Chap 6

  Jennie thật sự không rõ,  một sinh viên khoa Trung văn, làm sao lại có thể bị quăng vào ký túc xá khoa vật lý. 

Bởi vì JungKook đầu óc biến thái kia đã khiến cô ám ảnh, luôn luôn mang theo một loại thái độ kính sợ đối với khoa vật lý. Lúc này, nhìn ba cô nàng khoa vật lý kia, Jennie quả thực nước mắt vòng quanh, chỉ hận không thể làm cho bọn họ quỳ gối, Jennie không muốn ở chung với người ngoài hành tinh!


Vì không để sinh viên khoa vật lý khinh bỉ, Jennie quyết định ra đòn phủ đầu, xác lập địa vị giang hồ của bản thân. Cho nên cô liền chào hỏi ba vị kia một chút: "Trước hết, chúng ta xếp thứ tự một hai ba bốn đi?"

Mấy người bọn họ đều đồng ý, bắt đầu tính tuổi. Jennie khoát tay, dùng giọng điệu vô cùng nghiêm túc nói: "Phòng chúng ta nhất định phải là phòng có cá tính nhất, cho nên, không tính tuổi, quá cổ lỗ."

Một cô gái mang kính gọng đen hỏi: "Vậy xếp thế nào?"

Một cô gái khác dáng đi thướt tha, khiến người ta nhìn mà trong lòng run rẩy cười nói: "Hay bắt thăm?"

Jennie tiếp tục nghiêm túc lắc đầu, "Theo tôi thấy, chúng tôi có thể dựa theo vĩ độ mà sắp xếp!" Lý lịch của bọn họ cô đã mò rất rõ ràng, một người Thiên Tân, một người An Huy, còn một người Hồ Nam ... A a a, cô thật sự là rất xấu xa mà!

Ba người kia nhìn nhau, nhất trí đồng ý.

Vì thế, Jennie thành công lên làm lão đại phòng 222.

Ba cô nàng kia cũng không phải người lương thiện gì, sau khi phát hiện âm mưu của cô, liền lấy ba phiếu chống một phiếu thông qua đề nghị "Hôm nay lão đại mời khách".

...

Jennie học đại học gặp phải chuyện phiền toái đầu tiên chính là xe đạp. Ký túc xá của cô cách phòng học khá xa, các bạn học đều thích cưỡi xe đạp lên lớp ...

Lần đầu tiên trong đời, Jennie sám hối vì việc mình từng vô sỉ ngồi xe đạp của JungKook vài năm.

Đương nhiên, sám hối cũng không thể biến ra xe đạp mà ngồi, nên học thì phải học thôi. Vì thế, sau một tháng chạy bộ, Jennie không nhịn được nữa liền mua chiếc xe đạp, long trọng học đạp xe.

Về sau, chung quanh ký túc xá thường xuyên xuất hiện một cái thân ảnh lén lút đẩy xe đạp, nhân lúc không có người, liền bắt đầu cưỡi lên.

Sau đó nữa là . . . Jennie bị đưa vào bệnh viện .

Lúc JungKook chạy tới bệnh viện, Jennie đang bị ba cô nàng ở cùng ký túc xá kia bao vây tập thể.

 Kể ra, tư duy lô-gích của người khoa vật lý thực là tốt, lời nói ra đều mạch lạc rõ ràng, giọt nước cũng chảy không lọt, không chê vào đâu được.

 Dưới sự phê bình của bọn họ, Jennie đột nhiên phát hiện cô chính là cái loại ngu ngốc đầu óc không phát triển, tứ chi cũng không phát triển, hơn nữa còn không biết tự lượng sức mình, thỉnh thoảng lại thích tự tìm phiền toái phá hỏng an ninh nơi công cộng.


Sau đó, JungKook đẩy cửa tiến vào.

Ba kẻ phiền toái kia bỗng chốc yên lặng.

Xem đi, tác dụng phụ của JungKook nghiêm trọng như vậy đó. Cậu đi đến bên giường, cô chọc chọc cánh tay của cậu, giới thiệu với ba người chị em, "Đây là em trai tôi, JungKook."

JungKook gạt Jennie ra, có chút không vui, "Tôi không phải là em trai cô ấy, tôi là hàng xóm."

Ba kẻ phiền toái ngây ngốc gật gật đầu, bắt đầu mơ mơ hồ hồ tự giới thiệu, tiếp đó nói vài câu vô nghĩa rồi lả lướt đi ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại Jennie và JungKook. Lúc này, JungKook chỉ vào mắt cá chân quấn đầy băng gạc của cô hỏi: "Sao lại thế này?"

Nghe vậy, Jennie liền hoàn toàn phát huy thói xấu, cố tình đổ lỗi cho JungKook:

 "Kookie, lúc trước, khi tôi muốn cậu chở tôi đến trường, tại sao cậu không nghiêm túc từ chối tôi ? Xem đi, hiện tại thần kinh vận động của tôi đã thoái hóa nghiêm trọng rồi, ngay cả đạp xe đạp cũng học không xong!"


JungKook trước sau như một nhẫn nhục chịu đựng, hoàn toàn tiếp nhận lời chỉ trích của Jennie, sau đó lại hỏi: "Đau không?"

Cô bắt đầu cố tình gây sự, "Đau, đau sắp chết rồi! Nhanh mua cho tôi chút đồ ăn ngon!"

JungKook ngoan ngoãn đi ra ngoài, một lát sau, ôm một túi lớn đồ ăn trở về, trên trán phủ một lớp mồ hôi.

Jennie đột nhiên cảm thấy chán ghét bản thân mình hiện tại, vì muốn thu hút sự chú ý và quan tâm của JungKook, cô dường như càng lúc càng trở nên vô lý.

 Tuy rằng trước kia cũng không thèm nói đạo lý rồi, nhưng mà bây giờ không giống lúc trước. Trước kia ít nhất thì lòng còn bình thản, hiện tại cô ... nhìn sao cũng thấy thật quá đáng...


Đây không phải điều Jennie muốn.

Vì thế Jennie vừa gặm trái táo, vừa cười hì hì nói với JungKook: "Thật ra thì chỉ trật khớp một chút thôi, không có gì trở ngại, cậu đừng nói cho ba mẹ tôi nha."

JungKook gật gật đầu, lại lo lắng hỏi: "Thật sự không có việc gì?"

"Thật sự không có việc gì," cô động động chân, "Ngày mai là lành rồi."

"Nếu ngày mai thật sự có thể lành chân, tôi dạy cậu đi xe đạp."

...

Ngày thứ hai chân Jennie thật sự lành lặn, người trẻ tuổi thân thể khôi phục đúng là mau. Hôm nay là chủ nhật, vừa đúng lúc JungKook không cần đi học. Vì thế Kookie thân yêu của cô liền dạy cô đi xe đạp, há há há...

JungKook nhường Jennie ngồi ở yên trước xe đạp, cậu ở phía sau đỡ, chờ đến lúc Jennie nhập tâm, JungKook sẽ thần không biết quỷ không hay buông tay. 

Kết quả hai người đi vòng quanh tiểu khu một vòng, cậu cũng không buông tay .


Jennie liền kêu "JungKook, buông tay buông tay."

JungKook lắc đầu, "Cậu sẽ té ngã."

Jennie không vui, "Cậu cứ như vậy, cả đời tôi cũng học không xong."

JungKook trầm mặc, lại vẫn đỡ xe đạp như cũ.

Jennie giận dỗi "Hôm nay không té ngã, ngày mai tôi vẫn ngã như thường, cậu có thể mỗi ngày đều đỡ tôi đi học sao?"

JungKook không đáp lại.

Jennie chính là không thích thái độ không phản đối cũng không hợp tác này của JungKook. Vì thế suy nghĩ trịnh trọng định mà phê bình cậu một chút, đột nhiên Jennie lại cảm thấy phía sau yên lặng dị thường, nên hơi quay đầu một chút, phát hiện JungKook đã đứng ở phía sau khoảng hơn mười thước, chống nạnh nhìn cô .

"A a a, đừng a!"

Jennie kêu thảm thiết một tiếng, rốt cục vẫn té ngã trên mặt đất.

Sau này JungKook thay đổi phương pháp, vẫn đỡ như cũ, để cô đạp xe, sau đó xem xét thấy cơ hội thích hợp thì buông tay . Bất quá cậu chạy bộ theo cô, lúc  thấy sắp ngã sấp xuống liền kịp thời ôm Jennie ra khỏi xe đạp.

Hậu quả là, Jennie được JungKook bế vài lần, cả đầu đầy ý tưởng khó đỡ, làm sao còn có tâm trạng đạp xe!

Cuối cùng, JungKook thật là bất đắc dĩ, thở hổn hển, muốn nói rồi lại thôi mất nửa ngày, rốt cục cũng nói ra lời trong lòng: "Tôi chưa từng thấy người nào ngốc như vậy."

Một câu nói liền dấy lên ý chí chiến đấu của Jennie. May mà đã tập đạp xe thành công.

Jennie ngồi xổm xuống, vỗ vỗ mặt JungKook, cười hì hì nói: "Cám ơn cậu."

JungKook mở to miệng thở phì phò, cậu nâng mắt lên nhìn cô, trong mắt chợt lóe lên ý cười, tiếp đó nhẹ nhàng gõ đầu Jennie, xem như khích lệ.

Sáng sớm hôm sau, Jennie hăng hái cưỡi xe đạp, sau khi chạm mặt bạn học, thành công chạy tới lớp học. Đây là ngày Jennie có cảm giác thành tựu nhất từ khi học đại học tới nay.

...

Trở lại trường học, Jennie bị ba kẻ biến thái khoa vật lý mạnh mẽ ép hỏi tình hình của JungKook, từ tuổi, sinh nhật, chòm sao, nhóm máu đến hoàn cảnh gia đình, khẩu vị ưa thích cùng với có sở thích xấu nào hay không, cuối cùng, bọn họ đập bàn một cái, trịnh trọng tuyên bố: "Tốt lắm, là người có thể phó thác chung thân."

Jennie nghe vậy liền nổi giận. "Ai, ai muốn đem thân thể phó thác cho cậu ta ?" Dám giành cơm trong đĩa của cô, chán sống rồi!

Ba kẻ biến thái kia ấy vậy mà rất đoàn kết, đồng loạt nhìn về phía Jennie .

Cô thẹn thùng xoay mặt, thấp giọng nói. "Ai nha, các cậu như vậy, làm như người ta không biết xấu hổ ấy ~~~ "

Jennie nói còn chưa dứt lời, đã hứng ngay cái gối ôm của Chaeng.

Cuộc sống cứ như vậy một ngày rồi lại một ngày trôi qua, đảo mắt đã đến kỳ nghỉ đông. Nghe nói mẹ của JungKook mời cho cậu một gia sư tiếng Anh.

Nhưng mà Jennie thật không ngờ, vị gia sư này làm sao có thể xinh đẹp như vậy, khốn kiếp!

Mỗi lần đi qua nhà JungKook, nhìn thấy người đẹp gia sư giảng bài cho cậu, đều phát hiện người đẹp kia mặt đỏ bừng bừng, biểu cảm giống như vừa mới được lâm hạnh, hơn nữa đôi mắt như nước, nhìn chằm chằm vào JungKook, thế này thì giảng bài ở đâu chứ, rõ ràng chính là khiêu khích, khiêu khích một cách trắng trợn!

Vì thế Jennie bất mãn, chờ gia sư kia đi rồi, liền hỏi JungKook: "Cậu làm sao tìm được gia sư xinh đẹp như vậy?"

JungKook lúc này đang cúi đầu nhìn bài thi trầm tư suy nghĩ, lơ đãng trả lời: "Mẹ tôi tìm, nghe nói là sinh viên loại giỏi khoa tiếng Anh trường cậu."

 "Sau đó thì sao, hiệu quả như thế nào?"

 "Cũng vậy."

 "Vì sao mặt cô ấy luôn hồng hồng vậy?"

 "Có thể là trời sinh."

 "Tôi từng thấy người da vàng, người da đen, người da trắng, nhưng trước giờ chưa thấy qua người da hồng!"

JungKook nghi hoặc nhìn Jennie, "Cậu kích động như vậy làm cái gì?"

 "Vậy cậu có phát hiện cô ấy luôn nhìn cậu chằm chằm hay không?"

 "Đúng vậy, giảng bài cho tôi, không nhìn tôi chẳng lẽ nhìn cậu ?"

 "Cậu không đọc thấy sự khác thường trong mắt cô ấy sao?"

 "Không có, rốt cuộc là cậu muốn nói cái gì?"

Jennie đành phải vô cùng đau khổ công bố chân tướng, "Ngu ngốc, cậu không phát hiện người ta đang dụ dỗ cậu sao? Là một động vật giống đực, tại sao ngay cả một chút giác ngộ cậu cũng không có chứ?!"

JungKook "A" một tiếng, cũng không có nói tiếp.

Jennie nổi giận, bình thường đều thông minh hơn người, hiện tại lại giả vờ ngu ngốc, biểu hiện này rõ ràng chính là chột dạ!

 "JungKook à, cậu ... cậu sẽ không thật sự thích người đẹp gia sư kia chứ?"

 "Khó nói lắm."

 "Khó . . . khó nói là có ý gì?"

JungKook mở tay, nhíu mày, bộ dạng giống như bất đắc dĩ, "Cậu cũng biết đấy, tôi thích con gái chủ động một chút."

"Cậu làm sao có thể thích con gái chủ động, chuyện này làm sao tôi lại không biết! ... Không đúng không đúng, cái này không phải trọng điểm, trọng điểm là, cậu hiện tại không thể nói chuyện yêu đương!"

 "Vì sao?"

Jennie chống hông, xuất ra khí thế của chị hai, "Bởi vì cậu phải thi đại học nhóc ạ, chờ cậu thi đại học xong, muốn nói thế nào thì nói." 

JungKook không vui, "Tôi không phải là nhóc."

Jennie gật đầu, "Đúng vậy, cậu hiện tại đã không còn là đứa nhóc, cho nên không thể xử sự theo cảm tính, làm việc gì cũng phải nghĩ tới cha mẹ, chú và dì rất kỳ vọng vào cậu."

 "Tôi biết rồi."

Jennie hóa thân thành chị gái tri âm, thân thiết vuốt đầu của JungKook, hỏi: "Như vậy, cậu có suy nghĩ gì về tương lai của mình không?"

JungKook né tránh tay Jennie: "Học đại học, cưới vợ."

 "..."

Lý tưởng này thật là có chút giản dị. –|||

"Vậy cậu muốn học đại học nào?"

 "Đại học B, khoa Vật lý."

........

Jennie đã nắm được một tin tức quan trọng: JungKook thích con gái chủ động.

' Ha ha ha, Kookie của tôi, chờ cậu thi xong, tôi nhất định cho cậu biết, cái gì gọi là chủ – động!'

Tối hôm đó Jennie mơ một giấc mộng thấy cô đè JungKook trên mặt đất mãnh liệt hôn. JungKook mặt đầy thẹn thùng vừa muốn kháng cự lại vừa muốn nghênh đón.... 

Ngày thứ hai, khi rời giường, Jennie phát hiện trên gối có một cái lỗ thủng, dường như còn có dấu răng. = =|||

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top