Chương 42: Phiên ngoại (1) - Ưu sầu
Mùa đông năm nay vô cùng lạnh lẽo. Trước có Tứ Hoàng tử bức vua thoái vị, không quá mấy tháng, Cửu Hoàng tử Trang Vương lại tạo phản mưu nghịch. Năm mới sắp đến đều mang theo vài phần áp lực, đặc biệt là quan lại, các nhà huân quý. Mỗi người trong các hộ gia đều cảm thấy dị thường bất an mà điệu thấp, sợ không cẩn thận liền liên lụy dến nhà mình.
Mẫu tử Trang Vương Lương tần loạn tiễn xuyên tim mà chết, còn dư nghiệt của Trang Vương, Hoàng Thượng căn bản cũng không hỏi đến, toàn bộ đều giao cho Thái tử toàn quyền xử lí. Trước có Tứ Hoàng tử bức cung, lần này Trang Vương tạo phản, Thái tử nửa điểm đều không có nhân từ nương tay, giết sát quyết đoán, sấm rền gió cuốn.
Sự kiện lần này, đứng mũi chịu sào là nhà mẹ đẻ Lương tần Đoạn gia, nhà mẹ đẻ Trang Vương Phi Ngụy Tử Ngụy gia, còn có nhà mẹ để Trang Vương Trắc phi Tôn Ngọc Kỳ Tôn gia.
Tam gia đều là liên căn bạt khởi*, chém không thừa một ai.
(liên căn bạt khởi: nhổ cỏ tận gốc)
Tô Hoa Kiểm đã chết, thi thể cùng thi thể của phản loạn đảng ngày đó đều bị vứt đi bãi tha ma. Niệm tình Tô Phỉ có công, Thái tử trái lại để lại cho Tô lão phu nhân cùng Tôn thị các nàng hai cái mạng, đi làm lao dịch ở diêm trường* Nam biên.
(diêm trường: cơ sở làm muối, nhưng mình nghĩ ruộng muối sẽ đúng với ngữ cảnh hơn)
Đương nhiên, tên của bọn họ trong gia phả Tô gia đều bị bài trừ sạch sẽ.
Qua năm, Hoàng Thượng liền phân phó Khâm Thiên Giám chọn ngày mười sáu tháng giêng, đem ngôi vị Hoàng đế truyền cho Thái tử.
Thái tử đăng cơ vi hoàng, niên hiệu Chiêu Thành.
Tân hoàng đăng cơ, năm mới bắt đầu, nhưng vẫn phải tiếp tục thu thập dư nghiệt của Trang Vương cùng Tứ Hoàng tử.
Thẩm Tránh tuy là thủ hiếu ở nhà, nhưng hắn không cam lòng. Tuy là để tang ở nhà, nhưng hắn cũng không nhàn rỗi, liên tiếp cùng người của Tứ hoàng tử bên kia lui tới. May mắn chính là, Tứ hoàng tử bức vua thoái vị không liên lụy đến hắn, hoặc nói là, còn chưa có thu thập đến trên đầu của hắn, Cửu hoàng tử Trang Vương liền tạo phản.
Sau khi tân Tân hoàng đăng cơ, tự nhiên liền sẽ tính toán đến trên đầu của hắn.
Mà Bùi gia nhảy nhót lung tung, tự động cũng không thoát khỏi.
Bùi gia cao thấp chạy trốn một phen, Bùi phu nhân liền nghĩ tới đi cầu tình An Quận Vương cứu mạng.
Dù sao, An Quận Vương phi không phải cũng là huyết mạch Thẩm gia sao? Tui nói sớm cùng Thẩm gia thoát ly quan hệ, nhưng huyết mạch này là chém không đứt.
Hiện giờ, mỗi người đều trong tình trạng bất an, Bùi gia có thể nghĩ đến, cũng chỉ có Thanh Ninh này là một cây cỏ cứu mạng.
Tô Phỉ cùng Cố Hoán chính là phụ tá đắc lực của Tân hoàng, chỉ cần Tô Phỉ cầu ở trước mặt Tân hoàng giúp Bùi gia một lời, đối với Bùi gia mà nói, đây chính là cứu mạng!
Nhưng Quận Vương Phủ, bọn họ là không vào được cửa lớn.
Bùi phu nhân đã đưa thiếp mời đi Hưng Ninh Hầu phủ, hy vọng La Thủy Nguyệt cùng Thẩm Phong có thể hỗ trợ. Hưng Ninh Hầu phủ đã vào, nhưng Thẩm Phong cùng La Thủy Nguyệt lấy trọng hiếu trong người, một mực từ chối.
Bùi lão gia cùng Bùi phu nhân liền một trận ảo não, nhưng Thẩm lão phu nhân đã mất một thời gian dài như vậy, Thẩm Phong lại xác thật là mang trọng hiếu trong người, mà Chu Mi lại là kế thất, cùng Quận Vương phi không có tình cảm gì.
Hai vợ chồng thương lượng một phen, Bùi phu nhân đi quý phủ Thẩm Tránh gặp Bùi thị, còn Bùi lão gia đi giao hảo đồng liêu ngẫm lại biện pháp.
Bùi thị vẫn đang bị nhốt, quản gia vẫn là Dương di nương.
Nhận thiếp mời của Bùi gia, Dương di nương liền phái người đem thiệp đưa cho Thẩm Tránh.
Thẩm Tránh cũng đang phiền não, nhưng lúc này mọi người hoảng sợ như vậy, Thẩm Tránh tuy rằng trong lòng khó chịu nhưng nghĩ đến lần này bọn họ sẽ phải chịu kết quả gì, mềm lòng liền gật đầu.
Cách ngày, Dương di nương tự mình tới cửa Thùy Hoa đón Bùi phu nhân vào hậu viện. Hàn thuyên một phen, lại muốn đích thân đưa nàng đi gặp Bùi thị, Bùi phu nhân liền dịu dàng cười từ chối, "Lúc này mới vừa qua năm mới, di nương cũng bận rộn, liền không cần tự mình đưa ta đi, phái nha đầu chỉ đường cho ta là được."
"Phu nhân khách khí." Dương đi nương rất là ôn thuận.
"Không cần cùng ta khách khí như vật, di nương có việc bận cứ việc đi."
Thấy Bùi phu nhân nói như thế, Dương di nương cũng liền ôn thuận đáp ứng, phái ma ma đắc lực bên cạnh dẫn đường cho Bùi phu nhân gặp Bùi thị.
Bùi phu nhân vừa thấy sắc mặt trắng bệch, già nua như bà lão của Bùi thị, kinh ngạc một lát, sau đó hốc mắt đỏ lên, nước mắt liền lăn xuống, nắm tay Bùi thị nói, "Muội muội, ngươi sao lại như vậy? Bệnh nghiêm trọng lắm sao? Ăn dược có phải cũng vô dụng hay không?"
Bùi thị bị nhốt, bên ngoài nói là nàng sinh bệnh phải tĩnh dưỡng.
Bùi thị đã lâu không gặp Bùi phu nhân, cũng có chút kích động, "Tẩu tử, ngươi hôm nay sao lại đến đây?"
Thời gian qua đã lâu, Thẩm Tránh không có dấu hiệu muốn buông tha nàng.
Người hầu hạ bên người nàng tất cả đều bị thay đổi. Trong kinh thành phiên thiên*, cũng không có người dám ở trước mặt nàng khua môi múa mép, cho nên, Bùi thị còn không biết chuyện bên ngoài.
(phiên thiên: bầu trời đảo lộn, theo như mình hiểu ở đây là nói chuyện lớn xảy ra trong kinh thành, cũng vừa đổi sang một triều đại mới)
Bùi thị rất tò mò chính là, Thẩm Tránh sao có thể cho người nhà mẹ đến xem nàng? Nàng bị nhốt lâu như vật, dù là thân sinh nhi tử, cũng chỉ có thể trộm đến đây xem qua nàng vài lần mà thôi.
"Cái này đợi lát nữa lại nói, ngươi nói với ta, thân mình ngươi rốt cuộc là làm sao vậy? Không phải nói là tĩnh dưỡng cho tốt sao? Như thế nào liền gầy thành như vậy?" Bùi phu nhân nắm ngón tay Bùi thị, dù sao cũng là chị dâu em chồng, Bùi phu nhân cảm thấy khớp xương kia cộm đến hoảng.
"Tẩu tử." Bùi thị nghẹn ngào một tiếng, ngay sáu đó đôi mắt mang theo một tầng hận ý, "Muội nào có phải bị bệnh, là bị Thẩm Tránh không lương tâm kia sát ngàn đao nhốt lại!"
"Sao lại như vậy?......" Bùi phu nhân kinh ngạc ngập ngừng một câu, sau đó lại dừng lại, tinh tế hồi tưởng một phen, rồi mới nhìn về phía Bùi thị hỏi, "Có phải hay không bởi vì Vận nhi?"
"Chính là nghiệt nữ không biết cố gắng!" Bùi thị mắng một tiếng, sau đó gắt gao mà nắm chặt tay Bùi phu nhân, hỏi, "Tẩu tử, Vận nhi thế nào rồi? Muội bị nhốt ở nơi này, nửa điểm cũng không biết tình huống bên ngoài, nha đầu bà tử cũng đều là hũ nút, Thanh Triết còn nhỏ, Thanh Ngọc lúc đầu thời điểm đến xem muội đều sẽ nói với muội Vận nhi tốt, chỉ là, sau đó lời nói của hắn lại lập lòe, muội thấy thần sắc hắn mang theo bi thương, liền nghĩ Vận nhi có phải có chuyện gì rồi không. Đáng tiếc, ta bị Thẩm Tránh vô lương tâm kia nhốt lại....."
Hai nhi tử, Bùi thị vẫn là yên tâm. Dù sao cũng là thân sinh nhi tử của Thẩm Tránh, lại là con vợ cả, dù là Dương di nương quản gia, Dương di nương cũng không thể làm khó hai nhi tử của mình. Nàng lo lắng chính là nữ nhi Thẩm Thanh Vận như thế nào.
Bùi thị nước mắt nước mũi một phen, khóc đến thương tâm.
Thấy Bùi thị như thế, Bùi phu nhân ôn nhu an ủi nói, "Ngươi cũng đừng lo lắng, Vận nhi nhất định không có việc gì."
"Tỷ nói cho muội biết, rốt cuộc Vận nhi có tốt hay không? Bùi thị khẩn thiết siết chặt tay.
Bùi phu nhân muốn nói lại thôi, không biết nói như thế nào cho tốt.
"Tẩu tử, ta cầu xin người." Bùi thị cầu xin.
"Ai." Bùi thị nặng nề thở dài một hơi, "Không phải là ta không cho ngươi biết, mà là, thật sự là không biết Vận nhi hiện giờ đang ở nơi nào a! Sau khi Đổng Khải Tuấn chết, nàng ở Đổng gia một thời gian liền đi.... Thấy ngươi bệnh, ta cùng với đại ca ngươi cũng phái người đi nghe ngóng, cũng phái người đi tìm, chính là.........."
Bùi phu nhân nói chi tiết cho Bùi thị.
"Vận nhi, Vận nhi của ta....." Bùi thị gần như ngất xỉu, khóc lớn một tràng. Bùi phu nhân khuyên nhủ một hồi, thật lâu sau mới thu nước mắt, "Đứa nhỏ này, nàng một cái nữ tử yếu ớt, nàng rốt cuộc thì đi đâu a?...... Thẩm Tránh hắn vô tình máu lạnh, nàng trở về tìm ta, tìm cữu cữu, mợ....."
Bùi phu nhân cầm khăn, lau lau khóe mắt, "Vận nhi cũng là người thông minh, có lẽ là nhất thời thương tâm, trốn đi. Ngươi cũng đừng quá lo lắng, chờ nàng nghĩ thông suốt, sẽ trở về......"
Sau một hồi khuyên bảo, tâm trạng Bùi thị lúc này mới ổn định lại.
Hòa hoãn cảm xúc, Bùi thị nhìn về phía Bùi phu nhân nói, "Tẩu tử, tỷ xem muội hiện giờ là không ra được nha môn, tỷ giúp muội hảo hảo tìm Vận nhi......."
"Ai, hiện giờ...." Hiện tại bọn họ nào còn lo lắng cho Thẩm Thanh Vận? Bùi phu nhân cau mày, nói với Bùi thị chuyện bên ngoài, "......Hôm nay ta tới, chính là muốn tìm ngươi cùng ta đi nối chuyện với Hầu phu nhân, hy vọng Hầu phu nhân có thể đi Quận Vương phủ nói chuyện. Quận Vương phủ bên kia, ta cùng đại ca ngươi đều là đã làm hết sức, chính là thiệp đưa đi đều không vào.... Nhưng Hầu gia cùng Hầu phu nhân lại không giống như vậy. Tuy nói Quận Vương phi cùng Thẩm gia chặt đứt quan hệ, nhưng trong thân thể nàng còn lưu huyết mạch Thẩm gia, đây là không thể nghi ngờ. Ta đã nghĩ, nể mặt mũi Hầu gia, Quận Vương gia nói với Hoàng thượng một câu giúp Bùi gia, còn có muội phu, chúng ta đây là có thể tránh khỏi kiếp nạn lần này."
Sự tình như vậy, chỉ cần dính líu nửa điểm, vậy hậu quả tuyệt đối không dám tưởng tượng! Bùi thị nhíu chặt mày, ngay sau đó liền đứng lên, "Không thể chậm trễ! Muội cùng tỷ đi gặp đại tẩu."
Hai người trong lòng đều hối hận không thôi. Sớm biết rằng nha đầu kia có phúc khí như vậy, ngày đó liền không nên tính kế nàng. Bằng không, tình huống hôm nay như vậy, liệu có chắc chắn nàng sẽ hỗ trợ một hai hay không?
Bùi thị nhanh chóng thay đổi một thân quần áo, lại vấn lại búi tóc, sau đó mới cùng Bùi phu nhân đi ra ngoài. Đi tới cửa, đã bị thủ vệ bà tử chặn lại.
Bùi thị cả giận nói, "Tiện nhân đáng chết, còn chưa tránh ra? Hôm nay ta ra của chính là vì lão gia!"
"Phu nhân thứ tội, nô tỳ cũng là phụng mệnh làm việc." Mấy bà tử nửa bước cũng không nhường.
Bùi thị giận dữ dậm chân.
Bùi phu nhân thấy vậy, duỗi tay ngăn cản Bùi thị, quay đầu nói với nha đầu của mình, "Người đi theo cô lão gia xin chỉ thị một chút, nói là cô nãi nãi muốn cùng ta đi gặp Hầu phu nhân, thương lượng chuyện bái kiến Quận Vương phi."
Nha đầu đáp ứng, liền nhanh chân đi ra ngoài.
"Nô tài đáng chết, một ngày nào đó, ta sẽ đem tất cả các ngươi ra đánh chết!" Bùi thị mắng mấy bà tử một câu, cùng Bùi phu nhân trở về phòng. Vừa mới uống hai ngụm trà, nha đầu kia đã trở về, chỉ nói Thẩm Tránh đã gật đầu đáp ứng.
Thời điểm hai người đến Hưng Ninh Hầu phủ thì đã là chính ngọ (giữa trưa).
La Thủy Nguyệt chính là chuẩn bị ăn cơm trưa, nghe được Bùi thị cùng Bùi phu nhân cùng nhau tới có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn cho người đi mời các nàng tiến vào.
Thời gian vừa khéo, La Thủy Nguyệt liền để phòng bếp thêm đồ ăn, cơm, cùng chén đũa, mời hai người các nàng cùng nhau dùng cơm, ăn cơm, uống trà.
Bùi phu nhân vẻ mặt buồn bã, nói, "Hầu phu nhân, chúng ta cũng là không còn cách nào khác, hiện giờ có thể cầu cũng chỉ có Quận Vương gia cùng Quận Vương phi. Mọi người cũng là thân thích của nhau, sẽ không thấy chết mà không cứu chứ?"
"Đúng vậy đại tẩu, muội hôm nay là lần đầu tiên nghe nói kinh thành xảy ra chuyện lớn như vậy. Lão gia hắn..... Đại tẩu, tẩu cùng đại ca nói chuyện, hai người cứu giúp lão gia nhà muội đi...." Bùi thị nói.
"Bùi phu nhân, đệ muội, Bùi gia trước ta không nói." Sắc mặt La Thủy Nguyệt đen lại, dị thường nghiêm túc, "Nhưng ta, không hiểu chính là, nhị thúc không phải ở nhà giữ đạo hiếu sao? Hắn như thế nào lại dính dáng vào?
"Này...." Bùi thị chi ngô một tiếng, nói, "Muội cũng là không rõ lắm, đại tẩu có biết, thân thể muội vẫn luôn không thoải mái, ở nhà tĩnh dưỡng."
"Chuyện khác còn có thể thương thuyết, nhưng liên lụy đến chuyện mưu nghịch tạo phản, ta cùng với Hầu gia cũng là bất lực. Huống chi, Quận Vương phi cũng Thẩm gia lại không có quan hệ, ta cùng với Hầu gia cũng không có mặt mũi nào tìm đến cửa." Quận Vương phi đối với Thẩm gia là thái độ gì, La Thủy Nguyệt trong lòng rõ ràng, chuyện mưu nghịch, sao có thể tùy tiện giúp đỡ?
Nàng là khuyên Hầu gia an tâm ở nhà giữ đạo hiếu, nhưng không nghĩ tới Thẩm Tránh lại là không biết sống chết! Tân hoàng tuy là thực sự sát giết, nhưng cũng là một minh quân! Hơn nữa, Hầu gia suy cho cùng cũng là thân sinh phụ thân của Tiêu Thanh Ninh. Đối với thể diện của Quận Vương phi, tân hoàng hẳn là sẽ không giận chó đánh mèo Hầu phủ!
La Thủy Nguyệt bưng chén trà, tiễn khách, "Hiện giờ Hầu gia cùng ta đều mang trọng hiếu trong người, không thể lưu đệ muội cùng phu nhân lại lâu."
"Đại tẩu, chẳng lẽ tẩu liền trơ mắt nhìn chúng ta ăn cơm nhà lao sao?" Ánh mắt Bùi thị mang theo oán độc, nói, "Đại tẩu, ngươi không thể vô tình như vậy, chúng ta là người một nhà đấy. Hiện giờ mẫu thân không còn nữa, đại tẩu, ngươi cùng đại ca liền mặc kệ chúng ta sao?"
"Chúng ta đúng thật là người một nhà! Nhưng mà đệ muội, chúng ta đã sớm tách ra, hơn nữa đệ muội ngươi cùng Nhị đệ cũng không phải tiểu hài tử, chẳng lẽ mọi chuyện đều muốn ta cùng Hầu gia trông coi, quản lý hay sao? Nhị đệ hắn mang trọng hiếu trong người lại còn vọng tưởng tòng long chi công*, chẳng lẽ hắn không nghĩ tới sẽ có hậu quả gì sao? La Thủy Nguyệt nghiêm túc nhìn về phía Bùi thị nói.
(tòng long chi công: công lao giúp vua)
Bùi thị lạnh lùng nói, "Được rồi, đại tẩu ngươi đã mặc kệ, ta đi gặp đại ca!
"Đệ muội muốn gặp Hầu gia? Được, ta đây kêu nha đầu dẫn đường cho ngươi." La Thủy Nguyệt vô cùng thản nhiên, khóe miệng còn mang theo ý cười nhìn về phía Bùi thị.
Nghĩ đến việc Thẩm Phong đối với mình có thù hận, trong lòng Bùi thị liền có khiếp ý.
Bùi phu nhân lôi kéo tay Bùi thị, cho nàng một án mắt, cười cùng La Thủy Nguyệt nói, "Không được, vẫn là không quấy rầy Hầu gia, chúng ta ngày khác lại đến."
Bùi thị cũng liền thuận theo cái thang vừa rồi, cùng Bùi phu nhân cáo từ.
Lên xe ngựa, Bùi phu nhân nhìn về phía Bùi thị, "Trở về, chúng ta lại đến thử xem."
Chỉ có thể như thế, Bùi thị gật đầu.
Không nghĩ, hôm sau người của quan phủ liền tới, trực tiếp tịch biên Thẩm phủ cùng Bùi gia, đem hai nhà biếm thành thứ dân mấy đời không thể nhập sĩ cũng nhốt đánh vào nhà lao. Mọi người trong trong nhà lao không quá mấy ngày, toàn bộ liền bị lưu đày nơi hoang dã.
......
Ngày xuân ấm áp, triều đình dần trở nên yên ổn. Thái Thượng Hoàng mang theo Thái Hậu đi kinh giao biệt cung* tĩnh dưỡng.
(kinh giao biệt cung: theo mình hiểu ở đây là cung điện ở ngoại ô)
Kinh thành cũng dần dần khôi phục vẻ phồn vinh náo nhiệt ngày trước.
Cố phu nhân Thái thị lại sầu đến tóc đều bạc hết. Tiểu nhi tử hiện giờ như là mặt trời ban trưa, chuyện thành thân vẫn là không có tin tức.
Sau đó, nghe được hạ nhân nói Cố Hoán đang ôm đầu gỗ điêu khắc. Nàng cho rằng nhi tử lại muốn bày trò gì, cố ý đi đến sân viện của Cố Hoán, thấy được Cố Hoán đúng là cúi đầu, cầm dao nhỏ thật sự điêu khắc một khối đầu gỗ.
Đầu gỗ tốt nhất chính là hồng mộc.
"Tiểu Cửu ngươi công vụ bận rộn, muốn cái gì, bảo hạ nhân đi làm tội gì chính mình động thủ, hoặc đi cửa hàng mua cái thành phẩm là được rồi!" Thái thị cười đi qua.
"Mẫu thân tới." Cố Hoán ngẩng đầu.
Thái thị cười gật gật đầu, cười hỏi, "Ngươi thật ra là điêu khắc cái gì? Còn thế nào cũng phải tự mình động thủ."
"Điêu khắc tiểu ngựa gỗ cho Cẩn nhi."
Cẩn nhi? Thái thị nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần. Người nhi tử nói chính là ai, còn không phải là Tô Cẩn, nhi tử của Tô Phỉ cùng Tiêu Thanh Ninh!
Chẳng lẽ nhi tử còn nhớ thương nàng? Thái thị yên lặng nhìn đầu gỗ kia, trong lòng khó chịu vô cùng.
"Mẫu thân, ngài đến đây là có chuyện muốn nói với nhi tử sao?" Cố Hoán thấy nàng như thế, cười hỏi một câu.
Thái thị thấy khuôn mặt nhi tử càng thêm tuấn tú, nuốt nước miếng xuống, nói, "Chính là đến xem người, khoảng thời gian trước ngươi vội đến chân không chấm đất." Dừng một chút, cười nói, "Cẩn nhi giống như em bé trên bức họa năm mới, thật đáng yêu. Tiểu Cửu, ngươi cùng Quận Vương gia cùng tuổi, ngươi xem Cẩn nhi sẽ sớm tròn một tuổi, cũng cũng nên suy nghĩ đến hôn sự của mình.
"Không vội, nhi tử trong lòng hiểu rõ."
Thái thị trong lòng thở dài, nói vài câu liền rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top