Chương 43: Phiên ngoại (2) - Xin giúp đỡ
Thái thị trái lo phải nghĩ, vẫn là quyết định tìm cho nhi tử một cô nương tốt. Thế là, bà phát động những nữ nhi đã xuất giá của Cố gia, em chồng, con dâu, cùng với nữ quyến của bàng chi Cố gia, phàm là có gia thế trong sạch, tính tình tốt, dung mạo khuê tú liền đều trước báo bị thượng lai*. Đúng lúc hiện giờ thời cuộc cũng ổn định, triều dã một mảnh an bình, lại xuân về hoa nở thời tiết tốt, Thái thị liền mang theo các con dâu tổ chức các loại tiệc thưởng hoa. Thế gia, gia đình huân quý đều là người thông suốt, hiển nhiên đều hiểu được đây là Cố gia xem xét hôn sự cho Cố Hoán. Cố gia vốn là nhà mẹ đẻ của Thái Hậu nương nương, lại là từ trước đến nay làm việc gì cũng được Thái Thượng Hoàng vô cùng yêu thích, hiện giờ Cố Hoán lại là cánh tay đắc lực.
(báo bị thượng lai: mình hiểu ở đây là thông báo để họ đến Cố gia)
Gia thế nhất đẳng vô cùng tốt, tài hoa của hắn lại không cần nói tới, tất nhiên là con rể quý. Trong nhà không có nữ nhi đến tuổi lấy chồng, hoặc là đã có đính hôn, còn có cô nương trong nhà đã xuất giá, một đám vô cùng phẫn hận.
Nhất thời, Cố phủ lý muôn hoa đua thắm khoe hồng.
Thái thị như thế, Cố hoàn một hai lần đầu còn chiếu lệ một chút. Sau đó, dứt khoát lấy công việc bận rộn, trực tiếp trụ đi về hầu phủ của mình.
Người không ở, tổng không thể xem trọng người, trói hắn lại thành thân bái đường? Huống chi, Cố Hoán trước nay chính là người kiệt ngạo khó thuần, đối với lễ giáo thế tục lại càng là khinh thường, lại phi kiêu ngạo. Thái thị cùng Cố lão gia, cùng với mọi người trong Cố gia đều vô cùng rõ ràng tính tình Cố Hoán, đương nhiên cũng sẽ không cố gắng như thế.
Thái thị thật sự là ưu sầu đến đầu tóc bạc đi không ít.
Không có biện pháp, nàng đành phải ra khỏi thành đi biệt cung, đi tìm Thái Hậu hỗ trợ.
Hiện giờ không cần xử lý chính vụ trên triều đình, trời trong nắng ấm nên phong cảnh biệt cung bên này phá lệ tươi đẹp. Trừ bỏ Thái Hậu, phi tần còn lại của Thái Thượng Hoàng đều không có mang theo. Thái Thượng Hoàng cùng Thái Hậu hai người kết tóc phu thê, trải qua nhiều chuyện như vật, hiện giờ cuộc sống ở biệt cung vô cùng an bình thanh thản. Thân thể Thái Thượng Hoàng cũng từ từ tốt lên, tinh thần xung tốt rất nhiều.
Nghe được Thái thị tới, Thái Hậu nương nương cho người mời nàng tiến vào.
Thái thị vào điện các diện kiến Thái Hậu.
"Tẩu tẩu mau đứng lên, ban ngồi." Thái Hậu mặt mày so với ngày xưa nhiều thêm vài phần phong thái, khóa mắt đuôi lông mày đều mang theo ý cười ôn nhu, cười hỏi một số chuyện vụn vặt của Cố gia.
Thái thị cũng vô cùng kỹ càng tỉ mỉ mà trả lời, lại hỏi thăm thân thể Thái Hậu cùng Thái Thượng Hoàng một phen. Sau đó, ngước mắt muốn lại thôi mà đưa mắt nhìn cung nữ cùng ma ma phía sau Thái Hậu nương nương.
Thái Hậu thấy vậy, trong lòng ngầm cười, phất tay, "Các ngươi đều lui ra đi."
Mọi người ứng một tiếng tiếng, khom người lui xuống, hai nha đầu cùng ma ma Thái thị mang theo cũng theo lui ra ngoài.
"Tẩu tử, có phải trong nhà xảy ra chuyện gì hay không?" Đám người lui xuống, Thái Hậu nương nương liền hỏi.
"Ai, còn không phải Tiểu Cửu. Nương nương, thần phụ hiện giờ là sầu muốn chết." Thái thị cau mày nói, "Thần phụ cũng không biết Tiểu Cửu nghĩ như thế nào, tuổi cũng đã lớn, nhưng một chút hắn đều không có để ở trong lòng..... Nương nương, Tiểu Cửu từ trước đến nay đều nghe ngài nói, ngài cũng là luôn sủng ái hắn, thần phụ hôm nay tới chính là nghĩ muốn cầu nương nương giúp đỡ nói với hắn, cấp cho hắn một mối hôn sự?
Ánh mắt Thái thị mang theo mong đợi nhìn về phía Thái Hậu nương nương.
Nguyên lai là vì chuyện hôn sự của Cố Hoán, nàng cũng rất lo lắng. Thái Hậu nương nương cũng ưu sầu, "Ai gia cũng lo lắng việc hôn sự của hắn, nhưng ai gia đã đồng ý với hắn trừ trước, hắn gật đầu cho hôn sự của mình, còn có thê tử của hắn, ngày đó Tiểu Cửu cũng là trước mặt chị dâu của ngươi nói, vợ hắn phải tài hoa hơn hắn mới được a."
Thái thị nghĩ đến mà khóc không ra nước mắt, "Nương nương, tài hoa hơn hắn? Nương nương, tài năng của Tiểu Cửu ngài cũng biết, chẳng lẽ hắn muốn tìm nữ Trạng Nguyên hay sao? Thần phụ trước khia là cảm thấy hắn nói chơi, nhưng hôm nay thấy hắn, thần phụ là càng thêm lo lắng, chỉ sợ lời hắn nói ngày đó là thật."
Không để bụng việc hôn sự, nha đầu nàng an bài qua cũng không để ý, đều trực tiếp đuổi đi.
Nhi tử chính là huyết khí phương cương tuổi tác, Thái thị thật là lo lắng hắn nghẹn thực.
Thái Hậu nương nương an ủi nói, "Tẩu tẩu cũng không nên gấp gáp, Tiểu Cửu tính ra tuổi cũng không lớn, chờ hắn gặp cô nương mà mình ái mộ, đến lúc đó không cần chúng ta nhọc lòng, hắn tự nhiên cũng sẽ tới cầu chúng ta làm chủ hôn cho hắn."
"Ai, lời nói là nói như vậy, thần phụ trong lòng chính là không đành, tính tình của hắn như vật, thần phụ sợ rằng hắn quyết tâm muốn tìm người tài hoa hơn hắn..... Sớm biết rằng, trước kia....." Sớm biết rằng, nhi tử nhưng là ái mộ Thanh Ninh cô nương, nàng liền sớm chút ra tay, vì nhi tử định ra cửa hôn sự. Thái thị trong lòng rất hối hận, vô cùng hối hận khi ấy chính mình sao lại nghĩ không thông. Hiện giờ, hối hận có ích gì? Người ta thành thân, nhi tử đều nhanh có thể chạy (mình không biết dịch câu này sao luôn)! Thái thị thở dài.
"Có lẽ là nhân duyên của Tiểu Cửu còn chưa tới đâu? Tiểu Cửu là nam tử, không thể so với cô nương, cố nương nếu lớn tuổi thì không thể tìm nhà chồng tốt, nhưng cùng nam tử thành thân muộn cũng là không có quan hệ. Tẩu tẩu, ngươi liền yên tâm đi!" Thái Hậu cười trấn an Thái thị, nói, "Tiền đồ của Tiểu Cửu cũng không cần việc hôn sự tới dệt hoa trên gấm. Ngươi cũng đừng bức bách Tiểu Cửu quá, tính tình Tiểu Cửu chúng ta đều rõ ràng."
Thái thị gật đầu, "Thần phụ nào dám ép buộc hắn, cũng chính là chỉ cần hắn có thể sớm ngày thành thân, thần phụ liền cao hứng." Nếu là mấy nhi tử khác, Thái thị đã sớm cùng trượng phu nắm chủ ý định ra việc hôn nhân, chính là bởi vì hiểu tính tình của nhi tử, cho nên, Thái thị mới lo lắng như thế.
"Này là nhân duyên a, nôn nóng không được. Nếu vội vàng thành một đôi vợ chồng bất hòa, đến lúc đó chẳng phải là càng làm cho ngươi lo lắng?" Thái Hậu nương nương lại nói.
Từ Hoàng phi đến Thái Tử phi, sau đó đến mẫu nghi thiên hạ, hiện tại lại là Thái Hậu, một đường phồn hoa, cũng là phách kinh trảm thứ, trong lòng Thái Hậu hy vọng cháu trai mình yêu thương có thể tìm cô nương bản thân ái mộ, phu xướng phụ tùy giai lão bạc đầu.
Thái thị thở dài gật đầu, "Ai, nương nương nói có lý." Hiện giờ Tiểu Cửu không thành thân, nàng liền sốt ruột chuyện hôn sự của hắn. Thật sự như lời Thái Hậu nương nương nói, chính mình sốt ruột vội vàng nhi tử thành thân, đến lúc đó lại phải lo cuộc sống của hắn có tốt hay không.
Hơn nữa, nàng thực khẳng định, nếu chính mình thực sự lùa vịt lên kệ, Tiểu Cửu thật sự sẽ đem mỗi ngày đều gà bay chó sủa cho nàng xem!
"Tẩu tẩu cũng không cần gấp, chuyện này ai gia vẫn luôn đặt ở trong lòng, qua một thời gian lại nói sau." Thái Hậu lại nói.
Thái thị trong lòng khẽ buông lỏng, gật đầu đồng ý, sau đó bồi Thái Hậu ăn cơm trưa, lại nói chuyện đến lúc sắc trời xẩm tối, lúc này mới đứng dậy cáo từ trở về thành.
Có Thái Hậu nương nương khuyên giải, hiện giờ Cố Hoán lại luôn ở trong hầu phủ của chính mình, cũng không lại vội vàng như đoạn thời gian trước, lại đem Cố Hoán tiếp trở về trụ (mình copy nguyên văn convert chứ mình cũng không hiểu nên dịch như thế nào)
Đảo mắt, đã đến ngày Tô Cẩn tròn một tuổi.
Trước đó một ngày, Cố Hoán liền vô cùng cao hứng đưa qua một tiểu mộc mã (ngựa gỗ).
Cố Hoán trước đây luôn đến tìm Tô Phỉ thương lượng công việc, cho nên cùng Tô Cẩn vô cùng quen thuộc.
Thấy Cố Hoán đưa tiểu một mã đến, Tô Cẩn vô cùng cao hứng.
"Đây là cữu cữ tự tay làm a, Cẩn nhi có thích hay không?"
"Ân." Tô Cẩn ngồi trên tiểu mộc mã, ngửa đầu, nãi thanh nãi khí dạ một tiếng.
Nghe được là Cố Hoán tự tay làm, Tô Phỉ khẽ nhíu mày khó mà phát hiện được.
Thanh Ninh cười nói cảm tạ, "Đã khiến cho Cửu công tử hao tâm."
"Cẩn nhi kêu ta một tiếng cữu cữu, là việc nên làm." Cố Hoán cúi đầu nhìn Tô Cẩn, vẻ mặt rạng rỡ mang theo thương yêu.
Tô Cẩn ngửa đầu lại nãi thanh nãi khí kêu, "Cữu.... Cữu."
"Ngoan." Cố Hoán cúi đầu cười, sờ sờ tay Tô Cẩn.
Cố Hoán lưu lại một lúc, liền trực tiếp cáo từ.
.......
Hôm sau, ánh nắng cực kỳ rực rỡ, Quận Vương phủ là khách nhân như mây.
Tô Cẩn người mặc áo lụa đỏ thẫm, đôi mắt sáng lấp lánh như hai viên hắc diệu thạch, ngũ quan xinh xắn, phấn phấn nộn nộn như một khối bột nếp, một nhóm phu nhân đến ôm qua liền bị hấp dẫn, Tô Cẩn lại không sợ người lạ. Tuy không để cho người bình thường ôm, nhưng khi cười tủm tỉm lại lộ ra chiếc răng như hạt gạo kê.
Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu, Thái Thượng Hoàng cùng Thái Hậu ở biệt cung cũng đều phái người tặng lễ tới. Nhất thời, mọi người cực kỳ hâm mộ không thôi. Hơn nữa, còn có Tiêu Nghi Quan cùng Lý Nghi Hạo, yến hội thập phần náo nhiệt.
Trong bữa tiệc lại càng có không ít phu nhân lộ ra ý tứ muốn định thân cho con mình, Thanh Ninh đều uyển chuyển cười từ chối.
Hiện giờ Tô Cẩn còn nhỏ, nàng cùng Tô Phỉ không vội, hai người cơ hồ đều còn không nghĩ tới việc này. Bây giờ sớm định ra con dâu, nếu Tô Cẩn lớn lên không thích thì sao? Hoặc là những nữ oa oa này về sau sai lệch, hoặc là không có được dạy dỗ tốt, vậy chính là hậu hoạn vô cùng.
Thời điểm chọn đồ vật đoán tương lai, Tô Phỉ mặt mày vui vẻ ngồi vào bàn.
"Cẩn nhi, trên bàn nhiều đồ vật như vậy, Cẩn nhi tới chọn thứ ngươi thích nhất đi." Tô Phỉ chỉ vào đồ trên bàn, ôn nhu nói với hắn.
"Liền chọn một cái, đợi lát nữa lại cùng cữu cữu chơi, được không?" Thanh Ninh ở bên cũng cười nói.
"Nếu Cẩn nhi thích, có thể chọn nhiều mấy cái." Tô Phỉ trên mặt đều là sủng nịch.
Tô Cẩn theo ngón tay Tô Phỉ nhìn đồ vật trên bàn, quay đầu nhìn nhìn Thanh Ninh. Khuôn mặt xinh xắn cái hiểu cái không, ngược lại cũng không tùy tiện cầm, giống như là một tiểu đại nhân, đem đồ vật trên bàn trái phải nhìn nhìn, đem kiếm, quan ấn, bút giấy nghiên mực, còn có thư (sách) đều dọn tới cùng nhau, sau đó đứng lên loạng choạng hướng hai tiểu cậu đi qua, đem đồ vật đẩy tới trước mặt Tiêu Nghi Quan cùng Lý Nghi Hạo, nãi thanh nãi khí nói, "Cữu.... Cữu."
Hóa ra là chọn vừa ý, muốn cùng hai cữu cữu cùng nhau chơi đây mà.
Tô Phỉ cùng Tô Thanh Ninh bật cười.
Mọi người không thiếu được một trận khoa trương, nói Tô Cẩn sau nàu lớn lên nhất định là văn võ song toàn, là rường cột nhà nước, vân vân.
Đến lúc mặt trời ngả về phía tây, các khách nhân mới dần dần cáo từ.
Thấy được Tô Cẩn như phấn điêu ngọc trác, Thái thị càng là thích đến không chịu được. Nàng nghĩ nghĩ, lưu tới cuối cùng, thấy khách nhân đều đi hết, Thái thị nắm tay Thanh Ninh, nhìn thoáng qua hạ nhân bên cạnh, muốn nói lại thôi.
Thanh Ninh đoán nàng có thể là có chuyện cần nói với mình, liền tìm cái cớ thỉnh nàng đi tiểu hoa thính, chờ Trà Mai Ngọc Trâm thượng trà xong liền cho bọn họ lui xuống.
Thái thị uống ngụm trà, cười khen, "Tiểu Cẩn nhi này thật là đáng yêu vô cùng. Quận Vương phi hảo phúc khí."
Thanh Ninh cười nói, "Phu nhân quá khen."
"Nhà ta có vài tiểu tôn tử nhỏ tuổi, Quận Vương phi có rảnh, mang Cẩn nhi qua chơi để tiểu hài tử bọn hắn cùng nhau vui vẻ chơi." Thái thị nói.
"Được, chỉ sợ làm ầm ĩ phu nhân." Thanh Ninh đáp ứng.
"Ta lại thích tiếng cười của tiểu oa nhi." Thái thị cười nói một câu, sau đó lại thở dài, nói, "Quận Vương gia cùng Tiểu Cửu nhà ta sinh cùng năm, Cẩn nhi hiện giờ đều lớn như vật, nhưng Tiểu Cửu lại vẫn là...."
Trước đó, chuyện Cố gia mời các khuê tú đi thưởng hoa, Thanh Ninh có biết. Thanh Ninh mỉm cười nói với Thái thị, "Cửu công tử nhân trung long phượng, phu nhân không cần lo lắng."
Cố Hoán hiện tại, các khuê tú trong kinh thành đều chạm tay là bỏng.
"Ai, người là không biết." Thái thị thở dài nói, "Đứa nhỏ này đầu năm liền thả lời nói, nói cái gì tài hoa thê tử hắn phải qua mắt hắn, bằng không hắn thà...cả đời không thành thân...."
Lời này quả thực phù hợp với tính cách của Cố Hoán! Thanh Ninh mỉm cười, "Cửu công tử hứa hẹn như vậy là nhất thời cười đùa."
"Ta cũng cho là như vậy...." Thái thị nhíu mày, cười nhìn về phía Thanh Ninh, "Nhưng là tâm tư của cha mẹ trong thiên hạ, trai lớn cưới vợ. Ta cùng lão gia nhà ta liền lo lắng việc hôn nhân của Tiểu Cửu. Ta chính là nghĩ muốn Quận Vương phi giúp một chút."
"Phu nhân cứ nói đừng ngại." Thanh Ninh cười nói.
"Quận Vương gia cùng Tiểu Cửu cùng làm quan trong triều, lại còn được Hoàng Thượng tín nhiệm, hy vọng Quận Vương gia có thể khuyên bảo Tiểu Cửu một chút." Thái thị ánh mắt tràn ngập mong đợi. Bọn họ làm phụ mẫu trong nhà, nên nói cũng đã nói, có thể làm cũng đều làm, nhưng đều vô dụng.
"Được." Thanh Ninh hoàn toàn đáp ứng.
Trước khia nàng cũng nhận của Cố Hoán không ít nhân tình, nàng cũng hy vọng Cố Hoán tìm được một cô nương hắn ái mộ.
"Vậy phiền toái Quận Vương phi, Quận Vương gia." Thái thị cảm tạ một câu, lại nói hai câu, lúc này mới đứng dậy cáo từ.
Lúc Thanh Ninh trở lại nội viện, Tô Phỉ ở trong sân bồi Tổ Cẩn tập đi. Thấy Thanh Ninh đã trở lại, Tô Cẩn cao hứng gọi một tiếng nuong, bước chân ngắn nhỏ liền hướng nàng đi đến.
Thanh Ninh khom người duỗi tay, "Chậm một chút, tiểu tâm đừng ngã." Tô Cẩn liền sà vào lòng nàng. Thanh Ninh cười đem hắn bế lên, thân thiết một phen. Tô Phỉ đỡ lấy hắn, đi về phía nhà trong.
Thay quần áo, cởi thoa hoàn (nôm na là trang sức á), Thanh Ninh từ nội thất đi ra, trong phòng cũng không có người hầu hạ, ngồi đối diện Tô Phỉ.
Tô Cẩn ngồi ở trên giường, chơi đến vui vẻ.
Giúp Thanh Ninh thượng trà xong, đám người Trà Mai liền rời khỏi phòng.
Tô Phỉ một bên nhìn Tô Cẩn, một bên duỗi tay cấp Thanh Ninh chén trà, hỏi, "Cố phu nhân nói với nàng cái gì? Có phải là chuyện hôn sự của Cố Hoán không?"
Thanh Ninh nhấp một ngụm trà, cười gật đầu, "Đoán đúng rồi, Cố phu nhân hy vọng chàng có thể khuyên nhủ hắn."
Thanh Ninh hé miệng cười, "Ân, ta khuyên hắn."
Trước kia, Cố Hoán có tâm tư, trong lòng Tô Phỉ đều biết.
Tài hoa, nhân phẩm, tướng mạo của Cố Hoán đều là tốt nhất. Hơn nữa, Cố Hoán có điểm giống Tô Phỉ hắn là hiếu thắng, Cố Hoán lại thật tâm sủng ái người nhà của hắn.
Khi đó, hắn cũng vô cùng lo lắng, cũng từng có sợ hãi.
Nghĩ hôm nay Cố Hoán đưa tiểu mộc mã qua đây, Tô Phỉ cười nhạt. Tô Cẩn chính là nhi tử của chính mình, hắn thích hài tử, tự hắn sinh đi!
Đối với sự khuyên bảo mơ hồ của Tô Phỉ, Cố Hoán tự nhiên là sẽ không để trong lòng.
Thái thị cũng không lại gióng trống khua chiêng cử hành yến hội, mời nhóm khuê tú tới cửa chơi, nhưng là sẽ cách vài bữa mời các nhóm biểu muội lại đây ở lại một chút.
Hy vọng tới cái cận thủy lâu thai. (câu này mình không hiểu gì hết, ai cao minh xin ra tay giúp đỡ nha)
Cố Hoán tuy ở tại trong nhà, nhưng là đi sớm về trễ, những nhóm biểu muội đó đều là dài cổ ngóng đợi mà cũng chưa thấy qua bóng người Cố Hoán.
Cố Hoán bất động thanh sắc, hướng Hoàng Đế tự động xin ra trận đến phủ Giang Nam.
Thái thị thở dài nhưng là cũng không có cách nào, nàng tổng không thể ngăn cản nhi tử không đi, cũng không thể thu thập bọc hành lý đi theo Giang Nam.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top