Chương 19 + 20

Chương 19

Bất đồng với người nào đó uể oải rũ rượi, Phó Diệc Sâm có thể xem như thần thanh khí sảng, nhất là khi nghe thấy hệ thống gợi ý mức độ hảo cảm của nữ chính.

【 Độ hảo cảm nữ chính đối với nam phụ: 57】

Bởi vì hành động tận trức tận trách của Phó Diệc Sâm, độ hảo cảm của Tô Tố Tố đối với hắn thế nhưng chỉ trong một đêm từ 46 tăng tới 57, Phó Diệc Sâm đối với kết quả ngoài ý muốn này vô cùng hài lòng.

Sau khi rửa mặt Phó Diệc Sâm liền ra ngoài, hắn có thói quen chạy bộ vào sáng sớm. Chạy quanh hai vòng mảnh đồng cỏ trước biệt thự, cộng thêm không khí buổi sáng rất tươi mát, tâm tình cũng trở nên thả lỏng.

Trong nguyên tác, sáng ngày thứ hai du xuân, nữ chính rời giường từ sớm, mượn phòng bếp biệt thự chuẩn bị bữa sáng cho bạn học trong lớp, tuy rằng đều là món ăn phổ thông, nhưng cũng là mỹ vị mà các đại thiếu gia tiểu thư được nuông chiều từ bé ở đây chưa từng nếm qua, vì thế mọi người không khỏi nhìn nữ chính với cặp mắt khác xưa.

Điều này khiến cho nữ phụ Thích Nhã Nhi vốn không vừa mắt cô càng thêm tức giận. Thù mới hận cũ, Thích Nhã Nhi cố tình ngáng chân cô, bi kịch xảy đến, Tô Tố Tố không cẩn thận đánh vỡ một cái bình hoa cổ giá trị ngàn vạn.

Bồi thường? Đừng nói mấy ngàn vạn, cho dù là mấy vạn Tô Tố Tố cũng đền không nổi, không đền được chỉ có nước ngồi tù. Tô Tố Tố lúc này sợ tới mức sắc mặt trắng xanh, đúng lúc này, nam chính Thẩm Thiên Dục anh hùng cứu mỹ nhân, lấy một cái cớ cực kì không được tự nhiên bảo vệ Tô Tố Tố.

Tuy rằng rất nhảm nhí, nhưng Phó Diệc Sâm không thể không thừa nhận, đây là kịch bản thường thấy ở Mary Sue vườn trường. Thẩm Thiên Dục bắt Tô Tố Tố làm hầu gái của hắn để gán nợ, không những không cần ngồi tù, hơn nữa... mấy ngàn vạn, cho dù có làm hầu gái cả đời thì vẫn hời chán.

Có mắt liền nhìn ra, Thẩm Thiên Dục đang quang minh chính đại bảo vệ Tô Tố Tố, khi Tô Tố Tố trở về trường học, những người vốn bất mãn với cô cũng phải thu liễm lại ít nhiều.

Đương nhiên, khoảnh khắc quan trọng như vậy, Phó Diệc Sâm sao có thể bỏ qua? Phó Diệc Sâm tính toán thời gian, chọn thời điểm mấu chốt hắn mới chạy bộ trở về.

Ngay khi tiến vào đại sảnh biệt thự, ập vào mặt là bầu không khí căng thẳng, vừa ngẩng đầu, quả nhiên cả lớp bao gồm cả chủ nhiệm đều vây thành một vòng, mà ở trung tâm đám người, Tô Tố Tố đang luống cuống đứng giữa vô vàn mảnh sứ vỡ, vẻ mặt trắng bệch, bên kia, Thích Nhã Nhi đứng chung một chỗ với vài em gái trong đoàn hoa si, căm giận nhìn cô. Đồng thời, cách đó không xa trên ghế sa lông, vẻ mặt Thẩm Thiên Dục bình tĩnh không nói một lời.

Phó Diệc Sâm vừa mới bước vào cửa, mọi tầm mắt dường như đều tập trung trên người hắn, nhất là Tô Tố Tố, giống như thấy được cọng rơm cứu mạng, dáng vẻ đáng thương hề hề, nhìn ra được, so với Thẩm Thiên Dục, cô càng ỷ lại vào Phó Diệc Sâm.

"Có chuyện gì?" Phó Diệc Sâm cau mày tới gần.

"Hạ Hầu Minh." Tô Tố Tố không tự giác dựa gần bên người Phó Diệc Sâm, thời điểm cô chật vật bất lực nhất, Hạ Hầu Minh xuất hiện chẳng khác nào vị thần cứu rỗi.

【 Độ hảo cảm nữ chính đối với nam phụ cộng 5 】

【 Độ hảo cảm nữ chính đối với nam phụ: 62 】

Xa xa trên ghế sa lông, Tô Trạm nhìn thấy một màn này càng thêm âm trầm, bàn tay không tự chủ nắm chặt lại rồi chậm rãi buông ra, sau đó cũng đứng dậy đi tới.

Phó Diệc Sâm cho Tô Tố Tố một ánh mắt trấn an, rồi mới lạnh lẽo nhìn những người khác, cuối cùng tầm mắt dừng trên người chủ nhiệm lớp, "Thầy nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Chỉ là còn không đợi chủ nhiệm lớp mở miệng, Thẩm Thiên Dục đã đi tới, không kiên nhẫn nói, "Những lời tôi vừa nói các người nghe không hiểu?"

Phó Diệc Sâm nhíu mày không mở miệng, chỉ nghe Thẩm Thiên Dục mặt lạnh chỉ vào mảnh sứ vỡ đầy đất, "Đồ nhà tôi, chuyện nhà tôi, từ khi nào đến phiên các người ở đây khua tay múa chân?" Nói xong, ánh mắt còn cố ý dừng trên đoàn hoa si và Thích Nhã Nhi.

Khí phách, Phó Diệc Sâm yên lặng dựng thẳng ngón tay cái cho y, Thích Nhã Nhi rốt cục không nhịn được đứng dậy, "Thiên Dục ca ~ "

Thích Nhã Nhi hiển nhiên tức đến xanh mét mặt mày, "Anh có biết mình đang nói gì không? Nếu em không nhìn lầm, giá trị của bình hoa này ít nhất phải trên một nghìn vạn, hơn nữa trên thế giới cũng không có cái thứ hai, anh thế mà... thế mà không truy cứu?"

Thích Nhã Nhi tức giận đến mức con ngươi đỏ ửng, Thẩm Thiên Dục lại làm như không thấy, ngược lại Tô Tố Tố nghe thấy giá trị của những mảnh sứ này lên đến một ngàn vạn, sắc mặt lại trắng thêm vài phần.

Thẩm Thiên Dục căn bản không cho Thích Nhã Nhi một cái liếc mắt, chỉ cau mày không kiên nhẫn nói, "Tôi nói chuyện này tôi có cách xử lý."

Hệ thống trong đầu Phó Diệc Sâm một trận phát ra gợi ý bùm bùm, tất cả đều là độ hảo cảm nữ phụ đối với nữ chính trừ trừ trừ, chớp mắt độ hảo cảm đã giảm đến âm ba mươi mấy, trực tiếp thăng cấp thành thâm cừu đại hận.

Tô Tố Tố lúc này sắc mặt trắng xanh, một ngàn vạn, con số này trong thế giới của cô tuyệt đối sánh với số thiên văn, vì thế, ngoại trừ hoang mang lo sợ thể hiện ở ngoài, Tô Tố Tố chỉ có thể rụt rè giải thích.

"Xin lỗi, tôi không cố ý, xin lỗi..."

Giọng nói của cô gái nhỏ xen lẫn trong tiếng nức nở, Phó Diệc Sâm nhân cơ hội này, vỗ nhẹ lên vai cô ý trấn an, "Đừng lo lắng, tôi sẽ nghĩ cách."

Mặc dù giọng điệu vẫn rất lạnh, nhưng tràn ra ôn nhu, Tô Tố Tố lập tức hốc mắt chua xót, lăn xuống vài giọt nước mắt. "Xin lỗi..."

【Độ hảo cảm nữ chính đối với nam phụ cộng 3】

【Độ hảo cảm nữ chính đối với nam phụ cộng 2】

...

Tô Trạm vốn dĩ vẫn đang duy trì mặt lạnh, hiện tại thấy Phó Diệc Sâm và Tô Tố Tố thân thiết, càng thêm âm trầm đáng sợ.

Phó Diệc Sâm quay lại nhìn về phía Thẩm Thiên Dục, trịnh trọng nói, "Tôi thay cô ấy bồi thường."

"Cậu nói gì?" Tô Trạm nghiến răng nghiến lợi, quả nhiên, người cậu thích là cô ta?

Cũng kinh ngạc không kém, ngoại trừ quần chúng đang vây xem, còn có Thích Nhã Nhi và Tô Tố Tố, hai người bọn họ đều là vẻ mặt không thể tin nổi.

"Hạ Hầu Minh..." Tô Tố Tố kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Phó Diệc Sâm, chỉ cảm thấy hắn cao lớn đáng tin kì lạ.

【Độ hảo cảm nữ chính đối với nam phụ cộng 2】

"Hạ Hầu ca, anh... anh..." Thích Nhã Nhi vốn tức giận gần chết với phản ứng của Thẩm Thiên Dục, bây giờ không ngờ Hạ Hầu Minh cũng vì con nhỏ này, lập tức giận đến mức trên mặt trận xanh trận hồng.

Sắc mặt Thẩm Thiên Dục lạnh hơn, "Các người nghe không hiểu tiếng người phải không? Đây là đồ nhà tôi, tôi muốn cô ta đền thì cô ta phải đền, không muốn tức là không muốn, đến lượt các người xen vào?" Nói xong còn hung hăng trừng Phó Diệc Sâm, lời này rõ rành rành đang tuyên bố quyền sở hữu với người trước mặt.

Phó Diệc Sâm còn chưa mở miệng, Thích Nhã Nhi đã chịu không nổi, không hề cố kị hình tượng thục nữ mà phẫn nộ nhìn chằm chằm hai người này, hai chàng trai vốn nên vây quanh cô hiện tại lại không để ý mặt mũi đi tranh đoạt một đứa con gái khác.

"Dựa vào cái gì? Cô ta dựa vào cái gì?" Thích Nhã Nhi điên cuồng hét lên.

Tô Trạm cảm thấy chính là lúc này, y quyết định không quan tâm đến mấy thứ hầu gái linh tinh, trực tiếp nhảy qua.

Tô Trạm một phen chế trụ bả vai Tô Tố Tố, sau đó bá đạo nhìn xuống, cằm khẽ nhếch lên, bá khí trắc lậu (1), "Dựa vào việc cô ấy là bạn gái tôi!"

"Cái gì!" Mọi người lúc này rơi vào choáng váng, đoàn hoa si sợ hãi tới mức nín thở.

"Thiên Dục ca!" Thích Nhã Nhi dậm chân, sau đó khóc lóc chạy đi.

Phó Diệc Sâm bất động thanh sắc nhíu mày, nội dung cốt truyện lại bị kích hoạt rồi, sau đó liền phát hiện nữ chính bối rối luống cuống nhìn về phía mình, tựa hồ muốn tránh thoát khỏi cánh tay Thẩm Thiên Dục, đáng tiếc không hề có tác dụng.

Cuối cùng, Phó Diệc Sâm không nói một lời xoay người đi, mà sự kiện lần này cũng lấy việc Tô Tố Tố trở thành bạn gái Thẩm Thiên Dục để chấm dứt.

Hơn nữa, Tô Tố Tố cuối cùng cũng không thể giải thích rõ ràng với Phó Diệc Sâm, bởi vì cái tên ác ma Thẩm Thiên Dục này, lấy một ngàn vạn kia làm điều kiện, bắt cô phải đáp ứng làm bạn gái của cậu ta.

Phó Diệc Sâm ngược lại cũng không quá thất vọng, bởi vì trong quá trình này, độ hảo cảm của nữ chính đối với nam phụ đã thành công lên tới tám mươi mấy, hắn biết rõ tâm của nữ chính đặt ở đâu, cho nên cũng không thèm để ý đến việc cô ta trở thành bạn gái của Thẩm Thiên Dục như trong nguyên tác.

Sau hôm đó, Phó Diệc Sâm vài ngày không đến trường, lấy lý do trong nhà có việc, nhưng người sáng suốt đều nhận ra hẳn bởi vì Tô Tố Tố, về chuyện này thì đương nhiên rất nhiều người nghiến răng nghiến lợi, nhất là Tô Trạm, có thể nói từ sáng tới tối nằm trong chăn đều gặp ác mộng.

Phó Diệc Sâm cho dù không đến trường, nhưng cốt truyện xảy ra ở trường hắn lại nắm đến nhất thanh nhị sở (2). Dù không đọc cũng biết, Tô Tố Tố – sau khi trở thành bạn gái của thiếu gia nhà giàu số một thế giới kiêm nam thần Tinh Dao – trở về trường học sẽ gặp phải chuyện gì, tuyệt đối là trả thù mù quáng, đến từ phẫn nộ của đoàn hoa si toàn trường, cộng với Thích Nhã Nhi gây khó dễ.

Tuy rằng tác giả miêu tả thật ấu trĩ, nhưng những thứ kia mang ra đối phó với một cô gái chân yếu tay mềm, xác thực có hơi thảm. Thẳng đến trước khi một sự kiện mấu chốt khác sắp xảy đến, Phó Diệc Sâm mới lần thứ hai ra tay, hắn nhất định phải bảo đảm nữ chính sẽ không vì cái tính tiết cẩu huyết kia mà nảy sinh tình cảm với nam chính, dù sao cốt truyện rất cường đại, Phó Diệc Sâm không muốn mạo hiểm.

Thích Nhã Nhi liên hợp với đoàn hoa si, lừa Tô Tố Tố đến nhà vệ sinh trong phòng thể chất, bên trong không chỉ thiết kế đủ loại bẫy như "thùng nước trên khung cửa", "WC máu me", còn khóa trái cửa ra vào.

Vì thế Tô Tố Tố ướt như chuột lột vừa sợ hãi vừa bất lực bị nhốt trong nhà vệ sinh âm lãnh u ám, Thẩm Thiên Dục ngoài ý muốn biết được chuyện này liền chạy như điên đến, vì thế hoạn nạn thấy chân tình, tình cảm của nam nữ chính càng trở nên sâu đậm.

Đây là nguyên văn kịch bản đặt ra, xem như là một tình tiết giúp tình cảm thăng hoa. Tuy rằng hiện tại tâm nữ chính đều nằm hết ở nơi nam phụ, nhưng Phó Diệc Sâm sẽ không mạo hiểm, vì thế trước khi mọi chuyện phát sinh, Phó Diệc Sâm tìm một cái cớ, dẫn nữ chính đi.

Nhưng khiến Phó Diệc Sâm trăm triệu không ngờ là, vốn dĩ lúc cốt truyện triển khai tình huống trên, Phó Diệc Sâm cho rằng mình đã thành công hóa giải nguy cơ, hắn lại ngoài ý muốn nhận được điện thoại từ Thẩm Thiên Dục, mà lúc ấy đã là mười giờ tối, bên ngoài lạnh muốn nứt da.

Thanh âm đầu bên kia không ức chế được run rẩy, còn có chút... quẫn bách nói không nên lời, "Hạ Hầu, cậu có thể... đến đón tôi được không?"

Phó Diệc Sâm có chút nghi hoặc, "Cậu ở đâu?"

"Khụ ~" Bên kia tựa hồ có chuyện khó nói, nhưng dường như không còn lựa chọn nào khác, "Phòng thể chất trường... nhà vệ sinh nữ."

Phó Diệc Sâm: What? ? ?

Chú thích:

(1) Bá khí trắc lậu: Tui cũng không biết giải thích thế nào, đại loại là bá đạo bắn ra tứ phía, khí phách từ trong xương.

(2) Nhất thanh nhị sở: Rõ ràng rành mạch.



Chương 20

Lạnh lẽo, ẩm ướt, tối tăm, yên ắng... Ừm, còn có mùi hương đặc trưng của WC. Tô Trạm cả người ướt như chuột lột, hai mắt vô thần cứng đờ đứng ở góc tường, nơi mép áo thậm chí còn tí tách nhỏ nước, y hiện tại có cảm tưởng cạn lời, lặng lẽ nhìn trời. Đây là WC nữ, không sai, y bị nhốt trong WC nữ, y – siêu sao thiên vương được hàng nghìn hàng vạn người mến mộ – giờ đây bị nhốt trong WC nữ.

Tô Trạm cử động khớp hàm, lại phát hiện răng nanh không nhịn được run lên. Hết thảy ban đầu rất thuận lợi, tuy quá trình gian nan vô cùng, cốt truyện cũng không phải chỉ bị vặn vẹo một hai lần, nhưng cuối cùng y đều cơ trí kéo lại trở về, chỉ cần y xuất hiện, mọi chuyện đều trở lại quỹ đạo vốn có theo nội dung kịch bản.

Nhưng y trăm triệu không nghĩ tới, một phân đoạn mấu chốt như này, "Nam chính ngoài ý muốn biết được nữ chính bị lừa nhốt ở trường học, thục mạng chạy đến, sau đó là một pha anh hùng cứu mỹ nhân, tình cảm nam nữ chính nhận được xúc tác tăng lên đáng kể." Một phân đoạn đơn giản nhưng vô cùng quan trọng.

Tô Trạm ngàn vạn không ngờ, lúc y chạy đến không những không thấy nữ chính đâu, đã thế còn bị nhốt ở nơi này, sụp hố nhất chính là, tất cả các bố trí vốn dành riêng cho nữ chính, hiện tại đều dùng hết lên người y. Tô Trạm tự nhận mình là người có giáo dưỡng, chưa từng nói qua lời thô tục, nhưng hiện tại y thật sự... muốn chửi thề.

Răng nanh Tô Trạm va vào nhau phát ra tiếng lập cập, thân thể cứng còng dựa vào góc tường, quần áo ướt đẫm dính sát vào cơ thể, vừa lạnh vừa khó chịu, càng đòi mạng chính là, không những bị đông cứng đến run lẩy bẩy, hai cánh mông y còn đau ê ẩm. Sàn nhà vừa cứng lại trơn trượt, y lúc chạy vào té ngã một cái ở giữa mông, quả thực đau đến mức nước mắt cũng tiết ra rồi.

Đương nhiên, điểm chết người vẫn là y không thể ra ngoài! Như những gì não tàn tác giả đặt ra cho não tàn nữ chính, sau khi bị lừa vào WC, cửa liền bị người bên ngoài dùng dây thừng buộc chặt, hơn nữa, nhà thể chất vào buổi tối thường rất ít người lui đến, hiện tại ngay cả quản lý trường cũng biến mất, khắp nơi không một bóng người, vừa tối vừa yên tĩnh, cái này gọi là kêu trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng hay. Tô Trạm thật sự cạn lời đến vô hạn với cái tên tác giả não tàn này.

Trên thực tế, trong nguyên tác, nhóm hoa si thiết kế xong mọi thứ, sau đó mới tìm cớ lừa Tô Tố Tố đến nhà thể chất hẻo lánh cách khá xa khu dạy học, đợi khi cô vào nhà vệ sinh, vài người ôm cây đợi thỏ mới vội vàng buộc chặt cửa từ bên ngoài, rồi nhanh như tên lửa rời khỏi hiện trường.

Sau khi "ngoài ý muốn" biết được việc này, Tô Trạm dùng thời gian ngắn nhất chạy đến đây, nhưng lúc ấy cửa vẫn mở toang, Tô Trạm còn cho rằng mình tới hơi sớm, ai ngờ y vừa bước vào đã bị một thùng nước lạnh dội xuống, sau đó dẫm phải một miếng bọt biển trượt ngã, tiếp đến điện không bật lên được, phát hiện cửa cũng bị khóa. Hai tên ngồi xổm mai phục đằng kia nhất định bị mù, không nhìn ra người tiến vào là y chứ không phải nữ chính ư... Quả thật muốn phát điên.

Tô Trạm cũng nghĩ lại, nguyên văn nam chính chỉ biết nhóm hoa si hãm hại tính kế nữ chính, đem cô nhốt lại ở trường học, nhưng cũng không biết địa điểm cụ thể, cho nên tìm hồi lâu mới phát hiện ra nữ chính. Nhưng Tô Trạm nắm rõ kịch bản, ngay từ đầu đã biết nữ chính ở trong này, cho nên y liền đi một mạch tới đây, lẽ nào vì y đến quá sớm, nên vừa vặn đổi vai với nữ chính?

Vì thế, ban đầu Tô Trạm tính chờ ở đây, chờ nữ chính bị lừa đến, kết quả đợi hơn nửa giờ vẫn không thấy chút động tĩnh nào, ngược lại y sắp bị đông thành khối băng hình người.

Cho nên do dự một hồi, lại tiếp tục do dự, Tô Trạm quyết định gọi một cú điện thoại cầu cứu Hạ Hầu Minh, cho dù mất mặt trước hắn, nhưng so với trang nhất ngày mai "Đích tôn tập đoàn số một thế giới – nam thần Tinh Dao bị đông chết ở nhà vệ sinh nữ" vẫn tốt hơn nhiều lắm.

Cho nên, lúc Phó Diệc Sâm vọt tới WC nữ của nhà thể chất không một bóng người, đập vào mắt chính là một Thẩm Thiên Dục như vậy. Một thân chật vật, từ đầu đến đuôi ướt như chuột lột, vẻ mặt... chết cũng không còn gì luyến tiếc.

Nhóm hoa si đủ tàn nhẫn, cắt đứt dây điện, cho nên bên trong tối tăm lạnh lẽo, hơn nữa sàn nhà đều là nước, có cả bọt xà phòng, là mùi hương của bột giặt. Khóe miệng Phó Diệc Sâm giật giật, hắn nhớ trong nguyên tác, nữ chính bị một thùng nước dội thẳng xuống đầu, sau đó sàn nhà toàn là bọt nước giặt quần áo, nữ chính lưu loát ngã một cái ê mông, đau đớn kia chỉ cần tưởng tượng một chút cũng sẽ không nhịn được thương cảm.

Cho nên nhìn dáng vẻ của Thẩm thiếu gia, hẳn là đã cảm nhận được tường tận triệt để. Đứng trước vẻ mặt không còn gì luyến tiếc của Thẩm thiếu gia, thật ra Phó Diệc Sâm có xúc động muốn cười, nhưng cũng không nén nổi cảm giác chột dạ. Nếu trước đó hắn không dẫn nữ chính đi, mấy thứ này đáng lẽ đại thiếu gia không phải hứng chịu, lại nói, hình như là lỗi của hắn thì phải.

"Khụ, Thiên..."

"Đừng nói." Phó Diệc Sâm vừa mới há miệng, Tô Trạm liền sống chết nhanh chóng ngăn lại. Mặt mũi đã mất hết rồi, y bây giờ chỉ muốn được yên tĩnh, vào lúc này bất luận là kẻ nào mở miệng cũng sẽ khiến y thêm buồn bực mà thôi, đã vậy đối diện còn là người kia.

Phó Diệc Sâm xấu hổ há miệng rồi lại khép, sau đó sờ sờ mũi, cũng không biết phải an ủi y như thế nào, chỉ đành lẳng lặng theo sau y.

Thẩm Thiên Dục chậm rãi mò mẫm từng bước hướng về phía cửa, nhưng Phó Diệc Sâm phát hiện ra, tư thế của Thẩm Thiên Dục có chút kỳ quái, hơn nữa nước giặt trên mặt sàn thật sự rất trơn, Thẩm Thiên Dục đi chưa được mấy bước lại trượt một cái.

Phó Diệc Sâm nhanh tay lẹ mắt xông lên một phen đỡ lấy, "Chậm một chút, sàn nhà trơn lắm."

Tô Trạm căn bản không lấy đâu ra dũng khí nhìn thẳng người bên cạnh, hít sâu một hơi, "Cám ơn, " sau đó rút cánh tay ra. Đã mất mặt đến mức này, ít nhất y vẫn muốn lưu lại chút tôn nghiêm cuối cùng, y muốn tự mình ra ngoài.

Nhưng mà, vừa cử động một chút, thân thể vốn cứng ngắc đã khó mà di chuyển, cộng thêm dưới sàn đầy những nước giặt, Tô Trạm không đi nổi hai bước lại lần nữa một lảo đảo trượt chân. Mắt thấy mông lại sắp tiếp đất, nội tâm Tô Trạm gần như tuyệt vọng.

May mắn Phó Diệc Sâm nhanh chóng đỡ được, sau đó cũng không hỏi ý kiến của y, dứt khoát nửa ôm nửa dìu đem người mang ra ngoài. Mà Thẩm đại thiếu gia, hiển nhiên cũng từ bỏ giãy dụa.

Thẳng đến hành lang khô ráo bên ngoài WC, Phó Diệc Sâm mới buông Thẩm Thiên Dục ra. Lúc này hành lang không một bóng người, trong không gian yên tĩnh phảng phất một tia lúng túng.

"Thiên Dục, cậu..." Phó Diệc Sâm cân nhắc câu từ diễn đạt, "Đã trễ như vậy, sao cậu lại ở chỗ này?" Đương nhiên, tuy rằng trong lòng đại khái đã đoán được, nhưng nhìn khuôn mặt tái mét của y, Phó Diệc Sâm quyết định giả ngu.

"Đừng hỏi." Tô Trạm từ đầu tới đuôi không có mặt mũi nào đem tầm mắt dừng trên người Phó Diệc Sâm, chỉ cắn răng nói ra hai chữ.

Cảm giác được, Thẩm Thiên Dục vẫn luôn kiêu ngạo không ai sánh bằng giờ phút này xấu hổ đến cùng cực, vì thế Phó Diệc Sâm càng thêm chột dạ.

Đúng lúc này, đột nhiên một trận gió lạnh thổi qua, Tô Trạm không nhịn được rùng mình một cái, sau đó sắc mặt càng thêm u ám, dưới đáy lòng yên lặng đem đoàn hoa si kia hỏi thăm một lượt.

Phó Diệc Sâm giật mình, nhanh chóng cởi áo khoác của mình ra, "Cởi quần áo ướt ra đi."

Không nghĩ tới, Thẩm Thiên Dục đầu tiên là cứng đờ, rồi rất nhanh trả lời, "Không cần, cám ơn." Sau đó nhấc chân bước đi.

Phó Diệc Sâm bước nhanh đuổi theo, mạnh mẽ khoác áo lên người y, "Khụ ~ đừng cứng đầu, thân thể quan trọng hơn."

Tô Trạm vừa nghe lời này, quả thật hận không thể tìm một cái khe nứt nhảy xuống, nhưng lúc người kia từ phía sau tự tay khoác áo cho y, giống như muốn ôm lấy y vậy, một cỗ ấm áp nháy mắt lan tràn toàn thân. Khó mà giải thích, Tô Trạm cũng không cự tuyệt nữa.

Hai người một đường không nói chuyện, từ nhà thể chất đi tới cổng lớn trường học, Tô Trạm đi trước chịu đựng rét lạnh trong cơ thể cùng với đau đớn ở nơi khó nói nào đó, Phó Diệc Sâm nhìn trời theo sát phía sau.

Nhưng hiển nhiên, bọn họ đã đánh giá thấp khả năng của tác giả Mary Sue não tàn khi cất công tạo cơ hội để nam nữ chính ở bên nhau.

Mười rưỡi tối, cổng lớn trường học khóa kín, bảo vệ cũng đã tan tầm, hơn nữa, không có cửa phụ, vây quanh bốn phía đều là tường cao rào chắn, không có cách nào ra được, bế tắc đến vậy là cùng!

Một khắc kia, gió lạnh quét qua, trái tim Tô Trạm tan nát.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top