(4)

━━chap 4
kết thúc một ngày và kết thúc một tình bạn "đẹp"

♡=͟͟͞͞

Chậc lưỡi, t/b càng bước nhanh hơn để về ngôi nhà của mình. Nhìn một cái cũng đủ thấy, nó đang bực bội. Không phải cái kiểu mà nghĩ điều gì đó vui vẻ, hạnh phúc là cái bực ấy sẽ biến đi; mà là kiểu nó muốn đập hết tất cả mọi thứ trong nhà, giết hết tất cả những người nó quan tâm và tự làm cho mình một cái chết kinh tởm ở nơi đông người đến nỗi những ai chứng kiến cũng phải có sang chấn tâm lí. 

Điều duy nhất ngăn nó muốn làm vậy bây giờ, có lẽ là bởi cái mong ước nho nhỏ và một giọng nói trong đầu đang cố bảo chính nó phải bình tĩnh lại.

Nó cầm chắc quai cặp hơn, mỗi bước chân như muốn đập nát phần đất xi măng. Miệng lầm bầm những câu chửi rủa tục tĩu nhất mà nó có thể nói ra.

T/b chắc cú rằng nó không phải dạng người dễ nổi bùng lên giận, càng không phải loại chỉ một tí khó khăn nhất đã nóng cả máu. Ít nhất là hồi trước.

Nhưng mọi chuyện giữa nó và Shinsou Hitoshi làm nó thấy mệt, ngày đầu tiên ở trường làm nó mệt, Monoma Neito làm nó mệt. Mọi thứ đều làm t/b thấy mệt.

Nhưng cái cậu Monoma ấy lại làm nó đặc biệt sôi máu. Cậu ta nghĩ mình là ai? Nó cũng chẳng làm gì Monoma và cậu ta đã lườm liếc nó cả buổi học, còn cố làm nó vấp ngã mỗi khi nó đi ngang qua. 

Tệ nhất là nó đã thực sự vấp ngã, đập cả mặt vào sàn. 

T/b cảm thấy nhục nhã khi mọi ánh mắt cứ chĩa chĩa vào mình, dù có vài người quan tâm còn hỏi nó có sao không, nhưng nó lại thấy xấu hổ.

"Cậu vụng về thật đó, có sao không học sinh được chọn?", cái cách tông giọng cậu ta đá xoáy là thứ mà nó sẽ nhớ suốt.

Monoma Neito là một tên khốn, và nó thề sẽ không bao giờ muốn liên can gì đến cậu ta.

Nó thường không hay phán đoán người khác qua vẻ bề ngoài hoặc một vài ấn tượng đầu tồi tệ, nhưng Monoma là trường hợp ngoại lệ. Vì cậu ta xứng đáng.

Ở giữa con đường vắng vẻ, cái ánh sáng mập mờ của đèn điện yếu ớt giữa đêm tối, t/b đang chạy thật nhanh lại cứ thế chậm dần, cho đến khi, nó chỉ đi vài bước ngắn và dừng hẳn.

Nó cau mày, nhìn xuống đất. Tay vo lại thật nằm đấm. Mọi thứ lúc này thật rối bời với nó, căm phẫn, ghen ghét, buồn rầu,... mọi cảm xúc tiêu cực đều thành những dòng suy nghĩ chạy loạn xạ trong đầu.

Mối quan hệ của nó và Hitoshi làm nó đã sớm thấy hoài nghi bản thân, khi bỗng hôm nào đó của tháng hè, cậu ta không còn trả lời tin nhắn hay một cuộc gọi nào. Cứ như đang cố biến mất khỏi cuộc sống của nó, làm như cậu ta và nó chỉ như người lạ không quen biết.

T/b tự hỏi có phải lỗi của nó không? Có lẽ nó đã nói gì đó mình không nên nói? Làm điều gì đó khiến Hitoshi khó chịu? Nó có bám cậu bạn ấy quá không? Tính cách của nó nhàm chán đến nỗi cậu ta không có đủ năng lượng để ít nhất trả lời một câu tin nhắn?

____
Ba tuần trước

[Bạn, Thứ tư, 16:07]
Hitoshi

Há lô?

👁👄👁

người ae à

thấy bạn đang onl nha

[Bạn, Thứ tư, 16:08]
à off r à

...

dù s thì muốn đi chơi cuối tuần này kh?

[Bạn, Thứ tư, 18:51]
hitoshi 👁👁

hổng rep người ta thật hả ba?

Hai tuần trước


[Bạn, Thứ hai, 2:37]
ê

kh vui nha

mất acc hả?

s mà đến qua tận nhà cũng kh có vậy

cậu có bị gì kh đấy?

mong cậu rep tn nhanh nhanh chút

kh có cậu nhắn tin người ta cũng chán lắm đó

😔

Một tuần trước


[Bạn, Thứ hai, 3:37]
cậu đổi ảnh đại diện r hả hitoshi 😋

con mèo hoang gần nhà đúng kh nè?

[Bạn, Thứ năm, 5:21]
sắp đi học lại r kh thấy hào hứng hả?

còn chưa mua sách luôn đây💀💀

kiểu không biết mua sách nào ấy

ngoại trừ mấy cuốn mà tờ giấy hồi hôm bữa hai đứa mình xem ở quán ra

thì tui cũng sợ mình mua thiếu vãi

chắc kh đâu 😔

nếu thiếu lại phải chạy qua chạy về nữa à ☹️ không có muốn làm phiền bác tui

...

Hôm nay

[Bạn, 20:07]
nay suýt bị phạt do thằng nào đấy lớp B đó

xui thật chứ

cũng kh hẳn là suýt bị phạt, tui kiềm chế được, nên không đánh thằng nhãi

...

này






cậu thật sự không muốn trả lời tin nhắn luôn hả?







Ít nhất cũng nói gì đó đi chứ







Tôi thấy mặt cậu lúc lên trên bục đấy thằng khốn






Người ta làm gì sai cũng nói ra một câu chứ?







cậu thật sự là một thằng chả ra cái gì mà







bộ làm bạn với ai cũng bỏ người ta vậy hả?






Tôi xin lỗi nếu có dùng lời lẽ quá đáng, hay hành động gì sai khiến cậu khó chịu






Cậu có thể ít nhất nói ra một câu được không?






Tôi quý cậu lắm đấy Shinsou Hitoshi, nên là nếu được tôi vẫn muốn dành thời gian bên cạnh nhiều nhất có thể






Khoan câu đó nghe hơi sai






Nhưng mà tôi cũng không biết nữa





Có thể nói tôi biết tôi làm gì sai không?

____

Shinsou Hitoshi, một người rất quan trọng với nó.

T/b không xem cậu là một người bạn bình thường, sao có thể, cả hai trông như anh em vậy.

Lúc nào cũng cãi vả, chuyện bé xíu cũng xé ra to nhưng đứa nào gặp chuyện gì là đứa kia giúp ngay. Mà có không giúp được chắc chắn vẫn ở cạnh.

Nó nhớ lúc hè hai năm trước, nó và Hitoshi cùng mua một ối thức ăn cho mèo rồi đi quanh cho đám mèo hoang ăn. Nhớ có lần, vì không thích ở nhà một mình, t/b ngủ qua đêm hẳn bên nhà cậu ta. Nó có đem cả mèo cưng nữa, và cậu ta cũng thích mê mấy lần ngủ nhờ lắm.

Nhớ nhiều lần qua nhà cậu bạn mình chơi là bị cô Shinsou véo đỏ cả hai má.

Cũng có lần kia khi Hitoshi bảo mình đang thích thầm một cô bạn vừa xinh vừa tốt tính cùng khối, sau đấy cả hai đứa câm như hến khi biết cô bạn đó cũng không phải dạng vừa gì khi thay người yêu như thay áo.

Nó nhớ rất nhiều thứ. Và mỗi kí ức nhỏ xíu ấy lại làm nó cười một chút khi gợi lại.

Ba tuần, ừ, không có chút gì dài. Nhưng đọc tin nhắn không trả lời, gặp mặt thì cứ né né tránh tránh, qua nhà thì phụ huynh bảo không có ở nhà. Liên miên đến hết cả tháng hè thì bảo sao nó không cáu.

Ít ra cứ bảo nó một tiếng, nó sẽ đợi.

Đằng này ném nguyên một cục bơ, còn chưa biết là có tăng lên tháng hay năm không nữa.

Shinsou Hitoshi là bạn, là một người anh em của t/b.

Cậu ta càng đặc biệt quan trọng hơn khi mỗi đứa chỉ có duy nhất một người bạn trạc tuổi là người còn lại để dựa vào.

T/b lại rất khó thích ứng với việc đổi mới, nó làm biếng và không ưa việc phải tìm bạn mới.

Nó lại biếng nhát hơn khi nghĩ đến viễn cảnh bạn mới của mình sẽ cư xử với nó như Hitoshi vậy.

Có điều gì đó với việc đi bộ một mình trên con đường thanh vắng làm nó cảm thấy đỡ phiền muộn hơn chút. Dù bình thường, nó sợ khiếp vía cái khu này.

Đá một cục đá nhỏ, không thèm kiểm soát lực của mình, nó che một phần gương mặt kinh hãi khi cục đá dính phải cái xe uất ơ nào đó.

Và cái xe bất ngờ kêu inh ỏi giữa đêm.

Tầng hai căn nhà của, có lẽ là, chủ chiếc xe sáng lên, người đó mắng rủa. "Gì đấy! Trộm à?!"

"Xin lỗi...!" Nó hét nhưng lại chỉ thèo thào trong miệng.

Nháy mắt hai lần, nó dịch chuyển thẳng về nhà mình. Một cơn đau đầu ập đến, nhưng nó bỏ qua. Đó là sức mạnh của nó, phải làm quen, nhất là khi nó đã vào Yuuei rồi.

Có lẽ lần sau tốt nhất không nên vừa có tâm sự vừa đi bộ về nhà.

"Meo~" Thấy chưa, cả con mèo cưng (vừa giật thót vì nó xuất hiện thù lù trước mặt) cũng đồng ý kìa.


_____

a/n: chục năm mới update một lần.

xin lỗi mấy bồ mến shinsou và monoma nhiều nha, nhưng kiểu vài chap nữa sẽ đến góc nhìn của shinsou về mọi chuyện. và nếu shinsou vẫn còn là thằng bạn của mc thì có lẽ mẻ sẽ dính khư khư vào shinsou đến nỗi các nhân vật khác không có đất diễn quá.

còn về phần monoma thì cũng có thể nói là như vậy đi. mình cũng quý mẻ monoma lắm ban đầu mình định cho mc học lớp a cơ; để hai cậu chàng kia với mc là bộ ba nghịch ngu (đứa đầu xỏ là mắm mc, monoma xúi bậy còn shinsou can mà hổng nổi) của năm nhất.

các bạn có thể thấy hai nhân vật kia ooc... nhưng với mình, một câu chuyện về học đường, về tuổi trẻ nhưng lại thiếu vắng đi sự bồng bột, ganh ghét, trẻ con và những hiểu lầm của mc thì mình cũng thấy mc của mình có phần nhàm chán quá. và cũng có thể do cách mình sử dụng từ ngữ gây cảm giác out of character thật. 

mình không muốn xây dựng một "y/n điển hình" như hiền hậu, nhân ái, gặp phát simp luôn. này là fic medium/ slow burn đó =)))))

mình muốn một mc có thể từ những biến cố nhỏ rồi lớn mà trưởng thành để đối đầu với đám rắc rối còn to hơn nữa =)))))

và mc không có giới tính xác định(cái tiêu đề là gender neutral! reader luôn nho), nhưng thật sự thì đôi khi mình cũng không rõ các bạn nam sẽ làm gì nếu tình huống a rồi b xảy ra cả. mc mình xây dựng là một người đa sầu đa cảm nhưng mà lỡ đâu gặp trúng mấy ba độc giả "nam tính độc hại" và bảo đàn ông đàn an là không khóc lóc, phải chịu đựng các thứ,... rồi kêu ngào lên thì mình cũng không biết làm gì 💀

vậy thôi, nếu các cậu thấy ooc thật có thể nói, mình sẽ thử chỉnh lại cho vừa vặn với cốt truyện!!!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top