7
Wang Chuqin đặt một nhà hàng rất cao cấp, không chỉ vì nguyên liệu cao cấp mà chủ yếu là vì sự riêng tư, điều này đặc biệt quan trọng đối với hai người họ vào lúc này.
Không có nhiều người, và các bàn ăn cách xa nhau,họ có thể thoải mái nói chuyện mà không lo bị ai nhận ra. Toàn bộ nhà hàng có vẻ rất yên tĩnh. Các cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn rất lớn ở một bên, cho phép mọi người tận hưởng khung cảnh tuyệt vời của thành phố về đêm
Nhìn toàn cảnh vẻ đẹp lộng lẫy như vậy, dường như dưới chân họ có một thứ ánh sáng vàng rực rỡ như vậy.
Wang Chuqin buông tay cô ra, kéo ghế cho cô rồi ngồi xuống đối diện.
Ánh sáng bên phải chiếu vào một bên mặt anh, bị sống mũi chặn lại, tạo thành một cái bóng nhỏ. Bàn tay có khớp xương sắc bén đặt lên cằm cô, để cho ánh mắt dịu dàng của anh rơi chính xác vào khuôn mặt cô.
Sun Yingsha cảm thấy tim mình đập hơi nhanh.
Người phục vụ đưa thực đơn cho Sun Yingsha bình tĩnh lại, lật qua, hai mắt mở to.
Đắt quá! Đồ ăn có nhất thiết phải đắt thế không?
Trong lòng thở dài, cô đưa thực đơn cho Wang Chuqin.
"Có chuyện gì vậy? Em không thích à?" Anh nhìn qua với vẻ lo lắng.
Cô lắc đầu và không nói gì.
Wang Chuqin cau mày, thấp giọng nói ngắn gọn với người phục vụ, có lẽ là yêu cầu anh ta đến theo đặt chỗ, cộng thêm món ăn cô vừa chọn. Người phục vụ gật đầu, lấy lại thực đơn và rời đi.
"Cảm thấy không khỏe sao? Bị cảm à? Chiều nay mặt em đỏ bất thường." Wang Chuqin đứng dậy, đi tới chỗ Sun Yingsha rồi ngồi xổm xuống, một tay nắm lấy tay cô, tay kia nhẹ nhàng ấn vào sau đầu cô.
Hơi thở của anh ở ngay trước mắt cô, ở khoảng cách gần như vậy, mùi dầu gội thơm mùi gỗ đàn hương trên tóc anh thấm vào chóp mũi cô, thậm chí cô còn có thể nhìn rõ từng sợi mi của anh và ngửi thấy mùi hương trên vòng tay của anh.
Tim cô không nhịn được lại đập loạn đi 1 nhịp
Sun Yingsha dường như đột nhiên biến thành một con búp bê câm. Để mặc Wang Chuqin muốn làm gì làm.
"Bây giờ không ăn nữa, chúng ta đến bệnh viện được không?" Cô hồi lâu không có phản ứng, Wang Chuqin lo lắng muốn kéo cô dậy.
"Không, không, em ổn." Sun Yingsha cuối cùng cũng tìm lại được giọng nói của mình, xua tay và lắc đầu.
"Em bị sao vậy? Có chuyện gì đã xảy ra." Wang Chuqin lại cau mày và ngồi xổm xuống đất.
“Ngồi lại đi, anh không thể quỳ gối lâu được.” Anh ấy đã bị chấn thương đầu gối ở tuổi 17. Đến lượt cô cau mày vì thấy anh quỳ gối như vậy.
Anh thở dài và đứng dậy, nhưng vẫn không nói gì. Nhìn cô ấy, có vẻ như anh ấy sẽ không bỏ cuộc cho đến khi đạt đưoc mục tiêu.
Sun Yingsha chỉ nhắm mắt ra hiệu cho anh lại gần, nghe thấy giọng nói, anh cúi xuống, cô nghiến răng chịu thua.
"Tối nay anh có chút đẹp trai"
Wang Chuqin sửng sốt. Anh thật sự chưa nghĩ tới câu trả lời này. Anh im lặng một lúc lâu.
Sun Yingsha đợi rất lâu vẫn không nghe thấy tiếng trả lời, cô có chút không vui. Mở mắt ra và quay đầu lại,
Khuôn mặt sửng sốt của Wang Chuqin ở rất gần.
Ờ, anh ấy đẹp trai thât
Có gì phải xấu hổ chứ? Anh ấy thực sự là bạn trai của cô
Sau khi Sun Yingsha nói ra , cô trở lại hình dạng quả bóng thẳng tắp thường ngày. Cô chỉ đơn giản bắt đầu nhìn vào khuôn mặt của Wang Chuqin.
Sống mũi cao, lông mi dài, đôi mắt nâu nhạt và
Wang Chuqin là người đầu tiên cảm thấy xấu hổ. Anh mím môi, định lùi lại một chút, nhưng giây tiếp theo, đôi mắt anh đột nhiên mở to.
Cô nhắm mắt lại nhưng lông mi lại run rẩy như hai con bướm sắp bay đi.
Và đôi môi mềm mại chạm vào môi anh.
Anh không dám cử động, sợ quấy rầy động tác của cô anh cũng cẩn thận cảm nhận.
Đôi môi của Sun Yingsha rời khỏi môi của anh, cô ấy xấu hổ liếm môi và đưa mắt đảo nhìn xung quanh
"Ngồi xuống đi, em đói rồi."
Wang Chuqin choáng váng, cảm giác đầu mình như nổ tung vì ngọt ngào. Hàng vạn người nhỏ bé đang reo hò bên trong.
“Sasha đã chủ động hôn tôi ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh."
"Anh đặt nhà hàng khi nào?” Sun Yingsha đang cắt miếng bít tết mình vừa hỏi vành tai cô vẫn còn đỏ.
“Sau khi đưa em về ký túc xá ngày hôm kia.” Wang Chuqin đặt dao nĩa xuống, nhấp một ngụm rượu vang đỏ, cô nhìn ly rượu của anh với đôi mắt sáng ngời.
"Muốn uống thử một chút được không?" Cô ấy trông rất có hứng thú và đưa tay muốn rót rượu vào ly.
Anh rót một ít vào ly của cô, lo lắng nói: “Em chưa từng uống rượu bao giờ, đừng thử.”
Sun Yingsha nhấp một ngụm, cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng vẫn có thể tiếp nhận
"Anh đặt sớm như vậy? Lỡ như em không đồng ý quay lại với anh thì sao? Anh sẽ đi cùng với ai ?"
Wang Chuqin chán nản nói: "Nếu em thật sự chia tay với anh, anh sẽ một mình đến đây khóc."
Sun Yingsha cười lớn và nhận được ánh mắt buồn bã từ anh.
Sau bữa ăn, Sun Yingsha từ chối ngắm cảnh trên sân thượng của nhà hàng nên Wang Chuqin cũng đi theo cô.
Đang nắm tay cô đi ra xe, cô đột nhiên nói:
"Datou, chúng ta đi bộ về đi."
Anh nhìn đồng hồ vẫn chưa quá muộn. Phải làm gì với chiếc xe? Không thành vấn đề, ngày mai chỉ cần nhờ người đến lấy; sẽ không có bất kì lý do nào để khiến Wang Chuqin từ chối Sun Yingsha.
Cô ấy trông có vẻ hạnh phúc trên đường đi. Cô hết nhìn ngọn cỏ này rồi chạm vào con mèo kia
Khi cô vô số lần quỳ xuống ôm một con mèo hoang nhỏ và hét lên muốn mang nó về nhà nuôi, Wang Chuqin bất lực thở dài, quỳ xuống hôn lên tóc cô.
"Sasha, em say à?"
Sun Yingsha có chút bối rối nhìn anh, không gật đầu cũng không lắc đầu, cô chỉ nhìn thẳng vào anh.
Khi Wang Chuqin tưởng rằng cô ấy đã ngủ. Cô lại mở to và định đặt con mèo con vào lòng bế nó lên, cô ấy đã dựa vào vòng tay của Wang Chuqin và thì thầm:
"Em muốn nuôi nó."
Wang Chuqin không khỏi cười lớn. Sun Yingsha bất mãn đánh vào ngực anh một cái rồi bình tĩnh lại.
"Căn cứ không cung cấp đồ ăn, sau này chúng ta có nhà riêng, sẽ nuôi được không?"
Sun Yingsha im lặng hồi lâu không nói gì, sau đó cô lại đánh anh, mèo con trong tay cô sợ hãi bỏ chạy. Sun Yingsha bực tức đánh vào đầu anh ta.
"Sau này ai sẽ ở chung nhà với anh? Anh tiêu quá nhiều tiền."
"Không muốn ở chung nhà với anh thì sao lại quan tâm đến việc tiêu tiền của anh?" Wang Chuqin bế cô lên nói với cô.
“Em không thể sao?” Cô ấy thậm chí còn không nhìn lên.
" chỉ có em mới có thể."
Hạ Trác Gia cảm thấy nàng thật sự đang nằm mơ.
Ai có thể nói cho cô ấy biết tại sao Sun Yingsha lại ngất xỉu sau khi đi ăn với Wang Chuqin không???
"Không phải là cô ấy ngất đi, cô ấy hơi say, có thể thấy cô ấy vẫn còn có thể nói được." Wang Chuqin giải thích. Sun Yingsha được anh đỡ, lẩm bẩm điều gì đó không rõ.
Được rồi.
Wang Chuqin giao Sun Yingsha vào tay Hà Trác Giai và không ngừng nói, không quên lấy từ trong túi ra rất nhiều thứ.
“Cái này là để giải rượu, tuy cô ấy không uống nhiều, nhưng khi say nhất định cô ấy sẽ cảm thấy khó chịu; đây là nước mật ong, khi tỉnh dậy hãy cho cô ấy uống một ít, để cô ấy không khát lắm; đây là súc miệng, để cô ấy súc miệng trước khi đi ngủ; Đây là điện thoại của cô ấy, chìa khóa của cô ấy…”
“ Được rồi,” Hạ Trác Giai hàm gần như rớt xuống đất, “Áo khoác này ở đâu? Áo khoác của ai?”
"Ôi, để cô ấy mặc cũng không sao. Xin lỗi, Giai Giai. Tôi không biết cô ấy có khả năng uống rượu thấp, sau này tôi nhất định sẽ không để cô ấy uống nữa. Thật xin lỗi ." Wang Chuqin rất chân thành, điều này khiến Hà Trác Giai cảm thấy có chút khó chịu.
"Không sao đâu. Tôi sẽ đỡ cô ấy vào trong"
Khi kéo Sun Yingsha lên cầu thang, Hà Trác Giai không thể không nghĩ:
Đây không phải là em gái tôi sao lại phải cảm ơn cô ấy nhiều như vậy vì đã chăm sóc cô ấy?
Liếc nhìn xuống tầng dưới, Wang Chuqin vẫn chưa rời đi, đôi mắt sáng ngời nhìn về phía ký túc xá của họ.
Thấy cô quay lại, anh vẫy tay chào họ, chỉ vào điện thoại di động và nói "Có gì cần thì gọi cho tôi".
......Tôi không thể không nói rằng Datou khá có trách nhiệm.
Có phần hài lòng. Nhà ngoại bổ sung một điểm trong lòng.
Hà Trác Giai vỗ mông Sun Yingsha, cô tỏ ra bất mãn.
"Datou tựa hồ đối xử với em rất tốt, chị cũng yên tâm hơn rồi."
# mấy bà cuối tuần vui vẻ nha. 🫶🥰
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top