Chương 11. Cẩu huyết!!! (P2)

Phần 2: Anh em và hơn thế...

Trong giấc mơ, mờ ảo không rõ ràng... tiếng nói nhỏ, ngắt quãng... Không rõ...

- Trượt đi nào... Đừng lo... Có anh mà...

- Không... Anh phải kéo em, theo sát em thì em mới trượt...

- Ngoan nào... Sợ gì... Có anh mà...

- Á... á... Em... Em... Anh Huy.... Anh Huy...

"Á..." Trần Vương khẽ tỉnh dậy và sờ thái dương.

- Anh tỉnh rồi hả? Hic hic... Anh có sao không? – tiểu Mai lo lắng nói

- Ukm... Anh không sao? Hơi đau đầu chút thôi... Đây là đâu vậy... Sao anh lại ở đây? – Trần Vương xoa đầu nhìn xung quanh thắc mắc

- Anh bị ngã ở Sân Băng, anh không nhớ sao? – tiểu Mai nhìn anh lo lắng

- Sân Băng? – Trần Vương nhíu mày nhớ lại

- Vâng... Anh ngã đè lên anh Huy, sau đó ngất đi... Tụi em vội đưa anh tới bệnh viện... - tiểu Mai trần thuật

- Ừ... Anh nhớ rồi... Anh không sao? Chỉ là lúc đó hơi đau đầu... Chắc tại bệnh cũ lại tái phát đấy... Mà anh Huy với Mạc Phong đâu? – Trần Vương khẽ ngồi dậy nhìn xung quanh

- À... Hai anh ấy về rồi... Em cũng biết là do bệnh cũ tái phát nên nói hai anh ý đừng lo... Cứ về đi để em... Nên hai anh ý về rồi ạ... Với lại em cũng gọi anh Thiên rồi... Nên em nghĩ, họ về trước sẽ tốt hơn, tránh gặp phải anh ấy... - tiểu Mai kể lể

- Hả??? Cái gì??? Em lại gọi anh Thiên... Anh không sao mà... Phen này toi rồi... - Trần Vương giật mình

- Em lại nói không sao? Tính gạt hai thêm mấy lần đây hả? – Trần Thiên đẩy cửa bước vào nhìn Trần Vương bực bội

- Hai... Em... - Trần Vương cúi mặt

- Em giỏi lắm... Dám gạt hai đi chơi hả... Hai đã nói là chờ hai rảnh, hai đưa mấy đứa đi rồi... - Trần Thiên nghiêm nghị

- Ơ... Em... Thì em lớn rồi mà... Hai phải cho em có không gian riêng chút chứ... Hơn nữa em với tiểu Mai đy chơi, hai đi chung làm gì...

- Em còn dám nói... Hai còn chưa tính sổ việc em giấu hai mấy lần bị đau đầu vậy rồi... Tiểu Mai nói hết cho hai nghe rồi... Về tới Việt Nam em đã bị đau đầu mấy lần rồi phải không? Sao em không kể cho hai nghe, em có còn coi hai là hai của em không hả? – Trần Thiên tức giận

- Em xin lỗi anh... Tại em lo cho anh lắm... - tiểu Mai xụ mặt nhìn Trần Vương

- Em... Đúng là em có bị mấy lần... nhưng mà chỉ là đau nhẹ... Với lại... Hai quản em chặt vậy... Em nói hai nghe, hai lại bắt em về Singapore... Em không muốn... - Trần Vương cũng bực bội hờn dỗi

- Hả??? Em nói như vậy mà nghe được à... Là hai lo cho em... Sợ em lại gặp chuyện trong quá khứ... Chuyện... Mà tóm lại... Em nên hiểu là hai không hề muốn quản em... Em còn nghĩ lung tung nữa thì đừng coi hai là hai nữa... Em giỏi rồi, lớn rồi... Còn lừa cả hai mà... Mấy lần đau nhẹ hả? Thế lần này còn nhẹ nữa không? Hai thật sự cũng không muốn bắt em về Singapore, nhưng tình hình này thì... - Trần Thiên nổi giận thật sự

- Cái gì??? Không... Hai đừng bắt em về... Em... Em... Được rồi mà... Hai đừng giận nữa... Em hứa, em hứa sẽ ngoan mà... Hai nói gì em cũng nghe, chỉ cần hai đừng bắt em về Singapore thôi... - Trần Vương nũng nịu

- Em thích ở lại đây tới vậy sao? Hừ... Vậy hai cũng không cấm... Em liệu mà hành sự... Đừng để hai thất vọng... Rầm... - Trần Thiên tức giận lạnh lùng bỏ về

- Hai... Hai... - Trần Vương lo lắng gọi với nhưng không được

- Để em... Híc... Anh cứ yên tâm... - Tiểu Mai cũng vội vã chạy theo

Trong phòng chỉ còn lại Trần Vương đang ngồi trên chiếc giường bệnh. Thật sự, anh chưa bao giờ thấy Trần Thiên nổi giận đến vậy. Trần Thiên đối với anh mà nói thật sự là một người anh trai vô cùng tốt. Anh hiểu rằng, sở dĩ Trần Thiên như vậy chỉ là do quá lo lắng cho em trai mà thôi.

Kể từ sau khi anh gặp tai nạn và mất đi trí nhớ, Trần Thiên luôn luôn bảo vệ bao bọc anh một cách cực kỳ cẩn thận. Nhưng con người mà, ai cũng vậy, khi mất đi trí nhớ người ta sẽ luôn tò mò về quá khứ của bản thân. Chính vì vậy mà anh vẫn muốn ở lại nơi này, ở lại nơi mà Trần Thiên nói rằng anh không nên ở, ở lại nơi mà có quá khứ của anh. Chỉ có điều là anh trai anh lại không hề muốn...

Trần Thiên chạy ra khỏi hành lang và mau chóng rời khỏi bệnh viện.

- Anh Thiên... Chờ đã... Anh Thiên... - tiểu Mai chạy theo anh gọi với

- Tiểu Mai... Em chạy theo anh làm gì? Mau quay lại với tiểu Vương đi... - Trần Thiên dừng lại

- Em... Anh... Anh đừng giận anh Vương... Anh ấy...

- Ừ... Anh không giận... Anh biết tiểu Vương nó nghĩ gì mà... Thôi... Em vào với nó đi... Anh về trước có chút việc... - Trần Thiên chặn lời tiểu Mai nhẹ nhàng nói rồi lại quay đi. Tiểu Mai nhìn theo bóng anh đi rồi quay trở về phòng bệnh

Trần Thiên lên xe vút đi rời khỏi bệnh viện, tâm trạng anh không tốt lắm. Mọi chuyện đang dần khiến anh mất kiểm soát. Anh lái xe tới bờ hồ Tây rồi dừng lại, gửi xe tại một gara gần đó, anh bước từng bước men theo bờ hồ. Trong lòng anh cảm thấy thật khó chịu, thật tức tối và có gì đó sợ hãi.

Anh lặng nhìn ra phía xa xa, những con sóng xanh xanh xô mạnh vào bờ, từng cơn gió thổi vi vu. Nơi đây quả nhiên rất đẹp và yên bình, phải, nó cũng là quê hương của anh mà. Sao ta có thể quên đi nơi chôn rau cắt rốn của mình chứ. Khẽ nhíu mày anh nghĩ về nó, người em trai của mình.

"Tiểu Vương, anh xin lỗi... Bây giờ anh phải làm sao đây?" Anh cảm thấy có gì đó hơi nhói nơi trái tim. Anh đã làm gì sai rồi sao, đúng rồi, cái sai của anh đã bắt đầu từ lâu lắm rồi. Anh hiểu Trần Vương đang nghĩ gì và muốn gì, nhưng điều đó anh lại không thể và không hề muốn đáp ứng, mặc dù anh yêu thương nó lắm. Nó đã ở bên anh 5 năm, 5 năm rồi... Tình cảm của anh đối với nó rất sâu đậm, trước kia nó chỉ là tình anh em, nhưng giờ đây, anh cảm thấy dường như bản thân anh sắp đi quá giới hạn.

Anh đã nắm giữ nó 5 năm trời, phải, 5 năm để anh hoàn thành một sứ mệnh, 5 năm để anh là một người anh đúng nghĩa. Nhưng sau 5 năm, trái tim anh chẳng lẽ cũng có gì đó lay động sao, anh đang vượt quá giới hạn tình anh em rồi sao? Anh có đang ích kỷ không khi muốn giữ nó mãi ở bên mình, nó là em trai của anh thôi mà, đâu phải người anh yêu.

Từ sau ngày tai nạn kinh hoàng đó, anh với nó trở nên thân thiết hơn. Anh thật sự muốn nó mãi ở bên anh để anh chăm lo như vậy. Một người em trai mà anh vô cùng yêu thương. Anh chăm lo cho nó, bảo vệ nó, quan tâm nó để rồi bây giờ chính anh đang ngộ nhận tình cảm của mình sao. Tình anh em kia còn không, hay giờ nó đã tiến đến một thứ tình cảm khác. Anh cảm thấy có gì đó quá sai lầm mất rồi.

"Tiểu Vương à, anh phải làm sao đây... Phải chi em không ra đi vào ngày đó, phải chi Tiểu Vương thật sự là Tiểu Vương..." Anh ngước mặt lên phía khoảng không có làn mây đầy màu sắc do ánh nắng mặt trời chiếu lên. Khẽ nhắm mắt và hối lại lỗi lầm của bản thân. Giọt nước mắt của anh lại rơi, rơi lần thứ hai tại Hà Nội này.

"Tiểu Vương, anh có ích kỷ không khi giữ em bên mình lâu như vậy...? Không, nhất định anh sẽ không để mất đi em dù phải trả giá như thế nào đy nữa" Đôi mắt anh lại cúi xuống nhìn mặt nước xanh xanh của hồ Tây. Có lẽ anh vẫn sẽ tiếp tục che giấu sự thật nào đó kia, có lẽ anh sẽ vẫn phải cố gắng để bản thân không phải hối tiếc thêm lần nào nữa. Có lẽ vậy...

- Ồ... chủ tịch Thiên... Người đàn ông như anh mà cũng rơi lệ cơ à... Không biết là vì điều gì đây... - một cô gái quen thuộc đưa chiếc khăn tay ra trước mặt Trần Thiên

Trần Thiên khựng lại, quay sang nhìn người con gái đang đứng ngay sát anh từ lúc nào mà anh không hay. Trần Thiên vội vã quay mặt đi và lau những giọt nước mắt trên má rồi quay lại lạnh lùng.

- Dương Hồng Ánh... Sao cô lại ở đây? Hôm nay tôi không có thời gian đôi co với cô đâu... Khỏi cần cô quan tâm... Tôi ổn... Hẳn là cô đang đắc chí lắm khi cười vào bộ dạng của tôi lúc này – Trần Thiên gạt tay Ánh

- Ơ... Anh... Thật sự tôi không có ý gì... Anh đừng hiểu lầm... Tôi nghĩ tôi và anh giờ không nên có mâu thuẫn như vậy... Tôi có việc đi ngang qua đây, thấy anh đứng đây một mình nên qua đây nói chuyện hòa giải với anh chút thôi... - Ánh mỉm cười thân thiện

- Hòa giải??? Được thôi... Vốn dĩ tôi cũng không muốn mình cứ phải mang danh đàn ông ba đồng một mớ... Cảm ơn cô đã quan tâm... Tôi ổn... - Trần Thiên gật đầu nhìn Ánh nghiêm nghị

- Ồ... Vậy tôi cũng cảm ơn... Xin lỗi anh về mọi chuyện giữa chúng ta nhé! Chủ tịch Thiên – Ánh đưa tay ra bắt

- Ồ... Tôi cũng xin lỗi vì mọi chuyện... Cô có thể gọi tôi là Trần Thiên, hoặc anh Thiên, dù sao tôi cũng hơn tuổi cô... Đây là bên ngoài công ty... Không cần câu lệ như thế - Trần Thiên mỉm cười bắt tay

- Ồ... Hân hạnh... Anh Thiên... Tôi thấy anh có vẻ tậm trạng không tốt cho lắm... Không lẽ dự án của anh có gì không ổn sao... Tôi có thể giúp...

- À... Tôi ổn... Không sao... Mà sao cô lại đi qua đây giờ này?

- À... Tôi đi thăm dò mặt bằng ấy mà... Anh không sao thật chứ... - Ánh tiếp tục tỏ vẻ quan tâm

- À ha... Tôi không sao... Hồi nãy đã để cô trông thấy hình tượng không tốt... Thật ngại quá – Trần Thiên cười xòa

- Ồ... Vậy tôi có việc đi trước nhé! Hẹn gặp lại anh sau... Chào anh – Ánh tạm biệt Trần Thiên

- Ừ... Chào cô... Hẹn gặp lại... - Trần Thiên cũng mỉm cười lãnh đạm

Trần Thiên nhìn theo bóng Hồng Ánh khuất dần rồi bất chợt mỉm cười. Anh cảm thấy đúng như những gì anh đã mong đợi. Ánh thật sự là một con người muôn vẻ như Trần Vương vậy. Họ thật là giống nhau.

Tình cảm anh em của Trần Thiên sao lại đi tới bước này, Trần Thiên rút cuộc đã giấu giếm bí mật gì? Mời các bạn cùng đón đọc chương 11 phần 3 (tiểu Vương và tiểu Vương)

0���>�'

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: