Chương 38

“Thật sự rất… Cảm ơn ngươi!”


Dạ Nhược Ly cố gắng nghẹn ra một câu cảm ơn từ trong cổ họng, thật ra là hận không thể dùng một chưởng đánh bay hệ thống quân! Hệ thống quân, có ai cười trên nỗi đau của người khác rõ ràng như ngươi không?!

Thẻ Biết Trước trong tay Dạ Nhược Ly dần mờ đi, nhưng hình ảnh trên bảng thông báo trước mặt còn đang tiếp tục.

Cũng may số lượng đám người áo đen không nhiều, tuy người nào người nấy là cao thủ nhưng hộ vệ bên cạnh Hoàng Thượng cũng không phải để trang trí, kẻ tám lạng người nửa cân, nay không ai làm gì được ai.



Thương Ca Văn chém giết vài gã áo đen rồi chậm rãi đến gần Thương Mạc Tuyết.

“Hoàng Thượng, nhìn có vẻ đám người này là người bản địa Thương Quốc, vừa rồi thần chém lên ngực một gã phát hiện trên đó xăm hình đầu sói xám.” Thương Ca Văn chắp tay nói.

“Bọn chúng là người của  Lang Lam cổ quốc.” Thương Mạc Tuyết nghe Thương Ca Văn nói vậy liền hiểu ra.

Lang Lam cổ quốc là quốc gia thống trị mảnh đất này trăm năm trước, mà nay, Thương Quốc chiếm lĩnh khối thổ địa này, người của Lang Lam cổ quốc cũng gần như diệt vong, không ngờ… tới bây giờ còn có dư nghiệt của Lang Lam tồn tại!

Thương Mạc Tuyết cười lạnh một tiếng, bên giường cớ gì để người khác ngủ ngáy, những kẻ này một người cũng không thể giữ lại! Nếu thiên hạ này đã là của Thương Quốc hắn, thì để Thương Quốc tiếp tục trường tồn đi, về phần Lang Lam cổ quốc gì đấy, không phải sớm đã thành quá khứ đấy sao.

“Lấy đầu cầu Hoàng Đế!” Gã áo đen mắt bắn hung quang, không sợ chết, vòng vây ngày một nhỏ. Chính lúc này, một đội hộ vệ giáp đỏ đột nhiên xông ra từ trong núi, giây lát đã tụ tập xung quanh.

“Viện binh đến! Vực tinh thần lên! Bảo vệ Hoàng Thượng!” Đám thị vệ hoan hô một trận, kiếm trong tay vung ngày một nhanh, hòa với tiếng hô hào bên ngoài, gần như hình thành trong ngoài công kích.

Thủ lĩnh đám áo đen nhìn màu đỏ như lửa giống như phủ kín cả vùng núi, đồng tử co lại, thân mình lùi lại phía sau mấy bước, huýt sáo một tiếng làm khẩu lệnh, xoay người muốn bỏ chạy.

“Còn muốn chạy?!” Thương Ca Văn cử động, rút kiếm đuổi theo, hắn nhón mũi chân một cái đã lên cây, giao chiến với gã áo đen một trận, đám ám sát còn lại chạy trốn khắp nơi.

“Chúng thần đến chậm, xin Hoàng Thượng thứ tội.” Thủ lĩnh cẩm y vệ đội thi lễ.

“Không sao, không muộn.” Thương Mạc Tuyết nâng tay, lạnh lùng nói: “Bắt đám tặc tử này về quy án, một kẻ cũng không tha.”

“Vâng.”

Dạ Nhược Ly tuy từ đầu đến cuối được Thương Mạc Tuyết bảo vệ phía sau, nhưng có mấy lần kiếm lướt qua sát người, trong lòng căng thẳng không thôi. Lúc này thấy người bên ta đông như kiến mới thoáng thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ ngực.

[Tinh! Chú ý!]

Âm thanh cảnh báo của hệ thống quân chủ lại vang lên.

Dạ Nhược Ly nghi hoặc nhìn về phía bảng thông báo, thân mình nháy mắt cứng nhắc. Trên bảng thông báo đột nhiên xuất hiện một mũi tên màu vàng hừng hực phóng qua hồng y thị vệ chui thẳng vào ngực Thương Mạc Tuyết, máu tươi đột ngột vẩy khắp màn hình, mà chính lúc này, bảng thông báo đột nhiên biến mất!

Thẻ Biết Trước… Biết trước… Đây là cảnh sắp xảy ra…

Không được! Thương Mạc Tuyết không thể chết được!

Gần như ngay trong một giây suy nghĩ phản ứng lại, thân mình Dạ Nhược Ly liền nhào mạnh lên ngực Thương Mạc Tuyết, nàng mặc kệ nguyên lý đối chiếu xem mũi tên đến từ bên trái hay bên phải, chỉ cần biết mục tiêu cuối cùng của nó là ở ngực Thương Mạc Tuyết, thì cứ chắn chỗ này là được…

Không đúng… Vì sao nàng lại dùng thân mình tới chắn! Chuyện này không khoa học! — Đây là suy nghĩ cuối cùng của Dạ Nhược Ly trước khi hôn mê, nàng thật sự nên sửa lại, nếu nàng dùng sức lớn hơn một chút, đẩy ngã Thương Mạc Tuyết, nàng sẽ không trúng tên!

Thương Mạc Tuyết bị Dạ Nhược Ly xông tới hơi lảo đảo, hắn lặng lẽ trợn mắt, tưởng mèo con lại nghịch ngợm, cho tới khi ngay sau đó cảm thấy lòng bàn tay chợt lạnh, chất lỏng dinh dính đầy tay.

Thiếu nữ hắn ôm trong lòng… sau lưng đã ẩm ướt.

Một mùi máu tươi trong veo tản ra, Thương Mạc Tuyết nâng thân mình đang trượt xuống trong lòng, nháy mắt không có phản ứng gì.

“Ngươi nói cho trẫm, Dạ Lương Nghi… Nàng… làm sao vậy?” Thương Mạc Tuyết giật giật môi, cổ họng khàn khàn, trong mắt toát ra vẻ không thể tin.

Quân sĩ hồng y ở bên trợn tròn mắt nhìn bên này, đột nhiên đỏ vành mắt, cung phi không tiếc tính mạng chắn tên cho Hoàng Thượng, chỉ sợ đã yêu thảm Hoàng Thượng rồi… Môi hắn run run nói: “Vị nương nương này… trúng… trúng tên.”

Một câu sau hắn chưa nói, cũng không muốn nói.

Bằng kinh nghiệm của hắn xem ra, mũi tên nhanh thế này, chỉ sợ…

“Ra roi thúc ngựa cho trẫm! Bắt Cao Thái Y tới đây!”

Nghe được một tiếng gầm lên của Thương Mạc Tuyết, quân sĩ hồng y này vội vàng xoay người lên ngựa, chạy về xa xa.

Thương Mạc Tuyết ngồi xuống ôm tiểu mỹ nhân vào trong lòng. Sắc mặt nàng trắng bệch không một chút máu, mũi tên màu vàng phía sau cũng đã bị máu nhuộm đỏ tươi, Thương Mạc Tuyết khẽ hôn gương mặt vẫn mềm mại của nàng: “ Dạ Lương Nghi, trẫm lệnh cho nàng tỉnh lại, chỉ cần nàng tỉnh lại, trẫm sẽ cho nàng…” Nói tới đây, hắn đột nhiên nghẹn lời.

Vẻ mặt hắn hoảng hốt, bỗng phát hiện —

Từ đầu đến cuối, Dạ Lương Nghi chưa từng cầu xin gì từ hắn.

Thương Mạc Tuyết cẩn thận ôm Dạ Lương Nghi vào lòng, rút thanh nhuyễn kiếm đen kịt tùy thân nhanh chóng chặt đứt mũi tên màu vàng. Lúc này, chuôi bảo kiếm chém vàng đoạn ngọc này của hắn… chỉ sợ chỉ có tác dụng như vậy mới khiến hắn an lòng.

“Hoàng Thượng, đã bắt toàn bộ tặc tử.”

Thương Ca Văn hai tay xách một gã áo đen tới, gã này trán đổ mồ hôi hột, rõ ràng bị ngược đãi nào đó, lại không hề rên một tiếng, “Đây là kẻ bắn lén.” Hắn hơi dừng một chút, nhìn thoáng qua nữ nhân sắc mặt tái nhợt trong lòng Thương Mạc Tuyết, lực tay không khỏi lớn hơn vài phần, gã áo đen thét lớn một tiếng, bị đè quỳ “phịch” xuống đất.

Ánh mắt lạnh thấu xương của Thương Mạc Tuyết bắn về phía người này, ôm Dạ Nhược Ly trước ngực, đứng lên, “Trông coi bọn chúng cho trẫm, trẫm muốn đem những đau đớn bọn chúng mang đến cho nữ nhân của trẫm, vạn lần, đáp trả!”

Nữ nhân của trẫm… Nét mặt Thương Ca Văn hơi biến đổi.

“Vâng.” Thương Ca Văn nhận lấy một sợ dây từ thị vệ bên cạnh, buộc chặt cổ tay của gã áo đen, lại tháo khớp cằm hắn xuống trong nháy mắt, từ trong lấy ra một túi độc.

Dạ Lương Nghi trúng lên, không chịu nổi cưỡi ngựa xóc nảy, Thương Mạc Tuyết ôm nàng bước nhanh trên đường về, con ngựa màu đỏ rám nắng cũng bối rối đi theo phía sau.



Cao Thái Y cẩn thận xem mạch cho người trong xe ngựa, vuốt râu trầm ngâm, biểu cảm trên mặt có chút trầm trọng, khiến người ta nhìn mà trong lòng cũng căng thẳng theo.

“Thương thế của Dạ Lương Nghi, thế nào?”

Thương Mạc Tuyết nhăn mày thật chặt, trong lòng ngày càng bất an, dẫn đầu phá vỡ không khí im lặng.

Cao Thái Y thu tay về, sắc mặt khó coi, hành lễ rồi nói: “Hoàng Thượng, lão thần vô năng, Dạ Lương Nghi trúng tên tuy từ sau lưng đâm vào nhưng lại thương tới tâm mạch, lão thần chỉ sợ hết đường xoay chuyển.”

Hết-đường-xoay-chuyển!

Bốn chữ này như bàn ủi đặt trong lòng Thương Mạc Tuyết, khiến hắn rất lâu không thể hô hấp, hắn nắm chặt tay Dạ Nhược Ly, lần đầu tiên trong lòng dâng lên loại cảm giác bất lực cùng sợ hãi. Một nữ nhân xuất sắc như vậy, sao có thể cứ thế không còn?! Hắn không tin!

Thương Mạc Tuyết siết chặt nắm tay, nhắm mắt nói: “Khởi giá, hồi cung. Trẫm không tin, nàng sẽ không có chuyện gì. Trẫm-không-tin!” Hắn nhấn mạnh từng chữ.

Cao Thái Y thầm thở dài một hơi, dù là hồi cung cũng không ai có thể cứu Dạ Lương Nghi trở về, loại thương thế đả thương tâm mạch này căn bản khó có thể trị liệu.

An Đức Hoà khom người thả mành xe ngựa xuống, khi đi ra mới phát hiện lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi. Hôm nay Hoàng Thượng hoàn toàn bạo phát rồi, châm cái liền cháy, lần này Dạ Lương nghi gặp chuyện không may, nếu vết thương khỏi hẳn thì không sao, nếu vết thương không khỏi được, chỉ sợ với tính tình của Hoàng Thượng… An Đức Hoà toàn thân run lên, không nghĩ nhiều nữa, vội vàng đi vài bước tới phía trước dặn dò công việc.

Cửa kính xe ngựa mở rộng, ánh sáng chiếu vào, dừng trên gương mặt tái nhợt của Dạ Nhược Ly, một bàn tay to lớn chậm rãi mơn trớn từ trán đến chóp mũi nàng, cánh môi, rồi sau đó ấn một nụ hôn lên dung nhan xinh đẹp tiều tụy này.

“Trẫm sẽ không để nàng có chuyện gì hết.”

-*-*-

Hoàng Đế hồi cung trước, chúng thần ở khu vực săn bắn đều không hiểu ra sao, có người thậm chí còn cầm con mồi máu chảy đầm đìa tới tranh công, vì sao đột nhiên lại không thấy Hoàng Thượng?

An Đức Hoà chắp hai tay phía trước, đặt lên chuôi phất trần, thản nhiên nói: “Chuyện này nô tài không biết, Hoàng Thượng tự có suy nghĩ của Hoàng Thượng, các vị đại thần nếu không có chuyện gì nô tài xin phép hồi cung phục mệnh, bên cạnh Hoàng Thượng còn cần nô tài chăm sóc kìa.” Ý tại ngôn ngoại là bên Hoàng Thượn còn có việc, bản công công không có nhiều thời gian nghe các người dong dài.

Vài vị đại thần nhìn nhau, An Đức Hoà nhìn bọn họ một cái rồi xoay người muốn đi.

“An công công dừng bước…”

Nghe như là giọng nói của Dục Uyển Nghi… An Đức Hoà bất đắc dĩ quay lại nói: “Uyển Nghi nương nương gọi nô tài có chuyện gì?”

“Hoàng Thượng hồi cung trước, tỷ muội chúng ta nên làm sao bây giờ?” Dục Uyển Nghi mím môi cũng bất đắc dĩ, thủ tục hồi cung phức tạp, vốn tưởng đi theo Hoàng Thượng hồi cung sẽ không sao, nhưng hiện giờ Hoàng Thượng đi trước rồi, tỷ muội các nàng chẳng phải bị bỏ ngoài cung?

An Đức Hoà thở dài một tiếng, xem dáng vẻ căng thẳng vội vàng của Hoàng Thượng chỉ sợ đã quên còn mấy cung phi ở đây, nay trong lòng Hoàng Thượng hẳn chỉ nghĩ đến một mình Dạ Lương Nghi… Hắn nghĩ nghĩ rồi nói: “Hoàng Thượng hồi cung nhất định rất bận rộn, sợ là không có thời gian để ý đến mấy vị, các vị nương nương cùng nô tài hồi cung đi.”

“Đa tạ An công công.” Dục Uyển Nghi giờ mới khẽ cười một tiếng, vội vàng dặn dò vài vị cung phi khác.

An Đức Hoà xoay mặt nhìn về phía hoàng cung xa xa, trong lòng thở dài một tiếng, hy vọng ông trời phù hộ, đừng thực sự ứng cái miệng quạ đen của Cao Thái Y… Hết đường xoay chuyển.

+ "

-------oOo-------

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #nhilac4