Chương 12. Trần Vương và Ngọc Linh (P1)

Phần 1: Sự thật chưa dứt

Tiếng rầm rì người nói chuyện, tiếng bước chân, tiếng phi cơ trên bầu trời... Mọi thứ thật ồn ã ở nơi này... Trần Thiên đang vội vã chạy vào nhà ga sân bay.

- Tiểu Mai... Em chờ anh lâu chưa... Tiểu Vương đâu rồi em? – Trần Thiên chạy lại phía tiểu Mai đang ngồi ở ghế chờ, rồi nhìn xung quanh

- Dạ... Anh Vương đi vệ sinh rồi ạ... Em cố gắng khuyên mãi thì anh ấy mới chịu đợi anh tới đó... - tiểu Mai nhìn Trần Thiên trả lời

- Ừ... Vậy em ổn chứ... Mọi thứ chuẩn bị xong rồi chứ...

- Dạ... Mọi thứ đều ổn ạ...

Khi đó ở bên ngoài, Ánh cũng đã đến, Nguyễn Huy cũng nhỏ Vi cũng đang chờ cô ở sảnh nhà Ga. Nhìn thấy họ, Ánh vội vã chạy tới gần với dáng vẻ rất khẩn trương.

- Hai người... Hai người chờ em lâu chưa... - Ánh vừa thở vừa nói

- Anh và Vi cũng mới đến thôi... Sao thế??? Có chuyện gì vậy em... Sao chúng ta lại tới sân bay... - Nguyễn Huy nhẹ nhàng hỏi han Ánh

- Ừ... Có chuyện gì mà kêu tao với anh Huy tới gấp vậy? Lại còn là sân bay... Tao không hiểu... Đừng nói với tao là mày đích thân qua Sing nhá!!! – nhỏ Vi tò mò

- Không... Không phải... Thật sự chuyện này rất gấp... Không nói qua điện thoại được nên em mới kêu 2 người tới đây – Ánh nhìn anh, rồi cố gắng bình tĩnh hơn trả lời

- Chuyện gì vậy? – cả hai đồng thanh hỏi Ánh

- Em đã xác thực được chuyện của Linh và Trần Vương rồi... Đúng... Chính xác Trần Vương của hiện tại chính là cậu ấy... Linh của chúng ta... - Ánh vừa nói vừa hồi hộp

- Hả??? Nhưng sao mày lại xác thực được... - Vi nhìn Ánh thắc mắc

- Chuyện là như thế này.... – Ánh kể lại cho anh và Vi nghe toàn bộ sự việc tại bãi bồi kia

Anh vừa nghe vừa ngẩn người ra, thật sự trong lòng anh vẫn chưa thể tin nổi là nó vẫn còn sống, và hơn nữa còn rất gần gũi với anh. Anh nhíu mày nhớ lại những lần anh gặp nó, đấy liệu có phải là trùng hợp, hay vốn dĩ anh với nó vẫn có duyên phận với nhau như ngày xưa mới quen vậy. Những gì đã xảy ra ở sân băng và chuyện của Ánh vừa kể làm trái tim anh nghẹn ngào trong lồng ngực, anh cảm thấy rất vui, rất hồi hộp. Ngay lúc này đây, anh chỉ muốn gặp nó ngay lập tức, để vội vã ôm nó cho thỏa nỗi nhớ, nỗi xót xa.

Đối với nhỏ Vi cũng vậy, trong lòng cô đang cảm thấy hết sức hưng phấn khi biết anh chàng đầy khả ái Trần Vương kia lại là nó, người bạn mà cô vô cùng quý mến. Trước kia, cô đã từng nghĩ nếu nó còn sống trên đời, thì chắc chắn nó và anh nhất định đang hạnh phúc lắm. Giờ đây, có lẽ ý nghĩ đó sẽ trở nên hiện thực rồi.

- Hai người sao thế? Sao ngẩn người ra vậy? Này... Giờ không phải lúc ngồi nghĩ ngợi đâu nhá... Cậu ấy sắp đi Singapore rồi đó... - Ánh vội vã xua tay ra trước mặt Vi và anh, đánh thức hai con người đang ngẩn người suy nghĩ

- Ừ nhỉ... Ánh... Tụi mình mau đi tìm sếp đi... - Vi nắm lấy tay Ánh hối hả nhìn ngó xung quanh

- Ừ... Hai em đi một hướng... Anh sẽ đi một hướng... Ai tìm được thì gọi nhé!!! Anh đi trước đây... - Anh cũng giật mình vội vã nhìn toàn cảnh nhà Ga rồi chạy đi về hướng khác

Ánh nhìn theo bóng anh, cô biết rằng trong lòng anh hẳn đang rất bối rối và hồi hộp. Có thể gặp lại người mình yêu sau khi bản thân đã tuyệt vọng 5 năm, điều này quả thật chả ai nghĩ tới. Một sự thật đầy bất ngờ sẽ làm mọi thứ trở nên đảo lộn hoàn toàn. Khẽ mỉm cười, cô cầu mong mình sẽ tìm được nó, và lần này cô sẽ làm người bạn của cô hạnh phúc.

"Đi thôi Ánh, bọn mình qua bên này..." nhỏ Vi vội vàng kéo Ánh đi vào phía trong để xem Departure.

Nhà ga T2 đông đúc người qua lại, để tìm một người thì quả thật không dễ. Vi và Ánh chạy khắp nơi và tìm mọi ngõ ngách đều không hề thấy Trần Vương đâu cả. Anh cũng vậy.

"Hãng hàng không... xin thông báo... Chuyến bay mang mã hiệu... đi Singapore sẽ khởi hành sau... để nghị quý khách............" Tiếng thông báo của thiết bị truyền thanh. Không gian trở nên nóng hơn mặc dù hiện tại đang là tiết trời của mùa đông. Ba con người vẫn hối hả tìm ba con người khác. Ai cũng đang cố gắng hết sức để tìm lại thứ đã mất sau bao nhiêu năm trời.

"Vi... Từ từ... Tao có cách... Để tao gọi điện xem tên chết bầm kia như nào..." Ánh kéo Vi dừng lại rồi lấy điện thoại ra gọi.

Ở cách đó không xa, Trần Thiên đang ngồi cùng tiểu Mai thì bất chợt điện thoại reo, anh nhẹ nhàng rút điện thoại ra nhìn vào màn hình và nhíu mày: "Hử? Là Dương Hồng Ánh... Sao cô ta có số di động của mình nhỉ? Hơn nữa lại gọi vào giờ này... Haiz... Không nghe vẫn hơn..."

"Mẹ kiếp, hắn không nghe máy..." Ánh bực mình tiếp tục bấm máy gọi Trần Thiên

"Ê ê Ánh... Từ từ đã... Mày... Mày nhìn bên kia xem có phải hắn với tiểu Mai không?" Vi kéo tay anh nhìn về phía Trần Thiên và tiểu Mai đang ngồi chỉ trỏ.

"Chính hắn... Mau... Qua đó..." Ánh vội vàng cùng Vi chạy lại gần phía hai người kia.

- Trần Thiên...

- Dương Hồng Ánh... Sao... Sao cô lại tới đây? – Trần Thiên ngạc nhiên nhìn Ánh

- Chúng tôi tới đây đòi người... Anh... - Vi cau mày nhìn Trần Thiên rồi lại vội vã nhìn ngó xung quanh

- Vi... Để tao... - Ánh vội kéo tay chặn lời nhỏ Vi

À... cũng không có gì anh Thiên à... Chúng tôi hôm nay có việc tới đây thôi... Thật trùng hợp ban nãy tôi có nhìn thấy anh nên lấy điện thoại gọi thử xem có phải anh không, không ngờ lại đúng là anh...

- Ồ... Vậy... Vậy à... Hai cô có việc gì ở sân bay vậy...? – Trần Thiên nhíu mày lo lắng nhưng cố tỏ vẻ bình thản

- À... Cũng không có gì... Chúng tôi tới tìm bạn thôi... Ủa mà phó chủ tịch Vương đâu... Không đi cùng anh và cô đây hả? – Ánh cười nhạt nhìn Trần Thiên dò xét

- À... Haha... Em trai tôi về Singapore hôm trước rồi... Hôm nay, tôi cũng tiểu Mai về sau... Cũng không có gì đâu... Cô tìm được bạn của cô chưa vậy? – Trần Thiên cười xòa tỏ vẻ cởi mở

- Ồ... Ra là vậy... Ủa vậy mà hồi sáng tôi còn gặp Trần Vương ở Hà Nội mà... Sao anh lại nói cậu ấy đã về Singapore... Hơn nữa... Chúng tôi tới đây để tìm ai anh biết không? – Ánh cười gian nhìn Trần Thiên đầy nghi ngờ

- Hả??? À... Chắc cô nhìn nhầm rồi... Sao em ấy có thể còn ở đây được... Mà cô tới đây tìm ai... Sao tôi biết được... - Trần Thiên khẽ giật mình rồi vội vàng trấn tĩnh trả lời Ánh

Tiểu Mai vẫn ngồi đó lắng nghe mọi người nói chuyện mà không hề có ý kiến gì cả. Trước nay cô vẫn vậy, cô đã ở bên Trần Thiên từ rất lâu, cô hiểu rõ tính cách của anh, vì vậy những chuyện riêng của anh cô đều hiểu là mình không nên xen vào. Chỉ là cô vẫn nhíu mày không hiểu vì sao Trần Thiên lại có thái độ như hiện tại, hơn nữa lại nói dối người khác về Trần Vương như thế.

- À... Tôi nghĩ tôi không hề nhìn nhầm... Mà thôi... Trần Vương còn ở Hà Nội hay không lát nữa sẽ rõ thôi... Người tôi tìm nhất định sẽ mang cậu ta tới... - Ánh tiếp tục nhìn Trần Thiên với ánh mắt đầy nghi hoặc

- Người cô tìm??? Người cô tìm là ai? Sao có thể liên quan tới tiểu Vương chứ... - Trần Thiên nhìn Ánh khó hiểu, trong lòng bất chợt có gì đó lo lắng khó tả

- À... Người đó chắc chắn anh cũng biết... Đó chính là... Trần Ngọc Linh... bạn thân của tôi.

- Hả???....

Cùng lúc đó tại một nơi khác, khu vực gần nhà vệ sinh...

"Em ấy có thể ở đâu chứ... Linh à... Em nhất định không được rời khỏi anh một lần nào nữa đâu..." Anh vừa chạy đi tìm vừa lẩm bẩm

"Không đúng... giờ em ấy là Trần Vương mà... Vậy... Đúng rồi..." như nhớ ra điều gì đó, anh vội vã lấy điện thoại ra gọi.

"Nhạc phim Thái Lan..." tiếng chuông điện thoại của Trần Vương ở ngay cạnh đó bất chợt vang lên. Anh vội vã rút điện thoại ra và nhìn màn hình. "Là anh Huy... Ủa? Anh ấy gọi cho mình có việc gì nhỉ?"

- Alo... Trần Vương xin nghe... - Trần Vương bấm và trả lời điện thoại

- Linh... - anh đã nhìn thấy Trần Vương đang đứng nghe điện thoại, ngay lập tức như phản xạ, anh vội vã chạy lại và ôm chầm lấy cậu gọi tên nó.

- Ơ... Anh Huy... Anh... Anh sao vậy? Sao lại... Ơ... - Trần Vương giật mình không hiểu, ngạc nhiên nhìn anh rồi lại bối rối nhìn những qua lại đang tò mò nhìn một cặp nam nam ôm nhau.

- Linh... Cuối cùng anh đã tìm được em rồi... Nhất định anh sẽ không để em rời xa anh thêm một lần nào nữa đâu... - Anh vẫn xúc động ôm chặt Trần Vương

- Anh... anh Huy... Anh sao thế? Ai là Linh? Em là Vương mà... Anh... Ơ... Anh buông em ra nào... Người ta đang nhìn kìa... - Trần Vương không hiểu Nguyễn Huy đang nói gì, anh bối rối gỡ tay của Nguyễn Huy đang ôm mình

- Ơ... Anh... anh xin lỗi... - Nguyễn Huy giật mình nhận ra mình hành động có gì đó thiếu suy nghĩ. Anh buông nó ra và bối rối nói lời xin lỗi.

- Dạ... Không có gì... Anh sao vậy? Sao anh lại ở đây? – Trần Vương lắc đầu tỏ vẻ không sao, rồi tò mò hỏi anh

- À... Anh tới tìm em mà... Đợi anh một lát... - Nguyễn Huy trả lời điềm đạm rồi vội vã lấy điện thoại gọi cho Ánh.

Đúng lúc đó điện thoại của Trần Vương cũng reo bởi tin nhắn của Trần Thiên: "Em hãy về nhà luôn đi... Em và tiểu Mai không cần đi Singapore nữa... Hai đổi ý rồi... Hai và tiểu Mai có việc về trước... Em gọi taxi về nhé!"

- Đy thôi tiểu Vương, em cần tới một nơi với anh... - Nguyễn Huy nắm tay Trần Vương vội vã kéo đi

- Hả??? Đi đâu? Anh làm gì vậy? Từ từ đã... - Trần Vương ngạc nhiên với hành động của anh

- Đi tới chỗ anh trai em và Ánh... Họ đang chờ chúng ta ở ngoài... - Nguyễn Huy vẫn cố gắng kéo Trần Vương đi theo mình một cách nhanh chóng

- Cái gì??? Khoan... Từ từ nào... Buông tay tôi ra coi... Anh sao thế? – Trần Vương giật mình vì câu nói của anh, vội vã giật mạnh tay tuột ra khỏi tay anh và đứng lại

Anh Thiên bảo tôi đi taxi về khách sạn... Anh ấy về rồi... chả có lý gì lại chờ tôi ở ngoài được... Anh Huy... Hành động hôm nay của anh rất lạ... Rốt cuộc anh và cô Ánh kia đang có âm mưu gì vậy?

- Hả??? Em... Em cứ đi theo anh rồi sẽ biết... Trần Thiên nói dối em thôi... Anh ta vẫn còn ở ngoài nhà ga kìa... Đi theo anh – Nguyễn Huy nói rồi tiếp tục nắm tay kéo Trần Vương ra ngoài

- Anh buông tay tôi ra... Níu níu kéo kéo gì... Người ta đang nhìn kia kìa... Tôi chả có lý do gì để theo anh cả... - Trần Vương vẫn phản kháng

- Được rồi... Nếu em muốn biết lý do vì sao em phải về Singapore thì mau theo anh...

- Hả... Sao anh biết tôi phải về Singapore... - Trần Vương ngạc nhiên với những gì anh nói.

Cùng lúc đó tại phía bên ngoài nhà ga T2, Trần Thiên, tiểu Mai, Ánh và Vi cũng đang trong tình trạng rất gay cấn. Một bên muốn rời đi, bên còn lại ra sức ngăn chặn.

- Trần Thiên... Anh đứng lại cho tôi... Nếu hôm nay anh không làm rõ mọi chuyện thì đừng hòng rời khỏi đây... - Ánh chạy theo bước chân của Trần Thiên mau chóng vượt mặt và chặn anh đứng lại

- Dương Hồng Ánh... Những gì cô nói với tôi hồi nãy về Ngọc Linh thật sự không hề liên quan gì tới em trai tôi... Cô lầm rồi... Làm ơn đừng có ở đây làm càn... Tôi không có thời gian nói chuyện với cô... - Trần Thiên cau mày tức giận nhìn Ánh, nhưng trong lòng lại đang vô cùng sợ hãi

- Cái gì mà lầm với lỡ... Càn với không càn... Tôi nói cho các người biết... Khôn hồn thì trả lại sếp Linh cho chúng tôi... Anh mới là người nhầm rồi... - nhỏ Vi cũng chạy tới quát lớn

- Các chị... Các chị nói gì vậy? Anh Vương sao có thể là bạn Linh gì đó của các chị được... Em nghĩ các chị nhầm rồi... - tiểu Mai cũng lo lắng hoảng sợ khi thấy thái độ đầy sát khí của Ánh và Vi

- Chúng tôi không nhầm... Nếu đó không phải sự thật thì các người sợ gì... cứ chờ Trần Vương ra đây rồi đối chiếu thôi... Sẽ rõ – Ánh vẫn tiếp tục nhìn Trần Thiên với ánh mắt đầy tự tin và có phần sát khí

- Dương Hồng Ánh... Cô quá đáng lắm rồi... Nể cô là phụ nữ nên tôi mới chịu nhường nhịn với những lời nói vô căn cứ hồi nãy của cô... Bây giờ tôi chả có gì nói với cô hết... Tiểu Mai... Chúng ta về... - Trần Thiên quát lớn rồi đẩy Ánh qua một bên kéo tiểu Mai ra hướng bãi đỗ xe

Ánh vô cùng tức giận với thái độ của Trần Thiên, rõ ràng cô đã thấy Trần Thiên tới bãi bồi và thú nhận tất cả ở đó. Vậy mà anh ta lại phủ nhận tất cả và vội vã trốn chạy. Cô không thể chịu thua như thế, cô đã nhận được điện thoại của Nguyễn Huy khi anh tìm thấy Trần Vương, chính vì thế cô cần giữ Trần Thiên ngay tại đây để ba mặt một lời nói về con người thật của người em kia.

Trần Thiên đang vội vã cùng tiểu Mai đi tới gần phía bãi đỗ những chiếc xe con. Ánh tiếp tục chạy theo và kéo anh lại, cô nắm tay Trần Thiên lại thật mạnh và tung vào mặt anh một cước khiến anh ngã nhào xuống.

- Chị... Chị làm cái gì vậy hả? – Tiểu Mai vội vã chạy lại đỡ Trần Thiên

- Cái đó là dành cho bao năm tháng tôi đã phải khóc vì tưởng rằng đã mất cậu ấy... - Ánh nhìn cả hai với ánh mắt đầy lửa

- Cô... Cô được lắm... Đừng nghĩ rằng cô là phụ nữ mà tôi không dám đánh... - Trần Thiên choáng ngợp bởi cú đấm bất ngờ, anh vội vã đứng dậy lau vết máu ở khóe miệng nhìn Ánh gầm gừ

- "Bốp"... tiểu Vương giỏi võ vì cậu ấy là Ngọc Linh... Còn anh tôi nghĩ chỉ là công tử bột thôi... Cái này là dành cho Trần Vương... đứa em trai anh đã bỏ rơi tại nơi này... - Ánh tiếp tục tung một cước nữa vào mặt Trần Thiên khiến anh chảy máu mũi (Mọi người đừng quên ở tập 1 Ánh là cao thủ Wushu nhé)

- Ánh... Mày... Thôi thôi... Đủ rồi Ánh à... Người ta chú ý bây giờ... Mày bình tĩnh đi... - nhỏ Vi hoảng sợ vì thấy Ánh đang dần mất kiểm soát bản thân, cô vội vàng chạy tới kéo tay Ánh và trấn an cô

- Chị... Chị thật quá đáng... Chúng tôi sẽ kiện chị vì tội hành hung... Anh Thiên anh có sao không? – tiểu Mai chạy lại đỡ Trần Thiên đồng thời nhìn Ánh hoảng sợ thốt lên lời de dọa

- Hai... Hai sao vậy??? Sao lại bị đánh chảy máu đầy mặt thế này??? Ai... Ai đánh hai... - Trần Vương từ phía xa cũng chạy tới nhìn Trần Thiên lo lắng

- Linh...

Ánh ngỡ ngàng nhìn Trần Vương, cho dù cô đã gặp cậu rất nhiều lần nhưng lần này lại khác, bản thân cô đã biết con người đó chính là nó. Cô đối diện với nó sau bao năm xa cách kia, bao năm sống trong nỗi ân hận kia, điều này không khỏi khiến cô bối rối. Những lỗi lầm cô đã gây ra cho người bạn của mình khiến cô chẳng thể nào thốt lên lời gì vào lúc này cả.

- Anh Vương... Là chị ta... Chị ta đã đánh anh Thiên... - Tiểu Mai nhìn Trần Vương rồi chỉ về phía Ánh nói lớn

- Là cô sao... Dương Hồng Ánh... Cô... Sao cô lại đánh anh hai của tôi? – Trần Vương nhìn theo hướng tiểu Mai chỉ, anh nhíu mày tỏ vẻ gì đó căm tức

- Thôi tiểu Vương... Kệ cô ta... Em nghe Hai... Chúng ta mau về thôi... Đừng ở đây nghe bọn họ nói bậy... - Trần Thiên đứng dậy lau máu và nhìn về phía Ánh và Vi với ánh mắt sát khí

- Nhưng...

- Nghe hai... Chúng ta về...

- Khoan... Sếp... Sếp không nhận ra tụi em sao? – nhỏ Vi chạy lại phía Trần Vương cố gắng gợi lại giọng điệu của ngày nào

- Cô nói gì tôi không hiểu? Các người rốt cuộc hôm nay làm trò gì vậy... Người thì kéo tôi ra đây để chứng kiến cảnh người khác đánh anh trai mình, người thì nói năng lung tung... Tôi thật sự không biết các người muốn gì... Chẳng lẽ vẫn vì miếng đất kia sao? – Trần Vương tức giận nhìn anh, Ánh và Vi

- Không... Chuyện của hôm nay là... là... Tiểu Vương à... Em... em... em không phải tiểu Vương đâu... Em là Ngọc Linh của chúng tôi... - Nguyễn Huy nhìn Trần Vương lắp bắp

- Đúng... Trần Vương... Anh là Ngọc Linh... là bạn của chúng tôi... Trần Thiên... anh ta không phải anh trai anh đâu... - nhỏ Vi cũng nói chầm chậm

- Các người nói cái gì vậy? Cái gì mà Trần Vương với không phải Trần Vương... Thật nực cười... - Trần Vương nhếch mép cười

- Tiểu Vương... Bọn họ chỉ nói vớ vẩn thôi... Họ muốn chia tách tình cảm anh em chúng ta... Chúng ta đừng ở đây nữa... Về thôi... - Trần Thiên nhíu mày lo lắng vội nhắc Trần Vương

- Phải... Các người chờ đấy... Chuyện ngày hôm nay nhất định tôi sẽ trả lại cho các người... Giải hòa rồi mà vẫn muốn gây chuyện sao? – Trần Vương nhìn cả ba người với ánh mắt lạnh lùng rồi cùng Trần Thiên lên ô tô rời khỏi Sân Bay.

Nhỏ Vi và Nguyễn Huy vẫn tiếp tục chạy theo giải thích và ngăn cản nhưng không thể. Trần Vương lạnh lùng nhìn về phía Ánh rồi bước lên ô tô cùng Trần Thiên và tiểu Mai vút đi về phía đường Võ Nguyên Giáp.

- Ánh... Mày sao thế? Sao không nói gì... Sao lại ngẩn người để sếp đi vậy... Này... - nhỏ Vi chạy lại chỗ Ánh kéo tay và lay người cô

- Vi... Tao... tao... Tao thật sự không biết nói gì... Giờ đối diện với cậu ấy... Tao... tao... - Ánh lắp bắp nhìn Vi

- Mày khùng hả? Sếp đã nhớ mày là ai đâu? Sao tự nhiên mày đơ vậy? Sếp đi cùng tên Trần Thiên rồi kia kìa... Có mau mau bình tĩnh lại đi không hả...

- Cậu ấy đi rồi... Cậu ấy... Chết... Vi... Sao mày không làm tao tỉnh sớm hơn... Mau... đuổi theo... - Ánh giật mình nhận ra thực tại, cô vội vàng kéo Vi ra phía ngoài

- Từ từ đã... Mày nghĩ chạy bộ theo được à mà kéo tao dữ vậy...

- Hai đứa lên xe mau... Chúng ta theo họ... - Nguyễn Huy đã đi lấy ô tô và lái tới đón Ánh và Vi.

Cả hai vội vã bước lên xe, chiếc xe nhanh chónglăn bánh và vút theo chiếc xe của Trần Thiên. Mọi chuyện tiếp tục ra sao? Mờicác bạn đón đọc phần tiếp chương 12 phần 2 (ngỡ ngàng)B(G

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: