Chương 415: Hồ Khinh Tuyết

Hoàng Minh bước ra khỏi phủ đệ bế quan. Hắn lắc hông nghe rắc rắc hai cái liền, thở ra một hơi dài. Trời se se lạnh khiến hơi thở của hắn tạo thành một làn hơi màu trắng mờ mờ.
- Năm mới a!
Hoàng Minh mỉm cười ngước mắt lên nhìn trời lẩm bẩm. Hắn bế quan đã ba tháng tròn trĩnh, tính trước vào ngày hôm nay sẽ phá quan mà ra. Thời gian ba tháng Hoàng Minh tiến triển cực tốc, không chỉ về các loại phương diện nghề nghiệp phụ trợ như luyện đan, luyện khí, trận pháp mà thực lực của hắn lại càng tăng mạnh. Nhất là một tháng trước hai pokemon chủ lực của hắn chiến đấu trong phó bản hoàn toàn đột phá. Mười ngày trước hắn cũng đại chiến một trận cùng với Yêu thú thứ ba trong mười yêu thú chính là Hắc Mê Kinh Xà hoàn toàn đại thắng.
Bóng dáng Hoàng Minh xuất hiện tại cửa phòng, Hắc Lỗ cùng Lôi Ân lập tức vui sướng mà hô lên:
- Hoàng Minh!
- Hoàng huynh đệ!
Lập tức cả hai nhanh chóng lao đến mà ôm chầm lấy Hoàng Minh cười lớn. Thiện Bảo cũng vui vẻ mỉm cười bước ra. Hoàng Minh cười khổ nhìn hai tên này, vẻ nhiệt tình của bọn hắn thì Hoàng Minh lạ gì. Tất cả chắc cũng là vì rượu của hắn thôi a.
- Hoàng Minh, chúc mừng năm mới!
Thiện Bảo vui vẻ chúc mừng. Hoàng Minh gật đầu, đáp lại:
- Đa tạ, Chúc mừng năm mới Thiện Bảo huynh!
Bốn người nhanh chóng vào bên trong phòng, vui vẻ nói chuyện. Hoàng Minh bắt đầu nghe Lôi Ân kể lại những chuyện phát sinh trong ba tháng vừa rồi. Nhất là sự kiện buổi tối ngày hôm qua, Phúc Đặc gia tộc toàn bộ bị một thế lực kì lạ diệt sát không còn một người. Hoàng Minh nghe tới đây thì chỉ mỉm cười, ánh mắt có chút sáng lên vui vẻ. Hắn hoàn toàn biết đám người ra tay ấy là ai, cũng ngầm cảm thán một chút. Thiên tài đúng là thiên tài, dù là ở nơi đâu cũng vẫn là số một. Hoàng Minh cũng biết gia tộc hạng nhất nhất định có Hóa thần cường giả. Nếu Phúc Đặc gia tộc bị diệt, ắt hẳn tu vi của Tác Hi cũng đã vô cùng mạnh rồi. Điều này làm cho Hoàng Minh rất hài lòng, sau này Tác Hi sẽ là một quân bài mạnh mẽ phía sau lưng của hắn, đây là chuyện vui a.
- Tốt rồi, Hoàng Minh huynh đệ xuất quan rất kịp thời a, tối nay chúng ta sẽ đi Quế Hoa Lâu a!
Hắc Lỗ cười cười mà nói, hai mắt có chút rực sáng.
- Đúng thế, tối nay Hương Hương cô nương sẽ lên đài một lần trong năm đấy, chúng ta cũng không nên bỏ lỡ!
Lôi Ân cũng nhanh chóng hùa theo. Hoàng Minh ồ lên một tiếng, hắn thật không ngờ ba tháng trôi qua, hai tên ngáo đá này lại có chủ ý đến nữ nhân a!
Thiên Bảo mỉm cười, khuôn mặt anh tuấn tiêu sái mà nói:
- Hương Hương cô nương một năm chỉ xuất hiện đàn hát hai lần, đến cả ta cũng chỉ có thể miễn cưỡng mà thấy nàng thôi!
Hoàng Minh nghe cả ba người nói, vẻ mặt có chút hiếu kì. Hắn cũng đoán là vị Hương Hương cô nương này có lẽ là một mĩ nữ, hơn nữa chắc có tài nghệ không tầm thường. Thế nhưng mĩ nữ hắn thấy qua còn ít sao? Nghĩ vậy Hoàng Minh cũng không nói gì, tối nay coi như đi giải trí một buổi cho đỡ buồn chán đi.
Thời tiết se lạnh rất nhanh đã tối. Hôm nay trên mặt hồ Khinh Tuyết đã vô cùng nhộn nhịp cùng huyên náo. Hồ Khinh Tuyết đích xác là chốn ăn chơi về đêm của vô số phú hào cùng các khách làng chơi. Nếu muốn biết trên Vĩnh Tiên đại lục, nơi nào là nơi tiêu xài linh thạch khủng bố nhất, người ta chỉ có thể nghĩ ngay đến một địa điểm. Chính là Hồ Khinh Tuyết.
Đêm nay chính là mùng một, đáng ra lúc này người ta nên ở nhà, sum vầy với gia đình. Thế nhưng hồ Khinh Tuyết đêm nay lại đón một lượng khách nhân cực kì khủng bố. Vốn dĩ đã đông người nay lại càng đông hơn. Người người đến nơi này chỉ vì một mĩ nữ đêm nay sẽ xuất hiện tại đây đàn hát.
Hoàng Minh lúc này theo chân Thiện Bảo, Hắc Lỗ cùng Lôi Ân đứng trên bờ hồ Khinh Tuyết. Hồ Khinh Tuyết diện tích cực lớn, cách Lục Sa Thành mấy trăm dặm về phía đông. Lúc này Hoàng Minh chỉ cảm thấy không khí náo nhiệt như ngày hội. Trên mặt hồ có vô số thuyền lớn. Trên mạn thuyền có không ít các nữ tử có nhan sắc đang vẫy gọi chào đón nhiệt tình. Các thuyền lớn này thiết kế đều từ ba tầng lầu trở xuống, Hoàng Minh nhìn ngó một chút thì phát hiện ở giữa hồ lại có một thuyền lớn có đến sáu tầng lầu. Trên mạn thuyền có vẽ một chữ Trần thật lớn màu vàng, vô cùng bắt mắt.
- Hoàng Minh à, hiện tại chúng ta cùng tiến vào a, địa điểm tối nay chính là con thuyền kia!
Lôi Ân vui vẻ mà nói. Rất nhanh đã có một thuyền nhỏ cập bến, bốn người nhẹ nhàng lên thuyền. Phu thuyền nhanh chóng đẩy mái chèo hướng về giữa hồ mà tới. Hoàng Minh nhận ra tại nơi này, người ta đều là phải di chuyển bằng thuyền nhỏ để tiến vào hồ, không hề có một tu sĩ nào dám phi hành mà tiến vào.
- Đang nghĩ tại sao phải đi vào bằng thuyền nhỏ đúng không?
Thiện Bảo nhìn Hoàng Minh thì mỉm cười vui vẻ mà hỏi. Hoàng Minh chỉ gật đầu, chờ Thiện Bảo giải thích.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top