9. Hạnh phúc

Ngay lúc Tuấn chuẩn bị nói ra tên của mình thì Hằng cũng từ bên trong đi ra nhưng kì lạ là cô lại đẩy thêm một xe đẩy nữa. Hằng vui vẻ bước đến chổ mẹ Tuấn lễ phép chào hỏi.
- Cháu chào bác. Hôm nay thật tình cờ.
Mẹ Tuấn vốn rất yêu quý Hằng từ trước khi hai người bắt đầu yêu nhau. Lúc anh và cô chia tay bà đã rất tiếc nuối,cứ trách con trai mình không giữ chân,yêu thương cô thật tốt nên mới để cô rời đi. Hôm nay gặp lại bà vẫn niềm nở,gần gũi với cô như hai năm trước. Mẹ anh tay bắt mặt mừng đi đến nắm lấy tay Hằng.
MẹT:Lâu lắm rồi bác mới gặp cháu. Từ khi hai đứa chia tay cháu cũng không thấy đâu. Bác ở nhà cứ nhắc cháu với Chris hoài.
- Dạ cháu xin lỗi vì không qua thăm bác được. Hai năm qua sức khỏe cháu không tốt nên đi du lịch để khuây khỏa.
MẹT: Hôm nào sang nhà bác dùng cơm. Bác sẽ nấu mấy món cháu thích ăn.
- Dạ hôm nào cháu sẽ đến thăm bác.
Tuấn đứng bên cạnh nhìn Hằng,đôi mắt anh rũ xuống đầy tâm trạng khi nhìn thấy cô đã tháo nhẫn trên tay ra. Lòng anh xót xa khi đã không thu xếp mọi chuyện thật tốt để bây giờ cô lại phải chịu thiệt thòi. Không phải anh không muốn thông báo với gia đình việc hai người về bên nhau mà là vì cô đã chịu thiệt kết hôn rồi mang thai khi anh chưa đường đường chính chính công khai mối quan hệ của bọn họ với bất kì ai. Cô cần được sự tôn trọng và quý mến tuyệt đối từ gia đình anh,nếu chỉ đơn giản thông báo rằng họ kết hôn và sắp có con thì bậc trưởng bối trong nhà anh sẽ nghĩ cô thế nào chứ.

Tuấn không nói gì,anh chỉ lấy những món đồ trong xe đẩy của Hằng rồi bỏ sang xe của mình. Thấy anh hành động như vậy cô giữ lấy tay anh lại rồi lắc đầu nhưng anh sao lại để cô tiếp tục chịu thiệt chứ. Mặc kệ Hằng ngăn cản Tuấn vẫn để hết đồ của cô sang xe của mình sau đó đưa xe trống cho nhân viên trong trung tâm thương mại. Tay anh vịn trên thành xe đẩy đưa sang nắm lấy tay cô nhưng không nói gì. Còn cô thì cố thoát khỏi tay anh nhưng không thể.
- Chiều nay con sẽ đưa Hằng trở về nhà gặp mẹ. Ở đây không tiện để nói.
Nói rồi anh nắm chặt tay cô đi vào trong thang máy một khắc cũng không buông.

*****

Trong xe.
Hai người lặng thinh không nói với nhau điều gì,xe đã được anh khởi động nhưng mãi không có dấu hiệu lăn bánh. Anh chờ đợi một điều gì đó từ cô nhưng cô chẳng nói gì mà cứ áp tay lên bụng.

Tuấn bỗng dịu dàng nắm lấy tay Hằng.
- Nhẫn đâu? Sau này đừng tùy tiện tháo ra nữa.
Cô gượng cười tỏ ra mình vẫn ổn nhưng anh sao lại có thể không thấu.
- Em không muốn anh khó xử.
- Anh khó xử không phải vì không muốn nói với mẹ mà vì anh chưa biết làm thế nào để em bước vào nhà anh được sự tôn trọng yêu quý tuyệt đối của mọi người.
- Em hiểu mà,không cần giải thích với em đâu.
Anh áp hai tay lên hai bên mặt cô rồi nhóm lên hôn nhẹ lên tráng thật nâng niu.
- Em để tâm đến đồng hồ của anh trên tay Quỳnh Hương phải không? Hai tháng qua anh đợi em hỏi đến chiếc đồng hồ nhưng không thấy em hỏi đến một câu. Em không cần phải cẩn trọng,dè dặt không hỏi chuyện của anh như thế. Chúng ta đã quay về bên nhau,anh đã bỏ qua quá khứ thì em cũng không cần thấy có lỗi với anh,không cần lúc nào cũng hiểu chuyện. Hãy cứ như em của lúc trước chỉ cần hãy yêu anh một chút là được.
Cô không nói gì,đôi mắt ươn ướt nhìn anh.
- Ngày đó - ngày anh gọi cho em sau hai năm, khi Linh nói anh vẫn còn yêu em,anh đã nói rằng anh đã có một người bên cạnh rất tốt và nói muốn bên cạnh Quỳnh Hương, muốn yêu một cô gái đơn thuần. Anh đã gieo cho Hương rất nhiều hi vọng về chuyện tương lai vì chút ít kỉ muốn người yêu mình để không tổn thương như khi cạnh em. Anh đã vì bản thân mà tổn thương trái tim của em ấy,anh có lỗi với Hương nên anh muốn tặng món đồ quý giá nhất của anh cho ảnh thay cho trái tim của mình.
- Anh không có cảm xúc gì với Hương?
Anh không nghĩ ngợi mà nắm chặt lấy tay cô nói.
- Đôi lúc có rung động,đó là những lúc vắng em. Khi xa em,anh rất cô đơn rất buồn bã những lúc đấy Hương luôn bên cạnh. Dần dần sau này em ấy thay anh ủi quần áo,chọn trang phục hay mua thức ăn bỏ vào tủ lạnh,chỉ cần anh đi tới đâu em ấy đều theo cùng. Đôi lúc nhìn Hương, anh giá như em cũng vì anh như thế. Nhưng chỉ tiếc em ấy chậm chân hơn em tận hơn mười năm,mười năm đó đủ để hình ảnh của em in sâu vào tim anh mãi không phai.
Tuấn cúi xuống hôn nhẹ lên tay Hằng thật lâu.
- Hôm nay em hỏi anh có tình cảm gì với Hương không có nghĩa là thời gian qua em đã lo lắng đúng không? Mang thai vốn sẽ nhạy cảm hơn mà em lại cứ giấu trong lòng sau có thể chịu nổi chứ?
- Không sao! Nghe anh khẳng định chắc nịch là em đã không còn cảm giác lo lắng nữa rồi.
- Hai năm qua là ai đã dạy em cách cam chịu như vậy chứ? Đừng như thế!
Đôi mắt Tuấn đầy xót xa nhìn Hằng.
- Sự cô đơn khi xa vắng anh. Em không muốn mất anh nên dù bằng bất cứ giá nào em vẫn sẽ giữ anh lại.
- Chỉ cần em không chạy khỏi anh thì anh sẽ không đi đâu cả.
- Nhóc con trong bụng thì em còn chạy đi đâu được chứ?!- cô mỉm cười đưa tay áp lên má anh âu yếm.
- Bây giờ anh đưa em về nhà để nghỉ ngơi nhé. Chiều nay anh không đến công ty mà ở nhà ngủ cùng em. Tối qua ngủ không ngon nên trưa này ngủ nhiều một chút.
- Uhm!

Nói ở nhà để dỗ cô ngủ nhưng thực ra một phần anh muốn giúp cô chuẩn bị trạng thái tốt nhất để chiều nay sang nhà mình. Không biết mọi chuyện sẽ chuyển biến theo chiều hướng nào nhưng anh chắc chắn sẽ bảo vệ cô thật tốt nhất có thể. Bây giờ cô đã mang thai đứa con của cả hai thì càng không thể để cô chịu bất kì thiệt thòi gì từ phía những trưởng bối vẫn chú trọng nề nếp,truyền thống.

Gần giờ cơm tối đúng sáu giờ thì Tuấn đã tay trong tay cùng Hằng bước vào cánh cửa lớn nhà họ Hà của mình. Anh nắm chặt lấy tay cô,lòng bàn tay vẫn rất ấm áp,đôi mắt vẫn rất kiên định hướng về phía trước. Đến trước cửa nhà,Tuấn đưa tay nhấn chuông cửa rồi cùng Hằng đợi bên ngoài. Tay anh vỗ nhẹ tay cô khẽ mỉm cười trấn an. Hằng nhìn thấy nụ cười đó cũng bớt căng thẳng đi một chút. Cô đương nhiên tin tưởng ở anh chỉ là cô sợ những điều anh suy nghĩ trong đầu,sợ mối lo của anh là điều gì đó khủng khiếp chứ không phải áp lực từ phía mẹ chồng như bao nàng dâu khác.

Cánh cửa nhà được người giúp việc mở ra,Hằng theo chân Tuấn bước vào cửa nhà. Bên trong nhà anh lúc này chỉ toàn là các thành viên trong gia đình chứ không đông đúc như các dịp lễ tết dòng họ quay quần cả nhà. Mẹ anh biết con trai về từ trong bếp đi ra trong chiếc đầm màu tím than giản dị,lịch thiệp.
- Hai đứa đến rồi. Ngồi ở phòng khách đợi một chút là ăn tối được rồi.
Chris,Minh và Đức cũng đang ngồi ở sofa ngoài phòng khách xem tv,khi thấy Hằng cùng anh trai mình đến thì Chris nhanh chân chạy đến bên cạnh. Chris thì thầm với Tuấn.
Chris: Bọn em vẫn chưa nói gì với mẹ,mẹ cũng không hỏi gì. Anh lo mà giải thích không khéo đừng để chị Hằng thiệt thòi. Nếu chị dâu em mà có chút buồn nào thì em sẽ không tha cho anh đâu.
Tuấn nghe lời Chris nói rồi nắm tay Hằng đi về phía mẹ mình,tay anh như siết chặt hơn.
- Hôm nay con muốn thông báo với mẹ rằng bọn con đã kết hôn rồi. Hai năm qua bọn con rời xa nhau là do lỗi của con,con đã rất chân thành cầu xin Hằng trở về bên mình và rất may mắn khi cô ấy chấp nhận đánh cược hạnh phúc về sau để về bên một người từng làm cổ tổn thương. Vì thế con mong mẹ hãy luôn ủng hộ quyết định của con một lần nữa như lúc con chọn con đường ca hát. Mẹ là người sinh con ra,nuôi nấng con đến trưởng thành con tin là mẹ hiểu người có thể mang lại hạnh phúc cho con là ai.
Trái với tưởng tượng của Tuấn rằng bà Hà sẽ trầm tư hồi lâu nhưng bà lại mỉm cười thật tươi đặt tay lên vai anh.
MẹT: Mẹ luôn ủng hộ tất cả quyết định của con trai mẹ nói chi con đã cưới được một người vợ tốt,một cô con dâu đảm đang như vậy chứ. Mẹ rất yêu quý Hằng con biết mà. Chỉ là con chưa tổ chức một lễ cưới đàng hoàng mà chỉ làm thủ tục thì thiệt thòi cho Hằng,việc này mẹ không ủng hộ đâu.
Chris thấy mẹ mình ủng hộ Tuấn và Hằng quay trở về thì mừng rỡ chạy đến ôm bà.
Chris: Mẹ của con đúng là một người mẹ vĩ đại mà. Mẹ sẽ hoàn hảo hơn nếu trách mắng anh hai con vài câu vì để chị dâu chịu thiệt.
Nhìn thấy không khí trong nhà trở nên vui vẻ hơn Hằng cũng thở phào nhẹ nhõm,tay cô theo thói quen đưa lên xoa nhẹ bụng mình như để tương tác với đứa bé trong bụng.
Chris: Anh còn chuyện gì thì nói với mẹ luôn đi chứ.
MẹT: Còn chuyện gì nữa sao? Con để con dâu con dâu của mẹ thiệt thòi gì nữa?
Tuấn tạm buông tay nắm lấy tay Hằng ra mà vòng ra sau ôm eo cô,tay còn lại thì áp lên tay của cô đang đặt trên bụng.
- Mẹ sắp lên chức bà nội. Hằng đã mang thai được 14 tuần rồi.
Bà Hà mở to mắt đầy ngạc nhiên quay sang phía Hằng,bà háo hức nắm lấy tay của cô,nét mặt rạng ngời hạnh phúc.
MẹT: Thật sao? Con đã có thai rồi hả?
- Dạ! Đứa bé còn ba ngày nữa chuẩn bị tròn mười lăm tuần.
Mẹ anh lúc này chợt nhớ ra điều gì đó mà kéo Hằng lại ghế sofa ngồi.
MẹT: Sao hai đứa không nói sớm. Từ nãy giờ lại đứng như vậy,mang thai không nên đứng quá lâu một chổ.
- Dạ không sao đâu bác. Bác sĩ nói thai kì cháu rất khỏe mạnh,không mỏng manh đến thế.
MẹT: Mang thai hơn ba tháng rồi bây giờ mới nói với bác. Hai đứa muốn giấu đến khi nào nữa chứ? Hai đứa đã kết hôn sau này cháu nên gọi là mẹ rồi. Tiếng mẹ này phải từ hai năm trước mới phải.
Tuấn đi đến ngồi bên cạnh,tay choàng sau lưng vẫn ôm lấy Hằng. Tay anh lại nắm lấy tay cô như không muốn rời nhau dù chỉ là một phút.
- Nếu không phải hai năm trước là lỗi của con thì bây giờ có lẽ mẹ đã có cháu biết gọi tiếng bà nội rồi.
MẹT: Hằng đã sẩy thai một lần rồi sao?
- Là do lỗi của con đã khiến cổ buồn bã mà không chú ý đến sức khỏe của mình đến khi biết mình mang thai là lúc mất đứa bé.
Mẹ Tuấn đôi mắt chùng xuống có chút buồn bã,xót xa cho con dâu của mình. Qua ngày hôm nay bà lại càng thương yêu Hằng hơn.
MẹT: Sau này mẹ hứa sẽ yêu thương con hơn cả Tuấn nữa,những gì con trai của mẹ khiến con chịu thiệt thòi mẹ sẽ bù đắp.
- Dạ mọi chuyện cũng qua rồi mẹ.- Hằng nấc nghẹn.
Chris: Hai người phụ nữ vĩ đại của em ơi. Hai người tiếp tục mẹ con yêu thương nhau là cháu của em sinh ra sẽ nhắn nhó mặt mũi mất. Sinh ra mà suốt ngày nhăn nhó giống ông anh em thì làm thế nào?
Cả nhà sau đó vì câu nói của Chris mà bật cười một phen chỉ có Tuấn là muốn cho cô em gái mình một trận vì lâu ngày chưa la mắng....

*****

Trờ về nhà trước chín giờ tối vì Hằng cần ngủ sớm trước mười giờ tối. Vừa vêc tới nhà thì anh đã giúp cô chuẩn bị nước nóng ra đó là xoa bóp cơ thể giúp cô cảm thấy thoải mái hơn. Ngày nào cũng như thế anh chăm sóc cho cô thật chu đáo rồi mới đến lượt mình. Có hôm vì vội ra ngủ cùng cô vì đã trễ anh không muốn cô đợi nên tắm vội nước lạnh rồi đi ra ngoài. Nhìn thấy anh tắm nước lạnh thì cô lại lo lắng anh nhiễm bệnh sau đó liền cằn nhằn. Hai người họ thật sự đã tìm lại hạnh phúc của thuở ban sơ và tình yêu ngày càng sâu đậm hơn.

Tắt đèn bàn,Tuấn kéo chăn lên rồi kéo người phụ nữ mình yêu vào lòng ôm thật chặt,một tay áp lên vùng bụng đang nhô lên của cô xoa nhẹ.
- Ngủ thôi em! Tới giờ để mẹ và bé con ngủ rồi.
Nếu mọi ngày cô sẽ ngay lập tức vùi đầu vào lòng anh ngủ ngay nhưng hôm nay thì có biết bao câu hỏi. Cô muốn biết vì sao ban nãy anh lại nói dối chuyện của hai người như vậy.
- Nói cho em nghe. Vì sao ban nãy anh lại nói dối bác? Rõ ràng tất cả mọi chuyện là lỗi của em.
Anh hít thật sâu mùi hương trên tóc cô sau đó thủ thỉ bên tai.
- Chia tay là do lỗi của cả hai chúng ta không phải chỉ là do mỗi em. Nếu anh bên em lúc em cần thì em sẽ không lạc lõng,nếu lúc đó anh không cố chấp vì chút tổn thương mà để em đi thì con của chúng ta sẽ không mất. Chung quy tất cả do anh. Nếu nói như thế mẹ sẽ yêu thương,quý trọng em nhiều hơn. Anh rất hạnh phúc khi mẹ nói sẽ yêu thương em nhiều hơn anh. Anh chỉ cần như vậy thôi.
- Nói em đừng vì anh nhưng nhìn xem anh vì em nhiều thế nào. Cảm ơn vì tất cả ông xã.
Tuấn nghe Hằng gọi mình bằng cách gọi khác liền chống một tay nâng người dậy.
- Em vừa gọi anh là gì?
- Ông xã! Em rất muốn gọi anh như thế này lâu rồi.
- Bã xã,anh rất yêu em...rất rất yêu em...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top