Chap 1: Khởi Đầu Của Cuộc Hành Trình: Xe Buýt Bí Ẩn

Bạch Dực tỉnh dậy trong một không gian tối mờ, cảm giác đầu óc như quay cuồng. Anh mở mắt ra, nhìn thấy mình đang ngồi trên một chiếc xe buýt cũ kỹ. Không gian xung quanh đầy mùi gỗ cũ và sắt rỉ, những ánh sáng vàng vọt từ những bóng đèn trên trần xe chiếu xuống, chỉ đủ để anh thấy rõ khuôn mặt của những hành khách xung quanh mình. Mọi người đều im lặng, không ai lên tiếng, chỉ có tiếng bánh xe quay đều đều và những tiếng thở hắt ra từ những người ngồi cạnh.

Bạch Dực không nhớ mình đã lên chiếc xe buýt này từ khi nào, cũng không hiểu vì sao mình lại ở đây. Anh nhìn quanh một lượt, nhận thấy khoảng hai mươi người khác, tất cả đều không có vẻ gì là hoảng loạn. Họ dường như đã quen với việc này, nhưng đối với anh, đây là lần đầu tiên.

"Chào mừng người chơi đến với Xe Buýt Sinh Tồn. Các bạn sẽ phải hoàn thành các phó bản để sống sót. Đừng chết, nếu không bạn sẽ bị xóa sổ hoàn toàn."

Giọng nói lạnh lẽo vang lên trong đầu Bạch Dực, làm anh giật mình. Anh lẩm bẩm trong miệng, cố gắng hiểu thông điệp đó. Người chơi? Phó bản? Đây là cái gì? Anh bắt đầu thấy sự bất an lan tỏa trong cơ thể, nhưng không biết phải làm gì.

Một vài người xung quanh anh bắt đầu tỏ ra căng thẳng, nhưng vẫn không ai nói gì. Cả chiếc xe như bỗng chốc chìm vào sự im lặng đáng sợ. Bạch Dực cảm thấy cái lạnh trong không khí dần trở nên rõ rệt. Anh không còn cách nào khác ngoài việc chờ đợi, dù cho những gì vừa xảy ra không giống với bất cứ điều gì anh từng gặp.

"Điểm đến đầu tiên đã được xác định. Xe buýt sẽ đến phó bản đầu tiên trong 10 phút. Hãy chuẩn bị tinh thần."

Ngay khi thông báo này vang lên, những hành khách trên xe bắt đầu có động thái. Một số người đứng dậy, chuẩn bị tinh thần. Một vài người còn lẩm bẩm những lời bất an, nhưng đa số vẫn giữ im lặng. Bạch Dực ngồi yên, nhưng tâm trí anh đang chạy đua với hàng trăm câu hỏi. Phó bản là gì? Liệu anh có thể sống sót?

Lúc này, anh nhìn sang phía bên kia xe, nơi có một cô bé nhỏ nhắn đang ngồi. Cô bé có vẻ là người mù bẩm sinh, nhưng Bạch Dực nhận thấy cô bé không giống những người khác. Cô bé không hề tỏ ra lo lắng hay hoảng sợ. Ngược lại, cô bé vẫn ngồi một cách bình tĩnh, đôi tai như đang lắng nghe mọi âm thanh xung quanh, dù không thể nhìn thấy.

Bạch Dực thấy có chút tò mò về cô bé. Cô bé không giống những người khác, cũng không có vẻ gì là sợ hãi hay hoang mang trước những gì vừa xảy ra. Nhưng khi ánh mắt của cô bé vô tình gặp anh, có vẻ cô bé cảm nhận được nên cô bé lập tức quay đi, khuôn mặt đầy sự nghi ngờ và cảnh giác.

Cô bé không nói gì, chỉ giữ im lặng, nhưng Bạch Dực có thể cảm nhận được sự bất an trong cô bé. Anh hiểu cảm giác đó, cảm giác không biết rõ về thế giới xung quanh, và cảm giác bất lực khi phải đối mặt với những thứ quá lớn lao và không thể hiểu hết.

Một lúc sau, cô bé từ từ quay lại, ánh mắt vẫn dè chừng nhưng cũng chứa đựng sự tò mò.

"Anh có biết chuyện gì đang xảy ra không?"

Giọng cô bé nhỏ nhẹ, nhưng lại rất rõ ràng. Bạch Dực nhìn vào mắt cô, thở dài, không biết phải trả lời thế nào. Anh không biết gì cả, tất cả những gì anh biết là anh đã bị cuốn vào một trò chơi sinh tử, và không có cách nào thoát ra ngoài.

"Tôi không biết." Anh trả lời ngắn gọn, cảm thấy lạ lẫm với sự nghi ngờ trong mắt cô bé. Nhưng anh không thể trách cô bé, vì bản thân anh cũng chẳng thể tin tưởng bất cứ ai ngay lúc này.

Cô bé vẫn không rời mắt khỏi anh. Dù là một cô bé mù, nhưng vẻ mặt cô bé cho thấy sự cảnh giác, như thể cô đã từng trải qua đủ nhiều để không dễ dàng tin tưởng người khác.

"Anh có vẻ không giống mấy người này." Cô bé nói, không phải là một lời khen, mà như một sự quan sát thẳng thắn. "Anh tên gì? Em tên Giai Kỳ"
"Anh tên Bạch Dực" Bạch Dực từ tốn trả lời cô bé. Giai Kỳ im lặng một lúc lại lên tiếng: "Anh sẽ làm gì?"

Bạch Dực im lặng, không trả lời ngay. Anh nhìn về phía trước, nơi ánh sáng từ hệ thống đang sáng lên, thông báo rằng họ sẽ đến điểm đến đầu tiên trong vài phút nữa. Một sự hồi hộp, lo lắng, xen lẫn với sự bối rối tràn ngập trong lòng anh. Anh không thể nói gì thêm với Giai Kỳ. Không ai có thể biết trước điều gì sẽ xảy ra.

Khi Bạch Dực và Giai Kỳ vẫn tiếp tục quan sát nhau, chiếc xe buýt bất ngờ dừng lại với một tiếng rít bánh đầy mạnh mẽ. Cánh cửa xe mở ra và một luồng không khí lạnh buốt tràn vào, kéo theo những tiếng thở dài từ những hành khách xung quanh. Trong không gian im lặng ấy, một vài người không còn kiên nhẫn được nữa.

Một người đàn ông đứng lên, gương mặt đầy tức giận. Anh ta có vẻ ngoài cơ bắp, tóc ngắn, mặc một chiếc áo khoác thể thao cũ, đôi mắt lóe lên sự bất mãn. "Mày có thể im lặng được không?" anh ta hét lên, chỉ vào màn hình hệ thống đang phát thông báo. "Chẳng ai hiểu cái quái gì đang xảy ra ở đây cả! Tại sao chúng ta lại bị mắc kẹt trong cái trò chơi điên rồ này?"

Một cô gái ngồi gần đó, tóc dài, mặc đồ thể thao rẻ tiền, nhìn chằm chằm vào anh ta, hếch mũi. "Cái đồ ngu ngốc! Mày nghĩ chúng ta có thể làm gì ngoài việc làm theo lệnh của hệ thống à?" Cô ta cười nhạo. "Có lẽ mày chỉ muốn đấm đá rồi chết ngay lập tức cho xong phải không?"

Người đàn ông nghiến răng, rõ ràng không ưa cô gái kia. Một giây sau, anh ta rút một thanh dao ngắn từ trong túi, nhìn cô với ánh mắt thách thức. "Im miệng đi, đồ đàn bà!"

Lập tức, không khí trong xe trở nên căng thẳng, khiến cho một số người chơi khác không khỏi lo sợ. Giai Kỳ giật mình, cô bé lùi ra sau và trông có vẻ lo lắng, nhưng vẫn không lên tiếng. Bạch Dực không hề tỏ ra ngạc nhiên, chỉ bình tĩnh quan sát tình hình.

"Câm miệng lại!" Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau.

Cả chiếc xe buýt chợt im bặt. Một chàng trai khác bước ra từ một góc tối, mặc bộ đồ đen đơn giản, mắt lạnh lùng nhìn về phía người đàn ông cầm dao. Mái tóc đen của anh ta hơi dài, che khuất phần trán, nhưng đôi mắt sắc bén và lạnh lùng khiến tất cả phải chú ý. Người đó đã ngồi lặng lẽ từ lúc bắt đầu cuộc hành trình.

"Nếu không muốn chết ngay bây giờ, thì ngậm mồm lại." chàng trai  nói, giọng khàn khàn, nhưng từng chữ đều đầy uy quyền. Anh không cần phải ra tay, chỉ một ánh mắt là đủ khiến người đàn ông kia buông dao xuống.

Mọi người xung quanh đều im lặng, không dám nói thêm một lời nào. Bạch Dực không tham gia vào cuộc cãi vã này, nhưng sự xuất hiện của anh ta đã khiến không khí trở nên im lặng, căng thẳng.

"Cái trò này đang làm gì thế?" Người đàn ông ban nãy vẫn không kìm nén được sự bất mãn. "Chúng ta không thể làm gì sao? Tại sao lại có những điều kiện chết người như vậy?"

"Đừng phí thời gian." một chàng trai khác lên, là một người có vẻ khá kiên nhẫn nhưng vẫn không thiếu quyết đoán, lên tiếng. Cô nhìn người đàn ông với ánh mắt thấu suốt, như thể nhìn thấu những nghi ngờ của anh ta. "Chúng ta chẳng có lựa chọn nào khác ngoài việc làm theo, phải không?"

Bạch Dực nhận thấy rằng không phải ai cũng có thể giữ bình tĩnh như anh. Những người có vẻ đã quen với hoàn cảnh này, nhưng người đàn ông kia rõ ràng là một người nóng nảy, thiếu suy nghĩ, không hiểu được sự nghiêm trọng của tình huống. Anh ta là mẫu người dễ bị ảnh hưởng bởi cảm xúc và có thể gây nguy hiểm cho chính mình nếu không kiềm chế được.

"Mọi người... nếu như còn ai muốn làm loạn thì tốt nhất nên ngậm miệng lại," Bạch Dực lên tiếng, giọng không quá lớn nhưng đủ để mọi người chú ý. Anh không muốn tình hình leo thang thêm nữa. "Tốt nhất là chúng ta nên chờ đợi và quan sát."

Cô gái trước đó, người đã chế nhạo người đàn ông nóng nảy, chỉ cười một cách mỉa mai, nhưng không nói gì thêm. Giai Kỳ cũng không nói gì, chỉ quay lại nhìn Bạch Dực, vẻ mặt nghi ngờ. Có lẽ, cô bé bắt đầu có chút niềm tin vào anh, nhưng vẫn giữ khoảng cách.

Trong lúc những người khác đang rối loạn, Bạch Dực bắt đầu nhận thấy sự khác biệt rõ rệt giữa các kiểu người trong xe. Có những người điềm tĩnh, sẵn sàng đối mặt với tình huống khó khăn; nhưng cũng có những người như người đàn ông nóng nảy kia, không thể giữ bình tĩnh khi không hiểu rõ mọi thứ. Họ dễ dàng nổi giận, dễ dàng mất kiểm soát khi cảm thấy không an toàn.

Những người như thế sẽ gây khó khăn không chỉ cho chính bản thân mà còn cho những người xung quanh, đặc biệt là khi họ phải đối mặt với những thử thách thực sự trong phó bản. Điều này càng khiến Bạch Dực nhận ra rằng trong thế giới này, sự bình tĩnh và khả năng suy nghĩ trước khi hành động là yếu tố quan trọng để tồn tại.

Cả chiếc xe buýt chìm trong sự im lặng, mỗi người đều có suy nghĩ riêng về những gì sẽ xảy ra tiếp theo, nhưng tất cả đều biết rằng một điều duy nhất là họ phải sống sót, bằng mọi giá.

Cả không gian trong xe buýt im lặng sau lời nói của Bạch Dực. Những ánh mắt tò mò đổ dồn về phía anh, nhưng không ai dám cãi lại. Họ đều cảm nhận được một sự uy nghiêm trong lời nói của anh, như thể không một ai có thể làm ngơ trước sự lạnh lùng ấy.

Chàng trai nhìn có hoạt bát, người vẫn im lặng từ nãy, nghiêng đầu nhìn về phía Bạch Dực. Đôi mắt anh không giấu được sự ngạc nhiên, nhưng rất nhanh chóng anh thu lại ánh nhìn, quay ra quan sát những người còn lại. Chàng trai không nói gì, chỉ tiếp tục dùng ánh mắt sắc bén của mình để phân tích tình huống, vẻ mặt nghiêm túc như muốn tìm ra cách giải quyết tốt nhất. Đối với anh, những tình huống thế này chẳng có gì là mới mẻ, chỉ là một thử thách nữa mà anh phải vượt qua mà thôi.

Chàng trai bỗng lên tiếng, giọng anh nhẹ nhàng nhưng đầy kiên quyết, không phải để phản bác người đàn ông nóng nảy mà là để nhắc nhở mọi người về sự quan trọng của việc giữ bình tĩnh. "Chúng ta đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng điều quan trọng là không thể để mình rối loạn."

Những lời của cậu ấy khiến không khí trở nên nghiêm túc hơn. Những người còn lại trong xe im lặng, dường như họ bắt đầu nhận ra rằng trong thế giới này, những cảm xúc hỗn loạn chỉ càng khiến họ dễ dàng trở thành mục tiêu của nguy hiểm.

Giai Kỳ, cô bé ngồi cạnh Bạch Dực, không ngừng liếc nhìn xung quanh. Cô bé chưa hoàn toàn tin tưởng vào anh, nhưng một phần trong lòng lại có cảm giác bất an khi thấy những người khác cãi vã và không biết phải làm gì tiếp theo. Cô bé im lặng, chỉ nhẹ nhàng sờ vào chiếc dây chuyền nhỏ đeo trên cổ, dường như tìm kiếm một chút an ủi trong những giây phút căng thẳng này.

Bạch Dực quan sát tất cả, không chút gợn sóng trong ánh mắt. Anh nhận ra rằng tình hình này sẽ còn tiếp diễn, những người nóng nảy sẽ luôn có mặt trong những cuộc hành trình như thế này, họ sẽ làm mọi thứ trở nên rối ren nếu không có sự kiểm soát. Nhưng anh cũng biết, sự im lặng và kiên nhẫn sẽ là chìa khóa để vượt qua được thử thách này.

Màn hình hệ thống bỗng sáng lên một lần nữa, đánh dấu sự khởi đầu của một giai đoạn mới.

[Hệ thống thông báo: Đến điểm phó bản đầu tiên. Chuẩn bị bước vào thử thách. Người chơi sẽ phải hoàn thành nhiệm vụ trong thời gian quy định. Chú ý: Mỗi sự thay đổi trong phó bản sẽ ảnh hưởng đến tính mạng của các người chơi. Cẩn thận!]

"Đã đến lúc." cậu ta nói, ánh mắt anh trở nên sắc bén hơn, như thể đã sẵn sàng bước vào một thử thách mới. Cậu không còn chút do dự nào, mọi thứ đã rõ ràng hơn.

Mọi người bắt đầu đứng dậy, chuẩn bị bước vào phó bản đầu tiên. Nhưng trước khi có ai đó thực sự di chuyển, một người đàn ông khác, có vẻ là một người mới, đứng lên và nói lớn: "Đợi đã! Chúng ta phải làm gì? Đi đâu?"

Anh ta hoảng loạn nhìn xung quanh, đôi mắt đầy lo lắng và bối rối. "Cái quái gì đang xảy ra ở đây vậy? Ai trong các người biết gì về cái trò này? Hệ thống này là gì?!"

Chàng trai mặc đồ đen, người đứng yên từ nãy giờ, bất ngờ tiến về phía người đàn ông hoảng loạn đó. Anh chậm rãi tiến lại gần, không hề vội vã, nhưng từng bước đi đều chứa đựng một sự quyết đoán mạnh mẽ. Đến khi cách người đàn ông kia chỉ vài bước, anh ta ngừng lại và nhìn thẳng vào mắt hắn.

"Nghe đây." Anh ta nói, giọng anh lạnh lùng và sắc bén như một lưỡi dao. "Chúng ta không có thời gian để giải thích cho từng người. Nếu mày muốn sống sót, thì câm mồm và làm theo hệ thống. Tất cả những gì chúng ta cần làm là giữ im lặng và thực hiện nhiệm vụ của mình."

Ánh mắt người đàn ông đó chùng xuống, cuối cùng hắn cũng không dám nói thêm gì nữa. Anh ta quay lại, không quan tâm đến phản ứng của hắn, ánh mắt tiếp tục hướng về phía phó bản đang chờ đợi.

Một giây sau, chiếc xe buýt dừng hẳn, cánh cửa tự động mở ra, hé lộ một không gian tối tăm và đầy mơ hồ bên ngoài. Không ai biết điều gì đang chờ đợi họ ở phía trước, nhưng rõ ràng, không ai có thể quay lại. Những người chơi bước xuống xe, mắt nhìn chăm chú vào khu vực phía trước, và Bạch Dực, như thường lệ, là người đi đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top