Đệ 1201 chương gian hùng giữa đường ( 31 )
Lúc Thẩm Sính tỉnh lại, đầu tiên là nhìn chân trời xa xa.
Chóp mũi tràn mùi máu tanh khiến người buồn nôn.
Tiêu cự hắn chậm rãi dừng ở hình ảnh người ôm hắn trong lòng ngực.
Hắn nằm trọn trong lòng ngực nàng, tay nàng nắm lấy tay hắn, ánh mắt không có tiêu cự nhìn hư không.
“Đại nhân?”
Chuyện lúc trước… Hắn không có ấn tượng gì.
Ngực đau quá.
Minh Thù thong thả cúi đầu nhìn qua: “Tỉnh.”
Thẩm Sính đối diện tầm mắt Minh Thù, nhìn qua cảm thấy có chút không đúng, gió đêm phất qua, mùi máu tươi tựa hồ càng đậm.
Hắn nghiêng đầu nhìn về phía bên kia, bọn họ ngồi ở một bậc thang, dưới bậc thang, thậm chí toàn bộ nơi này, tất cả đều là máu cùng thi thể.
Toàn bộ thế giới, phảng phất cũng chỉ còn lại bọn họ.
Thẩm Sính có chút kinh hãi nhìn về phía Minh Thù.
Minh Thù cúi đầu trên trán hắn rơi xuống một nụ hôn, như chuồn chuồn lướt gió.
“Ta làm, sợ hãi sao?”
Giọng nói của nàng thực nhẹ, tựa như sợ dọa đến hắn.
Trên người lộ ra một cổ khí làm người cảm thấy không có hơi thở, thật mơ hồ, tựa hồ giây tiếp theo liền sẽ biến mất.
Trái tim Thẩm Sính đột nhiên nhảy lên, không nói nên lời là cảm giác gì, hoảng hốt không thôi.
Hắn nắm chặt tay Minh Thù, thời điểm nàng định rời đi, nâng môi hắn dán lên môi nàng.
Vài giây trôi qua, cũng không biết ai bắt đầu, môi răng dây dưa, đầu lưỡi tê dại dần dần hoảng hốt.
Thẩm Sính có chút không thở được, ngực nhói từng cơn.
Minh Thù phát hiện hắn khác thường, buông lỏng ra hắn.
Ngực Thẩm Sính phập phồng, hắn lôi kéo tay Minh Thù, đặt ở vị trí tim hắn.
“Ta cái gì cũng không sợ, ta chỉ sợ mất đi nàng.”
Minh Thù nhìn chằm chằm hắn vài giây, chậm rãi cười rộ lên.
Thẩm Sính rốt cuộc phản ứng , vừa rồi nàng không cười, nàng dùng một loại biểu tình xa lạ cùng hắn nói chuyện, cùng hắn hôn môi…
Thời điểm Thẩm Sính miên man suy nghĩ, hô hấp lại lần nữa bị cướp đoạt, không kịch liệt như vừa rồi, chỉ như chuồn chuồn lướt nhẹ.
Mang theo khiển quyện hương vị.
-
Người của Đại Lương quốc một đêm đều bị diệt, một người cũng không thoát, bao gồm Thái Tử.
Có một số bá tánh Đại Lương cũng chết, còn lại tất cả người vô tội đều còn sống, chỉ là còn rất nhiều người trong thành đều đắm chìm trong sự kinh hãi của buồi tối hôm ấy.
Nhưng bọn họ cũng không thể phủ nhận, nếu không phải Minh Thù, hiện tại Phượng Kỳ quốc, có lẽ đã đổi chủ.
Đại lương hao hết tâm tư, ngày qua ngày lẻn vào hoàng thành, thiết lập đại cục như vậy.
Giết chết Tống tướng quân, vu oan cho Thừa tướng, thừa dịp mọi người đều đặt lực chú ý ở phủ Thừa tướng, tiến vào thành làm càng.
Đại lương Quốc quả thực là dụng tâm hiểm ác.
Nếu bọn họ thật sự thành công, Phượng Kỳ quốc sẽ trở thành quốc nô.
Vì thế việc này làm cho Minh Thù ——
Ngồi vững vị trí gian hùng .
Đoan Mộc Thư cũng bị Thái Tử dùng cổ khống chế, Thái Tử đã chết, thân thể cũng dần dần chuyển biến tốt lên.
Nhưng dù cho Đoan Mộc Thư biết nấu cơm, Minh Thù cũng không thích hắn, đem hắn đưa khỏi phủ Thừa tướng.
Lúc trước Thẩm Ngôn có thể là bị Thái Tử đem nhốt lại, phát sinh mọi chuyện sau này, nàng mới chật vật xuất hiện.
Tình huống trong cung cũng ổn định, Thẩm Ngọc không nghĩ tới cuối cùng lại dựa vào người mình ghét nhất, mới giữ được ngôi vị hoàng đế.
Trong triều có không ít chỗ trống, Minh Thù còn có tâm tình cùng Thẩm Ngọc đoạt những vị trí đó, Thẩm Ngọc sao có thể là đối thủ của Minh Thù.
Trong triều đại thần theo phe Nữ hoàng, không còn mấy người.
Lúc đầu Thẩm Ngọc còn dãy dụa, cố gắng chống lại Minh Thù, nhưng kết quả đều là nàng thất bại, còn ngậm một bụng khó chịu uất ức.
Thẩm Ngọc càng ngày càng nghẹn uất, nghĩ mọi cách diệt trừ Minh Thù, nhưng mà đừng nói giết chết, ngay cả một sợ tóc cũng không đụng được.
“Bệ hạ đã ba ngày không có thượng triều…”
“Cũng không phải là, haizz, vậy phải làm sao bây giờ?”
Lâm triều lúc sớm, Thẩm Ngọc lại không thượng triều, các đại thần khe khẽ nói nhỏ.
Minh Thù trấn định ăn điển tâm của mình, đại thần cũng không dám nói chuyện với nàng, ngay cả đảng Thừa tướng trước kia, bây giờ đều hơi sợ.
“Thừa tướng.”
Vẫn luôn đảm đương Cát Tường linh vật Trương các lão, hôm nay đột nhiên chủ động cùng Minh Thù nói chuyện.
Minh Thù nhướng hai mắt nhìn nàng: “Trương các lão?”
Trương các lão: “Thừa tướng cho rằng, hiện giờ Phượng Kỳ, có thể đi bao xa?”
Hoắc! Vừa mở miệng là nói đề tài lớn như vậy, không hổ là các lão.
“Trương các lão muốn nói cái gì?”
Trương các lão nhìn về phía long ỷ: “Không có gì, ta chỉ là cảm thán một chút, thời điểm còn tiên hoàng, hết thảy đều tốt.”
Trương các lão nói xong câu này, liền im lặng, đứng dậy rời Càn Khôn Điện.
Minh Thù cũng cầm điểm tâm rời đi, đại thần thấy vậy, cũng không hề đợi, sôi nổi rời khỏi Càn Khôn Điện.
-
Thẩm Ngọc gần đây sủng hạnh hoàng quý quân, cùng ở hoàng quý quân nơi đó hàng đêm sênh ca, ai khuyên cũng không được.
Không chỉ như thế, Thẩm Ngọc còn phân phó xuống dưới, muốn nạp quân.
Thẩm Ngọc vẫn là nữ hoàng, các đại thần dù bất mãn đi nữa, cuối cùng vẫn là tặng một ít nam tử tiến cung.
“Bệ hạ, tới uống rượu sao.”
“Bệ hạ…”
Phùng các lão ở ngoài điện liền nghe thấy âm thanh bên trong, thân thể mập mạp tức giận run nhè nhẹ.
Nàng không màng tới nghi lễ, trực tiếp đẩy cửa mà vào.
“Phùng các lão…” Thẩm Ngọc từ ôn nhu hương ngẩng đầu, trên người long bào xiêu xiêu vẹo vẹo treo, nhìn không ra bộ dáng nữ hoàng.
“Bệ hạ!” Phùng các lão quỳ xuống: “Ngài tỉnh lại một chút.”
“Tỉnh lại?” Thẩm Ngọc tựa nghe thấy chuyện cười, cười đến ngăn không được: “Hiện tại trên triều đình, không phải nàng Cảnh Sắt thì không được, trẫm tỉnh lại có ích lợi gì?”
“Bệ hạ! Ngài mới là nữ hoàng.”
“Một nữ hoàng không làm gì được một thần tử?” Thẩm Ngọc cười ha hả: “Tính là nữ hoàng cái gì.”
“Tính là nữ hoàng cái gì!!”
Nàng đột nhiên duỗi tay hất tung mặt bàn, nam sủng bên cạnh chịu kinh hách, sôi nổi quỳ đến trên mặt đất.
“Các ngươi… Ngươi, ngươi ngươi… Ngươi… Đều là tới chê cười trẫm sao?” Thẩm Ngọc chỉ vào Phùng các lão:
“Cả ngươi nữa !”
Phùng các lão cúi đầu: “Bệ hạ, vi thần không dám.”
Phùng các lão tận tình khuyên bảo: “Bệ hạ, nếu ngài không phấn chấn lên, mới thật sự xong rồi.”
“Ta cho rằng trở về có thể thay đổi hết thảy, ta cho rằng ta có thể chứng minh cho mẫu hoàng xem, lúc trước người lựa chọn là sai lầm…”
Thẩm Ngọc lẩm bẩm tự nói.
“Chính là, tại sao Cảnh Sắt lại muốn đối nghịch với ta? Lúc trước nàng một lòng phụ tá Thẩm Ngôn, vì cái gì nàng sẽ không chịu phụ tá ta?!”
“Đoan Mộc Thư cũng không chọn chọn ta, các ngươi đều không chọn chọn ta, dựa vào cái gì Thẩm Ngôn có thể…”
Phùng các lão nghe thấy Thẩm Ngọc nhắc tới Thẩm Ngôn, đầu tiên là nhíu mày, sau càng nghe càng không thích hợp.
Thẩm Ngọc nói năng lộn xộn, nàng tạm dừng trong chốc lát, hình như có điểm không kiên nhẫn: “Ngươi đi ra ngoài, trẫm không muốn thấy ngươi.”
Phùng các lão cao giọng khuyên ngăn: “Bệ hạ, ngài không thể sa đoạ như vậy.”
“Trẫm yêu cầu ngươi dạy trẫm làm như thế nào ?” Thẩm Ngọc chỉ vào bên ngoài đại điện: “Cút đi!”
“Bệ hạ, vi thần là vì tốt cho người.”
Thẩm Ngọc rống giận: “Trẫm bảo ngươi cút đi.”
“Bệ hạ ngài hôm nay không đáp ứng thần tỉnh lại, thần quỳ ở nơi này không đứng dậy.”
"Được a, ngươi cũng muốn đối nghịch với trẫm, các ngươi đều muốn đối nghịch với trẫm!” Thẩm Ngọc đột nhiên đứng lên, hướng ra bên ngoài kêu người: “Người đâu, người đâu a, đem hắn tiến vào đại lao cho trẫm!!”
Phùng các lão trừng lớn: “Bệ hạ!”
Ngự lâm quân nghe Thẩm Ngọc kêu, tuy rằng có hơi chần chờ, nhưng Thẩm Ngọc kia là bộ các ngươi không nghe nói, trẫm liền chém các ngươi đầu tiên, chỉ có thể kéo Phùng các lão rời đi
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top