Chap 33
Buổi tối cả đám giống như trước đây tụm lại ngồi chơi Tam Quốc, biểu hiện của Jungkook luôn có chút không yên lòng.
Jennie đẩy đẩy cánh tay cậu ấy, thân thiết thấp giọng hỏi, " Jungkook, anh làm sao vậy? Nghĩ gì thế?"
Jungkook nhìn chằm chằm bài trong tay, trong mắt có tia sáng lưu chuyển, cười nghiêng đầu đến bên tai cô hạ giọng nói: "Em đoán xem."
Jennie rụt cổ lại, nhất thời tâm trạng thất thường. Khoảng cách quá gần, cô cảm thấy môi của cậu ấy vừa như đụng phải vành tai cô, lại vừa như không đụng.
Jennie cứ mơ màng chơi vài ván như vậy, tới mười giờ rưỡi đêm, nên đi ngủ rồi. Lúc này cô mới đột nhiên phát hiện một vấn đề không quá nghiêm trọng.
Tất cả bốn người nhưng chỉ có ba phòng...
Gia đình nông thôn mặc dù không quá sang trọng như khách sạn, nhưng Hoseok là người có phần cầu kỳ, cảm thấy đã đi chơi thì không cần thiết vì tiết kiệm tiền mà làm khổ bản thân. Nên đặt mỗi người một phòng, đương nhiên "Mỗi người" ở đây không bao gồm Jungkook, bởi vì tên nhóc này thêm vào đột xuất, là biên chế ngoài kế hoạch. = =
Vốn cũng không sao, chuyện này cũng không có gì lớn lao, đâu nhất định phải ngủ một mình, trong trường chẳng phải mọi người cũng một phòng mấy người ở sao?
Ba tên đàn ông lại chẳng có gì mà kiêng kị, chắp ghép thành tổ hợp tự do 2+1 là được rồi, đương nhiên Jennie càng hi vọng Hoseok và Jimin ngủ cùng nhau, tuy rằng mọi người đều là con trai, nhưng Kookie nhà cô sức hấp dẫn vô biên, nói không chừng đàn ông cũng sẽ có ý với cậu ấy. o(╯□╰)o
Đương nhiên, ba tên kia không nghĩ như vậy, nhất là Hoseok và Jimin. Bọn họ cảm thấy người yêu ngủ cùng nhau là chuyện vô cùng hiển nhiên ...
Nhưng Kookie còn nhỏ mà, một tên nhóc còn chưa qua sinh nhật mười chín tuổi, Jennie làm sao có thể không biết xấu mà ra tay được...
Về phần Jungkook, từ đầu đến cuối cậu cũng chưa lên tiếng, chỉ dùng loại ánh mắt như đầu bếp canh thịt ba chỉ kín đáo nhìn Jennie, khiến cho cô giữa ngày trời nóng mà sống lưng lại lạnh ngắt.
Được rồi, Jennie đã hiểu vì sao Jungkook lại cười thâm hiểm như vậy....
Jennie đang giằng co với ba tên đàn ông kia, 1VS 3, chưa phân thắng bại thì bà chủ đã đi tới, xin lỗi rồi nói cho mọi người biết, mèo nhà bọn họ chơi một lát trên cái giường trong phòng nào đó, để lại một ít chất thải cùng với hai con chuột và một con rắn chết.
Rất không may là gian phòng kia chính là phòng bọn cô đặt, bây giờ lại càng dễ nói chuyện, ba người bọn họ xếp vào một nhóm càng tiết kiệm, phải chấp nhận ngủ chung thôi.
"Không được!" Tiếng hét của ba người đặc biệt đồng đều, khí thế kia quả thật rất có sức uy hiếp.
Jennie sợ tới mức rụt cổ lại, không biết làm sao cho đúng nhưng cũng không muốn thỏa hiệp.
Đàn ông vốn là phái hành động, lúc này bọn họ thật sự hành động cho cô xem.
Jimin và Hoseok ra tay trước, đoạt lấy gian phòng lớn hơn một chút, khóa chặt cửa từ bên trong, ai cũng đừng mong đi vào.
Jungkook chậm rì đi vào một phòng khác, ngồi trên giường. Jennie đứng ở cửa nhìn cậu ,đã bước một bước vào trong rồi nhưng lại chậm chạp không muốn cử động.
Người khác có lẽ không hiểu Jungkook, nhưng Jennie rất hiểu, tên nhóc này là một tên háo sắc, . Hôm nay ngủ cùng cậu ấy khó tránh khỏi phát sinh chút chuyện, nhưng mà dường như là quá sớm đi...
Jungkook nghiêng mặt nhìn Jennie nhoẻn miệng cười.
" Mando, tới đây." Bất luận là nụ cười hay giọng nói, đều có chút mùi vị hút hồn kẻ khác.
Dưới ánh đèn vàng, thiếu niên cười ấm áp mà dịu dàng, sau lưng là chăn đệm chỉnh tề đặt cạnh nhau.
Giường rất cao, nhưng mà chân Jungkook dài, đủ để chạm đất, còn tùy ý bắt chéo, nhìn càng có vẻ dài hơn. Thân thể cậu hơi nghiêng về phía sau, tay chống trên giường, ngón tay thon dài trắng nõn, khung xương đều đặn, trên móng tay hiện ra ánh sáng ấm áp khỏe mạnh.
Jennie bị mê hoặc, lúc này cũng không dám di động, bám vào khung cửa do dự mà kêu một tiếng: " Kookie ..."
Jungkook hạ giọng, giọng nói trầm thấp mang theo sự mê hoặc nhè nhẹ. Cậu lặp lại một lần nữa, " Mando, tới đây."
Jennie vẫn không nhúc nhích như cũ.
Jungkook đột nhiên thu lại nụ cười, " Jennie, sổ sách hôm nay còn chưa có tính xong đâu, vào đây."
Lại tới nữa rồi! Cô cũng biết tên nhóc này lòng dạ hẹp hòi mà, chẳng qua là một câu nói đùa, cậu ấy lại vẫn nhớ kỹ! ( là lời trêu ở cuối chap trước )
Jennie mang vẻ mặt cầu xin đi vào, ngồi ở bên cạnh Jungkook.
Jungkook kéo tay của Jennie, nắm chặt. Tiếp đó cười lạnh lẽo.
"Biết bản thân sai ở đâu không?"
"Kookie ! Em sai rồi, thật sự sai rồi. Em không nên nói lung tung, nhưng mà em thực sự chỉ đùa một chút thôi, anh..."
Jungkook kéo cô vào trong lòng.
"Anh không thích đùa như vậy."
"Được, không đùa, về sau không bao giờ đùa nữa!"
Jungkook dịu dàng hôn trán Jennie "Còn gì nữa không?"
... Còn cái gì?
Thấy Jennie không phản ứng, Jungkook không vui, kéo mặt cô qua đối diện với cậu ấy, nhìn thẳng vào mắt cô, nhíu mày.
"Em vốn định cùng bọn họ qua đêm ở đây."
"Khụ khụ, Kookie ..."
"Hiện tại anh rất tức giận."
"Không phải, anh cũng thấy đây, em chỉ nhàm chán muốn đi chơi thôi, đi cùng bọn họ căn bản là không có gì! ... việc ấy, em không nói với anh, cũng là sợ anh tức giận... Kết quả mặc kệ có nói hay không, anh đều tức giận..."
Jennie lén lén nhìn Jungkook .
"Anh vẫn rất tức giận."
" Thế thì em chịu thôi ! "
"Muốn anh vui vẻ không ?"
"Muốn."
"Vậy hiến thân đi."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top