Chương 43: Dối trá, đều là dối trá

Chương 43: Dối trá, đều là dối trá

"Nếu có thể lấy ra, sẽ cho hai người xem. Ngài cho rằng ta nguyện ý muốn ư! Hai chúng ta chỉ cần ngưng thần liền có thể cảm nhận trạng thái lẫn nhau trạng thái! Ta nếu có bạn gái, nóng người một chút hắn cũng có thể cảm giác được, nghĩ thôi đã thấy sợ! Lão nương, ngài đừng để ta xem mắt, hiện tại không có tâm tư đó đâu." Lam Ca bi thương nói ra.

Tương Vân than nhẹ một tiếng, ôm vai hắn "Nhi tử, tâm tình của ngươi ta hiểu. Nhưng có một số việc, quen rồi thì tốt. Nếu hắn tìm bạn gái, ngươi cũng cảm giác được còn gì? Chúng ta cũng đâu mất mát gì nha?"

Dự cảm bất thường trong lòng Lam Ca càng thêm mãnh liệt, bả vai bị Tương Vân nắm lấy muốn chạy cũng không được. Nương hắn là bát giai Phong nguyên tố Tài Quyết Giả, tu vi hiện tại của hắn muốn chạy thoát không dễ dàng.

"Nhi tử, ngươi yêu mụ mụ không?" Tương Vân ngẩng đầu vẻ ước ao nhìn Lam Ca.

Lam Tường đứng bên đã quay đầu đi chỗ khác, không đành lòng nhìn, bởi vì màn kịch này trình diễn không biết bao nhiêu lần.

Lam Ca khóe miệng co giật một chút "Nương, ngài đừng như vậy, cha còn không thèm nhìn."

Tương Vân nhìn chằm chằm vào hắn, vành mắt ửng đỏ, "Nhi tử, ngươi yêu mụ mụ sao?"

Lam Ca biết nàng đang diễn kịch nhưng vẫn cố gắng chống lại "Nương, ngài đừng diễn, ta hiểu. Ta không muốn xem mắt a!"

"Nhi tử, ngươi yêu mụ mụ sao?" Tương Vân trong mắt ngập nước, dáng vẻ sắp khóc.

"Ngài thắng. Ta yêu ngài, đương nhiên yêu ngài." Lam Ca dở khóc dở cười đáp lại, chính mình không dám để nương rơi lệ. Lúc đó khéo lão cha bênh nương tính kế hắn.

"Bẹp." Tương Vân nhón chân hôn một cái trên má nhi tử, mắt nước vừa rồi biến mất không còn một mảnh, lúm đồng tiền như hoa.

"Nhi tử ngoan của ta, ngươi yêu mụ mụ, phải nghe lời nương a. Mấy ngày nữa, nương an bài cho ngươi xem mắt nha, đến lúc đó ngươi ngoan ngoãn chọn cô nương xinh đẹp nhất, ở chung nửa năm nếu cô nương có hài tử, chúng ta liền nắm trọn luôn nha nha."

Lam Ca thống khổ nhìn cha hắn, Lam Tường né ánh mắt bộ dáng thương mà không giúp được gì.

"Quyết định như vậy đi, ta đi an bài luôn. Nhi tử ngoan khiến tâm tình thật tốt." Tương Vân lúc này mới buông Lam Ca ra, cười hì hì đi ra ngoài, lúc đi tới cửa đột nhiên quay lại, hung hăng nhìn Lam Tường tựa hồ nói, ngươi mà dám thả hắn đi nữa, ngươi chết chắc.

Sau khi nương đã đi xa, Lam Ca mặt khổ cực nhìn phụ thân, "Lão cha, ngươi sao thấy chết không cứu a? Tình phụ tử đâu a? Bằng hữu đâu a?"

Lam Tường giang tay ra, "Ta đâu có biện pháp nào? Ngươi biết không lần trước thả ngươi đi tam vực thi đấu, mẹ ngươi để ta ngủ trong thư phòng trọn vẹn một tháng."

Lam Ca khinh thường nói: "Thôi đi, do ngài sợ vợ. Mấy đời quốc vương tam thê tứ thiếp, có bản lĩnh ngài cũng tìm tiểu lão bà a!"

Lam Tường đột nhiên cười, "Ha, ngươi lớn tiếng chút, tốt nhất để nương ngươi nghe thấy. Ta không cam đoan, sau khi nàng nghe được lời này của ngươi sẽ có phản ứng gì."

Lam Ca kinh hồn rùng mình một cái "Đâu? Ta đâu nói gì? Ta không hề nói gì a! Được rồi cha, để chuyện xem mắt sang một bên, ta có chính sự muốn nói. Ngài nhất định phải ủng hộ, ta dự định xây một ngôi nhà mang tên là Hy Vọng. Lần trước tiếp xúc với gia hỏa Pháp Vực Trí Tuệ thành Pháp Hoa, ta đã thấy hắn làm. Lam Vực chúng ta nhất định cũng có, chuyện này đặc biệt có ý nghĩa, cứu trợ một đứa bé giống như cho hài tử một cơ hội sống thêm một lần vậy."

Lam Tường nhẹ gật đầu, không chút do dự nói: "Cái này có thể."

"Vậy cha có thể mở rộng, tại mỗi một tòa Nguyên Tố Thành có một ngôi nhà không?"

"Việc này cần nghiên cứu với các quần thần. Như vậy đi, ta sẽ lấy một chút vốn tích lũy trong nhà ra cho con, đầu tiên tại Lôi Thành chúng ta thử nghiệm, ta sẽ triệu tập quần thần thương nghị, cân nhắc mở rộng trên cả nước."

"Vâng, quyết định vậy đi. Ta tìm nhân thủ trước, sau đó điều tra Lôi Thành có bao nhiêu hài tử cần trợ giúp, sẽ hồi báo cho ngài cần bao nhiêu tiền."

Nói về chính sự, hai cha con đều thu vẻ vui đùa lúc trước.

"Ừm, có mấy điều ngươi phải chú ý ..." Lam Tường chỉ điểm nhi tử vài câu, nhi tử biết quan tâm đến dân sinh rồi đây tuyệt đối là một hảo sự a.

Tương lai Lam Ca chắc không hứng thú quốc vương rồi, thực lực bản thân cùng thông minh tài trí, chí ít tiếp nhận Lôi Thành thành chủ hẳn không vấn đề.

"Lão cha, chuyện xem mắt kia thật sự không còn biện pháp khác sao?" Nói xong chính sự, Lam Ca mặt đắng chát nhìn phụ thân.

Lam Tường không chút do dự "Ta không có cách, ngươi đành nghe nương ngươi a. Thực sự không được, ngươi cũng nên kết giao nhiều hơn, tung lưới thả thính, tranh thủ bồi dưỡng nha, thế nào cũng có một cái thích hợp với ngươi. Ngươi xem, ta cùng nương ngươi không phải cũng ân ái nhiều năm sao? Có bạn gái, rất tốt."

Lam Ca minh bạch, lần này đúng là không tránh khỏi.

"Đúng rồi, ngươi cùng Pháp Hoa có thể triệu hoán nhau, có cơ hội dẫn hắn tới chơi, cho chúng ta nhìn một chút. Đứa nhỏ này tính cách trầm ổn lại thiện lương, nếu như các ngươi luôn phải giữ quan hệ với Vô Song Châu, nó là một bằng hữu có thể đem phía sau lưng cho con dựa vào."

Lam Ca tức giận: "Có gì mà phó thác chứ, gia hỏa muốn chém sau lưng con, chính hắn cũng phải gánh chịu một nửa. Được rồi, có cơ hội con sẽ gọi hắn tới."

Rời khỏi thư phòng phụ thân, Lam Ca có chút khó chịu, không thoải mái bởi vì quan hệ với Pháp Hoa tìm bạn gái có chỗ cố kỵ, cũng khó chịu bị mẫu thân tính toán ép hắn phải xem mắt. Lam Ca không phải không thích xem mắt, nhưng bị ép buộc có chút nghịch phản.

Xem ra, cần phải cố gắng trở nên cường đại mới được. Nếu mình có tu vi như Thương Thần ca chẳng ai dám ép buộc hắn.

Hắn nhớ kỹ trước kia từng nghe phụ thân nói qua, tương lai Bắc Nguyệt Thương Thần có thể sẽ trở thành quốc vương tiếp theo hoặc là kế nhiệm Đại trưởng lão.

Về đến phòng, Lam Ca hai mắt nhắm lại, ngâm xướng "Vô Song hữu đối, đồng sinh bản mệnh."

Phù văn xuất hiện, đưa tay chạm. Sau một khắc, quang mang lóe, Pháp Hoa toàn thân áo trắng xuất hiện trước mặt hắn.

"Đây là nhà ngươi?" Pháp Hoa nhìn quanh một chút, phòng Lam Ca không tính đặc biệt xa hoa nhưng là vương cung, nóc phòng cao, kết cấu chủ yếu từ gỗ, rường cột chạm trổ, phong cách cổ xưa mà phong nhã. Trên tường treo bức họa mây đen dày đặc ngàn vạn lôi đình, bên dưới cuồn cuộn biển cả, một người đứng chắp tay, tắm rửa ở trong sấm sét, biển cả.

"Đúng a! Ta vừa trở về.".

"Tu luyện không?" Pháp Hoa hỏi.

Lam Ca nhẹ gật đầu "Đúng ý ta. Dù sao trong mười hai tiếng, ngươi vẫn truyền tống về được. Đêm nay cùng ta tu luyện. Về sau chúng ta tùy thời đều đến đối phương đi. Trước 30 tuổi trước đó, nhất định phải đột phá cửu giai."

Nghe hắn nói dõng dạc, Pháp Hoa không khỏi ghé mắt, bình thường tu luyện gia hỏa này không có tích cực như vậy.

"Nhìn ta làm gì? Tới đi." Vừa nói, Lam Ca cởi giày, người nhẹ nhàng lên giường.

Khi bốn chưởng đụng vào nhau, cảm giác quen thuộc xuất hiện lần nữa, nguyên lực cùng thánh lực tuần hoàn, giữa hai người một vòng xoáy được tạo thành giống như hấp thu tinh hoa thiên địa.

Một đêm không có chuyện gì xảy ra, sáng sớm kết thúc lúc tu luyện, thần thanh khí sảng, tu vi có tiến bộ, so tốc độ tu luyện một mình nhanh hơn nhiều.

"Ta trở về." Pháp Hoa xuống giường, nói với Lam Ca.

"Còn thời gian mà, có muốn ta dẫn ngươi đi chơi không? A, đúng, ngươi khoan đi, ta mua cho bọn nhỏ chút đồ, ngươi cầm vòng tay trữ vật của ta mang về." Vừa nói, hắn nhanh như gió xông ra ngoài.

Pháp Hoa đành ngồi xuống ghế dựa chờ Lam Ca trở về liền đi. Đúng lúc này, bên ngoài một người đến.

"Tiểu Ca."

Người tới là Tương Vân, sau khi nàng bước vào nhìn thấy Pháp Hoa không nhịn được sững sờ.

"Ngươi là ai?" Tương Vân một mặt hiếu kỳ.

"Xin chào, ta là Pháp Hoa là ... bằng hữu của Lam Ca." Pháp Hoa do dự một chút mới nói quan hệ cùng Lam Ca.

"Ngươi chính là Pháp Hoa à!" Tương Vân bừng tỉnh đại ngộ.

"Vâng. Ngài là ...?"

Tương Vân cười híp mắt "Ta là nương của Tiểu Ca, ngươi tới lúc nào thế?"

Pháp Hoa khom mình hành lễ, "Bá mẫu ngài khỏe chứ, ta tới từ đêm qua cùng Lam Ca tu luyện." Trước mặt trưởng bối, Pháp Hoa lập tức trở nên cung cung kính kính.

Tương Vân cười nói: "Không cần khách khí, Tiểu Ca đâu? Hắn đi đâu rồi?"

Pháp Hoa thành thật trả lời.

"Đứa nhỏ này ngoan quá, thành thành thật thật, so tiểu tử thúi kia hơn nhiều." Tương Vân nhìn Pháp Hoa từ trên xuống dưới.

Pháp Hoa dáng người so với Lam Ca không sai biệt lắm, không xinh đẹp như Lam Ca, nhưng mày kiếm mi mục, mũi thẳng, tướng mạo đường đường, trầm ổn cùng nho nhã. Khí chất Pháp Vực khác biệt hoàn toàn Lam Vực, đối với Tương Vân có chút mới lạ.

"Hai đứa triệu hoán có thể mang theo người không? Nếu được mang a di đi Pháp Vực chơi đùa với!".

Pháp Hoa sửng sốt một chút, đối với phương thức nói chuyện của nàng hắn có chút không thích ứng, "Bá mẫu, cái này chỉ sợ không được."

Tương Vân một mặt tiếc nuối "Vậy à! Đành thôi vậy."

Đúng lúc này, Lam Ca trở về "Nương, sao ngài lại tới đây?".

Tương Vân cười híp mắt "Ta đến báo tin vui cho con đó?"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top