chap 2

Soyeon lo lắng ngồi ngoài cửa...bệnh viện trở nên láo loạn ông bà Park và Hyomin chạy đến hỏi Soyeon

-Chị...vừa nãy chị gọi cô ấy là gì...-Soyeon nghe câu hỏi của Hyomin không rõ là ai nên thắc mắc hỏi

-Xin lỗi cô đây là...chủ tịch Park hai người không phải theo tôi đến đây chứ... xin lỗi đã làm gián đoạn bữa tiệc của ông bà...việc ở đây tôi lo được rồi..-Hyomin không muốn nghe mấy câu vô bổ của Soyeon liền cáu gắt nói

-Tôi hỏi cô vừa nãy cô gọi cô ấy là gì...nói...nói nhanh...-nhận thấy cô gái kia có vẻ tức giận nhìn mình với ánh mắt tóe lửa liền nói

-Jiyeon...sao có chuyện gì sao..-Soyeon thắc mắc hỏi...bà Park liền nắm tay Soyeon nói

-Cô...cô gọi cô ấy là Dino sao?-nhận được cái gật đầu của Soyeon...bà Park quay lại nhìn ông Park khóc nức nở trong lòng ông...Hyomin thì cũng không kém...Soyeon thắc mắc liền hỏi

-Sao...có chuyện gì sao...-chợt cánh của phòng bật mở bác sỹ đi ra nói

-Hiện tại tình trạng của cô ấy đã ổn...ai là người nhà bệnh nhân xin mời theo tôi...-ông bác sỹ nói rồi bước đi Soyeon liền đi theo...ông bà Park và Hyomin thì theo y tá đưa nó vào phòng bệnh...đến bên giường bệnh nhìn nó nằm đó họ đều có một mong ước đó là Dino...người mà họ ngày đêm thương nhớ...bất chợt cả ba đều giật mình khi nghe câu nói trong lúc mê man của nó

"Minnie...ngoan nín đi nào...em không gọi unnie ngố nữa đâu mà...

Minnie...Minnie...cứu em...Minnie...umma...umma... cứu ...cứu Dino...đau...đau quá...lạnh quá umma...umma...cứu...cứu tôi với...cứu...

Jiyeon hốt hoảng bật dậy...Soyeon ôm nó vào lòng nhẹ nhàng xoa lưng cho nó...nó khóc nức nở thút thít nói

-So...unnie...em...em sợ quá unnie... -Soyeon vỗ lưng nó an ủi... nó nhìn Hyomin ái ngại nói nhỏ...-So unnie...sao cô ấy lại ở đây...còn mấy người kia nữa em lại gây rắc rối cho unnie rồi assssi...-nó nhìn thấy trong phòng không chỉ có Soyeon mà có 3 người khác...với con mắt ngạc nhiên của nó ông bà Park đến gần nói

-Dino...umma đây...Dino đáng thương của umma cuối cùng chúng ta đã tìm được con...umma nhớ con lắm Dino à...-bà Park ôm nó khóc... nó khó hiểu nhìn Soyeon rồi đẩy nhẹ người bà Park ra nói

-So unnie họ là ai sao lại ở đây lại gọi em là con unnie nói cho em biết được không...xin lỗi bà tôi nhìn bà quen quen...à đúng rồi ở bữa tiệc...cả cô đây nữa...- nói rồi nhìn qua Hyomin đánh giá "cô ấy đúng là một mỹ nhân thứ thiệt nếu tham gia giải trí sẽ có không ít FAN"nhận thấy ánh mắt nhìn mình không chớp mắt miệng thì tinh nghịch cười của Jiyeon Hyomin liền nói

-Em không nhớ tôi sao Dino...tôi tên Park Hyomin...-nó nhíu mày nhìn cô nói

-Minnie...unnie là Minnie...là Minnie của em sao...-nhận được cái gật đầu từ cô...nó nhìn cô một lượt rồi thản nhiên nói

-Minnie...unnie khác quá...không như hồi trước...-câu nói của nó khiến ai cũng phì cười Hyomin mỉm cười nói

-Sao...unnie khác lắm sao...trông unnie già lắm à...-nó gật đầu rồi lại lắc...khiến những người có mặt nén cười...mặt Hyomin thì đen lại nó ngơ ngác nói

-Unnie trông xinh đẹp không ngố như trước...-câu nói của nó khiến mấy người kia bụm miệng cười...còn Hyomin thì nhìn nó bằng ánh mắt tóe lửa...Soyeon liền đi lại gần nó hỏi

- Jiyeon...em còn đau đầu không...em vừa mới tỉnh em ngủ thêm chút nữa đi...lát nữa bác sĩ sẽ đưa em đi kiểm tra lại...nếu được mai có thể suất viện được...bên ngoài nhiều phóng viên nhà báo lắm đó...chị sẽ cho người bên cạnh em...-Soyeon nói cưng chiều xoa đầu nó...Jiyeon phụng phịu nói

-So unnie cho em xuất viện đi mà...đi mà...em sợ bệnh viện lắm...lại giống như lần trước nữa thì...-nghe nó nói Hyomin và ông bà Park thắc mắc hỏi

-Có chuyện gì...có chuyện gì...mà khiến Dino của appa sợ hãi vậy...-nó nhìn ông Park rồi nhìn Soyeon mắt cúi rụp xuống...Soyeon thấy vậy liền nói

-Lần trước có Fan cuồng đóng giả y tá lẻn vào làm loạn...cô ta ôm chặt con bé đòi mang nó đi để chăm sóc...cô ta còn cầm dao đe dọa bác sỹ cả đám vệ sỹ....cầm dao kéo múa may lung tung khiến Jiyeon bị khủng hoảng tâm lý...phải điều trị một thời gian...cộng với việc những giấc mơ kì lạ khiến nó càng thêm hoảng loạn...-Soyeon nói rồi nhìn Jiyeon đang cúi đầu rồi kéo chăn chùm lên...che đi khuôn mặt đẫm nước mắt...bà Park liền ôm nó vào lòng...nó khóc đến mệt lả rồi thiếp đi...Soyeon phải đi lo liệu cánh nhà báo...ông bà Park cũng cho thêm người kiểm soát kĩ những người ra vào phòng bệnh của nó...Hyomin luôn túc trực bên nó...chợp mắt nghỉ ngơi được chút...rồi Hyomin đưa nó đi làm thêm một số kiểm tra nữa...đưa nó về phòng nó ngồi trên giường bốn mắt nhìn nhau...cô thấy nó cứ nhìn mình chằm chằm không chớp mắt liềm nói

-Em đó mặt unnie dính gì sao?mà em nhìn unnie dữ vậy...-nó nghe cô nói như chợt tỉnh gãi đầu ái ngại nói

-À...tại...tại...trước unnie đã rất xinh đẹp lại đáng yêu...nhưng giờ unnie...lại càng xinh đẹp...mà unnie về nghỉ đi em cũng khỏe rồi...-nghe nó nói mấy câu đầu Hyomin rất vui nhưng câu sau như không muốn cô ở đây...liền nhìn nó bằng ánh mắt buồn nói

-Em...em...không muốn unnie ở đây với em sao...thật rất lâu mới gặp lại...-Hyomin nói trân trân nhìn nó...Jiyeon liền luống cuống giải thích

-Unnie...em là lo cho unnie mà...-nó nắm lấy bàn tay cô trấn an...-Ngoan nghe em về nghỉ chút đi...lớn rồi phải ra dáng người lớn chứ cứ như con nít hoài vậy...-Jiyeon thích thú trêu chọc...Hyomin tức lắm nhìn nó bằng ánh mắt hình viên đạn khiến nó sởn gai ốc

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: