Chương 7

“Cậu bạn này, làm ơn tránh đường.”

“Oái!”

Bị nhắc nhở mới phát hiện mình còn đứng chắn ở cửa, Song Hỉ vội tránh ra. Lúc sau mới phát hiện người vừa nói không phải học sinh trong trường mà là một quân nhân mặc quân phục màu xanh.

Sau khi cậu nhường đường, ngoài cửa, mấy quân binh hoặc nâng hoặc xách hành lý vào. Thùng, túi du lịch, túi lưới, vài kiện đồ nho nhỏ chất thành đống to trên mặt đất, hơn nữa còn có vài quân nhân to cao ra ra vào vào, căn phòng vốn rộng rãi giờ lại có vẻ chật chội.

Có tiếng giầy cao gót thanh thanh đánh lên mặt sàn, dường như đang bước về hướng này, chưa thấy mặt người, đã nghe thấy tiếng: “Tiểu đội trưởng Vương, dưới tầng còn hai kiện đồ, trong xe còn một túi đồ ăn vặt, nhớ phải mang lên đó.”

Người vừa lên tiếng là một người phụ nữ không còn trẻ. Tiểu đội trưởng Vương gật đầu một cái, dùng tay ra hiệu, mang theo mấy quân nhân kia đi xuống.

Song Hỉ đứng bên cạnh nhìn cảm thấy có chút tò mò, lúc này ít nhiều cũng hiểu được vì sao lại có quân nhân xuất hiện trong phòng ngủ của trường. Cậu liếc mắt nhìn Tương Văn Đào một cái, thầm nghĩ, bạn học này rốt cuộc có lai lịch thế nào, lại có thể sai sử quân nhân vận chuyển hành lý cho mình, phái đoàn này cũng quá lớn ấy chứ.

Ngươi phụ nữ kia nhìn Song Hỉ, nói chuyện phiếm với cậu: “Bạn nhỏ này tên gì vậy?”

“Dạ, cháu tên là Diệp Song Hỉ ạ.”

Bà gật gật đầu, mỉm cười liếc nhìn thiếu niên đứng bên cửa sổ đang tỏ vẻ không liên quan tới mình, nói: “Nó là con cô, tên là Tương Văn Đào. Về sau hai đứa là bạn cùng phòng, phải sống hòa thuận nhé!”

“Dạ……Vâng ạ……” Song Hỉ cười, liếc nhìn Tương Văn Đào một chút. Người kia, cũng không khách khí mà đánh giá cậu. Thiếu niên vừa mới quen nhau thường có chút rụt rè, cuối cùng hai người chỉ gật đầu một cái, coi như chào nhau.

Mẹ Tương Văn Đào xem qua phòng ngủ. Đương nhiên, mới là học sinh năm nhất, nhà trường sẽ không trang bị máy tính hay phòng tắm cá nhân. Trong phòng, chỉ có giường ngủ, một cái bàn học đủ rộng để đặt vài thứ linh tinh lên.

Mỗi giường ngủ chỉ chứa được khoảng ba người, không có nhiều lựa chọn. Mẹ Tương Văn Đào hỏi: “Tiểu Đào, con ngủ giường nào? Giường trên hay dưới?” (Trong ký túc xá dùng loại giường tầng nên sẽ có giường trên và dưới)

Tương Văn Đào nhìn vị trí mấy chiếc giường, hỏi Diệp Song Hỉ: “Cậu ngủ giường nào?”

“……….Chỗ này.” Tuy rằng không rõ vì sao Tương Văn Đào lại hỏi mình nhưng Song Hỉ vẫn trả lời. Tương Văn Đào nghe vậy liền nói: “Vậy tớ ngủ đây.” Anh chọn cái giường bên dưới ngay sát giường cậu.

Chẳng lẽ bạn học Tương vừa mới gặp đã muốn cho mình cảnh cáo nhỏ gì sao? Ấy, nghĩ như vậy rất là ~~ không CJ!

(*) CJ là từ viết tắt của “thuần khiết, trong sáng”.

Anh đương nhiên là có ý đồ, tuy nhiên ý đồ này lại vô cùng đơn giản. Chỉ là anh cảm thấy Song Hỉ thích sạch sẽ, màu khăn trải giường rất mộc mạc, bất kể là người bình thường nào cũng không muốn nằm ngủ cạnh một con heo. Mà làm “hàng xóm” với cậu, chí ít anh cũng không bị mùi mấy cái tất thối đầu độc.

Mấy quân nhân lại đi lên, xách nốt đồ đạc hoàn thành nhiệm vụ, mẹ Tương Văn Đào bảo họ về, bà vừa giúp đứa con cho đồ đạc vào tủ, vừa bỏ chăn đệm trải ra cho anh.

Diệp Song Hỉ lúc này cũng không hề nhàn rỗi. Mấy bạn học khác cũng bắt đầu lục tục tiến vào.

Có hai người đến từ một trấn nhỏ, đều chưa thông thạo đường đi nước bước cho lắm, hơn nữa còn tới một nơi lạ lẫm như vậy, không khỏi có hơi rụt rè. Song Hỉ dùng một thái độ hào sảng tiếp đón. Bởi vì nói cho cùng, cậu cũng tương đối quen thuộc với trường học, một mặt nhiệt tình giúp họ sắp xếp hành lý, mặt khác chỉ chỗ cho cha mẹ họ trọ lại. Trong số những người ở đây chỉ có mình cậu là không được cha mẹ trải đệm giường cho, lúc cậu còn nhỏ cũng từng có người làm giùm, nhìn khăn trải giường một hạt bụi cũng không có, vừa thấy là biết lúc ở nhà cậu đã thường xuyên phải tự làm.

Vì thế ngày hôm đó những ai từng gặp qua cậu đều có ấn tượng rất tốt về cậu.

Quá trưa, hội phụ huynh sau khi an trí thỏa đáng cho con mình thì đều về hết. Nhưng mẹ Tương Văn Đào vẫn ở lại tới chiều, mời toàn bộ học sinh cùng phòng đi ra ngoài ăn cơm.

Một đám choai choai có vẻ như không biết nên làm thế nào, với họ mà nói đây cũng là lần đầu tiên được một người lớn mời. Từ chối vài lần không được, cuối cùng đều kéo nhau đi.

Địa điểm ăn cơm cũng không xa lắm, là một cửa tiệm gần trường học.

Mẹ Tương Văn Đào đi tuốt đằng trước.

Ngày đó bà mặc một bộ đồ màu lam, cầm trên tay một chiếc ví da đen bóng, trên tai đeo đôi khuyên làm từ trân châu, khi ngồi xuống, dùng một loại ngữ điệu khách sáo nhưng cũng rất chân thành mà gọi đồ ăn, dáng vẻ kia, thật giống như nữ chủ nhân đang dặn dò người hầu nhà mình.

Đương nhiên, với các học sinh bà lại có một thái độ khác. Gọi cho bọn họ mỗi người một loại đồ uống, mỉm cười mà bảo họ ăn nhiều một chút.

Ăn được nửa chừng thì bà bắt đầu cảm thán.

“Các cháu đều là báu vật của cha mẹ, ai mà không có một chút khó tính. Sau này ở chung một chỗ, còn va chạm nhiều, khó tránh khỏi có lúc mâu thuẫn này nọ. Tính cách Tiểu Đào có phần nóng nảy, vạn nhất làm mích lòng các cháu, thì coi như hãy nể mặt cô mà bỏ qua cho nó.”

Mấy đứa nhỏ còn chưa rành sự đời đều đồng thanh trả lời: “Vâng ạ.”

Mẹ Tương Văn Đào mỉm cười gật đầu. Một lát sau lại thở dài: “Nó khi còn ở nhà, ngay cả khăn mặt cũng chưa từng giặt, giờ lại ở ký túc xá, cũng không biết nên làm sao…….”

“Có gì khó đâu ạ!” Tương Văn Đào hơi mất hứng, trách móc một câu.

Song Hỉ sợ mẹ Tương Văn Đào khó xử, vội vàng cười nói: “Cô, không sao đâu. Chúng con cũng đều vậy mà.”

Bà Tương mỉm cười: “Con cũng cần học làm sao? Ta thấy con so với nó thì rành việc hơn nhiều, chắc lúc ở nhà cũng làm không ít việc đi?”

“Dạ…vâng……” Song Hỉ vụng về lên tiếng.

Một buổi chiều này, bà Tương thăm dò hết gia cảnh của các học sinh, đối với tính cách mỗi người, đại khái cũng hiểu rõ chút ít. Cho nên cũng hiểu rõ, ai mới là đối tượng có thể phó thác.

Bà nhìn trúng Diệp Song Hỉ.

Đứa nhỏ này có năng lực, lại tốt tính, cũng rất thật thà. Thân là con cả, đã quen chăm sóc em mình, cho nên sẽ không giống những đứa nhỏ khác chỉ biết ích kỉ tư lợi. Chỉ cần lôi kéo được cậu, với con mình sẽ chỉ có trăm lợi chứ không có một hại. Bởi thế mới thấy những lời nói lo lắng cho con mà bà nói ra, đều vì thấy được ánh mắt của Song Hỉ.

Song Hỉ quả thực rất ngưỡng mộ Tương Văn Đào. Cậu cảm thấy người này đúng là có phúc mà không biết hưởng. Có người mẹ lo lắng suy nghĩ cho mình như vậy, anh lại không biết cảm kích, thỉnh thoảng lại còn nói vài lời không tốt với mẹ. Cuối cùng Song Hỉ quyết định nhận trách nhiệm, nói cô cứ yên tâm đi, chúng con sẽ không để cậu ấy đói rét.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top