Chương 43.1

"Ta vốn muốn đưa Cẩn Nhi đến Hầu phủ, nhưng bên ngoài phủ đang bị bao vây". Thanh Ninh nói, "Sẽ không có việc gì, Hầu phủ nghe được động tĩnh, chắc chắn sẽ phái người đến đây cứu viện, ba người các ngươi an tâm ở yên chỗ này chờ ta trở lại"

Ba người bọn họ không biết võ công mà người Tô Phỉ ở bên ngoài phải làm lá chắn.

Hơn nữa Tô Hoa Kiểm cùng Lương Tần ngầm cấu kết nhiều năm như vậy, ai biết Tô Hoa Kiểm có chôn cái đinh nào bên người Tô Phỉ không.

Hiện giờ là thời khắc nguy hiểm, ngoài ba người Tôn ma ma, Trà Mai và Ngọc Trâm, nàng không dám đem Tô Cẩn giao cho người khác. Nàng không dám mạo hiểm.

Mật thất này sau khi bọn họ dọn vào, nàng cùng Tô Phỉ tình cờ phát hiện được. Trong phủ, trừ bỏ nàng cùng Tô Phỉ, không ai biết đến mật thất này.

Cho nên, dù là vạn nhất Trang Vương thành công, có nhiều tầng bảo hộ bên ngoài, nàng hy vọng vì nhi tử lưu một đường sống.

"Quận vương phi" Quận vương phủ chỉ có hai ba tram người, bên ngoài lại là 1500, nhiều gấp 5 lần vương phủ, ba người đều đau khổ.

"Được rồi, đừng khóc nữa, ta đem Cẩn nhi giao cho các ngươi, trừ phi là ta hoặc Quận vương gia, Hầu gia cùng Hầu phu nhân, bằng không ai kêu các ngươi đều không được ra ngoài" Thanh Ninh nghiêm túc nói.

"Vâng, Quận vương phi yên tâm, nô tỳ chắc chắn sẽ liều mình bảo hộ thiếu gia" Ba người trăm miệng một lời nói.

Thanh Ninh gật gật đầu, cuối đầu nhìn về phía Tô Cẩn, "Cẩn Nhi, ngoan ngoãn, đừng khóc, chờ nương trở về!!"

Giọng nói hàm chứa nước mắt cúi đầu hôn hôn Tô Cẩn, lại đem giao cho Tôn ma ma, Thanh Ninh trong lòng chua xót lợi hại, duỗi tay lại ôm lấy Tô Cẩn, lúc này mới xoay người ra mật thất, ra thư phòng, tự mình đóng chặt cửa sổ thư phòng.

Sau đó mang theo mọi người đến phía trước, phân phó Bạc Hà, "Bạc Hà ngươi cùng những người khác đều ở lại chỗ này, người ngoài phủ nếu tấn công vào, các ngươi ngăn lại không được, ngươi lập tức phóng độc cho ta, ngàn vạn lần không để người tiến vào!!"

Tiểu viện tử này một mặt là nước, trong viện đã có hai người, thêm bốn người các nàng là sáu người. Sáu người thủ viện này cũng có thể ngăn cản được một thời gian, độc của Bạc Hà có thể xem như bước phòng hộ cuối cùng.

"Quận vương phi, nô tỳ vẫn là nên đi theo bên người ngài đi" Bạc Hà nói

"Ngươi ở lại chỗ này" Thanh Ninh kiên quyết nói.

Bạc Hà chỉ phải gật đầu.

Thanh Ninh mang theo Nhẫn Đông đi đến phía trước viện.

Gió lạnh thổi đến trên mặt, lạnh buốt đến xương, Thanh Ninh thực nhanh đã đến ngoại viện.

Tùng Mộc mang theo người cầm đao kiếm, bày trận canh giữ ở cửa chính, vài người cầm cung tiễn thẳng hướng đại môn cùng tường vây mà nhắm.

Ngoài cửa lớn đen nghìn nghịt đầu người, trên người là khôi giáp, trên tay binh khí tản ra ánh sáng lạnh lẽo.

Thanh Ninh nhìn mắt người dẫn đầu đang ngồi trên lưng ngựa, trên mặt mang theo mặt nạ, chỉ lộ ra một đôi mắt âm u.

Trong đội ngũ có người không kiêng nể gì mở miệng gào to, "Các ngươi đều nghe thấy chứ, kêu Quận vương phi ra đây gặp đại nhân nhà ta, ta sẽ lưu lại cho các ngươi một cái mạng, nếu không đưa người ra, ta sẽ đem Quận vương phủ giết sạch, gà chó không tha"

"Khẩu khí thật lớn, các ngươi là không muốn sống? Dám đến khiêu khích Quận vương phủ?" Nhẫn Đông cất cao âm thanh, lạnh giọng quát.

Thấy được Thanh Ninh yểu điệu đi ra cùng với Nhẫn Đông, bên ngoài nháy mắt liền tạm dừng.

"Quận vương phi, chỉ cần một mình ngươi ra tới, theo ta đi, ta đây liền tha mạng cho ngươi" Lập tức có người nhìn về phía Thanh Ninh, khàn khàn thanh âm lên tiếng.

Tống Tử Dật!!! Thanh Ninh hơi hơi sửng sốt, cong miệng cười, ánh mắt đột nhiên nhìn về phía hắn, âm thanh lạnh lùng nói, "Theo ngươi đi? Ngươi là cái gì thân phận? Các ngươi là đồ lòng muông dạ thú, dưới chân thiên tử cư nhiên dám vây khốn hoàng thất thân phong Quận vương phủ, thật to gan!"

Thanh Ninh nhìn nhìn không trung, Hầu phủ bên kia hẳn là sắp có phản ứng. Trận thượng lớn như vậy, ngũ thành binh mã tư cũng thực nhanh sẽ nhận được tin tức.

Đông quý Tây phú, Quận vương phủ ở phía đông, thuộc về Đông thành binh mã tư quản. Thanh Ninh trong lòng cảm thấy may mắn, Đông thành binh mã tư Chỉ huy sứ hiện giờ là phu quân của Hoàng Xảo Y – Hạ Thừa Thụy. Nếu là người của Trang Vương thì đã bị mua chuộc gắt gao. Hạ Thừa Thụy ít nhất bởi vì Hoàng Xảo Y cũng sẽ không mặc kệ mình!

Người dẫn đầu ý bảo nhường lời, hắn cưỡi ngựa đi đến phía trước vài bước, giơ kiếm chỉ hướng Thanh Ninh đang đứng trong cửa "Quận Vương phi chớ có rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, Quận vương gia mưu triều soán vị, Trang Vương gia đã tiến cung cần vương, còn có Trấn Nam Tướng quân Lý Tướng quân đã lĩnh ba mươi vạn đại quân đến Kinh giao. Quận vương phi, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, ta quan tâm ngươi cùng người Quận vương phủ không biết đến An Quận vương lòng muông dạ thú. Chỉ là vì bị Quận vương gia lừa bịp, ngươi theo ta, ta liền sẽ cầu Trang Vương tha thứ đám người Quận vương phủ các ngươi"

"Quận vương gia mưu triều soán vị? Trang Vương gia tiến cung cần vương?" Thanh Ninh lạnh lùng cười một tiếng nói, "Ta xem ra là Trang Vương gia chính mình muốn giết huynh đoạt vị đi? Là các ngươi vừa ăn cướp vừa la làng!!"

Tô Phỉ vẫn luôn phái người ở trong tối nhìn chằm chằm Tống Tử Dật, gần đây đều không thấy hắn có động tĩnh gì, không nghĩ hôm nay đột nhiên lại lớn mất như vậy, công khai đi lại bên ngoài, còn trực tiếp mang người đến đây vấy khốn Quận vương phủ.

Xem ra Trang Vương đã chuẩn bị tốt. Thanh Ninh có chút lo lắng cho Tô Phỉ đang ở trong cung. Cũng không biết tình huống như thế nào rồi!

Bất quá nghĩ lại, Thái tử và Tô Phỉ đều vẫn luôn muốn đem Trang Vương trừ bỏ tận gốc, chắc là có chuẩn bị, chỉ là...

Không biết Thái tử có vì những lời đồn đãi dựng lên gần đây mà có lòng cảnh giác Tô Phỉ.

Nhưng Thái tử hẳn cũng không phải người dễ tin lời đồn đãi, sẽ không ếch ngồi đáy giếng như vậy đi. Giữa lúc này còn hoài nghi Tô Phỉ, đấu tranh nội bộ!

Thái tử có thể được Hoàng Thượng lập thành trữ quân, tất nhiên phải có năng lực. Nghĩ như vậy, Thanh Ninh thấy an tâm một chút.

Tống Tử Dật nhìn Thanh Ninh đang đứng phía trong cửa, áo choàng màu đỏ viền lông hồ ly trắng muốt, da thịt trắng mịn như tuyết, môi hồng anh đào, tóc đen búi gọn, chỉ cài một cây trâm bạch ngọc, lại đẹp như họa, mắt ngọc mày ngài, đẹp diễm lệ như hoa đào tháng hai. Đã bao lâu rồi không nhìn thấy nàng?
Nàng so với trong trí nhớ lại càng thêm xinh đẹp, nét đẹp quý giá bức người.

Tống Tử Dật cảm giác tâm tình ngỡ như đã yên lặng kia lại bang bang mà nhảy dựng lên, trong mắt hiện lên nét cố chấp.

Hắn hiện giờ ngoài muội muội vừa được vất vả cứu trở về, chỉ có nữ tử trước mắt có thể làm hắn tim đập, làm hắn có loại cảm giác là sở hữu của hắn.

Hắn nhất định phải có được nàng!

Cần phải có được nàng!

Giữa đêm khuya cô tịch, quá khứ như ảo ảnh xuất hiện trong giấc mộng.

Phụ thân đã chết, mẫu thân cũng đã chết, hiện tại muội muội cũng đã chết.

Ở đêm khuya trong mộng, hiện giờ níu kéo sinh mệnh, cũng chỉ có nàng ôn nhu tươi cười, yểu điệu dáng người!!

Hắn thích nàng, yêu nàng, nhất định phải đem nàng giữ lại bên người!

Tống Tử Dật ánh mắt cực nóng nhìn về phía Thanh Ninh, "Quận Vương phi, ngươi hãy nghĩ đến hài tử của ngươi, hắn là vô tội, nếu ngươi không theo ta đi, Quận vương phủ nhiều hạ nhân như vậy, còn có nhi tử hoạt bát đáng yêu của ngươi đều sẽ chết. Ngươi suy xét cho cẩn thận, ngươi thật có thể nhẫn tâm nhìn nhiều người vô tội uổng mạng như vậy sao?"

"Nói vô nghĩa làm gì, chúng ta tấn công vào là được, bắt Quận vương phi cùng con trai của nàng ta giao cho Vương gia là được." Trong đám có một người không kiên nhẫn, lớn tiếng nói.

"Vương gia đã nói với ta có thể không đánh mà thắng là tốt nhất" Tống Tử Dật giơ tay, nói.

Người đó lập tức im lặng.

"Quận vương phi, Vương gia tốt bụng cố ý cho các ngươi một con đường sống, ngươi có thể suy nghĩ, chỉ cần ngươi đi theo ta, trên dưới Quận vương phủ liền sẽ không có việc gì, nhi tử của ngươi cũng sẽ không xảy ra việc gì" Tống Tử Dật lại nhìn về phía Thanh Ninh.

"Vương gia thật là người tốt!" Thanh Ninh trào phúng nói.

Nàng lúc mới đầu còn cho rằng người tới muốn gặp nàng, là muốn bắt nàng cùng nhi tử để áp chế Tô Phỉ. Nhưng hiện tại xem ra, là chủ ý của Tống Tử Dật, hắn nói rõ chính là muốn bắt chính mình. Nếu mình rơi vào tay hắn, vậy người sẽ lập tức tấn công Quận vương phủ, Quận vương phủ một người cũng đừng nghĩ sống!.

"Vương gia từ trước đến nay luôn là trạch tâm nhân hậu, Quận vương phi, hãy vì nhiều sinh mạng vô tội của Quận vương phủ, cùng nhi tử đáng yêu của ngươi, ngươi, hãy nhanh ra đây?" Trong mắt Tống Tử Dật lập lòe hưng phấn.

Hôm nay chỉ cần sự thành, thiên hạ này sẽ thuộc về tay Trang Vương, hắn – Tống Tử Dật có tòng long chi công, cả nhà hắn sẽ được thăng quan tiến tước, Tống gia một lần nữa sẽ hưng vinh. Nàng – Tiêu Thanh Ninh vốn dĩ nên là thê tử của hắn, của Tống Tử Dật! Hắn sẽ xin Trang Vương để Tiêu Thanh Ninh thành nữ nhân của mình, vì hắn sinh nhi dục nữ, hắn muốn cùng nàng sống đến bạc đầu!!

Thanh Ninh xem trong mắt hắn nhảy nhót ánh sáng, cười lạnh một tiếng, "Trang Vương sẽ có lòng tốt như vậy? Ta một chữ cũng không tin! Các ngươi đều là loạn thần tặc tử, chính mình tạo phản, còn đem nước bẩn hắc lên đầu Quận vương gia. Các ngươi chờ đó, chờ Thái tử điện hạ cùng Quận vương gia bắt được Trang vương, các ngươi một đám đều đừng nghĩ trốn được!"

Tùng Mộc lớn tiếng nói "Loạn thần tặc tử, Quận vương phủ chúng ta cũng không phải ăn chay, các ngươi mau buông binh khí lui ra!!"

"Chỉ bằng các ngươi?" Tống Tử Dật cười thật to hai tiếng, nhìn về phía Thanh Ninh nói, "Quận vương phi, kiên nhẫn của ta có hạn, ngươi có suy xét rõ ràng chưa?"

Thanh Ninh cười lạnh hai tiếng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Tống Tử Dật, "1500 người liền nghĩ bao vây Quận vương phủ của ta, ngươi cũng quá không đem An Quận vương phủ để vào mắt!"

Thấy nàng gặp nguy không sợ, dù có mang con trai ra uy hiếp cũng không có nửa phần hoảng loạn. Nàng đứng ở đó không xa, cùng chính mình chỉ cách một khoảng cách gần như vậy, vững vàng bình tĩnh. Kỳ thật dung mạo Thanh Ninh không phải là tuyệt sắc nhất, so với nàng còn rất nhiều nữ tử xinh đẹp hơn. Trước kia lúc bọn họ còn hôn ước, hắn không cảm thấy, nhưng trải qua nhiều sự tình sau này, đã chạm đến đáy lòng hắn. Đặc biệt là đôi mắt lộng lẫy như sao, lại trong veo như nước suối, làm hắn không nhịn được mà say mê chìm đắm trong đó! Tống Tử Dật khẽ hạ đôi mắt, "Quận vương phi, ngươi không sợ ta đem Quận vương phủ biến thành luyện ngục sao?"

"Ngươi cứ thử xem? Hươu chết về tay ai còn chưa biết đâu!" Thanh Ninh nhếch môi, cười lạnh.

"Ta cho ngươi mười lăm phút suy nghĩ, nếu ngươi vẫn chấp mê bất ngộ, ta đây cũng sẽ sai người tấn công. Đến lúc đó, Quận vương phi cũng đừng trách ta không thương hoa tiếc ngọc!" Tống Tử Dật nhìn nàng thật sâu một cái rồi nói.

"Lấy cung tới" Thanh Ninh lạnh giọng nói ba chữ, vươn tay ra.

Nhẫn Đông lập tức đi đến phụ cận lấy cung tiễn giao vào tay Thanh Ninh.

Thanh Ninh tiếp nhận cung tiễn, bình tĩnh mà nhìn về phía Tống Tử Dật.

Tống Tử Dật tự nhiên sẽ không để việc này vào mắt, trực tiếp sai người tính toán thời gian.

"Quận vương phi" Tùng Mộc quay đầu nhìn về phía Thanh Ninh, thấp giọng nói "Ngài vẫn nên quay về hậu viện đi thôi, tiểu nhân sẽ mang theo người ngăn trở bọn họ"

"Chúng ta có thể kéo dài được bao lâu thì cứ kéo" Thanh Ninh lắc đầu thấp giọng nói.

Tống Tử Dật mang nhiều người đến như vậy, Hầu phủ phát hiện cũng cần phải có thời gian chuẩn bị. Còn có Đông thành binh mã tư, cũng không thể một lần mang mấy trăm hay một ngàn người đến ngay được. Dù gì cũng phải để cho họ có thời gian chuẩn bị.

Đây cũng là lý do nàng tạm thời không vạch trần thân phận Tống Tử Dật. Nếu ngay từ đầu vạch trần thân phận hắn, Tống Tử Dật nào còn bình tĩnh như thế, đã sớm sai người tấn công!

Thời gian từng chút một trôi đi.

Tống Tử Dật thấy thân ảnh đỏ thẫm vẫn luôn đứng ở nơi đó như vậy, không hề lui bước, cũng không yếu thế, kiên định đứng tại chỗ, ánh mắt bình tĩnh vô cùng mà nhìn về phía mình.

"Quận vương phi, ngươi nghĩ kỹ rồi sao?" Tống Tử Dật mở miệng hỏi.

Thanh Ninh nói, "Như thế nào? Ngươi sợ hay là Trang Vương thật có ý khác?"

"Giết vào cho ta! Ngoại trừ Quận vương phi, những người còn lại một kẻ cũng không tha!!" Tống Tử Dật hung hăng nhìn mắt Thanh Ninh, giơ kiếm lên, mũi kiếm chỉ thẳng hướng cửa lớn Quận vương phủ.

Nhẫn Đông bảo hộ ở trước mặt Thanh Ninh.

Tùng Mộc làm thủ thế, thời điểm một nhóm người tiến tới cổng lớn, mũi tên đồng loạt bắn về phía họ.

Cung tiễn có thể chống lại được một lát, nhưng Tống Tử Dật mang đến nhiều người, lại còn mang theo tấm chắn, người bên ngoài lọt vào được không ít người.
Tùng Mộc mang theo người tiến lên.

....

Để đám người Tùng Mộc không vướng bận, Thanh Ninh lui về sau mấy bước, Nhẫn Đông nửa bước cũng không dám rời nàng.

Thanh âm đao kiếm chạm nhau trong gió lạnh phá lệ nghe thanh thúy, mùi máu tươi bắt đầu lan tràn.

Tống Tử Dật ngồi trên lưng ngựa nhìn về phía Thanh Ninh, khóe miệng khẽ cong.

Người Quận vương phủ đều là cao thủ, nhưng người tấn công quá nhiều...Thanh Ninh khẽ nắm ngón tay, vừa muốn mở miệng sai người hướng phía nhị môn đi, bên ngoài liền truyền đến tiếng đao kiếm giao nhau.

"Quận vương phi, có người tới cứu chúng ta" Nhẫn Đông nghiêng đầu, vui sướng nói.

"Ừ" Thanh Ninh thở dài một hơi nhẹ nhõm.

"Quận vương phi không sao chứ?" Bên ngoài truyền đến tiếng Tiêu Lĩnh.

"Phụ thân, ta không có việc gì" Thanh Ninh vội nói.

"Được, Ninh nhi, ngươi không có gì phải sợ, có phụ thân ở đây"

"Các ngươi muốn phản đúng không? Chúng ta là phụng mệnh làm việc" Tống Tử Dật trầm giọng nói.

"Đây là Quận vương phủ, là Hoàng Thượng đích thân phong Quận vương phủ, các ngươi là phụng mệnh của ai? Ai lớn gan, dám ra lệnh các ngươi đến động thủ đối với gia quyến Quận vương phủ?" Tiêu Lĩnh quát.

"An Quận vương mưu triều soán vị, ta là phụng mệnh tới bắt dư nghiệt loạn đảng, ngươi xem ra cùng An Quận Vương là một phe đi" Tống Tử Dật nhìn đám người Tiêu Lĩnh mang đến, không đến ba trăm người, liền không để vào mắt, trực tiếp hạ lệnh "Giết hết bọn chúng cho ta!"

Nhiều lời cũng vô nghĩa!

Tiêu Lĩnh tới không bao lâu thì Hạ Thừa Thụy cũng mang theo Đông thành binh mã tư chạy tới.

Tống Tử Dật vừa thấy Hạ Thừa Thụy mang người đến thì chau mày.

Như thế nào lại vậy, Trang Vương không phải đã mua được Ngũ thành binh mã tư tổng chỉ huy sứ rồi sao? Người bên kia sẽ không nhúng tay vào sao?

Người của Quận vương phủ đều lợi hại, người Tiêu Lĩnh mang đến đều là những người đã đi theo hắn trải qua chiến trường, thêm người của Đông thành binh mã tư như hổ thêm cánh.

Tình thế nhanh chống xoay chuyển.

Tống Tử Dật cưỡi ngựa, như phát điên. Hắn trong lòng chỉ có một ý niệm, là dù có đi cũng phải đem nàng mang đi!

Thanh Ninh cười lạnh một tiếng, nhìn thẳng hướng Tống Tử Dật, giơ tay kéo cung, nhắm chuẩn, cung tiễn gào thét mà đi, chính xác mà bắn vào trên đùi phải Tống Tử Dật.

Tống Tử Dật không dám tin nhìn về phía Thanh Ninh, nháy mắt hoảng thần này đã bị người kéo xuống ngựa.

Thanh Ninh chậm rãi đi đến phía trước, chỉ vào Tống Tử Dật trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn hướng những kẻ đang ngoan cường chống cự. "An Quận vương tạo phản, các ngươi phụng mệnh đến bắt dư nghiệt An Quận vương phủ? Các ngươi nghe theo một khâm phạm của triều đình – Tống Tử Dật, tới bắt ta – đường đường là Quận vương phi?"

Những người còn đang chống cự tức khắc đều choáng váng, ánh mắt nhìn về phía Tống Tử Dật đang nằm trên mặt đất.

Thanh Ninh cho một cái ánh mắt.

Những người bắt lấy Tống Tử Dật lập tức tháo mặt nạ hắn xuống.

Khuôn mặt gầy gò, hoàn toàn nhìn không ra Tống Tử Dật anh tuấn tiêu sái ngày xưa.

Thanh Ninh nhìn về phía Tống Tử Dật, "Tống Tử Dật, ngươi cấu kết với Trang Vương mưu phản, thế nhưng còn dám bôi nhọ Quận vương phủ của ta?"

"Ha ha ha, ngươi đã sớm nhận ra ta!" Tống Tử Dật nhìn về phía Thanh Ninh, đột nhiên nở nụ cười khổ, nàng bình tĩnh vững vàng như vậy, ngay từ đầu không chọc thủng thân phận của mình, chẳng qua là muốn kéo dài thời gian chờ Hầu phủ cùng Đông thành binh mã tư viện quân đến!

Vốn dĩ thấy được dung mạo Tống Tử Dật, mọi người còn có chút nghi hoặc, bởi vì Tống Tử Dật trước mắt hoàn toàn không giống trước kia, nhưng nghe được Tống Tử Dật nói như vậy, tức khắc đều ngây dại.

"Buông vũ khi xuống sẽ được tha" Tiêu Lĩnh là tướng quân trên chiến trường, ánh mắt lạnh lẽo quét về phía đám người.

Đám người chợt sợ hãi, động tác nhất trí mà buông xuống binh khí trong tay.

Bọn họ không phải trung thành tuyệt đối với Trang vương, những kẻ tử trung đó đều được Trang Vương mang theo bên người tiến cung, bọn họ cũng là người, cũng sợ chết.

Tình huống trong cung thế nào, bọn họ hiện giờ không rảnh để lo, bảo vệ tính mạng mới là quan trọng nhất!

Chỉ sợ cũng là bị buộc mới có thể như vậy, kì thật nói tiếp cũng không có bao nhiêu phần thắng.

Tiêu Lĩnh phân phó người cùng với đám người Tùng mộc thu dọn chiến trường, hướng phía Thanh Ninh đi qua, "Ninh nhi, con không sao chứ"

"Con không có việc gì, may mắn phụ thân tới kịp lúc" Thanh Ninh lắc đầu nhoẻn miệng cười, thấy có vết máu trên người Tiêu Lĩnh, vội hỏi nói "Phụ thân, người có bị thương không?"

"Không" Tiêu Lĩnh cười nói, "Chuyện nhỏ này còn không làm ta bị thương được đâu"

Thanh Ninh đánh giá một phen, thấy thật sự phụ thân không bị thương, vết máu trên xiêm y kia chắc là của người khác, liền yên tâm đi tới phía Hạ Thừa Thụy nói "Hôm nay đa tạ đại nhân đã cứu mạng"

Hạ Thừa Thụy hướng Thanh Ninh ôm quyền nói "Quận vương phi quá lời, có người gây chuyện ở Đông thành là chức trách của hạ quan"

"Hạ đại nhân hôm nay mang theo nhiều người đến như vậy, có thể có phiền toái gì không?" Thanh Ninh nhìn hắn uyển chuyển nói.

Trang Vương nếu để cho Tống Tử Dật tới, chính là hắn đã chuẩn bị chu đáo, làm sao không nghĩ đến người của Ngũ thành binh mã tư được?

Hạ Thừa Thụy nói "Cảm ơn Quận vương phi lo lắng, xin Quận vương phi cứ yên tâm"

Quan trên đã cố ý báo cho hắn hôm nay bất kể Đông thành bên này xảy ra chuyện gì, đều xem như là không biết, nhưng Quận vương phi là bạn thân của thê tử mình. Hơn nữa xảy ra chuyện lớn như vậy, hắn làm sao có thể giả vờ không biết được?

Cái gì mà An Quận vương mưu phản? Hắn cũng không phải kẻ ngốc!!

Nếu An Quận vương thật muốn tạo phản, tất nhiên triều đình sẽ hạ chỉ phải người đến đây xét nhà! Một đám hạ nhân không có bất kì công văn hay lệnh bài nào liền nói phụng mệnh đến đây bắt dư nghiệt?

An Quận vương nếu bị oan uổng, đến lúc hỏi tội đến, người đầu tiên bị luận tội chính là hắn chứ không phải quan trên của hắn.

"Quận vương phi, Tống Tử Dật này nên xử trí như thế nào?" Thị vệ xin chỉ thị nói

"Kéo đi ra ngoài trực tiếp chém là được, sau đó đem thi thể đưa đến Hình bộ" Tiêu Lĩnh lạnh lùng nói

"Ninh nhi" Tống Tử Dật ngẩng đầu, gắt gao nhìn về phía Thanh Ninh.

Thanh Ninh nhìn hắn một cái, phân phó nói "Trói hắn lại, hắn ta còn hữu dụng"

"Ninh nhi, ngươi thật tàn nhẫn! Còn không bằng giết ta đi!" Ánh mắt Tống Tử Dật đau đớn kịch liệt nhìn về phía Thanh Ninh, "Ta với ngươi từ nhỏ cùng nhau lớn lên, rõ ràng vừa rồi ta có thể trực tiếp sai người giết sạch Quận vương phủ, nhưng ta còn luyến tiếc, ngươi lại nửa điểm cũng không nhớ đến tình cảm ngày xưa giữa chúng ta"

Hậu quả của việc luyến tiếc này chính là để cho nàng có thể kéo dài thời gian chờ viện quân tới, mà chính mình lại thành kẻ thất bại.

"Tình cảm? Giữa ta và ngươi có cái tình cảm gì đáng nói? Ngày đó ngươi thấy người sang bắt quàng làm họ, nịnh bợ phủ công chúa, chúng ta đã sớm thành người lạ" Tình cảm giữa bọn họ? Ở đời trước cũng đã bị chính hắn tiêu pha gần như không còn!! Thanh Ninh phất tay "Kéo hắn xuống đi"

Hai thị vệ lập tức kéo Tống Tử Dật đi

Tống Tử Dật nhìn về phía Thanh Ninh lớn tiếng nói "Ninh nhi, ngươi chẳng lẽ quên mất khoảng thời gian khi chúng ta còn nhỏ? Quên năm tháng chúng ta từng bên nhau sao?"

"Ninh nhi, đại quân đã tiếp cận đến ngoài thành, ngươi mau thả ta ra, ta sẽ cầu Trang vương tha chết cho ngươi!"

Thanh Ninh nhíu mày "Bịt miệng hắn lại"

Một thị vệ gật đầu đáp ứng, lập tức lấy từ trên người một khối khan nhét vào miệng Tống Tử Dật.

Tống Tử Dật mở to hai mắt ô ô nhìn về phía Thanh Ninh, bị người kéo đi xuống.

"Cẩn nhi đâu?" Tiêu Lĩnh hỏi

"Cẩn Nhi rất an toàn" Thanh Ninh nói, sau đó sắc mặt nghiêm túc nhìn về phía Tiêu Lĩnh cùng Hạ Thừa Thụy, "Vừa rồi Tống Tử Dật nói, phụ thân, Hạ đại nhân đều nghe được, ngoài thành đang có Trấn Nam Tướng Quân Lý tướng quân mang theo đại quân, còn tình huống trong cung cũng không biết thế nào?"

"Ta sẽ đi tìm Hoàng đại nhân, triệu tập người bên bộ binh sau đó đi ứng đối Lý tướng quân ngoài thành" Tiêu Lĩnh nói, "Hoàng đại nhân cùng Lý tướng Quân có chuyện cũ"

"Được" Thanh Ninh ngửa đầu nhìn về phía Tiêu Lĩnh, "Đợi lát nữa con sẽ đem Cẩn nhi đưa đến Hầu phủ. Phụ thân, con muốn vào cung"

"Ninh nhi ngươi ở lại trong nhà chờ Phỉ nhi trở về, Phỉ nhi hắn sẽ không có việc gì" Đây là vạn nhất xảy ra chuyện gì, nàng đây là muốn gửi gắm!! Tiêu Lĩnh tức khắc đau lòng, nhíu mày nói.

"Con không yên tâm" Thanh Ninh lắc đầu, rất kiên quyết.

"Ta cùng tiến cung với Quận vương phi" Hạ Thừa Thụy nhìn về phía hai người. "Thủ hạ của ta tuy không nhiều người lắm, nhưng cũng phải mấy trăm người, đều trung thành và tận tâm, không phải là hạng người tham sống sợ chết"

"Được" Thanh Ninh gật đầu

Tiêu Lĩnh ngẩng đầu hướng phía người mình mang đến nhìn lại, "Ta sẽ để lại phần lớn những người này lưu lại trong phủ, con không cần lo lắng cho Cẩn nhi, chính con nên cẩn thận một chút"

"Dạ, con sẽ, việc này không nên chậm trễ, phụ thân mau đi tìm Hoàng đại nhân đi" Thanh Ninh nói.

"Ta đi rồi, con nhớ ngàn vạn lần cẩn thận" Tiêu Lĩnh lại dặn dò thêm một câu

Tiêu Lĩnh mang theo người Hầu phủ vội vàng rời đi

"Hạ quan đi về trước triệu tập nhân thủ" Hạ Thừa Thụy cũng nói.

"Được, ta ở Hầu phủ chờ ngươi" Thanh Ninh gật đầu, sau đó mang theo người đi đến hậu viện, nghĩ nghĩ, lại đi đến chủ viện cầm theo thống kê hồi môn của Tôn Lâm Lang, sau đó mới đi đến thư phòng, đem đám người Tô Cẩn đón ra ngoài. Để lại chút nhân thủ thu thập Quận vương phủ, ra lệnh những người còn lại chuẩn bị tốt, chờ hội họp cùng Hạ Thừa Thụy"

Thanh Ninh đưa Tô Cẩn đến Hầu phủ cũng không kịp nói tỉ mỉ cùng Lý Vân Nương, để lại Tôn ma ma, Trà Mai, Ngọc Trâm cùng bốn tiểu nha đầu, liền vội vàng đứng dậy.

"Ninh nhi, ngươi cẩn thận một chút, ta cùng Cẩn nhi đều chờ ngươi cùng Phỉ nhi trở về, có biết không?" Lý Vân Nương lệ nóng doanh tròng.

"Chúng con thật nhanh sẽ trở về" Thanh Ninh mỉm cười gật đầu, sau đó xoay người đi ra ngoài. 

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top