chap 1



Trầm ngâm đứng bên cửa sổ nhìn ra phía ngoài lòng cô đơn lạnh lẽo khi nhớ về bóng hình đó...khuôn mặt mũm mĩm đáng yêu,cái mũi cao,nước da trắng cái nụ cười cái cách nú chu mỏ giận dỗi mới đáng yêu làm sao...không biết bao nhiêu lần rồi cô tự hỏi "Dino à!em còn nhớ unnie không...unnie rất nhớ em...rất nhớ em"tay cầm sợi dây chuyền có khắc chữ Dino...sợi dây duy nhất gắn kết cô với nó...cái ký ức vui vẻ hạnh phúc cô mãi mãi không quên và cũng vô cùng đau lòng khi nhớ về ngày tháng đó...ngày nó biến mất không nói một lời...nhiều khi nghĩ mình thật ngu ngốc khi chỉ biết nó tên Dino mà không biết thêm bất kỳ thông tin gì khác về nó...ngày ngày khắc khoải chờ đợi...luôn tin vào câu nói của nó "sau này Dino lớn Minnie phải là vợ của em...em sẽ bảo vệ Minnie...sẽ bên Minnie mãi mãi không dời"nhiều lần suy nghĩ liệu nó còn nhớ đến cô như cô nhớ nó không...hay là nó đã quên cô...dù hồi đó nó chỉ có 12t cô đã mười 16t cô biết như thế nào là yêu...trái tim cô chỉ có hình ảnh nó ngày nó ra đi trên chiếc thuyền đó mọi người không tìm thấy nó...thời gian đó cô vô cùng đau khổ khép chặt trái tim với mong ước nó vẫn còn sống và sẽ về tìm cô...thời gian lặng lẽ trôi giờ cô đã là TGĐ tập đoàn PM...vẫn ngày ngày mong mỏi người đó...từ ngày nó ra đi cô trở thành một người lạnh lùng với nỗi nhớ thương về nó biết bao người theo đuổi nhưng cô chỉ hững hờ từ chối tất cả...năm nào cô cũng về thăm ông bà...vào ngày đó cái ngày định mệnh lẳng lặng đứng lẻ loi trên bờ biển nước mắt lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp...ở đó ít hôm rồi lại trở về Seol với công việc thi thoảng đi với mấy người bạn thân thiết hồi còn đi học...đang mien man suy nghĩ có tiếng gõ cửa...Hyomin nhàn nhạt nói

-Vào đi...có chuyện gì vậy Qri unnie...-Qri thấy khuôn mặt u ám của Hyomin liền nói

-Lại nghĩ về nó sao...-nhận được cái gật đầu của cô Qri thở dài nói tiếp...-Em đã xem xét mời ai làm người đại diện cho chúng ta trong năm nay chưa...đề suất năm nay là minh tinh nào vậy...-Hyomin mỉm cười nhìn Qri nói

-Theo đề xuất là cô ca sỹ diễn viên nổi tiếng Rain Park unnie thấy thế nào về đề xuất này...-Qri nghe câu nói của Hyomin thì tròn mắt ngạc nhiên nói

-Em...nói sao Rain...chúng ta sẽ mời cô ấy sao...thật tuyệt đó nha cô ấy hiện nay là ngôi sao nổi tiếng nghe nói mới qua Mỹ nhận giải diễn viên trẻ tài năng đó...mà cô ấy thực sự rất xinh đẹp...thực sự rất đẹp-Hyomin nghe Qri nói nhíu mày nghĩ "cô ta tài giỏi vậy ư"nhìn vào tập tài liệu Hyomin nói

-Nghe unnie nói quả thực đẹp vậy sao?em cũng tò mò về người này...em sẽ suy nghĩ...-Qri nhìn Hyomin nói

-Em thật là...em lên mạng tra là biết liền mà đúng là...chỉ lo tập trung vào công việc chẳng quan tâm đến ai...đúng là mù tin tức...mà nè tối nay bên PY có mời em với chủ tịch đến dự tiệc kỷ niệm ngày thành lập tập đoàn đó...-Qri nói rồi đi ra ngoài...Hyomin nhìn theo bóng Qri liền nghĩ về câu nói của Qri liền vào mạng xem tin tức cũng như hình ảnh của cô ca sỹ kia...quả thực như lời Qri nói cô ta rất xinh đẹp...một vẻ đẹp quấn hút...nhìn có chút quen thuộc...Hyomin không hiểu nổi mình ra sao cứ nhìn Rain là cô lại nghĩ về Dino xua đi ý nghĩ đó lại tiếp tục công việc

....................................Tại sân bay Incheon thu hút mọi ánh nhìn tiếng reo hò của fan tiếng máy ảnh kêu tách tách nó mỉm cười vẫy tay chào mọi người...dưới sự bảo vệ của anh quản lý và vệ sỹ nó nhanh chóng ra xe về căn hộ của mình...mệt mỏi ngã lưng lên ghế sofa nhắm mắt hỏi Soyeon

-Em ngủ chút đây khi nào đi dự tiệc thì gọi em nha unnie...-mệt mỏi do chuyến bay nó chìm dần vào giấc ngủ...Soyeon nhìn nó mỉm cười cô trông nó ngủ rất đáng yêu...năm đó gặp nó nghe nó hát ở quán ăn của Boram giọng hát trầm ấm của nó khiến người nghe hòa mình vào bài hát...quả là một người đa tài...những ký ức từ bé đến 12t của nó bị mất khiến nó không biết mình là ai và ba mẹ còn hay đã mất những giấc mơ mờ ảo khiến nó thường xuyên giật mình tỉnh dậy...Soyeon rất thương nó coi nó như em ruột của mình...Soyeon tất bật lựa chọn chuẩn bị đồ cho nó đến bữa tiệc của Park gia

......................................Tiến vào đại sảnh thu hút mọi ánh nhìn chủ đề nóng của các nhà báo nó tươi cười chào mọi người đi đến chủ tịch Park cùng phu nhân đang trò truyện cùng khách...nó tiến lại gần...chào họ cùng lúc đó Hyomin khoác tay ba mình đi vào thu hút mọi ánh nhìn với vẻ đẹp quấn hút biết bao trái tim các chàng trai có mặt cô cúi chào chủ tịch Park và phu nhân...nó nhìn cô chăm chú từ khi cô bước vào...Hyomin nhận ra nó cười nhẹ chào hỏi... Bà Park tiến đến ôm cô rồi mỉm cười nói

-Cháu là Hyomin sao...cháu thực sự rất xinh đẹp...-Bà Park nhìn Hyomin đánh giá ánh mắt bà chợt dừng lại ở cổ Hyomin ấp úng nói

-Cháu...sao...cháu có...có...nó...-Hyomin liền thắc mắc nhìn bà nói

-Có...có gì cơ...-câu hỏi với sự ngạc nhiên của bà thu hút mọi ánh nhìn... nó cũng đang thắc mắc điều bà hỏi Hyomin

-Cháu... sợi dây chuyền... trên cổ cháu...-nghe lời nói của vợ mình ông Park cũng nhìn về phía Hyomin và ông cũng tròn mắt ngạc nhiên...nhìn biết bà đang xúc động liền ôm lấy bà liền nhìn Hyomin hỏi

-Hyomin...nói cho ta biết...sợi dây chuyền trên cổ cháu từ đâu mà có...-Hyomin nghe ông Park hỏi thì thoáng buồn trả lời

-Dạ...của một người tặng cháu...-Câu nói của cô khiến bà Park không kìm được nước mắt nhìn cô nói

-Cháu...cháu...đã gặp nó ư gặp ở đâu...nói cho ta biết với... ta xin cháu ta xin cháu...làm ơn...làm ơn đi...-tất cả quan khách đều dồn ánh mắt về phía Hyomin khi thấy bà Park khóc nức nở...Hyomin linh cảm như họ có liên quan đến ... nhìn ánh mắt khẩn khoản của bà Park...Hyomin cúi mặt hít thật sâu nói

-Dạ...đó là Dino...cháu không biết em ấy tên gì...em ấy...em ấy đã mất tích trên biển...-nói đến đây giọt nước mắt lặng lẽ rơi trên khuôn mặt xinh đẹp của Hyomin...bà Park ôm ông Park nói

-Cháu biết Dino...cháu đã gặp nó sao...Dino...Dino của ta đứa con đáng thương của tôi...-cái tên bà Park nghẹn ngào nói trong tiếng nấc...khiến nó vô thức nói

-Dino...Minnie...-những hình ảnh mờ ảo lại hiện về...Hyomin nghe câu nói của nó liền nhíu mày nhìn...thấy nó đang ôm đầu nhăn mặt có vẻ khó chịu bấm máy gọi cho ai đó...nó một tay ôm đầu một tay bấm máy gọi Soyeon

-So unnie...em...em...-chưa hoàn thành xong câu nói thì nó thấy choáng váng đầu óc mắt tối xầm lại...mọi người thấy vậy liền xúm lại lo lắng... Hyomin liến đến lắc người nó...Soyeon chạy vào thấy nó liền chạy nhanh lại miệng không ngừng gọi nó

-Jiyeon...Jiyeon à!em sao vậy tỉnh lại đi em?Dino à...Dino à!...giúp tôi...mau giúp tôi đưa em ấy ra xe...-Soyeon lo lắng hét lên...Hyomin và ông bà Park thì nghe câu nói mà ngạc nhiên rồi chạy theo Soyeon ra xe...các nhà báo phóng viên bám theo xe đến bệnh viện nơi Jiyeon nằm...nó được đưa thẳng vào phòng cấp cứu


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: