trúng tà thôi, chị đừng để ý."

"Trúng tà...há há...cái đầu...ngô..." Sunghoon bị Heeseung nhét vào miệng một đũa thịt nướng cuốn mỡ hành.

"Im lặng ăn cơm, còn nói bậy bạ tôi cắt lưỡi cậu." Heeseung ngồi xuống ghế, nét mặt nghiêm nghị.

Sunghoon ăn được vài đũa lại muốn cười, bị Heeseung đuổi qua sofa ngồi, vì hắn sợ cậu cười văng cơm ra bàn. Sunghoon bị đuổi cũng không giận, ôm bát cơm cười nửa ngày cũng không ăn được, bèn thôi.

Đến tối trước khi ngủ, dường như cười đã rồi, Sunghoon mới lê thân sát qua chỗ Heeseung đang nửa nằm nửa ngồi xem tài liệu trên giường, nói:

"Anh có biết tôi cười cái gì không?"

"Không quan tâm." Phác Xán Liệt thờ ơ.

"Không nghe sẽ hối hận đó nha!" Sunghoon khích hắn.

Phác Xán Liệt không đáp, hoàn toàn chìm vào mấy tờ tài liệu đầy bản vẽ và chữ.

Sunghoon thấy chiêu thức tung ra không thành công bèn đánh trống lui binh, nói nghiêm túc: "Chuyện là vầy, mấy chị gái trong công ty bảo rằng, họ nghe rất nhiều tin đồn từ tổng bộ công ty, rằng vợ của anh chính là..."

Sau đó Sunghoon tỉ mỉ kể ra các tin đồn đã được thêu dệt, nghe đến tin thứ 6, Heeseung vốn ban đầu hờ hững không muốn nghe giờ lại gầm lên: "Cái gì? Được lắm, tôi sẽ dán thông báo trừ lương tất cả nhân viên dám phao tin đồn nhảm trong công ty." Mấy tin đồn kia là sao cũng được, nhưng những tin như: làm người giúp việc trong nhà mang thai và tin đồn hắn lấy vợ là quỷ vô cùng khiến hắn nổi điên.

Sunghoon lúc này hết cười nổi, nói: "Í không được, nếu anh dán thông báo thì kiểu nào họ cũng nghi là tôi báo lại với anh, thế thì sau này tôi làm sao mà làm việc trong công ty được nữa chứ?"

Heeseung cũng hiểu đạo lý này, cho nên hỏi: "Vậy một tháng sau sẽ dán thông báo."

Sunghoon hài lòng gật đầu, sau đó ôm bụng mà nói: "Ôi, cả buổi chiều không ăn cơm, giờ đói quá! Thôi tôi đi xuống nhà kiếm đồ ăn đây!" Nói xong liền nhảy phóc xuống giường.

Sáng hôm sau là cuối tuần nên cả hai người đều ở nhà. Heeseung vì vừa mới kết hôn nên ông Lee đặc biệt ra chỉ thị không ai được phiền hắn vào ngày nghỉ, chứ bình thường ngày này hắn vẫn bận sứt đầu mẻ trán, nào có được sự thong thả thế này đâu. Cho nên hắn ngủ nướng đến tận 8h mới dậy.

Khi Heeseung xuống lầu, đã trông thấy Sunghoon nằm dài trên sofa, tay cầm khung giấy tay cầm bút mà vẽ, trên bàn là mấy chiếc bình lớn có nhỏ có, vừa được cắm hoa tươi mang từ ngoài vườn vào. Bên cạnh còn có ba đĩa bánh mứt hoa quả, nhìn cậu hệt như một vị vua.

"Có vụ nằm vẽ nữa sao, càng ngày càng lười biếng." Heeseung cho tay vào túi quần, đến ngồi vào bàn ăn.

"Chân đau, hôm trước tôi thi chạy trong trường, hôm qua đến công ty đi vòng vòng nên hôm nay đau cực kỳ luôn." Sunghoon ca thán.

"Dán cao chưa?" Phác Xán Liệt vừa ăn sáng vừa hỏi.

"Rồi, dán đầy chân luôn."

Sau khi Heeseung ăn xong thì đến sofa ngồi một bên xem TV, còn Sunghoon vẫn chú tâm vẽ. Cậu mang ra năm tờ giấy, vẽ xong tờ cuối cùng thì mới vươn vai thở ra, sau đó ăn hết đĩa bánh trên bàn, uống nước rồi lại trầm ngâm suy nghĩ gì đó. Lúc này Heeseung đã tắt TV, hắn đang xem tạp chí

"Ê nè..." Vừa phát ra hai từ này, Sunghoon đã nhận được cái liếc mắt từ Phác Xán Liệt, đành cười gượng chữa lại. "Ừm...Ngài Lee à, tôi cảm thấy có chuyện này là lạ."

"Chuyện gì?" Heeseung lật qua một trang tạp chí.

"Thì chuyện về nhà thiết kế Kim Seungmin và em trai anh đó." Sunghoon với tay lấy trái cây trên bàn ăn, vẫn duy trì tư thế nằm dài. "Hình như, giữa hai người đó có mối quan hệ không bình thường."

Heeseung gập cuốn tạp chí lại. "Cậu bớt đọc sách nhảm nhí đi."

"Tôi nói thật mà..."

"Hai người họ chẳng có gì bất thường cả, hơn nữa em tôi là trai thẳng." Heeseung cầm tách cafe chị bếp mang ra, uống một ngụm.

"Ban đầu tôi cũng nghĩ giống anh vậy đó, nhưng giờ thì thấy không đúng." Sunghoon trợn mắt khi nhớ ra câu sau của Phác Xán Liệt. "Gì? Anh nói em anh là trai thẳng? Dựa vào đâu mà anh nói thế?"

Phác Xán Liệt cười lạnh. "Năm em tôi 14 tuổi còn ở trong nước, nó quen một cô bạn gái, về nhà khóc nháo đòi ba mẹ tôi phải cưới cô ấy cho nó. Sau khi được gia đình thuyết phục thì không nhắc nữa, nhưng sau khi chia tay cô gái đó, nó bắt đầu trở thành "Lady Killer", bạn gái đến tìm nó còn đông hơn cửa hàng quần áo trong ngày sale off nữa. Ba mẹ tôi rất khó chịu, vì thế đợi làm xong thủ tục thì đưa nó sang Mỹ du học ngay."

"Nhưng đó là trước kia, giờ chắc khác rồi anh không biết đó thôi." Sunghoon nhai táo rào rạo.

"Một năm trước, nó làm con gái người ta lớn bụng, ba mẹ tôi phải chi tiền rồi sang Mỹ bồi thường cho cô gái kia một khoản mới yên được." Heeseung nói rất dửng dưng.

"Hả?" Sunghoon trố mắt, sau đó không dám nói gì nữa.

"Vậy nên cậu bớt tưởng tượng lung tung." Heeseung hờ hững nói.

Sunghoon chu môi.

Điện thoại Heeseung reo lên, là ba gọi tới bảo hắn ra sân bay tiễn Heehyuk về Mỹ. Thật ra bình thường em trai hắn cứ ba tháng là về nước một lần nên không cần ra sân bay đón rồi tiễn đi như thế, có điều hắn hiểu dụng ý của ba, ý muốn hắn và Sunghoon đi chơi cùng nhau nhiều hơn.

Sunghoon tuy rằng chân đau nhưng cũng đành phải đi, lệnh của ba sao làm trái được, nếu biết ông sẽ không vui.

Ra tới sân bay Sunghoon liền nhìn dáo dát xung quanh để kiếm nhà thiết kế Seungmin, nhưng hoàn toàn không thấy đâu cả. Có lẽ chân anh ta bất tiện nên không đến đây. Ầy mà thôi, rõ ràng Heeseung đã bảo với cậu là giữa hai người bọn họ không có gì cả mà.

Càng nhìn Heehyuk, Sunghoon càng phải khẳng định rằng, cậu ta rất đẹp trai. Vẻ đẹp trai pha lẫn một chút của thiếu niên với người đàn ông trưởng thành mang đến một sức hấp dẫn kỳ lạ, cậu vô cùng ganh tị với vị "em chồng" này. Rõ là nhỏ hơn cậu 4 tuổi, thế mà lại cao hơn cậu những 6cm, khí chất trên người anh tuấn phi phàm, khiến người ta khó kìm nén được mà luôn mồm khen ngợi. Hèn gì cua được nhiều mỹ nữ như thế.

———

Hai người trải qua một tháng rất bình thường êm ả, không sóng gió cũng không tiến triển gì.

Heeseung vừa dán bản thông báo lên, lập tức thu hút nhiều nhân viên đến xem, ai nấy đọc xong thì rùng mình, thấy miệng mình tê rần.

"Ban giám đốc công ty thông báo, nội bộ tổng công ty và các chi nhánh gần đây nghe được một số tin đồn sai lệch về Lee tổng và vợ của ngài. Công ty đang điều tra người tung tin đồn để xử lý, từ giờ trở đi, nếu còn nghe được bất cứ tin tức nào nữa, công ty sẽ xử lý mạnh các nhân viên. Đồng thời, công ty trừ 20% lương các nhân viên bình thường, 50% lương các nhân viên có chức vụ cao vì lý do không quản nghiêm cấp dưới của mình.

Chủ tịch công ty

Ông Lee Hoseok."

Quả thực sau khi dán bản thông báo này lên thì mọi chuyện liền im ắng hẳn, không còn nhân viên nào dám buôn dưa lê, mỗi lần nhìn thấy Lee tổng thì như rùa rút đầu, hận không thể tàng hình.

Heeseung rất vừa lòng, tâm tình khó chịu một tháng qua rốt cuộc cũng được thả lỏng.

Có điều vừa mới thả lỏng được thì lại gặp chuyện khác khiến dây thần kinh lại căng ra. Đó là về Sunghoon.

Gần đây cậu không giống trước kia nữa, cứ hay về trễ, gọi điện khi bắt máy khi thì không. Đi đâu làm gì cũng không thông báo, cứ tự nhiên như sống một mình vậy.

Trước đây ngày nào cũng đi sớm về sớm, gọi điện lần nào thì bắt máy lần ấy, nếu có buổi học nào về trễ hoặc phải ra ngoài vào cuối tuần thì đều nói trước. Nhất là mấy ngày nghỉ, cậu đều yên vị ở nhà vẽ tranh hay xem TV, không ra ngoài suốt như bây giờ.

Heeseung sau khi gọi đến cuộc điện thoại thứ 3 thì cáu gắt. Bây giờ đã là 18h30, hắn chờ cậu từ lúc 17h đến bây giờ cũng đã một tiếng rưỡi.

Heeseung khoác áo lái xe ra ngoài, vừa đếm trạm xe bus gần nhà thì thấy Biện Bạch Hiền bước xuống. Hắn lái xe đến, hỏi:

"Cậu đi đâu giờ mới về?"

Sunghoon thấy Heeseung lái xe đến thì bất ngờ, nhưng đáp rất lạnh nhạt: "Tôi đi chơi với bạn."

Hai người ở trên xe ồn ào cãi vã cho đến nhà cũng không chịu ngừng, hắn và cậu lên lầu, tiếp tục "tôi một câu anh một câu".

"Cậu đừng có lúc nào cũng lôi bản hợp đồng riêng tư đó ra, nhà này tôi làm chủ, tôi nói thì cậu phải nghe!"

"Này, tôi cũng có quyền được đi chơi với bạn chứ, tôi cũng không phải tù nhân của anh."

"Tại sao gọi điện không bắt máy?"

"Không nghe thấy."

"Hừ. Tôi biết cậu chẳng hề muốn kết hôn cùng tôi, nhưng vì lý do gì lại đồng ý thì tôi không hiểu. Đến giờ tôi mới biết, cậu vì tài sản của nhà tôi mới đồng ý chứ gì? Thế là tôi nhận lầm rồi, cậu hoàn toàn không hề tốt như lời cậu nói." Heeseung nổi nóng lên rồi.

"Anh..."

"Heeseung!"

Bên dưới nhà, ông Lee giận dữ đi lên lầu, không nói không rằng mà tát Heeseung một cái rõ to.

"Con vừa nói gì?" Ông Phác hỏi với giọng phẫn nộ. "Con có biết là ba phải năn nỉ bao nhiêu lần thì Sunghoon mới đồng ý chuyện hôn sự này không? Vả lại ba đã nói rất nhiều lần rồi, gia đình ta chịu ơn ba của Sunghoon, dù có phải mất cả gia tài vì Sunghoon ba cũng chấp nhận. Nó đồng ý lấy con là điều mà ba rất mừng, ba muốn dựa vào điều này mà bù đắp cho nó. Ngược lại con không hiểu ba, còn khiến cho nó phải khó chịu nữa. Nếu cảm thấy không muốn, ngay bây giờ hãy ra khỏi đây, ba không cho phép con mang họ Lee nữa. Dù sao ba vẫn còn một đứa con trai là em con, không việc gì phải lo cả!"

Giọng ông Lee lúc thì tức giận, lúc thì ôn hòa, lúc thì bất lực giải thích, cuối cùng lại quay về sự giận dữ ban đầu.

Heeseung nghe đến đây thì hoàn toàn run rẩy, còn Biện Bạch Hiền há hốc mồm vì kinh ngạc.

"Dạ...thưa ba, chuyện này...cũng không nghiêm trọng đâu ạ, không sao hết. ba xuống nhà với con nhé, uống trà hạ hỏa." Sunghoon dìu ông.

"Heeseung, xin lỗi Sunghoon cho ba!" Ông Lee hét.

"Xin lỗi." Phác Xán Liệt nói không chút thành ý.

"Con..." Ông Lee hiển nhiên không đồng ý câu xin lỗi qua loa này,

"Dạ được rồi ba, con không để ý đâu mà, chúng ta xuống nhà đi." Sunghoon ngăn cơn phẫn nộ của ông lại.

"Sunghoon, ba xin lỗi con, nếu có ủy khuất gì thì cứ tìm ba mà giải bày, ba làm chủ cho con." Ông Lee vỗ vỗ lên bàn tay Sunghoon.

"Dạ con không sao, cảm ơn ba."

Một lát sau, khi ba người đã có thể ngồi cùng bàn nói chuyện rồi, ông Lee mới lên tiếng:

"Hôm nay ba đến đây là để nói chuyện với Heeseung về việc đưa Sunghoon vào công ty làm việc. Thật lòng mà nói, ba chẳng cần bằng cấp của con làm gì, chỉ muốn con nghỉ học rồi đến công ty làm việc ngay mà thôi, ngặt nỗi điều này trái ý con, cho nên ba mới phải chờ đợi. Tuy vậy, ba vẫn muốn con tranh thủ thời gian học ở trường mà đến công ty học hỏi trước, sau này công ty do hai đứa quản, ba muốn con tích nhiều kinh nghiệm hơn."

"Dạ con hiểu mà. Chỉ còn hơn hai tháng nữa là con tốt nghiệp rồi, ba đừng lo, con sẽ cố gắng." Sunghoon hứa.

"Thôi được, ba chờ thêm hai tháng nữa vậy. Cũng sắp tốt nghiệp rồi, con cứ thoải mái đi chơi với bạn bè đồng học, sau này ra trường thì không còn gặp nhau nữa." Ông Lee hiền hòa nói.

Câu này đánh trúng trọng tâm của Sunghoon, cậu cười tít mắt mà đồng ý, ngược lại mặt Heeseung thì đen như đáy nồi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top