🌼 M 🌼
Rồi ngày đó cũng đã đến, Build nằm trên giường bệnh mệt mỏi, hướng ánh mắt lưu luyến nhìn ra cửa sổ. Nơi có hai chú chích bông đang hót vang chào ngày mới. Khung cảnh những tưởng sẽ thật thơ mộng đẹp đẽ, nhưng đối với anh, nó cũng như bao ngày bình thường vô vị khác. Tại sao à?
Vì anh sắp phải rời khỏi nơi đây rồi, tiếc nuối cũng đâu được gì chứ...Thà rằng cứ vô cảm với mọi thứ, ít ra khi chết đi lòng chẳng chút vấn vương.
Anh đã nghĩ như thế đấy.
Rồi chợt khoé mắt Build cay cay ửng đỏ. Từng dòng nước mắt chảy xuống thấm đẫm cả chiếc gối trắng của bệnh viện. Anh ôm mặt nức nở.
"Còn Bible thì sao.... "
Anh đi rồi, cậu sống có ổn không. Có quá nhiều thứ để cho anh phải lo lắng. Nếu như cho anh một điều ước, thì anh ước rằng.
Mọi chuyện sẽ quay trở lại từ đầu. Hôm ấy trời không mưa, hôm ấy đừng lỡ hẹn, và hôm ấy....đừng gặp nhau.
Không gặp nhau, sẽ không có những đớn đau. Cả hai cứ mãi là hai đường thẳng không điểm giao, có khi bây giờ đều đang hạnh phúc...
Mở ngăn kéo tủ lấy giấy bút. Build suy nghĩ gì liền viết vào đấy, toàn tâm toàn ý dùng những lời lẽ còn nhớ được về mối tình này mà chắp bút.
Anh sợ, nếu như nói trực tiếp với cậu thì có khi sẽ quên mất ý quan trọng. Thế nên viết ra như thế này thì tốt hơn. Cũng coi như giết thời gian trước khi ra đi.
Sáng sớm khi mà anh vẫn còn đang say giấc. Cửa phòng đã bật mở, cái con người ấy khiến Build giật nảy mình.
"Build. Em đến rồi đây, hôm nay em đưa anh ra ngoài đi dạo nhé?"
"Tôi đã hết hồn đó".
"Ôi em xin lỗi".
Bible chạy đến ôm anh vào lòng, nói bằng giọng trầm ấm đến lạ. Điều này khiến tim anh chao đảo vài nhịp. Cứ như vậy, cậu đứng đó và ôm lấy thân thể nhỏ bé của anh. Bible cũng cảm nhận được chứ, rằng sức sống của anh đang yếu dần.
"Nào, ta đi ra ngoài thôi".
"Tôi không muốn đi. Mệt lắm... "
Bible liền mỉm cười dịu dàng, cậu bảo anh đợi cậu một chút. Sau đó liền đi ra, khi trở lại đã thấy mang về một chiếc xe lăn.
"Em đẩy anh thì anh sẽ không mệt nữa. Ta đi thôi, anh đừng giở trò lười, con mèo nhỏ này". Cậu véo nhẹ chóp mũi của anh, mỉm cười.
Không để cho Build có cơ hội phản kháng, Bible đã nhanh tay đỡ anh ngồi xuống xe lăn. Một mạch đẩy anh ra vườn hoa của bệnh viện.
"Build này. Anh biết gì không?"
"Tôi không".
"Em rất yêu anh. Thật đấy, tận đến giờ phút này em vẫn rất yêu anh. Có lẽ là anh sẽ hận em nhiều. Em cũng biết như vậy, vì đó là lỗi do em, dù thế, em vẫn rất yêu anh. Chưa bao giờ thay đổi".
Build im lặng không nói gì.
"Em không mong được sự tha thứ từ anh. Chỉ cần anh biết, em vẫn yêu anh là đủ rồi".
Anh đột nhiên nước mắt giàn giụa, hai tay đưa lên ôm mặt. Bible cũng đau đến rơi lệ. Ở khuôn viên bệnh viện, bầu không khí buồn bã bao trùm hai người trẻ tuổi. Thật tang thương.
"Build à.. Đừng khóc nữa mà, em xin lỗi".
"Tôi không kiềm được.. Sao cậu luôn khiến tôi đau vậy chứ? Tôi đã làm gì cậu?"
Anh cố đẩy cậu ra khỏi người mình. Nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống, thấm ướt cả chiếc áo sơ mi của cậu.
"Em ôm anh chút nữa thôi.. làm ơn đi Build. Chỉ một chút nữa thôi... "
Những lời nói ấy thật sự rất ấm áp, anh muốn khoảnh khắc này mãi được lưu lại. Vì anh cũng yêu cậu. Nhưng mà, căn bệnh của anh. Đã đi đến hồi kết rồi.
"Bible"
"Build, em đây"
"Tôi...yêu... "
"Đừng cố".
Cậu nhận ra cơ miệng của anh dần khó hoạt động như bình thường. Lời nói cũng vì vậy mà có khi nghe được có khi không. Bible liền nhanh chóng đẩy anh về phòng để tiện cho việc theo dõi.
Ở trong phòng, Build trở nên ngu ngơ lạ thường. Cho dù Bible có nói gì thì anh cũng chẳng mấy quan tâm. Mọi câu chuyện mà cậu khơi gợi, anh nhất quyết không tham gia. Cái con người khi ở ngoài hoa viên và bây giờ thật sự quá đỗi khác biệt. Cậu chẳng biết rằng, thời gian của anh hiện không còn nhiều nữa.
"Anh ở yên đây nhé. Em sẽ gọi bác sĩ".
Nói rồi Bible bước đi, để lại anh một mình ngồi trên chiếc giường trắng. Build đau đến xé lòng, tưởng chừng như trái tim một lần nữa vụn vỡ. Kí ức ấy lại ùa về trong tâm thức, hiện rõ mồn một từng chi tiết chua chát của cuộc cãi vã kia. Có lẽ, đây là lần cuối cùng mà anh nên mạnh mẽ đối diện với nó. Để sau này yên ổn mà ra đi, không chút muộn phiền.
Dần dần, Build không còn biết bản thân đang nghĩ gì. Thậm chí bản thân muốn làm gì anh cũng chẳng rõ. Đôi mắt anh ngây dại nhìn xung quanh hồi lâu, rồi vô thức đứng dậy bước ra ngoài. Anh cứ thế mà đi, vòng sang bên phải hướng cầu thang.
Chốc, đã đến sân thượng.
°°°°
"Build! Đời này kiếp này em chắc chắn chẳng làm anh buồn. Nhất định không để giọt nước mắt nào của anh phải rơi xuống. Anh...Về một nhà với em nhé?"
Lúc ấy, Build vui sướng muốn ngất đi trong sự hạnh phúc lan toả. Dường như anh nhận ra cả hai trái tim đang vì nhau mà đập loạn nhịp. Chỉ một câu nói của cậu, đã khiến anh mãi mãi tiến vào tương lai với chấp niệm có cậu, không đường lui.
Rồi cứ nghĩ, tình cảm sẽ theo thời gian mà dần đậm sâu. Nhưng nào ngờ, thời gian cũng chỉ là một thứ hữu hạn. Tình cảm cũng vậy, rồi sẽ có lúc nhạt phai. Chỉ là, chúng khiến anh đau đớn quá đỗi. Và nhất thời, anh chẳng thể đối mặt với vô vàn kí ức tươi sáng kia, khi cậu rời đi.
Em khiến tôi khóc rồi, em khiến tôi phải đau rồi. Đến cuối cùng, lời em nói cũng chỉ là gió thoảng mây trôi. Tôi ước gì khi đó đừng chấp nhận, để bây giờ hối hận cũng không thay đổi được gì. Bible, tôi vẫn chưa tha thứ cho em....
°°°°
Quay trở về với thực tại, Build đã đứng trước lan can của sân thượng. Từ đây nhìn xuống thật nhộn nhịp đông vui. Anh là đang tìm kiếm chút không khí náo nhiệt như thế này, để có thể phần nào xoa dịu cơn đau, về thể xác lẫn tinh thần mà cậu mang đến. Nếu, anh nhảy xuống, thì anh cũng đã đặt dấu chấm hết cho cuộc đời đầy tẻ nhạt này.
Anh đã mạnh mẽ đối mặt với nỗi đau. Vậy anh cũng sẽ lần nữa mạnh mẽ quên đi Bible.
Vậy tốt quá rồi.
Vào ngay thời khắc ấy, Bible mở cửa tầng thượng bước ra. Anh cũng quay lại nhìn cậu, xem như là duyên mệnh đến đây kết thúc.
Lần cuối nhìn thấy mặt nhau để kiếp sau đừng bao giờ gặp lại.
Khi đó, Bible thấy được trên đôi môi anh mấp máy vài lời.
"Tạm biệt"
Cậu chạy thật nhanh đến bên anh, với hy vọng sẽ giữ lại được chút tình yêu chua xót còn lại. Nhưng, cậu đánh rơi một nhịp rồi.
Nhìn anh cứ thế nhắm mắt rơi xuống. Bible đau đớn gọi tên anh, nỗi tuyệt vọng đang chiếm dần tâm trí. Cậu khóc, nước mắt rơi dài trên khuôn mặt tiều tụy vì ngày đêm chăm lo cho anh.
.....
Trên bầu trời đêm xuất hiện một ngôi sao sáng, một đốm nhỏ giữa vùng trời rộng lớn bao la.
Là anh.
Nơi ấy chắc rất đỗi bình yên. Vì đã không còn ai khiến anh phải buồn phải khóc nữa.
"Tạm biệt...Em xin lỗi, xin lỗi anh... Build của em".
**
Cậu cũng đã đọc được bức tâm thư mà anh để lại, nó được cất kĩ càng ngay ngắn trong hộc tủ cạnh giường bệnh.
Tâm thư rất dài, lời viết cũng làm Bible thêm thống khổ. Chỉ biết rằng, đêm đó cậu khóc rất nhiều. Cậu khóc cho số phận của cả hai, khóc cho những sai lầm, sự ngu ngốc của chính mình.
Dòng cuối của tâm thư là lời bộc bạch chân tình nhất.
Cảm ơn vì đã đến bên anh. Nhưng anh mong rằng, chúng ta kiếp sau đừng gặp lại. Anh không muốn bản thân tiếp tục thất vọng....
Cơ mà Bible này, anh vẫn còn yêu em. Em biết mà đúng chứ nhóc con...?
End.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top