Có muốn xem hậu quả do cô gây ra không?
Nhưng vừa mở sách ra, Bảo Khang đã giật mình tự nhủ. Ủa, tại sao mình phải nghe lời cô ta nhỉ? Mình là đại ca oai phong lẫm liệt cơ mà? Thật mất mặt!
Trong lòng Bảo Khang bùng lên ngọn lửa chống đối. Vừa định quay sang nạt Mộc Lan một tiếng để lấy lại uy phong thì bỗng nhiên cảm giác mềm mại đánh úp vào khuỷu tay cậu. Bảo Khang len lén đưa mắt nhìn, tức thì não cậu nổ tung, máu lập tức dồn lên mặt và... một nơi nào đó.
Chẳng biết từ lúc nào, bộ ngực căng mềm của Mộc Lan đã áp sát vào cánh tay cậu, mà khuỷu tay cậu lại đang nằm ở giữa khe ngực sâu hun hút của cô... Điều đáng chết nhất là, Mộc Lan lại ngồi không yên như đang điều chỉnh tư thế xem sách, khiến cho khuỷu tay cậu không ngừng di động lên lên xuống xuống giữa khe ngực cô ấy.
Toàn thân Bảo Khang cứng đờ không dám nhúc nhích, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực. Cậu cố gắng chịu đựng mà chẳng dám nói gì vì sợ cô cho rằng mình là kẻ biến thái. Nhưng chỉ một lát sau, cảm giác đau nhức từ hạ thân truyền tới, cậu khẽ liếc mắt nhìn xuống. Đũng quần cậu lúc này đã vồng lên như một cái lều dã ngoại ngoài trời.
Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt! Sao cậu lại nổi lên phản ứng với con nhỏ Sadako được chứ, lại còn ngay giữa lớp? Nhưng mà... con bé này sao đột nhiên lại trở nên hấp dẫn như vậy?
Từ cánh tay vẫn không ngừng truyền đến cảm giác cọ xát đầy mềm mại khiến Bảo Khang không thể không liên tưởng tới cảnh bộ ngực cúp F đó đang di động lên xuống giữa hai chân mình...
Không chịu được nữa, Bảo Khang vụt đứng dậy.
"Thầy cho em đi vệ sinh một lát." Nói xong, không chờ thầy Toán kịp đồng ý, Bảo Khang đã lao vụt ra khỏi cửa sau của lớp.
Chuyện Bảo Khang kiếm cớ cúp học xảy ra thường xuyên như cơm bữa nên các thầy cô cũng chẳng buồn la mắng. Dù sao người ta tốt nghiệp xong cũng về điều hành công ty trong nhà, tương lai thế nào cũng xán lạn hơn đám giáo viên bọn họ.
Yên La khẽ nhếch môi cười, mắt dõi theo bóng dáng chạy như ma đuổi của Bảo Khang. Lều căng to như vậy hẳn là phải vào nhà vệ sinh thật rồi. Trêu chọc cậu nhóc này vui thật đấy.
[Hoàn thành nhiệm vụ kích thích số 1, ban thưởng: lập tức làm lành vết thương nơi cổ tay.]
Yên La giơ cánh tay trái lên quan sát. Đúng là vết thương đã lành hẳn, cô có thể cảm giác được. Sau này không cần phải thả ống tay áo xuống nữa rồi.
[Giỏi lắm Yên La, cô suýt tí nữa đã làm đối tượng bắn ra giữa lớp. Có muốn xem hậu quả do mình gây ra không?]
"Ừm, cũng được." Yên La thầm nghĩ.
Quyển sách Đại số nằm trên bàn đột nhiên biến thành màn hình full HD truyền hình trực tiếp cảnh tượng trong buồng vệ sinh nam. Yên La đương nhiên biết loại công nghệ này nên thản nhiên ngồi xem, vì người ngoài nhìn vào sẽ chỉ thấy cô đang chăm chú xem sách mà thôi.
Trong màn hình, Bảo Khang vội vàng đóng cửa buồng vệ sinh rồi nhanh chóng tuột quần xuống, ngồi lên nắp bồn cầu. Chiếc quần lót vừa kéo xuống, cây côn thịt lập tức bung ra như lò xo, dựng thẳng lên trời.
Chậc chậc, đúng là thanh niên sung sức. Yên La vừa chống cằm "xem phim" vừa liếm môi.
Bảo Khang cầm lấy cây côn thịt của mình, trên đỉnh đầu nó lúc này đã hơi ươn ướt một chất lỏng màu trắng đục, cậu bắt đầu di động bàn tay, mắt khẽ nhắm hờ, trong đầu lại liên tưởng đến gương mặt xinh đẹp của cô bạn cùng bàn và cặp ngực bốc lửa, tưởng tượng cô bạn đang dùng tay ép chặt hai quả ngực ấy vào cây côn thịt của mình, chà xát lên xuống, khi hai quả ngực chạm đến đáy cây côn thịt thì cô lại há miệng ra ngậm lấy đầu côn...
Chừng mười phút sau, Bảo Khang rốt cuộc không kềm được, rên lên một tiếng "ưm", từ đầu cây côn thịt bắn ra một dòng chất lỏng màu trắng sữa, toàn bộ văng lên cánh cửa buồng vệ sinh rồi từ từ chảy xuống, nhỏ từng giọt tí tách xuống sàn.
Yên La khẽ cười rồi ấn nút tắt ở góc trên bên phải màn hình. Quyển sách lại trở về chức năng ban đầu là mang kiến thức trong sáng đến cho học sinh.
Đúng như cô dự đoán, cả giờ học môn Toán Bảo Khang cũng không trở về lớp.
Yên La ngáp ngắn ngáp dài suốt hai tiết Toán. Đến giờ ra chơi, khi xem thời khoá biểu và thấy hai tiết học tiếp theo là môn Văn thì cô quyết định bùng học. Cô không có ý định giữ vững thành tích học tập của Mộc Lan đâu!
Nơi đầu tiên Yên La đến sau khi rời khỏi phòng học là căn tin trường. Từ lâu cô đã rất tò mò đối với thức ăn của người Địa Cầu. Nghe nói tuy có nhiều độc tố trong đó nhưng hương vị thì ngon miễn bàn.
Yên La lấy tiền tiêu vặt trong ví ra mua nào là bánh tráng, mì Hảo Hảo, snack khoai tây chiên và một ly trà sữa khổng lồ, sau đó thủng thỉnh ngồi ăn, mặc cho ánh mắt nóng rực của đám con trai xung quanh không ngừng soi mói vòng một và vòng hai của cô rồi châu đầu bàn tán.
Chưa đến mười phút sau, tin tức nữ sinh được mệnh danh "Sadako lớp 12A3" biến thành mỹ nữ chỉ trong một ngày cuối tuần đã lan ra khắp trường. Đoạn clip Yên La ngồi ăn vặt được tung đầy lên diễn đàn trường và trở thành chủ đề hot nhất.
Hết giờ ra chơi, đám nam sinh tiếc nuối tản khỏi căn tin trở về lớp học, trong sân trường và căn tin đều trở nên vắng lặng.
Khi ăn đến mức cảm thấy mình sắp nôn ra, Yên La mới dừng lại. Cô bắt đầu thong thả đi dạo theo trí nhớ trong đầu của Mộc Lan.
Trường cấp ba Thời Châu là trường có tiếng trong thành phố vì cơ sở vật chất rất tốt và chất lượng giảng dạy cũng không kém các trường chuyên khác. Do học sinh ở đây đa số là con nhà có tiền nên trường được đầu tư rất nhiều.
Khi Yên La bước vào thư viện trường, bên trong chỉ có lác đác vài học sinh đang yên tĩnh đọc sách.
Rất hợp ý cô nha.
Yên La tìm cho mình một góc khuất giữa hai hàng giá sách về lịch sử rồi ngồi bệt xuống đất, tựa người vào tường đánh một giấc. Ăn no thì phải ngủ kỹ, cô đang đi nghỉ dưỡng ở Địa Cầu mà.
Gần một tiếng sau, Yên La bị đánh thức bởi tiếng đàn ông nói chuyện khe khẽ gần đó. Cô nhíu mày dụi mắt, toan đứng lên thì chợt nghe giọng người đàn ông đó trầm hẳn.
"Điều luật số hai của Phan Gia là không viện cớ cho thất bại."
". . ."
"Chúng ta không phải là hội từ thiện."
". . ."
"Cho nó hai ngày. Hoặc thâu tóm được quán bar đó hoặc gặp 'tai nạn bất ngờ'."
Nói đến đây, người đàn ông cúp máy.
Bộ não lười biếng của Yên La bắt đầu lục tìm trong ký ức Mộc Lan. Phan Gia là tập đoàn bất động sản lớn nhất nước này, văn phòng của nó có mặt ở khắp các tỉnh thành trên cả nước, tai tiếng rất nhiều nhưng đều như đá ném xuống sông mất tăm mất tích.
Không ngờ trong thư viện này lại có người của Phan Gia?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top