Chương 32: Đại kết cục




Kim Lăng vừa dẫn người tìm đến liền thấy một thảm cảnh mà sau này cậu vĩnh viễn không thể quên.
Trời đã hừng đông. Những tia sáng đầu tiên chiếu rọi lên giáo phục vốn trắng tựa tuyết của Lam Hi Thần giờ đã nhuộm đỏ màu máu. Gương mặt điệt lệ tiều tuỵ, hốc hác.
Cách y không xa là một thân thể không phân hình dạng, đang toả hắc vụ.
-Trạch Vu Quân? Cữu cữu của con đâu? Y đi tìm người mà!
Kim Lăng nhìn không thấy Giang Trừng, trong lòng liền mang một dự cảm không lành.
Lam Hi Thần ngồi trên nền đất lạnh lẽo, nhìn hai bàn tay đầy máu của chính mình, khoé môi kéo lên nụ cười tự giễu.
-Người cười cái gì?
Kim Lăng chạy đến túm lấy cổ áo y. Đêm qua Lam Hi Thần vừa đi khỏi, Giang Trừng liền tỉnh lại, không màng thân thể chưa hồi phục, vết thương chưa kín miệng vẫn đang chảy máu đuổi theo y. Kim Lăng muốn can ngăn lại bị định thân phù giữ lại. Đến khi cậu được tìm thấy thì cữu cữu đã rời đi hơn nửa canh giờ. Bây giờ lại không thấy hắn đâu.
Lam Hi Thần khẽ chớp đôi mắt nổi đầy tơ máu, từng câu từng chữ lạnh lẽo nhả ra:
-Chết rồi...
-Cái gì?
Kim Lăng bàng hoàng buông y ra, đồng tử mở to như muốn vỡ, cậu vô lực ngã về phía sau, được Lam Tư Truy ôm vào lòng.
Lam Hi Thần toàn thân đau nhức, dùng tư thế thất thố bò đến bên bờ vực. Y nhoài nửa người vào không trung, nhìn xuống đáy vực xa xăm chìm trong hắc vụ.
Kim Lăng nghe được tin động trời, phẫn nộ vùng khỏi Tư Truy cũng đang ngỡ ngàng. Cậu lần nữa túm lấy cổ áo Lam Hi Thần, lên giọng chất vấn y:
-Người nói đi, cữu cữu của con đâu?
-...
Y mím môi im lặng, lại giống như không còn sức lực để nói.
Kim Lăng thực sự tức giận cùng đau đớn, gào lên:
-Người giả câm, giả điếc cái gì? Trả lại cữu cữu cho con! Là ai nói sẽ bảo vệ hắn, là ai nói sẽ yêu thương hắn, hả? Người nói đi! Người có giỏi thì nói đi!
Lam Tư Truy vội ôm lấy Kim Lăng, không để cậu lửa giận công tâm mà làm tổn hại Lam Hi Thần. Cậu xoay mặt, gục vào vai Tư Truy, tiếng nấc nghẹn ngào vang lên. Lam Cảnh Nghi cùng các môn sinh Vân Mộng đứng đằng xa chỉ biết cúi đầu tiếc nuối.
Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ nhận được tin báo liền cấp tốc đến nơi, chứng kiến cảnh tượng hãi hùng liền có chút rùng mình.
-Lam Đại ca?
Ngụy Vô Tiện nhìn Lam Hi Thần như cái xác không hồn nửa nằm nữa ngồi trên mặt đất mà không tin nổi đó là Trạch Vu Quân tiên khí phiêu dật, phong quang vô hạn trong mắt mọi người.
Lam Vong Cơ cũng lộ ra vẻ bàng hoàng, cặp mắt lưu ly lạnh lùng tối đi. Y đến chỗ Lam Hi Thần, đỡ đối phương đứng dậy, liền phát hiện cả người y không có thương tích lại nhuộm một thân máu thịt, liền đưa mắt dò hỏi:
-Của Vãn Ngâm.



Lúc Mị Ỷ kết thúc chiêu thức thứ hai, Lam Hi Thần đã khó mà đứng vững. Nếu ả dồn lực đánh chiêu cuối, có cho thêm y ba đầu sáu tay cũng không chống đỡ nổi.
Đúng lúc này, đột nhiên gương mặt ma mị của ả nhăn nhó, cau có, dường như đang trải qua thống khổ cùng đau đớn cực độ.
Ả không rõ tại sao toàn bộ ma lực bị thứ gì đó nuốt sạch, bên trong cơ thể như bị ngàn mũi dao sắc nhọn mổ xẻ. Ả chưa từng trải qua giờ phút nào đau đớn như lúc này.

Trong đầu ả vang lên một âm thanh trong trẻo:
"Ngươi cho rằng chính mình nắm trong tay tất cả, nhưng ta lại nắm trong tay yếu điểm của ngươi. Muốn tăng tu vi sao? Thảo dược quý hiếm đều bị ta tráo sạch. Muốn hại người ta yêu thích, ngươi nằm mơ!"
Ả nghiến răng đem ba chữ Dạ Linh Đàm nguyền rủa đến trăm ngàn lần. Một tiểu nha đầu ngu muội lại dám ám toán ả.
Vậy thì hai tên Tông chủ đoạn tụ chết tiết kia, đừng mong được yên ổn.
Giang Trừng nhìn thấu tâm can của Mị Ỷ. Hắn biết thứ đau đớn mà ả đang gánh chịu. Sau khi Dạ Linh Đàm mất, hắn có tranh thủ đến phòng nàng thu dọn qua, mang thảo dược nàng đang trồng giao cho Ngụy Vô Tiện mang về Vân Thâm Bất Tri Xứ. Trong lúc dọn dẹp, hắn tìm thấy một phong thư bên ngoài đề mấy chữ : gửi Giang ca ca.

"Ca ca, khi ca đọc bức thư này thì có lẽ ta cũng chẳng thể gọi ca một tiếng nữa rồi.
Đây là ta nhân lúc thần trí tỉnh táo viết ra mấy lời gửi gắm cùng tạ lỗi. Là ta vô dụng không thể chẩn ra thai nhi là người hay hồ yêu chuyển kiếp.
Là ta ngu ngốc không đề phòng bị Mị Ỷ bắt đi.
Là ta ương ngạnh nghi ngờ Lâm Tinh.
Ta cho rằng chính mình đã trưởng thành nhưng vẫn chỉ là một nha đầu ngốc.
Ca ca, mong ca có thể tha thứ cho muội muội hồ đồ, thay muội sống thật tốt...
Trước khi ra đi, ta cuối cùng cũng làm được một việc có ích. Thảo dược mà ta chế thành có công dụng giúp Mị Ỷ tăng tu vi. Nhưng ta đã lén tráo các thảo dược quý hiếm bằng độc dược, khi ả sử dụng ma lực quá nhiều, độc tố sẽ phát tác, phong bế toàn bộ ma lực. Nếu cương quyết giải phóng nhất định sẽ chết. Mong ca có thể lợi dụng điểm này mà giành về hạnh phúc cho mình.
Muội muội yêu ca ca.

Dạ."

Giang Trừng khẽ chớp mắt, không cho phép bản thân rơi lệ. Hắn nhìn về phía Mị Ỷ đang bị dày vò đến chật vật:
-Ma Quân, ta đã cho ngươi con đường rộng thênh thang để đi, ngươi lại cố chấp đi cầu độc mộc.
Hắn giọng điệu hiếm có không mang chút mỉa mai, chỉ mang sự tiếc nuối đơn thuần. Hắn hiểu cảm giác không thể sử dụng linh lực. Hắn bất giác đưa tay lên ấn nhẹ vùng ngực, năm đó, chính mắt nhìn thấy kim đan của mình bị Hoá Đan Thủ lấy ra, phá huỷ, hắn là bất lực cùng đau đớn.
Nhưng Mị Ỷ lúc này lại cho rằng Giang Trừng là người đứng sau hãm hại ả, sai Dạ Linh Đàm tráo thuốc, tất cả vì hắn muốn thay Lam Hi Thần báo thù, thay những người bị ả giết báo thù.
-Ahhhhhhhhhhhh!
Mị Ỷ cưỡng chế phá vỡ xiềng xích phong ấn ma lực của mình. Cả cơ thể ả bị từng luồng khói đen xuyên qua, sau cùng vỡ tung thành một thể hỗn độn.
Giang Trừng thập phần ngạc nhiên, Lam Hi Thần đầu óc quay cuồng, cũng ngạc nhiên không kém.
Nhanh như chớp, Mị Ỷ dùng toàn bộ sức mạnh hồng hoang tấn công về phía hai người, nếu ả phải chết cũng phải đưa Giang Trừng hoặc Lam Hi Thần đi cùng.
Đúng như ả dự đoán, Lam Hi Thần dù thân tàn ma dại, như đèn cạn dầu trước gió vẫn gạt Giang Trừng sang một bên, cầm chặt Sóc Nguyệt ứng chiến. Nhưng ả không ngờ được, một thân ảnh lao đến ôm ngang thân thể hỗn độn của ả.
Phập.
Tiếng mũi kiếm sắc nhọn đâm xuyên qua cơ thể, máu tươi bắn lên bạch y như tuyết.
Lam Hi Thần mở to mắt nhìn chính mình đã đâm Sóc Nguyệt xuyên qua cơ thể Giang Trừng.
-Dùng Tam Độc!
Giang Trừng cắn răng nhịn đau đưa Tam Độc cho y. Lam Hi Thần run rẩy nhận lấy, y hiểu ý của hắn, nhưng y không muốn làm. Thân thể vốn yếu ớt sau khi sinh của hắn, bị Sóc Nguyệt lạnh lẽo cắm qua, giờ nếu nhận thêm Tam Độc... Y thực sự không có can đảm nghĩ đến.
-Mau...
Phập!
Một tiếng nữa vang lên.
Thân thể Mị Ỷ từ từ ngã xuống.
Giang Trừng cũng lảo đảo ngã theo. Lam Hi Thần vội đỡ lấy hắn, nhưng y cũng chẳng còn sức lực mà chống đỡ. Hai người lăn thành một đoàn.
Giang Trừng nằm sấp trên người y. Máu từ vết thương trên bụng thấm vào y phục y một mùi tanh tưởi.
Y gắt gao ôm lấy hắn, vòng tay giúp hắn điểm huyệt cầm máu.
-Vãn Ngâm, sao lúc đó ngươi lại lao ra?
Y vẫn chưa qua cơn kinh hoàng, giọng nói khản đặc, sợ hãi. Giang Trừng chống tay giam y trong ngực, cúi đầu hôn xuống.
Y thấy hắn khẽ run rẩy.
Thực chất hắn cũng rất sợ. Lúc đó Mị Ỷ ra chiêu, hắn biết Lam Hi Thần không thể chống đỡ, liền không chút suy tính đem thân thể thay y lãnh trọn mọi đau đớn. Tiếp đó lại nhận hai mũi kiếm đâm xuyên qua thân thể tàn tạ.
Hắn hổn hển buông y ra, cố gắng nở một nụ cười.
-Lam Hi Thần, ta yêu ngươi. Không chỉ đời này, kiếp này mà cả đời sau, kiếp sau, mãi mãi đều yêu ngươi. Vì thế, ngươi phải sống thật tốt, mau chóng dưỡng thương tăng tu vi, còn nữa phải trông chừng Kim Lăng, giúp nó chuyện ở Kim Lân Đài, nhớ chăm sóc Tiên Tử và Hi Hi, phải vẽ xong bộ tranh Tứ bình của chúng ta...
-Ngươi...ngươi đang nói gì vậy?
Lam Hi Thần nghe những lời dặn dò của đối phương mà trong lòng rơi lộp nộp từng mảnh.
Giang Trừng vươn tay ôm lấy gương mặt Lam Hi Thần, lần nữa cường thế bá đạo hôn xuống.
Lam Hi Thần trong lòng mang biết bao ngờ vực, hàm răng vô thức cắn chặt. Hắn liền mạnh mẽ bóp lấy xương hàm y, xâm nhập khoang miệng y, cố gắng cảm nhận chút gần gũi cuối cùng.
Phía sau, Mị Ỷ trước khi tịch diệt, đã từ từ nhào dậy, dùng hận ý cả đời tiến về phía hai người bọn họ. Ả vươn tay kéo Giang Trừng dậy đem hắn quăng xuống bờ vực cheo leo.
Lam Hi Thần lần nữa bị kinh động, vươn người ra muốn kéo lấy đối phương nhưng không kịp.
Giang Trừng rơi xuống, vẫn mỉm cười nhìn y, bình thản giống như hắn đã biết trước tất cả.
Thân thể hắn nhanh chóng vỡ vụn thành ngàn mảnh trước ánh mắt ngỡ ngàng của Lam Hi Thần.
Mị Ỷ đứng bên mép vực, nhìn xuống đến hả hê. Ả cười lớn:
-Hahaha... Hự!
Lam Hi Thần lao đến, dùng chính đôi tay mình siết cổ ả.
Không còn một Trạch Vu Quân băng thanh ngọc khiết, tiên khí phiêu dật, phong thần tuấn lãng, chỉ còn một Lam Hoán toàn thân mang hận ý cùng sát niệm, ánh mắt lạnh lẽo như người đã chết.
Mị Ỷ vốn dĩ bị độc dược công tâm, nhanh chóng tắt thở.
Lam Hi Thần buông ả ra, thẫn thờ ngồi bệt trên nền đất lạnh lẽo.
Bây giờ y mới lấy lại ý thức...
Mị Ỷ chết rồi. Chính tay y giết chết.
Giang Trừng cũng chết rồi. Vẫn là y giết chết.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top