Chương 10. Những cái cây mới (P2)
Phần 2: Kỳ Giang
Một tháng trời yên bình trôi qua, vậy là ngày tết sắp tới gần, Ánh đang bận rộn chuẩn bị cho việc mua một mảnh đất mới. Cô nghĩ rằng cô sẽ triển khai kế hoạch xây dựng nhanh chóng để ra tết kịp thời khai xuân đầu năm và khai trương nhà hàng luôn.
Chạy bộ qua từng con phố ven hồ, cô thấy cuộc sống hiện tại thật yên bình. Đã bao năm trôi qua mà Hà Nội vẫn vậy, vẫn giữ được nét cổ kính ngày nào, vẫn là thủ đô ngàn năm văn hiến. Vẻ đẹp của quê hương đúng là khiến người ta cảm thấy thật thanh thản.
"Biết đâu chữ ngờ, cũng biết không bao giờ..."
Điện thoại của Ánh reo, cô dựng lại bên một chiếc ghế đá và ngồi xuống nghe máy...
- Alo, anh gọi cho em có chuyện gì vậy? – cô trả lời điện thoại của Huy
- Có chuyện không hay rồi? Kỳ Giang nó hành động... - tiếng của anh trong điện thoại đầy gấp gáp
- Cái gì??? Con bé này... Em đã nói là thôi rồi cơ mà... Chết tiệt... Nó đang ở đâu rồi... Anh tới chỗ nó chưa...
- Anh đang tới chỗ Giang rồi...
- Vâng... Vậy anh và nó chờ em ở chỗ cũ nhé... - Ánh lo lắng và vội vàng cúp máy
"Con bé Kỳ Giang này thật quá nông nổi, mình đã nói là thôi bỏ đy rồi mà... Haiz... Chết tiệt... Kiểu này toi rồi..." vừa chạy vội về chung cư vừa lẩm bẩm. Ánh chỉ mới cảm nhận vẻ yên bình của nơi đây được chưa đầy 2 tuần thì lại có chuyện ập tới khiến cô bất ngờ và lo lắng.
Tại một quán café quen thuộc...
- Sao rồi... Hai người chờ em lâu chưa? Nhỏ Vi đâu? – Ánh vừa ngồi xuống ghế vừa hỏi han
- Tao đây... Gớm... Vừa nhận được tin là tao sốc tận óc... Chạy vội tới đây nè... Giang... Em làm cái gì vậy hả? – nhỏ Vi cũng chạy tới và hét lớn
- Suỵt... Bé mồm thôi mày... Chỗ này là nơi công cộng đấy... - Ánh lườm Vi
- Để anh gọi đồ uống đã rồi có gì từ từ nói... - Nguyễn Huy gọi phục vụ và order 2 ly sinh tố cho Vi và Ánh
- Rồi rồi... Bây giờ kể lại cho bọn chị nghe mọi chuyện đi... - Ánh khuấy ly sinh tố nhìn Kỳ Giang
- Dạ... Chuyện là như này... Em biết đại tỷ không thương lượng được khu đất kia, em không cam tâm nên em đã cùng đàn em hành động ngầm... Ngày hôm đó, em dò tìm thông tin thì biết tên Trần Vương đang có việc bên ngoài thành phố, em cùng đàn em đi theo để dễ dàng hành động...
(Flash back)
Nhân lúc Trần Thiên đang cùng tiểu Mai đi gặp đối tác xây dựng, Trần Vương lái xe ra phía ngoại ô để ngắm cảnh và tìm hiểu nơi đây. Chiếc xe mui trần đỏ vút qua cây cầu qua sông và dừng lại tại một khu đất rộng rãi thoáng mát. Từng cơn gió của mùa đông thổi vi vu, từng hàng cỏ lau đung đưa theo gió, Trần Vương cảm thấy có gì đó thật quen thuộc và yên bình.
Sau khi thấy Ánh chịu thua đối thủ và từ bỏ đi mảnh đất đẹp đẽ mà mình đã mua được kia, Kỳ Giang cảm thấy bực bội vô cùng. Cô chưa bao giờ gặp phải trường hợp chịu thua như vậy, kể từ ngày quen biết và làm việc với Ánh, cô đã quen với việc giúp kẻ yếu chống lại kẻ mạnh.
Vậy mà ngày hôm nay, chỉ vì một tập đoàn xuyên quốc gia không biết từ đâu tới kia, cái ước mơ đầy tốt đẹp của đại tỷ và ca ca cô lại đổ sông đổ bể sao. Điều này khiến cô không cam tâm, dù gì hiện tại, cô cũng là một đàn chị có máu mặt trên giới giang hồ, chẳng lẽ cô sẽ khoanh tay đứng nhìn.
Tất nhiên là không, Kỳ Giang đã tập hợp đàn em và quyết định sẽ dùng vũ lực để cho tập đoàn kia phải nhượng bộ một phần nào đó. Đúng như đã chờ đợi bao nhiêu ngày, khi Trần Vương ra ngoài thành phố một mình chính là thời điểm cô có thể ra tay.
Những chiếc ô tô màu đen và một đoàn xe phân khối lớn nhanh chóng tiến lại gần vị trí Trần Vương rồi dựng lại cách đó không xa. Kỳ Giang bước xuống xe và nghênh ngang đi về phía Trần Vương đang đứng.
- Mày là Trần Vương, phó chủ tịch tập đoàn Trần Annamery, đúng chứ? – Kỳ Giang hất hàm nhìn Trần Vương
- Phải... Các người là ai... Tôi quen biết các người sao? – Trần Vương khẽ nhíu mày nhìn về phía một toán người toàn mặc đồ đen.
- Hử... Cái giọng nói này... Không phải... Không được...
Mày không cần biết bọn tao là ai? Bắt nó... - Kỳ Giang khẽ nhíu mày bất ngờ nhìn Trần Vương một chút rồi khinh khỉnh trả lời Trần Vương vàđá mắt ra lệnh cho đàn em
Hai gã thanh niên áo đen xông lên định bắt Trần Vương thì bất ngờ bị Trần Vương dùng vài thế võ quật ngã.
- Hử? Cái gì? Nó biết võ... Chúng mày đâu... Xông hết lên cho tao... - Kỳ Giang ngạc nhiên khi thấy một tên công tử nhà giàu dáng người nhỏ nhắn nhẹ nhàng kia lại biết võ thuật
Đám đàn em còn lại đều xông lên đánh Trần Vương, Kỳ Giang đứng ngoài khẽ nhíu mày ái ngái. Với kinh nghiệm bao năm trong giang hồ, cô nhận thấy Trần Vương không phải là người thường, anh ta có thể là một cao thủ karatedo. Nhanh thoăn thoắt chẳng mấy chốc đàn em của cô đã thua và bị thương hết lượt.
Cô không hề ngờ tới rằng mọi chuyện lại có thể xảy ra như vậy, bởi cô nghĩ Trần Vương là một anh chàng công tử bột yếu ớt, nên chỉ đem theo một vài đàn em và hơn nữa không trang bị vũ khí. Ai ngờ...
- Sao... Bọn mày chỉ có thế thôi à... Vậy mà cũng định chơi trò bắt cóc tống tiền sao? – Trần Vương chỉnh lại âu phục đá mắt nhìn Kỳ Giang
- Được lắm... Mày cũng không vừa... Vậy thử xem... - Kỳ Giang đích thân xông lên và giao đấu cùng Trần Vương
Những thế võ quen thuộc đối kháng nhau, Trần Vương sử dụng karatedo vốn có của mình, Kỳ Giang cũng vậy. Sau những gì mà Linh đã dạy cho cô, cô cũng đã tập và rèn luyện nhiều hơn để có được như ngày hôm nay. Cả hai gần như ngang tài ngang sức, khó phân thắng bại. Tuy nhiên, Trần Vương có vẻ nhanh hơn trong nhiều động tác, Kỳ Giang đã bị thương vài cú nhưng chỉ là những cú đánh nhỏ.
Đám đàn em đang bò dậy và cũng lao vào giúp sức, trận đánh ngày càng khốc liệt hơn. Trần Vương đang dần đuối sức khi mà một mình phải chống trọi với biết bao nhiêu người, cộng thêm cả một cao thử karatedo không kém gì mình. Bản thân anh cũng đã bị đả thương một vài chỗ trên cơ thể, nhưng tất cả cũng chỉ là vết thương nhỏ mà thôi.
Mặc dù có sự hỗ trợ của đàn em, nhưng Kỳ Giang vẫn phần nào yếu thế hơn Trần Vương về thủ thuật nên cô bị thương ngày càng nhiều. Cuối cùng, Trần Vương cũng hạ gục cô, cô nằm xõng xoài trên nền đất với một cú knock out.
- Sao? Cô thấy thế nào...? Tôi thấy cô cũng rất khá... Ai sai cô tới bắt tôi... - Trần Vương lau vết màu trên khóe miệng, lững thững bước lại gần phía Kỳ Giang
- Mày được lắm... Muốn làm gì tao thì làm, tao đếch sợ... - Kỳ Giang lồm cồm bò dậy, bước đi tập tễnh lại gần Trần Vương
- Thôi được rồi... Không cần nói tôi cũng biết, cô là Kỳ Giang, đàn em của Dương Hồng Ánh chứ gì... Anh trai tôi đã sớm biết chuyện này mà chuẩn bị trước rồi... Bây giờ tôi nói cho cô biết, nhất định chúng tôi sẽ không để yên mọi chuyện như vậy đâu... Dương Hồng Ánh và cô, nhất định sẽ phải trả giá... - Trần Vương nhếch mép cười và lững thững bước đi về phía ô tô của mình
- Cái gì??? Khoan... hãy khoan đã... Anh ngừng lại một chút... Chuyện này không liên quan tới đại tỷ của tôi... Đừng lôi đại tỷ tôi vào chuyện này... - Kỳ Giang vội vàng kéo tay Trần Vương lại
- Không liên quan? Hừ... Chẳng phải vì miếng đất của cô ta sao... Nực cười... - Trần Vương hất tay Kỳ Giang khinh bỉ rồi đi vào xe vào vút đi...
(End Flash Back)
- Mọi chuyện là vậy đó đại tỷ... Em cũng không biết mọi chuyện lại thành ra như vậy, em thật sự xin lỗi... - Kỳ Giang nhìn Ánh tỏ vẻ hối hận
- Thôi... Không sao là tốt rồi... Chị sẽ đứng ra xin lỗi và bồi thường mà... Em không phải lo cho chị đâu... - Ánh vỗ vai an ủi Kỳ Giang
- Nhưng mà... Chuyện này... Chuyện này đâu có liên quan tới đại tỷ, là do em tự quyết mà... - Kỳ Giang nhìn Ánh ái ngại
- Sao lại không? Em cũng chỉ là vì chị với Linh nên mới làm vậy... Thôi không sao... Chị sẽ ổn thôi mà... - Ánh gật đầu cười dịu dàng
- Ừ... Phải đấy Giang... Rồi Ánh với tao sẽ giải quyết được mọi chuyện thôi, mày yên tâm... Tội mày ghê, mày đy oánh nó tao thấy rất hả hê cơ mà không ngờ nó cũng giỏi võ nhỉ, hạ được cả đám cơ đấy... - nhỏ Vi nói chen vào tỏ vẻ bực bội
- Dạ... Em cũng phải công nhận là anh ta rất giỏi... Nhưng em cảm thấy lạ lắm... Anh ta rất giống với Linh ca...
- Ừ... cái này tụi anh đều biết mà... Cậu ta có chất giọng của Linh... - Nguyễn Huy gật gù nhìn Ánh và Vi
- Ừm... Đúng... Lúc nói chuyện với hắn ta mà tao tý nữa thì tưởng là sếp Linh quay về... Hết hồn... - Vi cũng gật đầu đồng ý
- Không... Không chỉ có giọng thôi đâu... Mọi người không biết thôi... Trong lúc em giao đấu karatedo với anh ta, em cảm thấy dường như anh ta đúng là Linh ca... Hồi xưa khi Linh ca dạy em võ thuật cũng đã giao đấu thầy trò nhiều lần, em không thể nào nhớ nhầm được... Những chiêu thức em tấn công thì luôn bị chặn lại bởi chiêu thức phòng thủ và đánh trả rất quen thuộc... Hơn nữa thần thái của anh ta lúc giao đấu không khác Linh ca là mấy... - Kỳ Giang giải thích
- Không Giang à... Chị cũng học võ, chị biết... Em cũng nên hiểu rằng nếu cả 2 bên đều dùng karatedo để đánh lẫn nhau thì các chiêu thức dĩ nhiên tương đồng và ngang bằng, đôi khi giống như kiểu diễn võ nghệ cho người ta xem vậy... - Ánh ngắt lời Kỳ Giang và phủ định
- Không đại tỷ à... Em biết điều đó chứ... Nhưng đại tỷ cũng thừa biết là Linh ca có phong cách riêng trong nhiều thủ thuật mà, em cũng từng được Linh ca chỉ dạy một chút... Đúng là đồng võ nghệ thì không nói làm gì, nhưng chất riêng này thì sao có thể có ở người khác... - Kỳ Giang lắc đầu
- Vậy ư? Việc này có phải là một sự trùng hợp... Không lẽ sếp Linh hiện hồn về nhập vào hắn ta lúc đó... Lúc đó là ở ven sông Hồng mà, đúng không? – Vi gật gù suy nghĩ
- Thôi đi bà nội... Đừng có xàm ở đây nữa... Toàn nói không đâu? Có lẽ do trùng hợp thôi... - Ánh xua tay trước mặt Vi
- Ừ. Anh thấy Ánh nói đúng đấy... Có lẽ chỉ là trùng hợp mà thôi... - anh cũng nhìn Vi lắc đầu
- Không... Em nghĩ không hề trung hợp vậy đâu... Em đã điều tra về gia đình Trần Annamery, quả thật anh em nhà họ rất đáng ngờ... - Kỳ Giang lại tiếp tục giải thích
- Thôi Giang à... Em đừng hành động gì nữa... Chuyện này dừng ở đây thôi... Vốn dĩ chị đã tìm khu đất khác và không muốn dây dưa gì với bên tập đoàn kia rồi, lần này chị sẽ đứng ra giải quyết nốt việc còn lại cho em... Chị nghĩ em nên về Sài Gòn quản lý giúp chị chi nhánh trong đó đi... Em hiểu ý chị chứ... - Ánh ngắt lời Kỳ Giang và mỉm cười dặn dò cô
- Dạ... Đại tỷ đã nói vậy thì em xin nghe theo... Em xin lỗi đại tỷ nhé... Vì em mà...
- Thôi... Không sao mà... Em đừng lo... Bây giờ chị và Vi sẽ đi giải quyết nó... Anh Huy sẽ đưa em về... Ok nhé...
- Dạ...
Cuộc trò chuyện kết thúc, Ánh và Vi rời khỏi quán café và đi tới văn phòng tập đoàn nhà họ Trần, còn anh thì cùng Giang trở về hướng ngoại ô thành phố.
- Anh Huy...– tiếng của Kỳ Giang trên ô tô
- Ừ... Sao em? – anh vừa lái xe vừa trả lời
- Em thật là phiền phức phải không anh? Chả giúp gì được cho đại tỷ lại làm đại tỷ phải đứng ra giải quyết mọi chuyện cho em... - Kỳ Giang buồn bã
- Sao em lại nghĩ vậy? Ánh không trách em đâu mà... Em cũng chỉ là vì Ánh với Linh nên mới làm vậy... Thôi... rút kinh nghiệm lần sau là được rồi... Không sao mà... - anh an ủi Giang
- Dạ... Thế thì chắc em sẽ vào Sài Gòn để giúp đại tỷ quản lý chi nhánh trong đó vậy... Anh chuyển lời tới đại tỷ giùm em nha... Chắc mai em đi luôn... - Kỳ Giang vẫn tỏ vẻ buồn bã
- Ừm... Phải vậy chứ... Hihi... Anh cũng cảm ơn em nha... - Nguyễn Huy gật đầu
- Sao anh lại cảm ơn em? Em có làm gì được đâu... - Kỳ Giang bất giác ngạc nhiên
- Cảm ơn em đã quan tâm Ánh và Linh... – Nguyễn Huy mỉm cười khả ái
- Không có gì mà anh... Linh ca và đại tỷ cũng giúp đỡ em rất nhiều mà...
Kỳ Giang cũng cười khả ái, cuộc trò chuyện kết thúc...
Chiếc xe từ từ dừng lại tại một con phố bên ngoại thành, Kỳ Giang bước xuống mỉm cười chào Nguyễn Huy. Nhìn chiếc xe dần khuất bóng, Kỳ Giang ngưng cười rồi chợt nhíu mày: "Xin lỗi mọi người, em vẫn sẽ phải ở Hà Nội thôi..."
Mọi chuyện tưởng chừng đã bình yên nhưng điều đólà không thể, tất nhiên nó phải náo động lại thì mới tiếp diễn được chứ. KỳGiang tuy chỉ là nhân vật phụ nhưng sẽ đóng vai trò mở ra những điều mới trongnhững phần tiếp theo. Vậy Kỳ Giang sẽ tiếp tục làm những gì? Mời các bạn cùngđón đọc phần tiếp theo, chương 10, phần 3 (oan gia mãi là oan gia)
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top