Hồi kết
Cuối cùng Tô Tần cũng hạ quyết tâm sẽ dọn dẹp căn phòng.
Trợ lí của anh đã thuê người giúp việc đến lau dọn. Lúc mở cánh cửa phòng ra, người đó giật nảy mình hỏi:
- Căn phòng này của anh đã bao lâu rồi không được dọn dẹp?
Đã bao lâu rồi? Kể từ sau khi Giang Nhan qua đời, đồ đạc ở đây chưa từng có người động đến.
Ngay cả Tô Tần sau khi tỉnh lại ở bệnh viện, quay trở lại đây cũng chỉ ngồi trên ghế sô pha một lát mà không nỡ động vào bất kì thứ gì, tất cả mọi thứ vẫn giữ nguyên như từ trước ngày Giang Nhan ra đi. Hơn nữa Tô Tần cũng cảm thấy mình chẳng có quyền gì mà quyết định việc có nên động đến căn phòng này không. Anh cứ cho rằng, người có quyền nhất với căn phòng này chính là Vân Vy. Anh vốn đã định giao chìa khóa nhà cho cô nhưng thật không ngờ Vân Vy và Giang Nguyên lại ở bên nhau.
Anh nghĩ đợi đến khi mọi việc sáng tỏ anh sẽ nói ra chuyện này, giờ thì anh cảm thấy chuyện đó là không cần thiết nữa rồi. Giang Nhan đã dốc hết tâm trí và sức lực trang trí cho căn phòng này chỉ là đế Vân vy được vui chứ không phải tăng thêm áp lực tâm lí cho cô.
Nếu là như vậy xem ra anh nên giấu cô chuyện này thì tốt hơn. Chỉ cần anh không nói thì sẽ chẳng ai biết đến bí mật này.
Anh vẫn còn nhớ có một lần Giang Nhan uống say đã tiết lộ cho anh một bí mật
Bí mật này đã giấủ trong lòng Giang Nhan từ lâu lắm rồi, nó đè nặng lên trái tim khiến cho Giang Nhan không thế thở nổi:
- Tô Tần này, cậu có biết không? Thực ra tớ với Vân Vy chẳng phải là tình yêu sét đánh đâu! Thực ra hôm ấy tớ vô tình nhìn thấy cô ấy trong tâm ảnh của anh tớ chụp, nào ngờ sau khi xem xong bức ảnh ấy, tớ lại tò mò mới chủ động làm quen với cô ấy. Ban đầu tớ chẳng có chút cảm giác nào đặc biệt với cô ấy, chẳng qua chỉ là tò mò thôi, tò mò không biết vì sao anh tớ lại chụp cô ấy. Nếu như anh tớ thích cô ấy thì tớ càng muốn biết anh trai tớ rốt cuộc sẽ thích mẫu con gái thế nào. Kết quả là tớ không bao giờ ngờ rằng bọn tớ lại yêu nhau, tớ rơi vào cái hố sâu không lối thoát, chuyện này tớ chỉ biết nói cho cậu thôi, tớ luôn cảm thấy sớm muộn gì cũng sẽ có ngày phải đối mặt với vấn đề này... ngộ nhỡ Vân Vy biết chuyện sẽ, cô ấy có...
Cuối cùng chuyện này đã trở thành một bí mật.
Tô Tần đang mải mê nghĩ ngợi vẩn vơ thì đột nhiên nhận được điện thoại của Vân Vy. Ở đầu dây bên kia, Vân Vy liên tục lặp lại thời gian và địa chỉ:
- Tô Tần, anh nhớ nhé, đừng có đến muộn đấy!
Tô Tần ngắt máy.
Giang Nhan không ngờ rằng có một ngày mình lại đem lòng yêu
Tô Tần mỉm cười, anh cũng chẳng bao giờ nghĩ rằng sẽ có một lúc nào đó anh cũng lại rung động trước cô.
Trong lòng Tô Tần chợt cảm thấy xót xa. Vân Vy chắc cũng sê không bao giờ tin rằng anh sẽ thích cô, mặc cho anh dùng đủ mọi cách để chứng minh nhưng cô chỉ coi đó như một trò đùa lúc nông nổi của anh mà thôi.
Anh sẽ không nói cho cô biết, ngày hôm ấy, anh xuất hiện trong phòng bệnh của Giang Nguyên là để đưa ra điều kiện với một gã đàn ông chỉ còn đang thở yêu ớt.
- Nếu như anh đồng ý rời xa Vân Vy, tôi sẽ nghĩ mọi cách để giúp anh tìm một quả tim thích hợp. Anh nên biết cả Trung Quốc này chẳng ai có khả năng này bằng tôi đâu!
Người đó đã thẳng thừng từ chối.
Anh vẫn không nản lòng:
- Anh phải biết hiện giờ tôi thuận lợi hơn anh nhiều, bởi vì anh sắp chết rồi, còn cái tôi có chính là thời gian!
- Một kẻ đường đường là người thừa kế tập đoàn Tô Thị hùng mạnh như anh lại đi dùng thủ đoạn bỉ ổi này.
Cuối cùng anh vẫn là người đầu hàng trước Giang Nguyên.
Lúc quả tim thích hợp với Giang Nguyên chưa về đến nơi thì anh đã tìm thấy cho Giang Nguyên một quả tim thích hợp hơn.
Phẫu thuật đã thành công
Hiện giờ bọn họ chuẩn bị nắm tay nhau bước vào lễ đường.
- Tổng giám đốc Tô, hội nghị đã chuẩn bị xong, thời gian là sáng mai!
- Thay thời gian đi! - Tô Tần đột nhiên nói.
- Nhưng mà...
Ngày 10 tháng 10 năm 2010, nếu như ngày này là ngày thành hôn của anh.
Anh đã từng nghĩ thầm, mặc dù trong lòng Vân Vy, Giang Nhan là người cô yêu nhất, chuyện này là không thể thay đổi, nhưng Giang Nhan đã không còn, anh có lẽ vẫn có thế chấp nhận đứng vị trí thứ hai trong tim cô. Nhưng thật không ngờ, ngay cả vị trí thứ hai này cũng chẳng đến lượt anh.
Tô Tần đi ra ngoài, ánh nắng mặt trời gay gắt chiếu vào mắt anh, khiến cho đôi mắt anh nhức nhối, suýt chút nữa thì rơi lệ.
Thật là đáng tiếc!
Anh đã bỏ ra tất cả, thế mà cô mãi mãi chẳng bao giờ tin.
Thật là đáng tiếc!
Cô không biết và cũng không tin vào một tình cảm như vậy!
------------------ HẾT --------------------
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top