Chương 1: Tân Nhân của Hậu Cung
Lâm Nguyệt ngồi lặng trong vườn hoa đào, ánh mắt mơ màng nhìn lên bầu trời đêm rải rác những vì sao lấp lánh. Nàng đã ở đây được hai ngày rồi, nhưng vẫn chưa thể chấp nhận sự thật rằng mình đã chết—hoặc ít nhất là đã rời khỏi thế giới cũ.
Chỉ mới sáng hôm ấy, nàng còn là một cố vấn bình thường ở Trung Quốc, tan làm xong còn hí hửng đạp chiếc xe đạp mới mua để đi mua một ly trà sữa matcha yêu thích. Vậy mà, chưa kịp tận hưởng hương vị mát lạnh của trà sữa, một chiếc xe chở hàng mất lái từ đâu lao tới. Nàng chỉ kịp nghe một tiếng rầm lớn, rồi tất cả tối sầm.
Đến khi tỉnh lại, nàng đã thấy mình ở một nơi xa lạ, trong thân thể một cung nữ vô danh giữa hoàng cung.
"Thân tiến trong hậu cung."
Lời tuyên bố lạnh lùng của hệ thống vẫn còn văng vẳng bên tai, như thể đang nhắc nhở nàng về sứ mệnh éo le này.
Lâm Nguyệt: "..."
Nàng chẳng biết phải nói gì, chỉ có thể câm nín trước số phận trớ trêu.
Cảm giác hoang mang ban đầu đã dần nguôi ngoai, nhưng điều khiến nàng bực mình hơn cả chính là hệ thống đáng ghét cứ bám lấy nàng không buông.
“Ting! Ký chủ nhớ hoàn thành nhiệm vụ được giao.”
Lâm Nguyệt nhếch môi, thầm trả lời trong đầu: "Biết rồi, đợi có cơ hội thì ta sẽ hoàn thành, được chưa?"
Hệ thống không đáp lại, tựa như đã đạt được mục đích của mình nên lặng im.
Lâm Nguyệt ngồi thừ người hồi lâu, gió đêm se lạnh thổi qua khiến nàng khẽ rùng mình. Nàng biết mình không thể cứ ngồi đây mãi, nên chậm rãi đứng dậy, lặng lẽ quay về phòng ngủ của cung nữ trong vườn hoa.
Dù sao, nàng bây giờ cũng chỉ là một cung nữ nhỏ bé, tốt nhất vẫn nên tuân theo quy tắc của hậu cung, ít nhất là cho đến khi nàng có đủ năng lực xoay chuyển tình thế.
Vừa về tới phòng, nàng nhẹ nhàng đẩy cửa, cẩn thận không đánh thức những cung nữ khác đang say giấc. Trong ánh đèn leo lắt, nàng chậm rãi đi đến góc phòng, nơi có một chiếc giường trống dành cho nàng.
Không tiếng động, nàng ngả lưng xuống, kéo nhẹ chiếc chăn mỏng đắp lên người.
Cảm giác ấm áp từ chăn khiến nàng cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút, nhưng tâm trí vẫn chưa thể hoàn toàn thả lỏng. Trong đầu nàng bây giờ chỉ có một suy nghĩ duy nhất—làm sao để sống sót và hoàn thành nhiệm vụ hệ thống giao.
Dù không cam tâm, nhưng nàng hiểu rõ, nếu muốn trở về thế giới cũ, nàng bắt buộc phải bước chân vào trò chơi cung đấu đầy hiểm nguy này.
Hít một hơi thật sâu, nàng nhắm mắt lại.
Trước mắt nàng là bóng tối, nhưng phía sau bóng tối ấy, lại là một tá nhiệm vụ trờ nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top