Chương 60 + 61
Chương 60
"Anh trước bình tĩnh đã, được không?" Phó Diệc Sâm thở dốc, tận lực làm thanh âm của mình nghe ôn nhu một chút. Trong đầu lại không nhịn được nhớ đến mối tình đầu của hắn, tình yêu thuần khiết đầu đời những ngày trung học, bây giờ nghĩ lại, mỗi lần cô nương người ta tức giận, từ đầu đến đuôi đều khóc lóc, một bên khóc còn không quên chỉ trích, mà đầu óc hắn thì lơ mơ không rõ người ta rốt cuộc vì sao lại tức giận.
Hiện tại hay rồi, thích một người đàn ông, hắn vẫn như cũ không hiểu nổi người ta giận cái gì, nhưng đàn ông khác ở chỗ, đã động tay động chân là không hề do dự, lực tay cùng với tốc độ này, nếu hình thể hắn gầy yếu, thật không tài nào khống chế được y.
"Có chuyện gì chúng ta từ từ nói, không động thủ, được chứ?" Phó Diệc Sâm tận lực kiên nhẫn, cẩn thận nói.
Mà Tô Trạm đã hoàn toàn rơi vào thế hạ phong, không chỉ bị người ta kiềm chế, hơn nữa còn ở tư thế xấu hổ như vậy. Không thể phủ nhận, thân là một bá đạo tổng tài có được khí thế phá ngang trời đất, vai diễn của y đã tan thành tro bụi.
Bất quá, sau một hồi đấm đá lung tung, cảm xúc của Tô Trạm ổn định hơn hẳn, cộng thêm khí thế trên người đối phương, Tô Trạm không tự chủ liền meo meo rúc vào vỏ ốc của mình, chừa lại một lớp da tốt mã dẻ cùi chống đỡ.
"Còn gì để nói." Giọng điệu vẫn ngang ngược như trước, nhưng rõ ràng so với vừa rồi yếu đi không ít, nói cách khác, vẫn có thể bình tĩnh ngồi xuống thương lượng.
Phó Diệc Sâm nghiêng người về phía trước, cho nên Tô Trạm ngồi trên bàn làm việc buộc phải ngửa người ra sau. Vì giữ trọng tâm để không ngã xuống, Tô Trạm đành phải dùng hai tay chống lên bàn, không ngờ, Phó Diệc Sâm lại trực tiếp đem hai bàn tay dày rộng cứng cáp của mình áp lên, nửa thân trên càng tới gần y, có vẻ như muốn hôn.
Tô Trạm lần thứ hai bị sét đánh, nuốt ngụm nước miếng, cưỡng ép mình không được lùi bước mà phải mở to mắt nghênh đón, hai tay có hơi run rẩy, quan trọng nhất là, nhiệt độ và xúc cảm truyền đến mu bàn tay khiến đầu óc y không nhịn được nóng lên, thân thể phát sốt.
"Nói cho tôi biết tại sao anh tức giận." Phó Diệc Sâm gắt gao nhìn vào mắt người đối diện.
Quan điểm của Phó Diệc Sâm là, đã yêu nhau thì phải thành thật chia sẻ mọi thứ, hiểu lầm cũng được, mà thay lòng đổi dạ cũng thế, mấy thứ cãi nhau rồi chiến tranh lạnh đều chỉ lãng phí thời gian của hai người, cuộc đời dài ngắn cũng chỉ vài chục năm, đâu ra nhiều thời gian để lãng phí như vậy.
Có lẽ do ánh mắt Phó Diệc Sâm quá mức chân thành, hoặc là bởi vì thanh âm của hắn quá mức ôn nhu, Tô Trạm vốn đang một bụng đầy lửa giận, trong nháy mắt bị một câu của Phó Diệc Sâm đánh tan hơn phân nửa.
Mấp máy môi, Tô Trạm không tự chủ mà né tránh, ánh mắt y vô thức từ trên mặt Phó Diệc Sâm dời sang bên cạnh một chút, đối diện với đèn trùm sang trọng trên trần nhà.
Y nghĩ rằng người này đùa giỡn mình, lợi dụng tình cảm của mình để tiếp cận nữ chính, nhưng thật ra nói đi nói lại, mình hoàn toàn không có tư cách chỉ trích người ta, bởi vì y đâu có thuộc về nơi này, thậm chí không thể hứa hẹn với hắn bất cứ điều gì, nhưng tình yêu vốn là thứ khó khống chế, cho dù đó là loại tình yêu xen lẫn đắng chát.
Khoảng cách gần như vậy, biến hóa rất nhỏ dưới đáy mắt y tự nhiên không thoát khỏi Phó Diệc Sâm, nhịn không được có chút vui vẻ, bởi vì lúc này trước mắt hắn chính là Tô Trạm, không phải Cố Thần Phong. Không thể kiềm chế, Phó Diệc Sâm lại tiến sát thêm vài phần, hai chóp mũi gần như đụng phải nhau, vừa trấn an vừa thúc giục nói, "Hửm?"
Có thể đoán được, đối phương lại co đầu rụt cổ, giống như người vừa rồi tay đấm chân đá không phải y. Phó Diệc Sâm chỉ thấy lông mi dài mảnh của Tô Trạm hơi run lên, hai mắt rõ ràng không dám nhìn thẳng, đồng thời hơi thở phun lên mặt hắn cũng như có như không, người này lại lâm vào trạng thái khẩn trương, nhưng Phó Diệc Sâm như trước vẫn không biết trong đầu y rốt cuộc suy nghĩ những gì, chỉ có thể kiên trì giữ vẻ ôn nhu và chân thành nhìn y.
Quả nhiên, có hiệu quả. Phó Diệc Sâm chỉ thấy đôi mắt xinh đẹp của Tô Trạm, đảo qua trần nhà vài vòng, cuối cùng hầu kết lăn lộn, môi mỏng hé mở, phun ra ba chữ, "Chu Thiển Thiển."
"Ừ?" Phó Diệc Sâm sửng sốt, "Cô ta thì sao?" Như thế nào lại nhắc đến nữ chính?
Tô Trạm không tự chủ liếc mắt một cái, sau khi xác định Phó Diệc Sâm không phải giả ngu mà là thật sự không hiểu, rối rắm lúc lâu cuối cùng vẫn mang theo oán niệm lẫn chờ mong nói ra, "Cô ta ở chỗ của cậu."
Thực tế, Tô Trạm còn kỹ càng tra được, không phải bất luận khách sạn hay căn nhà nào khác, mà là biệt thự tư nhân Lê Hạo thường ngày ở lại, cho dù hắn có ăn chơi đàng điếm với hơn trăm cô bạn gái, cũng chưa bao giờ đem người về nơi này. Hành động này có ý nghĩa gì, không phải đã quá rõ ràng rồi sao?
Cảm giác được mùi chua từ Tô Trạm, Phó Diệc Sâm đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức hiểu rõ mọi chuyện từ đầu đến cuối.
Lúc này, Phó Diệc Sâm cũng có chút dở khóc dở cười, hắn đơn giản nghĩ, không cần can thiệp vào cốt truyện, làm tốt việc của mình là được, nhưng không ngờ tính sót một điểm là y sẽ ăn dấm, hơn nữa còn là dấm chua được đậy trong vại kín mít.
Phó Diệc Sâm vừa bực mình lại vừa buồn cười, chỉ cảm thấy Tô ảnh đế thật sự rất đáng yêu. Không nhịn được, Phó Diệc Sâm vốn đang nghiêm túc, khóe miệng đột nhiên lại chậm rãi câu lên, ngay cả hai mắt nhìn chăm chú Tô Trạm cũng dẫn theo ý cười.
Tô Trạm đang trong trạng thái khẩn trương bị nụ cười của hắn làm cho có chút khó hiểu, quan trọng là y còn đang nóng lòng chờ giải thích đây, phản ứng này là sao? Tô Trạm lập tức tức giận trừng mắt một cái, "Cười cái gì!"
Phó Diệc Sâm thế nhưng không vội vàng giải thích, ngược lại cười càng thêm tùy tiện, rồi sau đó dưới sắc mặt đen thui của Tô Trạm, Phó Diệc Sâm đột nhiên hơi dướn người về phía trước, in xuống đôi môi y.
"Ưm ~" Tô Trạm đột nhiên trừng lớn hai mắt, tuy rằng không phải lần đầu tiên, nhưng đại não trong nháy mắt đó vẫn trống rỗng, tiếp theo hai tay mềm nhũn, cả người ngã về phía sau.
Phó Diệc Sâm nhanh chóng luồn tay ra sau lưng y đỡ lấy, mà tay còn lại thì thuận thế ôm lấy chân Tô Trạm.
Hai chân thon dài vì không có chỗ đặt mà chơi vơi, lúc này lại bị cố định giữ chặt, nhưng tư thế này... Đại não vốn đã trống trơn của Tô Trạm, nay hoàn toàn rơi vào chế độ offline.
Nụ hôn của Phó Diệc Sâm mới đầu mang theo ôn nhu, còn có chút thoải mái vì hiểu lầm được cởi bỏ. Nhẹ nhàng liếm cắn, từng chút một không phiền không chán mà đụng chạm. Vì thế, không tự chủ được, đại não trống rỗng của Tô Trạm thỉnh thoảng lại hồi thần, nhưng mọi giác quan lẫn suy nghĩ của y dường như đều tập trung nơi môi lưỡi giao nhau của hai người.
"Ưm ư ~ "
Dần dần, Phó Diệc Sâm cũng không thỏa mãn với nụ hôn khẽ như vậy, hắn bắt đầu cạy mở khớp hàm luồn vào, rồi sau đó dùng lưỡi lần lượt phác họa từng chi tiết nhỏ trong khoang miệng y.
Mở mắt, gần trong gang tấc chính là khuôn mặt tinh xảo Tô Trạm, lúc này y tựa hồ đã hoàn toàn sa vào trong đó, mỗi phản ứng ngây ngô mà luống cuống của y đều có thể làm Phó Diệc Sâm cả người sung sướng, vì thế nhịn không được, nụ hôn càng thêm điên cuồng.
Tiếng hô hấp dồn dập vô tình tràn ngập căn phòng, nhất là lúc này Tô Trạm còn đang ở tư thế không quá thoải mái, Phó Diệc Sâm chỉ thấy y nhắm hờ mắt, mí mắt không ngừng run run, lông mi cong vút thi thoảng trọc vào mặt hắn, rồi đến hơi thở ngày càng trở nên gấp gáp.
Không mấy tình nguyện, Phó Diệc Sâm cuối cùng thở dốc nhả môi y ra, sau đó trên tay hơi dùng lực ôm y đỡ dậy.
Thân thể Tô Trạm hoàn toàn mềm nhũn, hai tay không biết từ lúc nào đã vô thức đặt lên vai Phó Diệc Sâm, vì thế vừa được đỡ dậy, cả người liền dựa vào lồng ngực Phó Diệc Sâm.
Trên thực tế, đều là đàn ông đang tuổi tràn đầy tinh lực, lúc này đương nhiên sẽ có phản ứng, bất luận là thân thể hay cảm xúc đều ở trong tình trạng xúc động tăng vọt.
Vì thế, khi Tô Trạm còn chưa lấy lại tinh thần, Phó Diệc Sâm đột nhiên bế ngang Tô Trạm lên, sau đó sải bước đến sô pha cách đó không xa.
Tô Trạm hoàn toàn chìm trong trạng thái mơ màng, thẳng đến khi cơ thể không thể xem là nhỏ xinh của y bị người ôm lên, y theo phản xạ có điều kiện lập tức ôm lấy cổ đối phương, sau đó tại loại thời điểm này, trong đầu thế nhưng khống chế không được hiện ra một số hình ảnh hạn chế độ tuổi. Có cái y ảo tưởng trước đây, cũng có cái y vừa nghĩ ra, nhưng đòi mạng chính là, nam chính trong đủ loại hình ảnh đó đều là Lê Hạo.
Trong nháy mắt, trái tim Tô Trạm muốn nhảy ra ngoài, càng vào thời khắc quan trọng, trong đầu lại càng mất tập trung nghĩ đến một số chuyện linh tinh, tật xấu của y hoàn toàn dựa trên bản năng, không thể thay đổi được.
Nhưng chờ y phục hồi lại tinh thần, cơ thể lại chấn động như long trời lở đất, hoặc nên nói y bị người ta thô bạo ném lên sô pha?
Phó Diệc Sâm không chờ Tô Trạm ngồi thẳng dậy, lập tức đè cả người lên, sau đó càng thêm cuồng dã hôn môi Tô Trạm.
"Ưm khoan ~" Ngay từ đầu, Tô Trạm là có ý cự tuyệt.
"Hư Lê... ưm Lê Hạo! Từ từ..."
Nhưng rất nhanh, miệng đã bị lấp đầy không một kẽ hở, không nói được thêm câu nào, mà hai tay để trước ngực Phó Diệc Sâm cũng theo nhịp độ nụ hôn sâu mà dần dần yếu ớt.
Tô Trạm thề rằng ngay từ đầu đã định đẩy ra, dù sao y cũng không phải người tùy tiện, hoặc nên nói, giữa bọn họ chỉ có vô vọng, y phải rời khỏi... Trong đầu không ngừng tìm ra lý do để ngăn mình lại, thế nhưng cơ thể lại hoàn toàn không nghe lời mà trầm luân.
Sau đó, ngay lúc giữa đống hỗn độn trong đầu bắt được một cái lý do để y buông thả, đôi môi đã sớm chuyển xuống cổ y dột nhiên dừng lại.
Lồng ngực Tô Trạm kịch liệt phập phồng, có chút nghi hoặc giương mắt nhìn người phía trên, tuy rằng tay y đang đặt trước ngực người ta, có ý cự tuyệt, nhưng mà... y gần như đã buông xuôi.
Y sinh ra đã là thụ, sống đến hai mươi bảy tuổi còn nguyên thân xử nam, việc này cũng không tính là gì, mà quan trọng ở chỗ, dựa vào vị trí của y trong giới giải trí, chỉ sợ đời này sẽ không bao giờ gặp gỡ một người đàn ông như vậy. Cho nên, không quản y có thể trở về hay không, y cũng muốn phóng túng một lần, nếu không rời đi, bọn họ sẽ cùng nhau yêu đương trong điên cuồng, còn nếu trở về được, xem như tự tặng cho mình một kỷ niệm đẹp.
Cho nên lúc này, rụt rè gì đó, liền tạm thời vứt hết, nhưng Tô Trạm không nghĩ tới, lúc y đã sẵn sàng làm bước tiếp theo, người nọ đè bên trên đột nhiên dừng lại.
Phó Diệc Sâm chống hai tay bên đầu Tô Trạm, có thể nói vừa rồi hắn, bị nửa thân dưới điều khiển nên quá xúc động. Đều là đàn ông huyết khí phương cương, khó tránh khỏi mất kiểm soát, không phải hắn muốn mà còn làm bộ, cũng không phải không cảm giác được chống cự yếu ớt từ đối phương, nhưng quan trọng là, gần đến thời điểm mấu chốt, hắn phát hiện mình... không biết cách.
Không biết cách... quả thật xấu hổ.
Trước khi gặp gỡ Tô Trạm, hoặc nên nói trước khi bị rác rưởi đem vào thế giới Mary Sue, hiểu biết của hắn về gay chỉ giới hạn qua nghe nói.
Mà trước khi đến đây, hắn cũng không nghĩ tới, mình sẽ không kiềm chế được làm đến bước này, cho nên không hề có chút chuẩn bị, giữa hai người đàn ông... rốt cuộc làm tình thế nào?
Nếu là nơi ấy, thật ra Phó Diệc Sâm cũng không quá tự tin, cái món đồ này của mình sao có thể đi vào nơi chật hẹp vậy được.
Vì thế, cũng không thể xấu hổ như vậy mãi. Phó Diệc Sâm chống nửa thân thể, vươn tay sửa sang lại áo sơ mi xộc xệch của Tô Trạm, thậm chí đến cả cà-vạt bị kéo xuống cũng được thắt lại gọn gàng, sau đó mới nghiêng người hôn lên cánh môi hồng nhuận.
Phó Diệc Sâm ôn nhu nắm lấy bàn tay đang để trước ngực mình của Tô Trạm, "Xin lỗi, sau này tôi sẽ không ép buộc anh, " nhìn thấy ánh mắt người nào đó khẽ biến liền tiếp tục nói, "Tôi sẽ chờ đến khi anh nguyện ý." Sự thật là, chờ hắn trở về tra xét trước đã.
Phó Diệc Sâm hoàn toàn là một bộ săn sóc tỉ mỉ, đàn ông tốt, săn sóc đến nỗi Tô Trạm hối hận xanh ruột. Y đây là rụt rè cái gì nha, nếu y sớm ngoan ngoãn thuận theo, không chừng hiện tại đã...
Tô Trạm thật sự là hối hận vô cùng, vừa nghĩ tới Happy Ending đầy viên mãn của nam nữ chính, về sau sợ rằng sẽ không còn cơ hội nữa, hối hận.
Phó Diệc Sâm lại săn sóc đến quá mức, "Đừng tức giận được không? Vừa rồi là tôi không tốt, nhất thời xúc động nhịn không được, lần sau nhất định được anh đồng ý mới làm."
Tô Trạm chậm rãi vươn tay che mặt, Phó Diệc Sâm không thấy được, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc của y.
Rõ ràng tôi cũng chưa nói không đồng ý mà? Chỉ là hơi rụt rè chút thôi a, cậu sao lại không điên cuồng thêm chút nữa? Người ta nhất định sẽ không phản kháng nữa đâu!
Ritt: Do Trạm Trạm rụt rè nên tui mới không được ăn thịt đó :(((( Không phải lỗi của Sâm
Chương 61
Trùng hợp một cách quỷ dị, do hiểu lầm giữa hai người, cuối cùng vẫn "đánh một trận" như trong nguyên tác, tuy rằng tính chất của "một trận" này hoàn toàn khác với nội dung cốt truyện, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào hai người lại thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.
Xúc động qua đi, đầu óc Phó Diệc Sâm nóng lên bắt đầu từ từ được làm lạnh, tuy rằng chưa biến mất hoàn toàn, nhưng ngoại trừ xấu hổ bên ngoài, cỗ dục vọng kia quả thật đã giảm hơn phân nửa.
Tây trang giày da ngồi trên sô pha, Phó Diệc Sâm bưng ly cà phê còn một nửa trên bàn uống một hớp, lúc này mới chậm rì rì liếc mắt nhìn Tô Trạm đang ở một bên.
Đang trong trạng thái xấu hổ cực độ cộng thêm nội tâm rối rắm, Tô Trạm có chút cam chịu sửa sang lại quần áo bị người nào đó kéo loạn, bất quá tầm mắt từ đầu đến cuối lại chưa từng dừng trên người Phó Diệc Sâm.
Phòng làm việc rộng rãi lần nữa rơi vào yên tĩnh, không khí dường như còn mang theo xấu hổ. Phó Diệc Sâm nhịn không được, mấy lần làm bộ như vô tình nhìn lướt qua Tô Trạm, gò má tuấn tú của y còn lưu lại sắc hồng, hơn nữa, có thể thấy được y đang luống cuống, nhất là khi tầm mắt Phó Diệc Sâm dừng trên người y, biểu tình đó càng thêm rõ ràng, mặt khác, Phó Diệc Sâm cũng từ ánh mắt của y, cảm nhận được một tia suy sụp.
"Vẫn còn tức giận?" Phó Diệc Sâm cười cười, đánh vỡ xấu hổ.
"Tôi không giận." Tô Trạm thản nhiên nói. Đúng là không tức giận, chỉ là có hơi không cam lòng, uể oải, mà thôi.
Phó Diệc Sâm cho rằng, y vẫn còn tức giận bởi chuyện của nữ chính, định tới gần giải thích cho y, tuy rằng không thể nói thẳng ra chân tướng, nhưng ít nhất cũng nên có lý do thích hợp.
Kết quả, Phó Diệc Sâm vừa mới dịch mông qua, Tô Trạm giật mình xoay đầu lại, trố mắt nhìn lên, rồi mới lúng ta lúng túng nghẹn ra vài chữ, "Cậu muốn gì?"
Trên thực tế, dư quang khóe mắt vừa thấy người kia đột nhiên tới gần, Tô Trạm lập tức thoát khỏi tình trạng suy sụp, sợ bóng sợ gió.
Phản ứng của Tô Trạm cũng làm Phó Diệc Sâm sửng sốt một chút, đã vậy Tô Trạm còn chớp mắt nhìn hắn. Phó Diệc Sâm cong khóe môi, lời nói đến bên miệng lại thành, "Anh có thuốc lá không?"
Đang lúc xấu hổ, hút thuốc tuyệt đối có thể giảm bớt không khí một chút. Phó Diệc Sâm không nghiện thuốc, nhưng thỉnh thoảng vẫn hút một hai điếu, huống hồ thân là một diễn viên hợp cách, hút thuốc cũng coi như một loại kỹ năng.
Nhưng Tô Trạm không giống vậy, con đường trở thành ngôi sao của y có thể nói là vô cùng thông thuận, từ khi ra mắt đã bắt được cơ hội tốt, nổi tiếng ngay lần đầu tiên. Hơn nữa, diện mạo lẫn khí chất đều luôn được phim thần tượng ưu ái, kịch bản Mary Sue nhận rất nhiều, mà nam chính bên trong đều có phẩm chất tốt đẹp, không hút thuốc lá, ví dụ như vị đế vương thương nghiệp lạnh lùng này, cũng là một trong số đó.
Còn nữa, trong hiện thực, Tô Trạm thật ra cũng không đụng đến thuốc lá, cho nên trong phòng làm việc của y tìm đâu ra chứ?
Ngay khi Tô Trạm đang hơi do dự, Phó Diệc Sâm lại sửa lời, "Được rồi." Cho dù có thuốc cũng không nên hút trong phòng làm việc của người ta.
Tô Trạm mấp máy môi không nói chuyện, nhất thời không khí lần nữa lâm vào xấu hổ, kỳ thật trong lòng hai người lúc này đều ảo não.
Không thể không nói, ban nãy phanh lại thật sự mất tự nhiên, cho dù vừa rồi hắn che dấu vô cùng tốt nhưng hiện tại cũng ảo não muốn chết. Tại sao lại không tiếp tục xuống tay chứ, nói không chừng đến thời điểm mấu chốt, liền vô sự tự thông? Con vịt mang đến bên miệng rồi còn thả nó bay mất, mấy ai làm được như thế, quan trọng là, không biết có còn cơ hội lần sau không.
Mà Tô Trạm buồn bực tự nhiên là vì vừa rồi y hơi rụt rè, kết quả... muốn khóc cũng không được.
Nhưng vào đúng lúc này, bảo mẫu mà Phó Diệc Sâm an bài chiếu cố nữ chính đột nhiên gọi đến, sau khi do dự, Phó Diệc Sâm vẫn là nhận điện thoại. Hắn không chú ý tới, mặc dù ánh mắt Tô Trạm không đặt trên người hắn, nhưng đã dựng lỗ tai lên.
"Lê thiếu, Chu tiểu thư từ ngày hôm qua không chịu ăn gì, cũng không uống thuốc, chúng tôi... chúng tôi cũng không còn cách nào, thân thể Chu tiểu thư vốn yếu ớt, nếu cứ tiếp tục như vậy phải làm sao?"
Hiển nhiên, giọng điệu bên kia tỏ ra rất lo lắng, Phó Diệc Sâm nắm điện thoại, vô thức liếc về phía Tô Trạm bên kia, lại phát hiện y cũng vừa vặn đang nhìn bên này, tuy rằng chỉ trong chốc lát đã xoay đi.
"Được rồi, tôi đã biết." Phó Diệc Sâm đáp lại rồi cúp máy.
Sau đó, mới nghiêng người đối diện với Tô Trạm, nghiêm túc nói, "Cho tôi cơ hội giải thích được không?"
Không ngờ, Tô Trạm không hề nghĩ ngợi đáp trả, "Không cho." Sau khi ngẫm lại mới thấy mình hình như đang cố tình gây sự, nhưng không thể để mất mặt, đành phải lúng ta lúng túng, lạnh mặt.
Phó Diệc Sâm lại nhịn không được mỉm cười. Một câu rõ ràng lưu loát "không cho" của Tô Trạm, không hiểu sao mang đến cho hắn một loại hạnh phúc rất kỳ lạ, thật giống như bà xã ăn dấm chua nên giận dỗi với mình, cảm thấy rất đắc ý, cũng rất hưởng thụ.
Bất quá lại nói, vừa vặn Phó Diệc Sâm cũng không tìm được lý do thích hợp, hơn nữa hắn cũng định chờ, chờ đến khi câu chuyện tiếp cận điểm cuối, Phó Diệc Sâm muốn tìm một cơ hội giải thích, không chừng có thể thăm dò mục tiêu nhiệm vụ của Tô Trạm.
Vì thế, Phó Diệc Sâm đột nhiên đứng dậy, "Vậy cũng được, " Dáng vẻ rõ ràng chuẩn bị rời đi, "Tôi có chuyện cần xử lý, hôm khác lại đến tìm anh."
Nói thật, Tô tiểu thụ đối với tình huống này có chút nghẹn họng trân trối, tuy rằng đều là đàn ông, nhưng tình cảm đâu có phân biệt giới tính, nói không cho, hắn liền thật không giải thích?
Nhưng trước khi đi, Phó Diệc Sâm bỗng cong thắt lưng tiến sát Tô Trạm, nghiêm túc nói, "Cho dù tôi có làm ra việc gì, anh nhất định phải tin tôi."
Tô Trạm không đáp lại, xị mặt như cũ. Phó Diệc Sâm cũng không nóng lòng nhận được đáp án từ y, đương nhiên, hắn cũng không thể biết, khi mình vừa mới rời đi, Tô đại ảnh đế tây trang giày da không nhịn được lăn qua lăn lại trên sô pha nửa ngày.
Dù sao cũng là người sống sờ sờ, Phó Diệc Sâm sao có thể xem nữ chính thành một NPC thật sự được, nhìn nữ chính sắc mặt tái nhợt, hai mắt tĩnh mịch, Phó Diệc Sâm thở dài một tiếng.
"Chu Thiển Thiển, cô tự dằn vặt chính mình như vậy, lẽ nào muốn thành toàn cho những kẻ đã vứt bỏ cô, cười nhạo cô, khi dễ cô sao?"
Rốt cục, trong đáy mắt tĩnh mịch của nữ chính hơi lóe lên, hai mắt trống rỗng vô hồn từ từ tụ lại, cuối cùng dừng trên người Phó Diệc Sâm.
Không hiểu sao Phó Diệc Sâm giật mình, tình tiết trong nguyên văn là, nam phụ cẩn thận chăm sóc nữ chính trong đoạn thời gian khó khăn nhất, đó cũng là lợi thế duy nhất của nam phụ, để làm lung lay tình cảm của hai nhân vật chính.
Hiện tại xem ra, cho dù Phó Diệc Sâm có ân cần giúp đỡ nữ chính hay mất tới hơn hai mươi ngày trò chuyện để khiến cô mở lòng như trong kịch bản, cuối cùng vẫn là Phó Diệc Sâm giúp cô vượt qua thời kỳ đen tối nhất.
Nghĩ như vậy, Phó Diệc Sâm không thể không bỏ ra chút thời gian để nói chuyện với nữ chính, tuy rằng đoạn tình tiết này không mấy quan trọng, nhưng vẫn sợ xảy ra sai sót.
Vì thế, Phó Diệc Sâm không thể không kiên nhẫn làm công tác khai thông tư tưởng, liên tiếp vài ngày cho nữ chính ăn canh gà tư tưởng, thẳng đến khi nữ chính đầy máu sống lại, bắt đầu ăn uống quá độ, Phó Diệc Sâm mới thở phào nhẹ nhõm.
Hoàn hảo, không cần lãng phí hơn hai mươi ngày như trong cốt truyện.
Cũng vào lúc này, Phó Diệc Sâm mới có thời gian đi tìm Tô Trạm, hơn nữa, nội dung kế tiếp đều phát triển bên người nữ chính, nam chính không có phần diễn.
Nữ chính đầy máu sống lại, tính toán bắt đầu mọi thứ một lần nữa, phải quên đi người đàn ông cô vừa yêu vừa hận. Nhưng đúng lúc này, mẹ nam chính tìm đến, còn đánh cô một gậy, ném cho cô tờ "chi phiếu một triệu", bắt cô rời khỏi nam chính, vĩnh viễn không được xuất hiện trước mặt y. Nữ chính tức giận xé chi phiếu, dứt khoát đi hẳn, từ đó về sau bốc hơi. Sau đó, hại bốn người đàn ông yêu cô sâu sắc thống khổ, nhất là khi nam chính biết chuyện, từ đó về sau phát thệ "sống phải thấy người, chết phải thấy xác".
Bởi vì bộ tiểu thuyết này được viết dưới thị giác của nữ chính, trong khoảng thời gian nữ chính bốc hơi, đừng nói tới nam phụ, ngay cả nam chính cũng không có đất diễn, Phó Diệc Sâm dám chắc, cho dù hai người bọn họ có gặp mặt, cũng sẽ không tạo thành ảnh hưởng lớn với cốt truyện.
Chỉ cần vừa nghĩ tới Tô Trạm, khóe miệng Phó Diệc Sâm liền nhịn không được gợi lên tươi cười. Một khi để ý, mỗi một lần gặp mặt đều khiến hắn nóng lòng không thể chờ đợi. Một ngày không thấy như cách tam thu, Phó Diệc Sâm coi như đã lĩnh hội được rồi.
Vì thế, tối đó Tô Trạm đang ngủ ngon, đột nhiên bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Tuy rằng đổi sang một thân thể khác, nhưng Tô Trạm vẫn là Tô Trạm, y rất dễ nổi nóng khi bị đánh thức, huống chi gần đây bởi vì người nào đó, y gần như đều lăn qua lộn lại đến rạng sáng mới chợp mắt.
Cho nên, lúc này Tô Trạm bị đánh thức, sắc mặt tựa như mây đen cuồn cuộn trước bão táp, tích tụ sấm sét mưa rền gió cuốn, nhất là khi nhìn đến thời gian rạng sáng 4 giờ, có thể nói là vô cùng muốn phát nộ rồi.
Nhưng giây tiếp theo, thanh âm quen thuộc lập tức khiến mưa ngừng gió tĩnh, Tô Trạm sợ tới mức từ trên giường bật thẳng dậy.
"Đang dưới lầu nhà anh, " Giọng nói quen thuộc, ngữ điệu mang theo mệnh lệnh không cho phép cự tuyệt, bá đạo ngang trời, "Cho anh mười phút, mau chóng xuống dưới."
Công khí đột nhiên được kích phát, quả thực soái muốn nổ tung. Tô Trạm có chút mơ hồ đứng dậy, sau đó chân nam đá chân xiêu vọt tới cửa sổ sát đất, vén bức màn lên, quả nhiên nhìn thấy bên ngoài biệt thự nhà nam chính, dưới ánh đèn đường là một chiếc xe thể thao, dựa trên mũi xe là một người đàn ông, đèn đường rọi xuống khiến bóng dáng cao lớn của đối phương đẹp đến mức hít thở không thống, tầm mắt của hắn dường như cũng hướng về phía cửa sổ.
Trong nháy mắt, Tô Trạm hoàn toàn tỉnh táo, từ hình ảnh lẫn tình huống trước mặt, đều quá mức mộng ảo, đẹp đẽ khó tin, Tô Trạm ước chừng sửng sốt vài chục giây. Quan trọng nhất là, đã quá nửa đêm, người này nổi điên muốn làm gì?
"Lê Hạo, cậu hơn nửa đêm còn nổi điên cái gì?" Tuy rằng bị công khí từ hắn hấp dẫn, nhưng giọng điệu của Tô Trạm vẫn không hề tốt đẹp.
"Mang anh đến một nơi, " Tâm tình đối phương dường như không tệ, "Nhớ mặc thêm áo khoác, bên ngoài hơi lạnh."
Bá đạo nhưng không mất ôn nhu, quả thật đòi mạng a. Tô Trạm có chút mông lung vỗ hai má để mình tỉnh táo một chút, luôn cảm thấy ở cái thế giới Mary Sue này, trong không khí đều tràn ngập hương vị ngọt ngào, nhưng như thế nào lại ngọt đến trên người mình được nhỉ?
Nhưng nói tới nói lui, Tô tiểu thụ đang đắm chìm trong tình yêu, tuyệt đối chịu không nổi khí thế tấn công mười phần như vậy. Trái tim giống như được người vuốt ve mà run rẩy, cái loại hưng phấn không thể kiềm chế được này là gì?
Chẳng lẽ đây là cảm giác yêu đương? Tô Trạm phát hiện, trái tim héo rũ suốt ba mươi năm nay của mình đang sống dậy, nhưng loại cảm giác này thật sự vô cùng tốt.
Lúc hoàn hồn, thời gian đã qua ba phút đồng hồ. Tô Trạm vội vàng chạy đến bên giường, sau đó xỏ dép lê, lấy tốc độ 100m/s nhắm về phía tủ quần áo, lục tung tìm một bộ có vẻ nhàn nhã, tiếp đến cắm đầu hướng vào nhà vệ sinh, tay chân luống cuống rửa mặt, súc miệng, chải đầu.
Thẳng đến khi sửa soạn xong tất cả, còn dư lại ba phút đồng hồ. Tô Trạm nhìn gương hít sâu một hơi, đem căng thẳng nuốt xuống bụng, sau đó lại hít sâu thêm một hơi, tao nhã quay người, trưng ra khí chất bá đạo tổng tài, không nhanh không chậm xuống lầu.
Từ đây đi tới nơi hắn để xe, ba phút đồng hồ đủ rồi, không, ít nhất phải kéo dài tới bốn phút mới được.
Tô Trạm đang nghĩ vậy, đột nhiên nhìn thấy một bóng người đứng lên.
Lão quản gia vẻ mặt hoang mang, "Thiếu gia ngài đây là?" Lão quản gia cơ hồ cho rằng thiếu gia nhà mình bị mộng du.
Tô Trạm bị dọa sợ, dù sao y vốn nhát gan, nhưng quan trọng là lúc này lại có ảo giác bị gia trưởng bắt gặp lén lút ra ngoài, chột dạ, nhưng giây sau y liền nghiêm túc chững chạc, "Tôi ra ngoài một chút."
"A vậy... thiếu gia chú ý an toàn." Tuy rằng tràn ngập nghi hoặc.
Nhưng trong nháy mắt cửa mở ra, cũng bởi vì quản gia đột nhiên xuất hiện, nên Tô Trạm mới nhớ tới một sự kiện. Rồi giây tiếp theo, dưới ánh nhìn kì quái của lão quản gia, Tô Trạm đột nhiên xoay người lên lầu, hơn nữa còn nện bước gấp gáp.
Trên thực tế, Tô Trạm chính là đột nhiên nhớ tới, mấy ngày hôm trước y có nhờ quản gia chuẩn bị một hộp thuốc lá hạng sang, tuy rằng y không hút, nhưng ít nhất nếu lần sau người nào đó hỏi thuốc, y có thể tiêu sái móc ra.
Bất quá, bởi vì mấy ngày gần đây đều truyền đến tin tức người nào đó dốc lòng chăm sóc Mary Sue, Tô Trạm liền "giận cá chém thớt" ném nó đến tận đâu rồi.
Vì thế, sau khi sốt ruột lục tung đồ đạc, may mắn, y cuối cùng tìm thấy bao thuốc lá kia trên sô pha ở góc phòng.
Cất kỹ trong túi áo, lúc ra khỏi cửa, y vẫn là Cố Thần Phong cao cao tại thượng, đứng đầu chuỗi thức ăn, Tô Trạm cảm thấy mình cũng sắp tinh thần phân liệt đến nơi rồi, vô cùng ngượng ngùng lảng tránh ánh mắt nghi ngờ của quản gia.
Phó Diệc Sâm đứng trước mũi xe, nhìn Tô Trạm chậm rãi đi ra từ cửa lớn biệt thự, đưa tay nhìn đồng hồ, vô cùng đúng giờ, quả nhiên không ngoài dự liệu của hắn, còn đặc biệt làm dáng.
Ý cười loan đến đuôi mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top