Hậu cuốn theo chiều gió ( tiếp 3)
Hậu cuốn theo chiều gió ( tiếp 3)
Tiếng ồn ào xô đẩy ở Ngã Năm cũng như sự lộn xộn trong văn phòng ở nhà có tác dụng như một liều thuốc bổ cho đầu óc Scarlett. Nàng cần hơi sống và không khí hành động ở quanh mình, sau bao cái chết dồn dập làm bại hoại cả tinh thần. Vả, nàng cũng cần phải làm việc.
Báo chí cần đọc chất đống bên cạnh các chồng hồ sơ kế toán của hãng buôn ở ngay trung tâm Ngã Năm, hàng núi hoá đơn phải thanh toán và tất cả thông tri giấy tờ nàng chỉ cần xé và vứt bỏ. Scarlett thở ra khoan khoái và nhích ghế lại gần bàn làm việc.
Nàng xem lại, lọ mực, thấy vẫn chưa khô hết và nàng vẫn còn đủ lông cho quản bút. Đoạn nàng thắp đèn.
Đêm đến rồi mà chừng ấy việc nàng vẫn chưa làm xong.
Chắc nàng sẽ cho mang đến cả bữa ăn chiều trên khay để khỏi phải ngừng công việc.
Nàng bồn chồn với tay đến các bản kế toán; chợt khựng lại: Một phong bì lớn đặt trên chồng báo chỉ gọn lỏn một chữ: "Scarlett", nét chữ của Rhett.
Phản ứng đầu tiên của nàng là hất ra. Ta sẽ không đọc ngay, không nên để nó làm rối mọi chuyện ta đang cần làm. Ta chẳng lo gì đến nội dung trong đó, chẳng hề. Song ta không muốn đọc ngay bây giờ. Ta để dành đó vào lúc ta ăn tráng miệng. Và nàng vơ lấy một nắm phiếu kế toán.
Nhưng những con toán cứ đứt đoạn, cuối cùng nàng đành bỏ dở công việc. Nàng hấp tấp xé bao thư. Những hàng chữ của Rhett hiện ra:
"Xin hãy tin vào sự chân thành của anh khi anh bày tỏ với em sự cảm thông sâu sắc của anh trước cái tang mà em vừa phải gánh chịu. Cái chết của Mama là một mất mát lớn. Anh xin tỏ lòng biết ơn em vì đã kịp báo cho anh để còn gặp lại Mama trước khi bà vĩnh biệt chúng ta".
Scarlett giận điên người, rời mắt khỏi những nét chữ đầy kín và đen kịt. "Biết ơn", anh còn nói thế được à? Anh đã dối em và cả vú ấy, đồ vô lại? Nàng những muốn đốt lá thư, ném tro vào mặt Rhett và nguyền rủa chàng. Ồ, nàng còn phải hạch tội chàng đã làm nhục nàng trước mặt Suellen và Will nữa. Cần đợi bao lâu nàng sẽ đợi nhưng nàng sẽ có cách và sẽ chuẩn bị trả thù một cách đích đáng. Anh ta không có quyền gì để xử sự với nàng như vậy, xử sự với Mama như thế, không có quyền gì để khinh thường cả những ước nguyện cuối cùng của một bà già như vậy.
Ta sẽ đốt thư ngay. Ta sẽ không thèm đọc đến cuối, không còn muốn nhìn thêm những lời dối trá khác nữa. Bàn tay nàng lùa vào hộc bàn để tìm hộp quẹt, nhưng đến khi moi ra được thì nàng lại không buông cho nó rớt xuống. Mình đến chết vì tò mò mất nếu như không đọc tiếp, nàng thầm nhủ. Rồi nàng cúi xuống đọc tiếp. Nàng sẽ không hề nhận ra một sự thay đổi nào trong cuộc sống của anh, theo lời giải thích của Rhett. Các hoá đơn sẽ được thanh toán qua các luật sư của anh; anh đã sắp xếp hết thảy mọi việc từ nhiều năm nay rồi, và toàn bộ số tiền rút ra bằng séc từ tài khoản của Scarlett, tất nhiên sẽ được đền bù ngay. Nếu như nàng thích, nàng có thể hướng dẫn cho tất cả các cửa hiệu mới, nơi nàng muốn mở tài khoản, để họ cứ làm theo các thủ tục mà các nhà cung ứng thường lệ trước đây đã từng quen thuộc: gửi các hoá đơn trực tiếp đến các luật sư của Rhett. Nhưng nếu như nàng muốn nàng có thể thanh toán các khoảng chi tiêu của nàng bằng séc, và tổng số tiền đó sẽ được trương mục của anh tại ngân hàng chi trả.
Scarlett như bị thôi miên. Những gì liên quan đến chuyện tiền bạc luôn làm nàng quan tâm, như đã từng khiến nàng quan tâm kể từ thời quân đội Hiệp chủng buộc nàng phải hiểu ra thế nào là nghèo đói. Nàng nghĩ tiền bạc chính là sự an toàn, nàng dành dụm và tích trữ những gì do nàng làm ra, và lúc này, trước sự hào phóng vô bờ của Rhett, nàng đâm ra chưng hửng.
Ngốc thật, ta có thể lột sạch anh nếu như ta muốn. Cũng có thể các luật sư của anh đã giả mạo các trương mục đó từ nhiều năm nay.
Vậy thì… Rhett phải giàu sụ mới cho phép mình chi tiêu như thế mà không hề bận tâm đến việc người khác dùng tiền của mình ra sao. Ta vẫn biết anh giàu, nhưng không nghĩ đến mức như thế. Ta tự hỏi hiện anh có bao nhiêu.
Vậy thì… anh vẫn còn yêu ta, đây là bằng chứng. Không một người đàn ông nào cưng chiều một người đàn bà theo cách Rhett đã nuông chiều ta từ nhiều năm nay, nếu như không yêu đến si mê và nếu như anh vẫn còn cho ta tất cả những gì ta muốn, thì hẳn anh vẫn yêu ta như xưa, nếu không anh đã phải chặn đứng những trò giở chứng của ta. Anh không hề nghĩ những điều anh đã nói với ta thời gian gần đây, và anh đã không tin khi ta nói với anh rằng giờ đây ta mới hiểu là ta yêu anh.
Scarlett áp lá thư của Rhett vào má như thể nàng đang nắm bàn tay viết nên lá thư. Nàng sẽ chứng tỏ với chàng là nàng yêu chàng với tất cả tấm lòng và cả hai sẽ vô cùng hạnh phúc - hạnh phúc nhất đời.
Nàng hôn lên bức thư nhiều lần và cẩn thận xếp vào hộc bàn. Rồi nàng phấn khởi xem tiếp các con số thu chi của cửa hàng. Chuyện làm ăn làm nàng sung sức trở lại Khi người tớ gái rụt rè gõ cừa và hỏi nàng muốn dùng thức gì cho bữa cơm tối. Scarlett chỉ hơi ngẩng lên:
- Mang đến cho tôi cái gì đó đặt trên khay, nàng bảo, và nhen lửa trong lò sưởi.
Nàng đói cồn cào, không khí mát mẻ trở lại cùng với bóng đêm.
Đêm đó nàng ngủ thật ngon lành. Hãng buôn đã làm ăn khá thành công trong lúc nàng vắng mặt và bữa ăn tối đã làm nàng ấm dạ. Nàng cảm thấy trở về là đúng, là dễ chịu, nhất là lại có bức thư của Rhett giấu kín dưới gối.
Tỉnh dậy, nàng vươn mình khoan khoái. Tiếng sột soạt của mảnh giấy dưới gối khiến nàng mỉm cười. Sau khi lắc chuông gọi người nhà mang điểm tâm đến, nàng suy nghĩ đến công việc trong ngày. Trước hết là việc cửa hàng. Nhiều mặt hàng dự trữ đã quá cạn, Kershaw trông nom sổ sách kế toán đâu vào đó nhưng đầu óc ông ta chẳng nhạy bén gì. Ông ta sẽ bán sạch các thùng bột và đường mà chẳng nghĩ mua vào cho đầy trở lại; ông ta cũng chưa lo đặt mua thêm một giọt dầu lửa hay một nhánh củi đốt nào trong khi trời ngày càng rét đậm.
Hôm qua, nàng chưa kịp mó đến chồng báo. Nàng bận kiểm soát cửa hàng, điều đó làm nàng thích thú vì nàng khỏi phải làm cái công việc chán ngấy là đọc báo.
Nàng được Kershaw và các nhân viên khác cho biết đầy đủ những gì nàng cần biết về Atlanta. Chỉ cần có một cửa hàng rộng mở như của nàng, là đủ biết hết thảy mọi chuyện đang xảy ra. Mọi người đều thích kháo chuyện trong khi chờ món hàng gói xong. Nhiều khi Scarlett biết cả những gì chạy trên trang nhất các báo ngay cả trước khi báo được in ra. Nàng có thể vứt bỏ chồng báo làm chật cả bàn làm việc, mà không sợ bỏ sót điều gì.
Nụ cười của Scarlett chợt tắt. Không, không thể làm thế. Chắc phải có một bài tường thuật về đám tang Mélanie và nàng muốn đọc.
Mélanie …
Ashley…
Cửa hàng có thể chờ đó. Nàng có nhiều trách nhiệm khác khẩn cấp hơn. Điều gì đã khiến cho mi hứa với Melly là chăm lo cho Ashley và Beau?
Dù sao mình cũng đã hứa. Tốt hơn, mình nên bắt đầu từ đó. Và mình nên mang theo Pansy để bước đầu được ổn thoả hơn. Bọn độc mồm độc miệng chắc đã kháo nhau khắp thành phố về diễn biễn tại nghĩa trang rồi.
Đến thăm Ashley một mình chỉ tổ khơi thêm những chuyện ngồi lê đôi mách. Scarlett băng qua phòng, giẫm lên lớp thảm dày và giật mạnh dải lụa thêu buộc vào dây chuông. Món điểm tâm của tôi đâu?
Ồ không? Pansy vẫn còn ở Tara. Nàng cần phải mang theo một cô người hầu khác. Rebecca, cô người làm mới, chắc là thích hợp. Nàng hy vọng Rebecca biết cách giúp nàng mặc y phục không đến nỗi quá vụng về.
Nàng muốn gấp rút đi ngay bây giờ và trút bớt một nghĩa vụ không sao thoái thác được.
***
Xe của nàng dừng lại trước căn nhà nhỏ của Ashley và Mélanie, đường Lierre. Scarlett nhìn thấy vòng hoa tang đã được tháo bỏ khỏi cổng và các cánh cửa sổ đều đóng chặt.
India! Nàng tự bảo không chút do dự. Dĩ nhiên rồi.
Cô đã đưa Ashley và Beau đến sống với Pittypat. Cô ta chắc lấy làm hãnh diện!
India, chị của Ashley, vẫn luôn là kẻ thù truyền kiếp của Scarlett. Nàng cắn môi và suy nghĩ về tình huống tế nhị này. Nàng chắc rằng Ashley đã đến ở với cô Pitty cùng với Beau, như thế là hợp lý nhất. Không có Mélanie và bây giờ vắng Dilcey, chẳng còn ai trông coi nhà và chăm sóc con trai cô ấy. Với Pittypat, nó được sống tiện nghi và đối với một đứa bé trai như nó, nó cần có được tình cảm trìu mến của những người phụ nữ vẫn luôn thương yêu nó.
Hai cô gái già, Scarlett thầm nghĩ, vẻ khinh mạn. Họ sẵn sàng tôn kính vồ vập bất kỳ ai miễn là người đó mặc quần, dẫu là quần cộc. Nếu như không có India sống chung, Scarlett có thể thu xếp được với cô Pitty. Bà cụ già nhút nhát ấy không hề dám trái ý cả con mèo con, huống gì lại là Scarlett…
Song bà chị của Ashley lại là loại khác. India, rất khoái nói những lời hung ác bằng cái giọng lạnh lẽo khẹt khẹt, lại rất chịu đuổi Scarlett ra khỏi cửa. Giá như nàng không lỡ hứa với Mélanie nhỉ? Song nàng đã hứa.
- Cho tôi đến nhà cô Pittypat Hamilton, nàng ra lệnh cho Elias. Còn Rebecca, em có thể đi bộ về nhà.
Đã có quá đủ các bà trông trẻ ở nhà Pitty rồi.
***
Chính India ra mở cửa. Cô nhìn bộ tang phục lịch sự viền lông thú của Scarlett và nhếch miệng cười vẻ thoả mãn.
Cười cho thích đi, đồ cú già, Scarlett thầm nghĩ.
Chiếc áo tang của India, đơn điệu và đen xỉ, chẳng có được một hột nút sáng.
- Tôi đến để biết tin tức của Ashley.
- Cô đến đây không nhằm lúc rồi, India đáp và chực đóng cửa lại.
Scarlett đẩy ra.
- India Wilkes? Nếu chị dám đóng sầm cửa trước mặt tôi thì… Tôi đã hứa với Melly và tôi sẽ giữ lời hứa dù có phải giết chị.
India trả lời bằng cách đè người vào cánh cửa để chống lại sức đẩy của Scarlett. Cuộc xô đẩy thiếu phẩm giá này chỉ kéo dài vài giây, đến khi Scarlett nghe tiếng Ashley.
- Scarlett đó hả, India? Tôi muốn nói chuyện với cô ấy.
Cánh cửa bật mở và Scarlett xăm xăm bước vào, khoái chí vì thấy cơn giận đang bừng bừng từng mảng đỏ trên mặt India.
Ashley bước ra phòng khách chào Scarlett và nàng bước chậm lại. Chàng có vẻ đang bị bệnh nặng. Những quầng tối viền quanh đôi mắt lờ đờ, những vết nhăn hằn sâu chạy từ mũi đến cằm. Bộ quần áo dường như quá lớn và chiếc măng-tô treo trên bộ xương khòm của chàng trông giống như đôi cánh gãy của một con chim đen.
Tim Scarlett thắt lại. Nàng không còn yêu Ashley như đã yêu chàng trong những năm tháng đã qua, nhưng chàng vẫn còn tham dự vào cuộc đời nàng. Biết bao kỷ niệm đã cùng chia xẻ, từ lâu lắm rồi… Nàng không thể chịu nổi khi thấy chàng khốn khổ đến mức này.
- Ashley thân mến. - Nàng nói dịu dàng. - Ngồi đây anh. Anh có vẻ mệt.
Họ ngồi trên trường kỷ trong phòng khách nhỏ bề bộn và chật chội của cô Pitty. Scarlett ít nói, chỉ lắng nghe Ashley kể lể, có khi lặp đi lặp lại, có khi đứt quãng hay lạc mất trong dòng ký ức hỗn độn của chàng. Chàng nhắc lại lòng tốt, sự vị tha, tâm hồn cao thượng của người vợ đã chết, tình yêu của Melly đối với Scarlett, đối với Beau và đối với chàng. Giọng chàng không âm sắc, không tinh thần như phai nhạt đi vì đau thương tuyệt vọng. Bàn tay chàng lần tìm bàn tay của Scarlett và nắm chặt đến nỗi Scarlett thấy đau. Nhưng nỗi đau của Ashley còn bi thảm hơn, và nàng cắn môi để mặc chàng bíu vào nàng.
Bóng đen của India xuất hiện trong khuôn cửa và im lìm đứng ngắm.
Cuối cùng Ashley ngưng bặt và lắc lắc đầu như một người mù và mất trí.
- Scarlett ơi, anh không thể sống thiếu cô ấy, chàng rên rỉ. Anh không thể.
Scarlett rút bàn tay lại. Nàng cần phải cắt đứt ngay nỗi si mê chết người đang cột chặt lấy chàng nếu không nỗi tuyệt vọng sẽ giết chàng mất chẳng còn nghi ngờ gì nữa. Nàng đứng lên và cúi mình về phía chàng.
- Hãy nghe em, Ashley Wilkes ạ, nàng nói. Em đã nghe anh kể lể về nỗi khổ tâm của anh từ nãy đến giờ, còn bây giờ thì hãy nghe em nhé. Anh tưởng anh là người duy nhất yêu thương Melly và phụ thuộc vào cô ấy à? Em cũng như anh thôi, và em càng tin điều ấy chừng nào thì càng chẳng ai biết được. Em nghĩ đó cũng là hoàn cảnh của rất nhiều người. Nhưng ta không nên thu mình lại và chết dần chết mòn như anh đang làm. Em xấu hổ cho anh. Và Melly cũng xấu hổ khi cô ấy nhìn anh từ trời cao. Anh biết cô ấy đã đau đớn như thế nào để sinh ra Beau chứ? Riêng em, em biết cô ấy đã chịu đựng ra sao, và em nói với anh rằng, điều đó có thể giết chết người đàn ông mạnh nhất mà Thượng đế chưa từng tạo ra. Nay đối với đứa bé, anh là tất cả những gì còn lại của nó. Có phải cảnh tượng mà anh muốn cho Melly thấy là thế này không: Đứa con trai duy nhất của cô ấy, trên thực tế là đứa trẻ mồ côi, chỉ vì cha nó quá buồn rầu cho riêng mình nên không thể lo cho nó được? Anh có muốn làm tim cô ấy tan nát không, hả Ashley Wilkes? Chính vì những gì anh đang làm đó, nàng vừa nhấn mạnh vừa nâng cằm anh bằng hai tay mình, để buộc anh phải nhìn thẳng vào nàng. Anh cần phải trấn tĩnh lại anh nghe chưa Ashley. Anh phải bước ngay vào nhà bếp và yêu cầu mọi người chuẩn bị cho anh một bữa ăn nóng và anh hãy ăn đi. Nếu anh ăn không nổi, hãy ăn một thứ khác. Rồi đi gặp con trai anh, siết chặt nó vào lòng và nói với nó rằng: Con đừng sợ, con có một người cha để chăm lo cho con. Hãy làm đi. Hãy nghĩ đến người khác một chút hơn là nghĩ mãi về mình.
Scarlett chùi tay vào váy như thể việc chạm vào Ashley đã vấy bẩn tay nàng, đoạn bước ra khỏi phòng, xô India qua một bên.
Lúc mở cửa bước ra, nàng nghe India nói:
- Ashley khốn khổ, em yêu quý của chị. Đừng để ý đến những điều khủng khiếp Scarlett vừa nói. Nó là một con yêu tinh.
Scarlett ngừng bước, quay lại, móc trong sắc ra một danh thiếp và quẳng lên chiếc bàn xoay.
- Tôi để lại đây danh thiếp của tôi cho cô, cô Pitty ạ, nàng hét lên, bởi cô quá sợ phảì gặp mặt tôi.
Nàng đóng sầm cánh cửa sau lưng mình.
- Đi, Elias, nàng bảo người lái xe. Đi bất kỳ nơi đâu.
Nàng không thể ở lại trong ngôi nhà này một chút nào nữa. Nàng sẽ phải làm gì? Ashley có nghe lời nàng không? Nàng tỏ ra quá dữ tợn… Thôi, nhất định phải thế - người ta đang bóp nghẹt anh ấy bằng sự thông cảm và lòng thương hại.
Song những lời nàng nói với anh ấy có mang lại cho ann ấy điều gì tốt đẹp không? Ashley thương yêu con trai mình, có thể anh ấy sẽ trấn tỉnh lại. "Có thể", thì chưa đủ. Cần phải hành động. Cần phải thúc anh ấy hành động.
- Đưa tôi đến văn phòng ông Henry Hamilton, nàng ra lệnh cho Elias.
***
Con người được gọi là "Bác Henry" làm khiếp đảm phần đông các phụ nữ, nhưng với Scarlett thì không.
Nàng hiểu rằng lớn lên cùng một mái nhà với cô Pitty có thể đã khiến ông ta càng ghét phụ nữ. Và nàng biết ông quí mến nàng. Có lần, ông nói nàng không ngu ngốc như phần đông các phụ nữ khác, là luật sư của nàng, ông lạ gì mà không biết nàng tỏ ra khôn khéo như thế nào khi đả động đến chuyện làm ăn.
Thấy nàng bước vào văn phòng của ông mà không báo trước, ông buông bức thư đang đọc và ngồi sững sờ.
- Mời vào, Scarlett, ông nói và đứng dậy. Cô sắp đưa kẻ nào ra toà mà gấp rút đến thế!
Nàng đi qua đi lại, không thèm đếm xỉa đến mấy cái ghế bành dành cho khách trước bàn làm việc.
- Tôi muốn giết một người, nàng đáp, nhưng chưa biết đó có phải là giải pháp tốt không. Có đúng là khi chết, Charles đã di chúc lại cho tôi tất cả sở hữu của anh ta không?
- Cô biết rõ rồi mà. Nào đừng có hùng hổ lên như thế và xin ngồi xuống đây. Ông đã để lại cho cô, các kho hàng gần nhà ga mà bọn Yankee đã thiêu huỷ, ông cũng để lại các vùng đất ở ngoại ô, mà chẳng bao lâu nữa cũng sẽ nhập vào nội thành, nếu Atlanta cứ tiếp tục lớn mãi lên theo cái đà này.
Scarlett chồm người lên ghế bành, nhìn thẳng vào mặt của Bác Henry.
- Và nửa ngôi nhà của cô Pitty đường Pêcher, phải không? Nàng gầm từng tiếng một.
- Lạy chúa, Scarlett, cô đừng bảo với tôi là cô sẽ dọn đến ở đó nhé?
- Dĩ nhiên là không. Nhưng tôi muốn Ashley ra khỏi căn nhà đó. India và cô Pitty đang đưa anh ta xuống mồ bằng sự cảm thông của họ. Anh ấy có thể trở về nhà của mình. Tôi sẽ tìm cho anh ấy một người quản gia.
Henry Hamilton nhìn nàng với cặp mắt chăm chú nhưng không biểu lộ gì.
- Cô có chắc đó là lý do để cô muốn anh ấy trở về nhà mình không? Bởi lẽ anh ta đau khổ quá nhiều vì sự cảm thông?
- Quỷ tha ma bắt bác đi, bác Henry? Scarlett lại nổi cơn giận. Có phải bác đã đến tuổi trở thànn kẻ lắm mồm rồi ư?
- Xin đừng giương móng vuốt của cô ra đối với tôi. Xin cô hãy ngồi trong chiếc ghế bành này và hãy nghe một vài sự thật. Cô có một cái đầu rất tốt mà tôi chưa gặp bao giờ đối với chuyện làm ăn, nhưng ngoài chuyện đó ra, đầu óc cô không hơn một tên ngu dốt ở quê là bao.
Scarlett sục sôi trong lòng nhưng nàng thản nhiên.
- Về ngôi nhà của Ashley, người luật sư già nói chậm rãi, nó đã được bán rồi. Tôi đã làm xong thủ tục ngày hôm qua.
Ông đưa tay ngăn không cho Scarlett nói:
- Chính tôi đã khuyên anh ấy đến ở nhà Pitty và bán nhà đi. Chẳng phải vì sự đau khổ mà những kỷ niệm gắn liền với nơi chốn ấy có thể gợi lên, cũng chẳng phải vì tôi lo ai sẽ là người săn sóc anh ấy và đứa bé, mặc dù đó là những điều đáng quan tâm đấy. Tôi đã gợi ý anh ấy dọn nhà đi, vì anh ấy cần tiền để ngăn chặn sự phá sản xảy đến cho xí nghiệp gỗ của anh ấy.
- Bác muốn nói gì vậy. Ashley quả chẳng bao giờ biết cách kiếm tiền, nhưng anh ấy không thể phá sản. Người ta vẫn luôn cần gỗ để xây nhà.
- Khi người ta xây nhà. Xin cô bình tĩnh một phút và nghe đây, Scarlett. Tôi biết là chẳng có thứ gì trên đời làm cho cô quan tâm được, nếu nó không trực tiếp liên quan đến cô, nhưng đã có một vụ bê bối tài chính lớn tại New York từ hai, ba tuần nay. Một tay đầu cơ có tên là Jay Cooke đã tính sai nước cờ và đã phá sản. Hắn ta lôi theo cả cái công ty đường sắt của hắn. Công ty Northern Pacific, đổ nhào theo mình. Và một loạt các tay đầu cơ khác có liên quan đến công ty hoặc một số các xí nghiệp khác của hắn, cũng rơi rụng theo. Và khi sụp đổ như thế, họ lôi rất nhiều các xí nghiệp khác nữa có liên quan, ngoài số xí nghiệp của Cooke. Rồi đến lượt mình, các tay làm ăn với họ cũng bị sụp đổ, lôi theo luôn nhiều kẻ khác nữa. Thật là đồ hàng mã. Tại New York, ngưòi ta đang nói đến "cơn hoảng loạn". Nó còn lan ra nữa. Tôi nghĩ nó sẽ lan ra khắp đất nước trước khi dịu bớt đi.
Scarlett hốt hoảng.
- Còn cửa hàng của tôi? Tiền của tôi? Các nhà băng có còn an toàn không?
- Của cô thì còn. Tôi cũng có tiền gửi ở đó, bởi vậy tôi đã kiểm tra rồi. Trên thực tế, có lẽ Atlanta sẽ không bị nặng đâu. Đây không phải là một thành phố đủ lớn đế người ta đầu tư nhiều, vả lại chỉ có những tay bự mới rớt đài. Nhưng công việc kinh doanh bị đình trệ khắp nơi. Mọi người giờ đây rất ngại đầu tư vào bất cứ cái gì. Kể cả địa ốc. Và nếu chẳng có ai xây nhà thì chẳng còn ai cần đến gỗ.
Scarlett nhíu mày.
- Vậy thì Ashley sẽ chẳng thu được gì từ xưởng cưa.
- Tôi hiểu. Nhưng nếu chẳng còn ai chịu đầu tư, làm sao nhà anh ấy bán được nhanh như thế! Tôi nghĩ rằng trong cơn hoảng loạn thì giá bất động sản là món đầu tiên phải tụt xuống chứ.
- Nhanh như hòn đá vậy, bác Henry mỉm cười nói. Cô láu lỉnh lắm Scarlett ạ. Cho nên tôi đã bảo Ashley bán ngay khi còn kịp. Atlanta vẫn còn chưa nếm mùi của cơn hoảng hốt đó, nhưng không còn lâu đâu. Trong tám năm vừa qua, chúng ta chỉ có tăng trưởng lên thôi - nay đã hai mươi ngàn dân rồi còn gì, cô nắm được chứ? - nhưng không có chuyện không tiền mà đòi "phất" lên bao giờ? Ông vừa cười vừa nói.
Scarlett cũng cười theo, mặc dù nàng chẳng thấy có gì đáng cười trong một thảm hoạ về kinh tế. Nhưng nàng biết bọn đàn ông khoái được người khác tán thưởng về sự thông minh của họ.
Đột nhiên bác Henry ngừng cười, giống như nước trong vòi bị ngắt lại, ngưng chảy.
- Tốt. Còn bây giờ, Ashley sống với chị gái và bà cô vợ anh ta là rất có lý, theo lời khuyên của tôi. Vậy điều ấy làm cô không được vui chăng.
- Không, thưa chú. Điều đó không làm tôi vui chút nào. Anh ấy trông thật khủng khiếp, và bọn họ nhận chìm anh ấy. Có thể nói đó là một người chết còn sống.
- Tôi đã nói chuyện nghiêm túc với anh ấy, với ý định kéo anh ấy ra khỏi tình trạng đó, nhưng tôi không biết lời nói của tôi có kết quả gì không. Ngay trong trường hợp này, tôi tin nó sẽ không kéo dài lâu được, chừng nào anh ấy còn ở trong ngôi nhà đó.
Nàng để ý thấy tia mắt nghi ngờ của bác Henry. Cơn giận bùng lên làm đỏ hồng hai má.
- Tôi bất chấp những gì bác nghe đồn đại và những gì bác nghĩ, bác Henry ạ. Tôi không đeo đuổi Ashley. Tôi có một lời hứa với Mélanie lúc cô ấy hấp hối và tôi phải chăm sóc anh ấy và Beau. Tôi thật chẳng bao giờ muốn xen vào chuyện này nhưng tôi vẫn phải làm.
Cơn bộc phát này làm Henry khó chịu. Ông không thích mọi người phô bày những xúc cảm của họ trước mặt ông, nhất là phụ nữ.
- Scarlett, nếu như cô khóc, tôi sẽ ra lệnh quẳng cô ra ngoài đấy.
- Tôi không thèm khóc. Tôi đang giận dữ. Tôi cần hành động và bác lại không chịu giúp tôi.
Henry Mamilton tựa lưng vào chiếc ghế bành, đan các đầu ngón tay trên chiếc bụng no tròn của ông. Đó là tư thế luật sư của ông và lúc này ông gần như có vẻ một quan toà.
- Cô là người cuối cùng có thể giúp được Ashley trong lúc này. Scarlett. Tôi đã báo trước cho cô biết tôi sắp kể cho cô một vài sự thật, và đây là một: đúng hay sai không rõ, tôi cóc cần biết đâu là sự thật - có một thời, người ta bàn tán rất nhiều về Ashley và về cô. Melly đã ủng hộ cô và phần đông mọi người tin - song là vì yêu thương cô ấy chứ không phải vì đánh giá cô đặc biệt đâu. India nghĩ rất xấu về cô và cô ta chẳng buồn che dấu điều đó. Cô ta đã tập hợp được một nhóm nho nhỏ những người đồng tình với mình. Đấy không phải là một tình huống hay ho gì, nhưng mọi người đã quen làm như vậy. Mọi chuyện lại hẳn sẽ còn kéo dài lâu đấy, ngay cả khi Mélanie đã chết. Chẳng ai thực sự thích thú gì những chuyện rắc rối lẫn thay đổi. Nhưng cô không thể để mặc mọi chuyện trôi nổi như vậy được. Ô không thể được đâu. Cô đã tự làm cho người ta chú ý đến mình ngay trước mộ của Mélanie nữa chứ. Cô đã choàng tay ôm cổ chồng cô ấy rồi cô lại tách anh ấy ra khỏi người vợ đã chết, người vợ mà lắm kẻ đã xem gần như là một nữ thánh.
Henry đưa tay lên.
- Tôi biết cô sắp nói gì, vô ích thôi, Scarlett ạ.
Ông đan các ngón tay trở lại như cũ.
- Ashley đang sắp văng mình xuống hố huyệt, ông nói tiếp, cũng có thể là gãy cổ nữa. Tôi đã ở đấy. Tôi đã thấy. Nhưng nào có quan trọng gì. Là một cô gái thông minh như cô, cô chẳng hiểu gì về thế giới của chúng ta cả Nếu như Ashley ngã mình trên linh cữu, tất cả mọi người sẽ cho thế là "đáng thương". Nếu như vì làm vậy mà anh ấy lỡ có chết đi, thì họ thành thật chia buồn, nhưng những qui tắc chi phối sự thống khổ là như vậy. Xã hội cần có những qui tắc. Scarlett à, để gìn giữ được sự cố kết của nó, còn cô lại vi phạm những quy tắc ấy.
Cô đã công diễn cả một vở trò trước công chúng. Cô đã đặt hai tay lên một người đàn ông không phải là chồng cô ngay trước công chúng. Cô đã làm gián đoạn nghi thức hạ huyệt, một nghi thức mà mọi người đã thuộc lòng các qui tắc của nó. Cô đã xen vào lúc người ta từ biệt một lần cuối một vị nữ thánh. Chẳng một người phụ nữ nào trong thành phố lại không về phe India, lúc này. Nghĩa là chống lại cô. Cô không còn lấy một người bạn gái nào, Scarlett ạ. Và nếu cô còn đến gần Ashley. Cô chỉ tổ lôi tuột anh ấy xuống theo cô thôi. Chẳng một ai còn trọng anh ấy nữa.
Yên lặng một lát Henry lại nói tiếp:
- Các bà đều chống lại cô. Chỉ có Chúa mới cứu nổi cô, Scarlett ạ, còn tôi không thể làm nổi. Khi các phụ nữ Thiên chúa giáo trở mặt chống lại cô thì hay nhất là đừng ny vọng gì họ sẽ tha thứ cho cô vì lòng bác ái của họ. Họ không biết nhân đức đâu. Và họ sẽ không cho phép bất kỳ người nào khác biểu lộ đức tâm ấy, từ chồng của họ đến cả những người khác nữa. Họ sở hữu thân xác lẫn tâm hồn những người đàn ông của họ.
Chính vì thế. tôi luôn giữ mình khỏi cái mà người ta đã sai lầm gọi là "sự dịu dàng nữ giới". Tôi chỉ muốn điều tốt cho tôi, Scarlett ạ. Cô biết rõ tôi rất quí mến cô. Tất cả những gì rất thực tế mà tôi có thể tặng cô, đó là những lời cầu chúc tốt lành. Cô đã gây ra một tình huống rất khó và tôi không biết làm sao cô có thể cải thiện nó được.
Người luật sư già đứng lên.
- Hãy để Ashley yên. Sẽ có một ngày, một người đàn bà nhỏ bé tốt bụng nào đó đến và đưa anh ta đi. Và cô ta sẽ chăm sóc cho anh ấy. Hãy để yên ngôi nhà của Pitty như thế, kể cả phân nửa của cô. Và hãy tiếp tục gửi tiền đến cho tôi để thanh toán các hoá đơn tu bổ và duy trì nó, như cô vẫn từng làm. Như vậy sẽ giải phóng được cho cô lời hứa với Mélanie. Nào, tôi tiễn cô ra xe đây.
Scarlett vịn cánh tay ông và bước theo chân ông. Nhưng trong thâm tâm nàng vẫn sôi sục. Lẽ ra nàng phải biết không thể trông cậy vào sự giáo dục của bác Henry.
Nàng cần tự mình tìm hiểu xem những gì Henry nói có đúng vậy không, cuộc hoảng loạn tài chánh và nhất là tiền của nàng có an toàn không.
"Hoảng loạn", đó là từ Henry Hamilton đã dùng.
Cuộc khủng hoảng tài chính xuất phát từ Wall Street ở New York đã lan rộng khắp nước Mỹ, Scarlett vô cùng hoảng hốt khi nghĩ rằng có thể sẽ mất trắng những món tiền nàng đã kiếm và dành dụm được. Ra khỏi văn phòng của viên luật sư già nàng đi ngay đến nhà băng.
Scarlett cảm thấy mình không thể nào giữ được sự bình tĩnh khi đến trước bàn làm việc của vị giám đốc.
- Tôi đánh giá cao sự quan tâm của bà đối với ngân hàng chúng tôi, thưa bà Butler - ông ta nói. Song Scarlett thấy rõ là ông ta không nói sự thật. Ông ta chẳng hề lường nổi sự nghi ngại của nàng về khả năng chi trả của các ngân hàng nhất là ngân hàng do ông ta điều hành. Càng nói, ông ta càng tỏ ra tự tin hơn, nhưng ngược lại càng làm Scarlett ít tin ông hơn.
Rồi như vô tình, ông ta lại xoa dịu mọi nỗi đau của nàng.
- Bà thấy đấy, chúng tôi không chỉ chia xẻ quyền lợi với các cổ đông mà rồi đây còn phải chia nhiều hơn bình thường nữa là khác, ông ta vừa núi vừa liếc mắt nhìn nàng. Bản thân tôi chỉ mới biết chuyện đó sáng nay, ông ta nói thêm với sự giận dữ không kiềm được, và tôi rất nóng lòng muốn biết điều gì đã khiến chồng bà quyết định tăng số cổ phần của ông ấy cách đây một tháng.
Scarlett bỗng thấy nhẹ cả người cùng một cảm giác bềnh bồng trong lòng chiếc ghế bành. Nếu như Rhett mua cổ phần ở nhà băng này thì chắc nó phải an toàn nhất nước Mỹ. Chàng luôn biết cách hái ra tiền trong khi những kẻ khác lụn bại. Nàng không rõ bằng cách nào chàng nắm được tình hình các ngân hàng. nhưng nàng chẳng cần bận tâm. Chỉ cần biết Rhett đã tín nhiệm ngân hàng này là đủ.
- Đó là vì anh ấy có một quả cầu thuỷ tinh rất tuyệt, - nàng nói với một nụ cười ngớ ngẩn khiến vị giám đốc nhà băng càng thêm giận dữ.
Scarlett có cảm giác như mình đang say rượu song nàng cũng không mất tỉnh táo đến mức quên không chuyển thành vàng toàn bộ số tiền mặt trong két sắt của nàng.
Rời nhà băng, nàng dừng lại trên bậc tam cấp để chiêm ngưỡng những tia nắng mùa thu ấm áp và cảnh những dòng người tất bật trên đường phố ở khu kinh doanh này. Hãy nhìn xem những con người đang xô đấy nhau kia! Họ vội vàng vì đang mải kiếm tiền chứ không phải vì sợ. Bác Henry qua là khùng. Không hề có sự hoảng loạn nào cả?
Sự quan tâm kế tiếp nàng dành cho cửa hàng của mình. Một hàng chữ mạ vàng: "Cửa hàng bách hoá Kennedy" chạy dài suốt mặt tiền toà nhà. Đó là những gì nàng được thừa hưởng từ cuộc hôn nhân ngắn ngủi với Frank Kennedy. Cừa hàng này và Ella. Niềm vui nàng tìm được ở nơi cửa hàng này đã bù đắp hậu hĩ cho sự thất vọng về đứa con gái. Các tấm kính cửa hàng bóng loáng và bên trong đầy ắp các loại hàng hoá. bất cứ thứ gì, từ chiếc rìu mới sáng loáng cho đến chiếc kim khâu. Nhưng phải cho lấy những cây vải calicot ra khỏi chỗ này ngay vì chẳng mấy lúc chúng sẽ bạc màu dưới ánh mặt trời và khi đó chỉ còn nước đem bán hạ giá.
Scarlett bước vào cửa hàng nhanh như một cơn gió, sẵn sàng "băm nát" Willie Kershaw, người đầu tiên nàng gặp ở cửa hàng.
Nhưng rồi cuối cùng nàng cũng chẳng thấy có lý do để phiền trách ông ta. Cây vải calicot ở ngoài cửa kính đã bị nước làm hoen ố trong khi vận chuyển và được bán hạ giá. Nhà máy dệt đã đồng ý chỉ lấy một phần ba giá tiền. Hơn nữa Kershaw đã tự đặt hàng để dự trữ mà chẳng cần ai dặn, chiếc két nặng bằng sắt ở cuối văn phòng cũng đang chứa đầy những chồng giấy bạc xinh xinh màu xanh được xếp thành từng xếp và những bao đựng tiền được cột lại cẩn thận - đó là số tiền bán hàng của ngày hôm trước.
- Tôi đã thanh toán cho các nhân viên bán hàng, thưa bà Butler - Kershaw nói mà lòng thấp thỏm. - Tôi nghĩ là mình đã làm đúng. Tôi đã ghi lại đầy đủ mọi việc trong sổ sách ngày thứ bảy. Đám nhân viên nam nói rằng chúng không hề đi chơi nếu không có tiền lương tuần. Tuy vậy, tôi vẫn chưa lãnh phần lương của tôi vì tôi không biết bà có chấp thuận cho tôi hành động như thế không, dù sao tôi cũng rất cảm ơn nếu bà có thể…
- Tất nhiên, Willie, Scarlett đáp với một nụ cười khoan dung. nhưng để tôi kiểm tra lại sổ sách đã.
Kershaw tỏ ra tháo vát hơn rất nhiều so với mong đợi của nàng, nhưng điều này không có nghĩa là nàng cho phép ông ta coi thường bà chủ. Sau khi đã kiểm tra gần như từng xu một cả những sổ sách kế toán lẫn két sắt, nàng trích ra cho ông ta mười hai đô-la và bảy mươi xu phần tiền lương còn thiếu cho ba tuần làm việc của ông ta. Nàng quyết định đưa thêm một đô-la tiền lương ngày hôm sau của tuần này nữa. Ông ta xứng đáng được thưởng vì đã điều hành tốt cửa hàng trong thời gian vắng nàng.
Nàng còn dự tính nhờ ông làm thêm một việc:
- Willie này - nàng nói riêng với ông. Tôi muốn ông mở một tài khoản cho vay.
Cặp mắt vốn đã lồi của Kershaw như chực nhảy ra khỏi hốc mắt. Cửa hàng đã từ chối không cho vay nợ kể từ khi Scarlett lên nắm quyền điều hành. Ông ta chăm chú nghe những lời căn dặn của nàng. Khi nàng yêu cầu ông thề không hé miệng việc này cho bất cứ ai khác thì ông đã đặt bàn tay mình lên trái tim và thề. Ông hiểu rằng mình sẽ có lợi nếu tôn trọng lời thề vì nếu không thì bà Butler sẽ phát hiện ra ngay. Ông ta tin Scarlett có mắt ở phía sau gáy và có thể đọc được những suy nghĩ của người khác. Dù sao những điều ông nghĩ cũng bằng thừa vì chẳng ai tin ông nếu ông có nói ra đi nữa.
Sau khi rời cửa hàng, Scarlett về thẳng nhà để dùng bữa trưa. Nàng lau mặt, rửa tay rồi đọc lướt qua chồng báo. Người ta đã tường thuật đám tang y như nàng đoán: chỉ vài dòng vẻn vẹn, tên Mélanie, nơi sinh và ngày mất. Tên của một phụ nữ chỉ thể xuất hiện ba lần trên báo: lúc sinh, lúc lập gia đình và lúc chết. Và thường không có thêm chi tiết gì khác hơn nữa. Scarlett đã tự tay thảo bản cáo phó rồi ghi thêm vài dòng cần thiết để bày bỏ sự tiếc nuối cho Mélanie đã chết lúc còn thật trẻ và là sự mất mát lớn lao cho gia đình và tất cả bạn bè của nàng ở Atlanta. Scarlett giận dữ nghĩ chắc rằng India đã dấu mất trang báo này để Ashley không kịp đọc. Nếu như ngôi nhà của Ashley nằm trong tay của ai khác không phải là India thì cuộc đời sẽ dễ dàng hơn biết bao!
Khi đọc sang số báo tiếp theo Scarlett chợt cảm thấy tay mình ướt đẫm vì sợ hãi. Nàng đọc lướt sang trang khác, trang khác rồi trang khác nữa, cứ thế lật nhanh các trang và càng lúc càng hốt hoảng.
- Cứ để lên bàn ăn cho tôi - Nàng nói khi người tớ gái đến báo là bữa ăn đã chuẩn bị xong.
Khi nàng ngồi vào bàn, thì lòng trắng trứng đã đặc quánh lạỉ song điều ấy chẳng hề gì. Nàng đã quá lo lắng hơn là nghĩ tới ăn uống. Bác Henry có lý, một cơn hoảng loạn đúng theo nghĩa đen của nó quả đang diễn ra. Giới kinh doanh đang trải qua một cơn náo loạn tuyệt vọng, đánh dấu bằng những cuộc phá sản hàng loạt. Thị trường chứng khoán New York đã đóng cửa mười ngày sau sự kiện mà báo chí gọi là "ngày thứ sáu đen tối" ngày mà giá cả thị trường tuột hẳn xuống vì ai cũng đều muốn bán ra và không ai muốn mua vào cả! Trong các thành phố lớn, các nhà băng đều đóng cửa để đuổi khéo những khách hàng muốn đến rút tiền, tiền của họ đã bị tiêu tan, đã bị các ông chủ nhà băng ném vào các thương vụ "bảo đảm" nhưng thật ra đã tiêu ma hết cả.
Trong khu vực công nghiệp, các nhà máy thi nhau đóng cửa theo nhịp độ gần như mỗi ngày một nhà máy và thải ra hàng nghìn công nhân không việc làm, không đồng xu dính túi. Bác Henry đã nói là chuyện này sẽ không diễn ra ở Atlanta, Scarlett thẫn thờ, miệng lẩm bẩm như đọc kinh. Song nàng đã phải kiềm lòng để không đến nhà băng và mang về nhà chiếc két sắt đụng vàng của mình. Nàng hẳn đã dám làm điều đó nếu như không được biết trước đó là Rhertt đã mua thêm cổ phần ở ngân hàng.
Scarlett nghĩ mãi đến việc đi rút vàng về mà nàng định làm vào chiều hôm đó, nàng thật lòng muốn ý nghĩ ấỵ đừng bao giờ trở lại trong đầu nàng, nhưng nàng quyết định sẽ vẫn tiến hành dự định của mình. Ngay lập tức và trước khi cơn hoảng loạn bao trùm khắp nước.
Có lẽ nàng phải dùng một ly rượu Brandy nhỏ để đỡ xót ruột?
Chai rượu nằm sẵn ở trên kệ. Rượu có làm dịu bớt thần kinh căng thẳng của nàng không? Người ta có thể ngửi thấy mùi rượu trong hơi thở của nàng cho dù nàng có ăn rau mùi tây hoặc lá bạc hà đi nữa. Nàng thở dài và ra khỏi bàn.
- Hãy chạy ra chuồng ngựa và báo cho Elias biết tôi sẽ đi ngay, nàng nói với người tớ gái đang chạy vội đến khi nàng lắc chuông.
***
Không ai trả lời khi nàng đến kéo chuông nhà bà cô Pittypat. Scarlett tin là mình không lầm khi nhìn thấy một bên rèm cửa sổ đã được vén lên. Nàng lại kéo chuông một lần nữa. Sau cánh cửa, nàng nghe thấy tiếng chuông leng keng và một tiếng động nghẽn lại. Có ai đó đã di động. Lại kéo chuông. Một sự im lặng hoàn toàn đáp trả. Chuông không kêu, Scarlett đếm đến hai mươi… một cỗ xe độc mã chạy ngang đường, phía sau lưng nàng.
Nếu ai bắt gặp mình ở đây, trước cánh cửa im ỉm không chịu mở ra thì ta sẽ chẳng còn nhìn mặt ai mà không thấy xấu hổ, nàng tự nhủ. Nàng cảm thấy hai má nóng bừng. Bác Henry đã có lý. Không ai muốn tiếp nàng nữa. Cả đời nàng, nàng đã từng nghe kể về những con người ưa sinh sự đến mức không một người đứng đắn nào chịu mở cửa cho họ vào. Nhưng, ngay cả trong những cơn mê sảng nhất của mình, nàng cũng chưa bao giờ hình dung điều đó lại có thể xảy ra với mình, Scarlett O Hara, con gái của Ellen Robillard, con cháu của dòng họ Robillard ở Savannah. Điều này không thể xảy ra với nàng được.
Hơn nữa ta đến đây là để mang lại điều tốt đẹp cho họ mà? Nàng tự nhủ. Trong nàng, nỗi đau khổ xen lẫn với sự kinh ngạc. Nàng cảm thấy cay xè trong đôi mắt và những giọt lệ chực trào ra và lại như bao lần khác, nàng cảm thấy giận dừ và phẫn uất. Thật khốn khiếp!
Một nửa căn nhà này là của nàng. Cớ sao người ta lại không chịu mở cửa cho nàng vào?
Nàng đấm mạnh vào tấm cửa gỗ và lắc mạnh nắm cửa. Song cánh cửa vẫn đóng im ỉm.
- Tôi biết cô đang ở đây, India Wilkes - Scarlett hét to qua lỗ khoá.
Thế đấy, ta ước gì cô ta đang ghé tai ở phía bên kia cửa để có thể điếc đặc luôn.
- Tôi đến đây đề nói chuyện với cô, India, và tôi sẽ không đi khỏi đây nếu chưa nói được? Tôi sẽ ngồi lì ở hậc tam cấp trước cửa nhà cho đến khi nào cô chịu mở cửa hoặc cho đến khi Ashley về mở khoá thì thôi. Tuỳ cô lựa chọn!
Scarlett quay người lại và kéo cái đuôi của chiếc váy.
Chưa kịp bước một bước nào nàng đã nghe thấy tiếng ổ khoá lách cách và tiếng bản lề kẽo kẹt.
- Lạy chúa, chị vào đi! - India càu nhàu - chị muốn cả xóm này biết chuyện sao?
Scarlett ném một cái nhìn lạnh lùng và khinh bỉ về phía cô ta.
- Có khi cô cũng phải ra ngoài ngồi ở bậc cầu thang cùng tôi đấy, India ạ? Biết đâu chừng có một gã ăn mày mù nào đó chẳng lảng vảng qua đây và chịu cưới cô để đổi lấy chỗ ăn, chốn ở?
Chưa hết câu, nàng đã muốn cắn lưỡi để không buột miệng nói như thế. Nàng đến đây không phải để sinh sự với India. Song bà chị gái của Ashley luôn đối với nàng như một chiếc gai trong mắt và sự sỉ nhục qua chuyện đóng cửa đã đẩy nàng đến chỗ không cần giữ gìn gì nữa.
India vừa định sập cửa lại thì Scarlett đã chồm tới can cô.
- Xin lỗi, nàng rít qua kẽ răng. Cái nhìn giận dữ của hai người phụ nữ như đang đóng đinh lẫn nhau. Cuối cùng, India đành nhượng bộ.
Rhett hẳn rất thích tình huống này, Scarlett chợt nghĩ. Trong những ngày hạnh phúc của cuộc hôn nhân giữa hai người,nàng thường kể cho anh nghe những thành đạt của nàng trong kinh doanh và trong cái xã hội nhỏ bé của Atlanta. Những câu chuyện ấy thường khiến anh cười ngất thật lâu và anh đã gọi nàng là "nguồn kỳ diệu bất tận của anh". Có thể anh sẽ lại cười khi nàng kể lại cho anh cảnh India thở phì phì như một con rồng bị thúc ép phải lùi bước.
- Cô muốn gì? India hỏi bằng giọng lạnh lùng và uất lên vì giận dữ.
- Đúng ra chị nên mời tôi vào phòng khách dùng một tách trà - Scarlett nói với giọng kiêu kỳ nhất - Nhưng thôi tôi vừa dùng bữa trưa xong.
Thực ra, lúc này nàng đang đói cồn cào. Cuộc đấu khẩu gay cấn đã đẩy lùi tâm trạng hoảng loạn nơi nàng.
Nàng hy vọng bao tử mình đừng gây ồn ào. Nàng cảm thấy nó trống rỗng chẳng khác một cái giếng đã cạn khô.
India dựa lưng vào cánh cửa phòng khách và tuyên bố.
- Cô Pitty đi nghỉ rồi.
"Sao không nói bà ta giận uất lên", Scarlett thầm nghĩ.
Song lần này, nàng đã kịp giữ mồm giữ miệng. Nàng không muốn đụng chạm đến Pittypat. Hơn nữa, nàng cần nói ngay lý do vì sao nàng đến đây. Nàng muốn rời khỏi nhà trước khi Ashley về.
- Tôi không rõ là chị có biết hay không, India, nhưng lúc hấp hối Melly đã xin tôi hứa là phải chăm sóc cho Beau và Ashley.
Toàn thân India giật bắn lên như thể vừa trúng đạn.
- Đừng nói gì hết! - Scarlett ra lệnh, vì chẳng một lời nào của chị có thể sánh với những ước nguyện cuối cùng của Melly.
- Cô sẽ giết chết cái tên Ashley như cô đã từng giết chết tên của chính mình. Tôi sẽ không để cô quanh quẩn bên chú ấy và chụp lên chúng tôi những điều đê hèn.
- Điều cuối cùng mà tôi muốn làm trên thế gian này, India Wilkes ạ, là ngồi lại trong ngôi nhà này dù chỉ một phút mà điều này lại vô cùng cần thiết. Tôi đến đây để nói với chị rằng tôi đã sắp xếp ở cửa hàng để chị có thể đến đó lấy tất cả những món gì chị cần.
- Dòng họ Wilkes không nhận sự bố thí đâu, Scarlett ạ?
- Bà chị đáng thương ơi! Tôi không nói đến sự bố thí. Tôi đang nói về lời hứa với Mélanie. Chị thật chẳng biết chút gì về sức lớn như thổi của một đứa bé đang độ tuổi như Beau mà chẳng có quần áo, giầy dép nào chịu nổi. Chưa nói những chuyện ấy tốn kém ra sao. Bộ chị muốn Ashley bị chết dí trong những mối lo lắng tủn mủn ấy sao, trong khi trái tim anh ấy đang tan nát vì bao chuyện hệ trọng hơn nhiều? Bộ chị muốn Beau trở thành trò cười cho các bạn bè cùng lớp nó hay sao? Tôi biết rất rõ cô Pitty cần cái gì. Tôi cũng đã từng sống ở đây kia mà, chị biết đấy. Chỉ vừa đủ cho chú Pitter và chiếc xe hơi, thêm vào đó là chút ít thức ăn và một số tiền đủ mua muối. Và rồi xảy ra một chuyện nhỏ mà người ta gọi là "cơn khủng hoảng". Một nửa xí nghiệp trong nước đóng cửa. Có thể Ashley sẽ kiếm được ít tiền hơn trước. Nếu như tôi đã dẹp bỏ sự kiêu hãnh của mình và dẫn thân đến đây nện vào cửa thình thình như một con khùng, thì chị cũng có thể dẹp bỏ sự kiêu hãnh của chị và nhận những gì tôi đưa chứ? Chị không có quyền gì để từ chối, bởi không phải dành cho chị. Tôi sẽ để thây kệ chị không chút ngó ngàng đến. Tôi nói về Beau và Ashley, cả về Melly vì tôi đã hứa thực hiện ước nguyện của cô ấy. Cô ấy đã nói với tôi như thế này: "Scarlett ơi, hãy chăm sóc Ashley… nhưng đừng bao giờ để anh ấy biết!. Tôi không thể nào giúp mà không để anh ấy biết nếu chì không giúp đỡ tôi, India ạ.
- Có gì để chứng minh Mélanie đã nói như thế không?
- Lời nói của tôi, nó có giá trị bằng vàng, India, dù chị có nghĩ về tôi thế nào đi nữa thì chị vẫn sẽ không bao giờ tìm thấy một ai nói tôi là người bội ước không tôn trọng lời hứa.
India lưỡng lự, và Scarlett biết nàng đã thắng.
- Chị không cần phải đích thân đến cửa hàng. Chỉ cần chị chờ ai đó đem đến danh sách các món hàng là đủ.
- Nếu vậy thì chỉ lấy quần áo đi học cho Beau thôi. - India làu nhàu sau khi hít một hơi thật sâu.
Scarlett cố nén nụ cười mỉm. Nàng tin chắc một khi India có được cái thú nhận những gì mình thích mà không phải trả tiền gì cả, India sẽ không bỏ lỡ cơ hội.
- Thế thì chào chị, India. Ông Kershaw, người phụ trách cửa hàng là người duy nhất được biết về sự thoả thuận giữa chúng ta, và ông ấy sẽ không hở môi với một ai. Hãy ghi tên ông ta trên phong bì và ông ta sẽ thu xếp mọi việc.
Khi đã ngồi vào xe, Scarlett thấy cái đói cồn cào trong ruột. Nàng cười toét miệng: "Cám ơn Chúa, cũng may là còn kịp".
Về đến nhà, nàng lập tức kêu chị hầu bếp hâm lại bữa ăn trưa và dọn lên cho nàng ngay. Trong khi chờ đợi nàng đọc các trang báo khác tránh tất cả các bài báo liên quan đến cơn hoảng loạn. Một cột báo đặc biệt cuốn hút nàng trong khi trước đây nàng chưa bao giờ đọc chuyên mục này: đó là mục tin tức và các chuyện đồn đại ở Charleston. Biết đâu nàng có thể biết được điều gì đó về Rhett hoặc về mẹ, em trai và em gái của anh ấy.
Cuối cùng tên của họ vẫn không thấy xuất hiện, song thật ra Scarlett cũng không mong tìm thấy. Chỉ riêng việc nàng muốn được biết về thành phố quê hương anh ấy và về những người đồng hương của anh ấy đã chứng tỏ cho Rhett thấy nàng vẫn yêu anh, cho dù các mục ấy có viết gì và ở Charleston có xảy ra chuyện gì hấp dẫn thì nàng cũng sẽ được nghe chính anh ấy kể cho biết trong lần anh đến thăm sắp tới thôi. Nhưng những lần ấy có thường xuyên không? "Khá thường xuyên để có thể khoá mõm những kẻ ác mồm độc miệng". Điều ấy muốn nói gì nhỉ?
Đêm hôm ấy, Scarlett không tài nào chợp mắt được.
Cứ mỗi lần nhắm mắt là nàng lại nhìn thấy cánh cửa rộng lớn vào nhà cô Pitty đóng kín và khoá chặt, còn nàng thì đứng bên ngoài. Đó là do India. Bác Henry không thể nói tất cả các cánh cửa của Atlanta đều sẽ khép lại với nàng…
Nhưng về chuyện "Cơn hoảng loạn" nàng cũng đã không tin ông cho đến lúc này đọc báo và khi ấy, nàng mới biết rằng tình thế còn tồi tệ hơn ca những gì ông ta đã cho nàng biết.
Những cơn mất ngủ đã trở nên quen thuộc với nàng, cũng như từ nhiều năm nay, nàng biết rằng hai hoặc ba ly rượu Brandy sẽ làm nàng bớt căng thẳng và giúp nàng ngủ được. Nàng lặng lẽ bước xuống tầng trệt và vào phòng ăn. Chai rượu bằng pha lê chạm trổ phản chiếu một cầu vồng ánh sáng từ ngọn đèn trên tay nàng.
Sáng hôm sau, nàng dậy muộn hơn thường lệ, không phải là do rượu Brandy mà chính là nàng chỉ mới thiếp đi trước lúc hừng đông. Nàng vẫn không ngớt lo âu về những điều mà bác Henry đã nói.
Trên đường đến cửa hàng, nàng cho xe dừng lại trước cửa hàng bánh ngọt của bà Merriwether. Cô bán hàng làm bộ như không thấy nàng và không nghe nàng hỏi gì/
Cô nàng cứ làm như thể ta chẳng hề tồn tại vậy! - Nàng tự nhủ, với sự tởm lợm, Khi băng qua vỉa hè để trở lại xe, nàng thấy bà Elsing và cô con gái đang đi bộ.
Scarlett dừng lại định mỉm cười và lên tiếng chào họ.
Hai mẹ con Elsing đứng khựng lại một chút rồi chẳng thèm chào hỏi cũng chẳng thèm nhìn nàng, họ quay lưng bỏ đi thẳng. Scarlett cảm thấy tê điếng cả người.
Nàng vội vã lên xe và dấu khuôn mặt mình trong một góc tối. Những giây phút kinh khủng ấy nàng tưởng chừng như có thể ngã bệnh.
Khi Elias đánh xe đến cửa hàng, Scarlett vẫn không rời chỗ trú ẩn của mình trên xe, chỉ sai người xà ích chuyển những phong bì đựng lương công nhật. Nếu nàng bước ra, nàng sợ sẽ nhìn thấy ai đó quen biết và nàng không thể chịu đựng nổi ý nghĩ rằng họ sẽ to ra lạnh nhạt với nàng.
Tất cả những việc này chỉ có thể là tác phẩm của India Wilkes. Ngay cả sau khi ta đã tỏ ra hết sức hào phòng với cô đấy! Ta sẽ không để cô ta thoát ra dễ dàng như vậy, chắc chắc là không? Không ai có thể đối xử với ta như vậy mà lại né thoát dễ dàng được đâu.
- Đến xưởng cưa! - nàng ra lệnh cho Elias khi ông ta trở lại …
Nàng sẽ nói điều đó với Ashley. Anh ấy cần phải làm gì đó để chặn đứng việc India cứ đi gieo rắc nọc độc thế này. Ashley sẽ không bênh vực chị mình, anh ấy sẽ buộc cô ta, phải xử sự một cách đàng hoàng, cũng như cả đám bạn của cô ta nữa.
Khi đến xưởng cưa, nàng có cảm giác như trái tim trĩu nặng của nàng rơi xuống vực thẳm. Sân xưởng bề bộn. Từng chồng, từng chồng ván thông vàng bốc mùi nhựa dễ chịu đang nằm trơ dưới ánh mặt trời mùa thu. Không một chiếc xe đẩy. Chẳng một ai khuân vác. Cũng không có khách mua.
Scarlett như muốn khóc. Bác Henry đã nói điều ấy sẽ diễn ra, song nàng không hề nghĩ rằng nó lại khủng khiếp đến thế. Tại sao lại chẳng ai muốn dòm ngó đến những tấm ván thông đẹp như thế! Nàng hít một hơi thật sâu. Gỗ thông vừa mới xẻ luôn có một mùi hương dễ chịu nhất đối với nàng. Ôi! Nàng nhớ cái xưởng cưa xiết bao? Nàng không sao hiểu nổi vì lẽ gì nàng đã nghe Rhett bán lại xưởng cưa này cho Ashley. Nếu còn là của nàng, sẽ chẳng bao giờ xưởng cưa lại bị bỏ phế thê thảm thế. Nàng sẽ xoay xở để bán gỗ cho bất kỳ ai đó. Mọi việc đều rất tồi tệ, nhưng nàng không được phép gây gổ với Ashley. Nàng đang cần sự giúp đỡ của chàng.
- Cái sân thật tuyệt đấy! - Nàng vui vẻ nói - Xưởng cưa chắc phải hoạt động cả ngày đêm mới dự trữ lớn như vậy phải không anh Ashley!
Chàng ngước mắt khỏi những quyển sổ kế toán đặt trên bàn, và Scarlett hiểu không gì trên đời có thể giúp chàng lấy lại tinh thần. Chàng có vẻ không được khỏe lắm vào lúc nàng tìm hiểu nói chuyện.
Chàng đứng dậy, cố mỉm cười. Tính lịch sự bẩm sinh của chàng đã lấn át cả sự mệt nhọc, nhưng sự tuyệt vọng cảa chàng vẫn như bao trùm tất cả.
- Mình không thể nói gì với anh ấy về India - Scarlett thầm nghĩ - cũng như về chuyện làm ăn. Anh ấy chỉ đủ sức để thở thôi. Có lẽ chỉ còn bộ quần áo là bao bọc không cho anh vỡ tan ra thành từng mảnh thôi.
- Scarlett thân yêu, em thật dễ thương khi đích thân đến đây, Em ngồi xuống đi chứ?
"Dễ thương", có đúng là từ đó không? Lạy các vị Thánh Thần? Giọng Ashley khiến nàng nghĩ đến một cái máy nhạc mà người ta đã điều chỉnh để phát ra những âm thanh êm ái. Không! Không phải vậy! Có lẽ anh ấy không hiểu điều gì vừa thốt ra? Điều này đúng hơn.
Đối với chàng, nào có gì quan trọng, cả việc mình không cần phải gìn giữ chút phẩm giá còn lại để đến đây mà không mang theo cả khăn choàng? Chàng bất chấp điều đó, ai cũng có thể hiểu điều đó, thế cớ sao chàng lại tỏ ra âu lo cho mình? Mình không thể nào ngồi xuống và chịu trận một cuộc nói chuyện lịch sự.
- Mình sẽ không chịu nổi… Nhưng vẫn phải thế.
- Cám ơn, anh Ashley, nàng nói và ngồi xuống chiếc ghế anh chỉ.
Nàng sẽ phải bó mình ngồi đây trong một khắc đồng hồ, để đưa ra những nhận xét trống rỗng và vui vẻ về thời tiết để kể lại những mẩu chuyện thú vị về những ngày ở Tara. Nàng không thể nói với anh về Mama, sợ làm anh bấn loạn, nhưng sự trở về của Tony là một tin vui và có thể là đề tài cho cuộc nói chuyện.
- Em đã về Tara… nàng mở lời.
- Sao em lại ngăn cản anh, Scarlett? Ashley hỏi.
Giọng chàng đơn điệu, thiếu sức sống, thậm chí cũng chẳng có âm điệu một câu hỏi nữa, Scarlett không biết trả lời sao.
- Tại sao em lại ngăn cản anh? Anh lại hỏi.
Lần này, sự xúc động đã làm bật ra những lời nói chứa đựng sự giận dữ, phản bội, đau khố.
- Anh muốn được nằm xuống mồ. Mồ nào cũng được miễn không phải là của Mélanie. Anh chỉ còn đáng được như thế thôi… Không, em im đi, dù em có muốn nói gì đi nữa, Scarlett. Anh đã được an ủi và khích lệ bởi biết bao người tốt bụng rồi. Anh đã nghe những lời ấy hàng trăm lần rồi. Anh chờ đợi ở em những gì tốt hơn là những lời nhạt nhẽo bình thường. Anh sẽ biết ơn nếu em cứ nói thẳng với anh những gì em suy nghĩ - rằng anh đã bỏ mặc xưởng cưa của anh, cái xưởng cưa mà em đã đầu tư với tất cả tấm lòng đó mà. Scarlett ạ, anh là một kẻ thất bại khốn khổ. Em biết rõ điều đó, Anh cũng biết. Mọi người ai cũng biết thế. Tại sao chúng ta cứ phải làm ngơ như thế? Sao em không lên án anh? Em không bao giờ tìm được những lời đay nghiến như những lời mà anh tự nói với mình và em cũng không dại gì làm "thương tổn những tình cảm của anh". Lạy Chúa, sao tôi căm ghét cái lối phát biểu này đến thế! Cứ như thể tôi còn có nhiều tình cảm để mà thương tổn. Cứ thế tôi còn có thể cảm xúc được điều gì.
Ashley lắc đầu chậm chạp và nặng nề. Chàng giống như một con vật bị tử thương. Một tiếng nấc xé ruột thoát từ cổ họng, và chàng quay lại.
- Thứ lỗi cho anh, Scarlett ạ, anh van em? Anh không có quyền trút lên em những nỗi lòng riêng của anh. Từ nay, anh sẽ phải thêm những lời lẽ nhục nhã ấy vào tất cả những nỗi nhục nhã của anh. Hãy thương hại anh, cô em thân mến ạ, và hãy để mặc anh? Anh sẽ rất biết ơn nếu em đi khỏi đây ngay bây giờ.
Scarlett chạy trốn không một lời nói.
Sau đó, khi đã ngồi vào bàn làm việc với tất cả giấy tờ chủ quyền chất đống trước mặt, nàng mới nhận thấy giữ lời hứa với Melly còn khó khăn hơn rất nhiều so với nàng tưởng. Quần áo và các đồ dùng cần thiết trong nhà không thể nào đủ được!
Ashley sẽ không nhúc nhích dù chỉ một ngón tay để thoát ra khỏi tình trạng này. Nàng cần phải kéo anh ta ra khỏi vết sa lầy ấy, cho dù anh có chịu hay không? Nàng đã hứavới Mélanie rồi.
Và nàng cũng không thể chịu đựng nổi ý nghĩ công việc kinh doanh mà nàng đã dày công tạo dựng nay lại sụp đổ tan tành.
Scarlett liệt kê các tài sản của mình.
Cửa hàng - bất động sản và vốn kinh doanh. Nó cung cấp cho nàng số tiền lời gần một trăm đô la mỗi tháng. nhưng con số này sắp tới sẽ giảm xuống khi cơn hoảng loạn lan đến Atlanta và dân chúng sẽ chẳng còn tiền đâu để mà chi xài. Nàng ghi chú là cần phải đặt nhiều loại hàng thực phẩm rẻ tiền và ngưng hẳn việc trữ thêm các hàng xa xỉ như vòng kẹp tóc bằng nhung chẳng hạn.
Rồi quán rượu ở gần nhà ga. Nàng không hẳn là chủ ở đây mà tạm thời cho thuê mặt bằng với giá ba mươi đô la một tháng để người ta khai thác. Thời buổi càng khó khăn, người ta lại càng có xu hướng thích uống nhiều hơn bình thường. Có lẽ nàng phải tăng tiền thuê nhà.
Song một vài đô la thêm nữa cũng chẳng thể vực nổi cái xưởng cưa của Ashley. Nàng cần đến một số tiền lớn thật sự.
Còn vàng trong két sắt của nàng nữa. Đây mới là số tiền lớn thực sự: hơn hai mươi lăm ngàn đô la. Nàng quả là một phụ nữ giàu có dưới con mắt của nhiều người… nhưng dưới con mắt nàng thì không phải thế! Nàng vẫn chưa cảm thấy được bảo đảm.
- Mình có thể mua lại xưởng cưa của Ashley, nàng tự nhủ và đầu óc nàng lại rạo rực hưng phấn một lúc lâu khi tính toán tất cả các khả năng đang mở ra cho nàng.
Nhưng rồi nàng thở dài: Điều này không thể giải quyết được gì cả. Ashley thiển cận đến mức anh ấy sẽ nài nàng mua nó với giá thị trường, có nghĩa là hầu như chẳng được gì cả. Rồi khi nàng cầm trịch lại cái xưởng cưa ấy, anh ấy sẽ càng cảm thấy mình bất tài hơn bao giờ hết. Không ngay cả khi nàng mơ ước có thể nắm lấy các khối gỗ và cái xưởng cưa thì vẫn phải làm sao để Ashley tự xoay xở một mình.
- Mình không sao tin gỗ lại không kiếm được thị trường. Có hoang loạn hay không có hoảng loạn, người ta vẫn phải xây cất cái gì đó, cho dù đó là chuồng bò hay chuồng ngựa đi nữa!
Scarlett lục tìm trong đống giấy tờ: nàng vừa chợt nảy ra một sáng kiến.
Đây rồi. Mảnh đất canh tác mà Charles Hamilton đã để lại cho nàng. Các nông trại sẽ chẳng đem lại lợi lộc gì. Nàng có cần gì vài bao thóc lép và một vài kiện bông kém chất lượng ấy chứ? Các loại cây này chỉ tổ làm hỏng đất trừ khi ta có đến hàng ngàn mẫu và một tá những nông dân giỏi. Nhưng hai mươi mẫu đất ấy lại nằm sát cạnh Atlanta và lúc này đây thành phố đang phát triển mạnh mẽ… Nếu nàng thuê được một nhà thầu giỏi, - tất cả bọn họ đều đang rất cần việc làm - nàng sẽ xây được cả trăm ngôi nhà, có thể là hai trăm. Tất cả những ai bị phá sản buộc phải thắt lưng buộc bụng và ngôi nhà rộng lớn của họ sẽ là tài sản đầu tiên họ phải khước từ… khi đó họ sẽ phải tìm đến một vùng ngoại ô để sinh sống.
Ta không hốt bạc, nhưng ít ra ta cũng sẽ chẳng mất gì. Ta sẽ đòi nhà thầu chỉ sử dụng gỗ của Ashley, và chỉ dùng loại tốt mà thôi. Chàng sẽ kiếm được tiền, cũng chẳng phải là một gia tài lớn lao gì, nhưng cũng là một nguồn thu nhập chính đáng và ổn định. Ta chắc có thể dàn xếp để chàng không hề biết rằng đó là nhờ ta. Chỉ cần ta tìm ra một tay thầu khoán biết giữ mồm giữ miệng. Và cũng không ăn cắp quá đáng.
Hôm sau, Scarlett lên xe đến mảnh đất của mình ký giấy trục xuất nông dân.
- Ồ thưa vâng, tôi rất cần việc làm, thưa bà Butler, Joe Colleton nói.
Ông thầu khoán là một người bé nhỏ, mảnh khảnh khoảng ngoài bốn mươi. Ông có vẻ già trước tuổi vì mái tóc bạc và gương mặt dãi dầu mưa nắng. Ông ta cau mày và những nếp nhăn trên trán làm cặp mắt nâu tối lại:
- Tôi cần việc làm, nhưng chưa đến mức phải làm cho bà?
Scarlett suýt quay lưng bỏ đi, không có gì buộc nàng phải chịu đựng lời mắng chửi của một kẻ da trắng hãnh tiến. Nhưng nàng cần Colleton, nhà thầu khoán điền thổ lương thiện duy nhất ở Atlanta (nàng biết ông vào thời kỳ nàng bán gỗ cho những đồng nghiệp của ông trong những năm khôi phục và phát triển kinh tế sau chiến tranh). Nàng muốn dậm chân. Lỗi của Melly đấy thôi. Nếu như không đặt điều kiện ngu ngốc là Ashley sẽ không biết nàng đã giúp anh, thì nàng đã có thể sử dụng bất cứ nhà thầu khoán nào, bởi nàng sẽ canh chừng hắn ta như một con chim ưng, đích thân kiểm soát mỗi công đoạn và nàng rất thích làm việc này.
Nhưng nàng lại không được phép làm gì cả. Và trong điều kiện ấy, nàng chỉ có thể trông cậy vào Colleton.
Colleton phải nhận công việc đó, nàng phải làm mọi cách để ông ta nhận. Nàng đặt bàn tay nhỏ nhắn lên cánh tay ông, bàn tay mịn màng trong chiếc găng tay bé nhỏ.
- Ông Colleton, ông sẽ làm tôi thất vọng nếu ông từ chối. Tôi cần một người rất đặc biệt để giúp tôi.
Nàng nhìn ông với cặp mắt mơn trớn và bối rối. Tiếc rằng ông không cao lớn hơn một chút. Rất khó đóng vai một người phụ nữ mảnh mai yếu đuối trước một người đàn ông vóc dáng tương tự như nàng. Tuy nhiên, những chú gà trống vẫn luôn chứng tỏ tinh thần hiệp sĩ với phái yếu.
- Tôi không biết sẽ phải làm gì nếu ông từ chối, nàng nói thêm.
- Thưa bà Butler, Colleton đáp, tay co lại. Có lần bà đã bán gỗ non cho tôi mà bà nói là gỗ già. Tôi không bao giờ muốn làm ăn với một người đã lừa dối tôi.
- Nhưng chắc chắn đó là một sự lầm lẫn? Thời đó tôi chưa thạo mà. Tôi vừa mới vào nghề. Ông có nhớ không, thời kỳ ấy khó khăn làm sao? Bọn Yankee vẫn không ngừng hành hạ chúng ta. Tôi đã sống qua những ngày run rẩy vì khiếp sợ.
Nước mắt lưng tròng, đôi môi tô một lớp son nhạt của nàng run run. Nàng có vẻ hoàn toàn tuyệt vọng.
- Chồng tôi, ông Kennedy, bị bọn Yankee giết chết khi chúng phát hiện một cuộc họp của đảng Klan.
Cái nhìn thẳng của Colleton làm nàng lúng túng.
Cặp mắt người đàn ông ngang tầm mắt nàng, giống như mắt tượng đá. Scarlett rút bàn tay nàng khỏi tay áo ông. Nàng làm gì bây giờ đây? Nàng không thể thua cuộc, không thể như thế được. Ông ta phải nhận công việc này.
- Tôi đã hứa với người bạn thân nhất của tôi lúc cô ấy hấp hối, ông Colleton ạ, - nàng vừa nói vừa nức nở thật sự - Bà Wikes đã yêu cầu tôi giúp anh ấy, và giờ đây, tôi cầu xin ông hãy giúp tôi!
Những điều này kể lể khá lộn xộn - nào là cách Mélanie bảo vệ Ashley, sự bất lực hoàn toàn của Ashley trong công việc kinh doanh, sự liều mình của anh khi lao xuống huyệt chôn vợ mình, những đống gỗ không bán được, sự cần thiết phải giữ bí mật…
Colleton giơ tay ngắt lời nàng:
- Thôi được, bà Butler. Nếu vì bà Wilkes, tôi sẽ nhận!
Ông vừa nói vừa cầm tay nàng. Chúng ta hãy niêm phong bản giao ước. Bà sẽ có những ngôi nhà xây đẹp nhất, với vật hệu tốt nhất.
- Cảm ơn, Scarlett nói và đặt tay nàng trong tay người đàn ông.
Nàng có cảm giác đang sống trong niềm chiến thắng lớn nhất của đời nàng.
Chỉ vài giờ sau, nàng mới nhớ ra nàng không có ý định dùng những vật liệu tốt nhất, mà chỉ dùng gỗ tốt nhất thôi. Những ngôi nhà tồi tàn bẩn thỉu ấy sẽ lấy mất cả một gia tài của nàng. Và nàng sẽ phải trả bằng chính số tiền mà nàng đã phải chật vật lắm mới có được?
Và hơn nữa, cũng sẽ chẳng có ai thèm giúp Ashley như vậy đâu? Mọi người sẽ tiếp tục đóng sập cửa khi thấy mặt anh ấy.
Không phải tất cả mọi người đâu. Mình có một nhóm bạn riêng, nàng thầm nghĩ, họ còn lạ lùng gấp mấy bọn giả đạo đức của giới trưởng giả xứ Atlanta này.
Scarlett trải bản hoạ đồ thiết kế do Joe Colleton vẽ trên một túi bằng giấy để nàng nghiên cứu và chấp thuận. Chi phí xây dựng là điều khiến nàng quan tâm hơn hết. Nàng biết làm gì cái việc các ngôi nhà thoáng mát hay chỗ đặt cầu thang.
Nàng cầm tập danh mục bìa bằng nhung trong ngăn kéo và lên một danh sách. Nàng sẽ tổ chức một buổi tiếp tân. Một buổi tiếp tân lớn, có nhạc, có rượu sâm banh chảy như suối với những món ăn ngon nhất, đắt tiền nhất, được phục vụ thừa thãi. Giờ đây, nàng đã mãn đại tang, đã đến lúc làm cho bạn bè biết là họ có thể mời nàng đến dự các buổi chiêu đãi và cách hay nhất là chính nàng mời họ đến dự buổi dạ hội của nàng trước.
Nàng lướt nhanh qua tên họ những gia đình lâu đời ở Atlanta. Những người này đều nghĩ rằng mình chịu tang Melly, không cần mời họ. Và cũng không cần phải để tang. Cô ấy đâu phải em ruột mình, chỉ là em chồng thôi và mình cũng thấy điều đó thật ra cũng chẳng đáng gì vì Charles Hamilton là chồng trước của mình và sau đó mình đã có thêm hai đời chồng nữa.
Scarlett khom người xuống. Charles Hamilton chẳng ăn nhập gì ở đây, cũng không phải chuyện có để tang hay không. Nàng chịu tang Mélanie một cách thực nhất: một gánh nặng thường xuyên trĩu nặng lên nàng.
Nàng nhớ biết bao người bạn gái dịu hiền và đáng yêu, người bạn đối với nàng còn quan trọng hơn là nàng tưởng rất nhiều. Thiếu Mélanie, thế giới sẽ lạnh lẽo, tối tăm hơn và hoang vắng quá. Scarlett từ quê lên chỉ mới có ba ngày mà đêm đến nàng cũng cảm thấy nỗi cô đơn thấm sâu tận đáy lòng mình.
Với Mélanie, nàng mới nói được là Rhett đã bỏ nàng! Mélanie là người duy nhất mà nàng có thể thổ lộ một chuyện đáng xấu hổ đến thế. Và Melly sẽ nói với nàng điều nàng mong mỏi được nghe: "Chắc chắn anh ấy sẽ trở lại, bạn yêu dấu, anh ấy yêu chị lắm?" Trước lúc mất, đúng là Mélanie đã nói: "Đại uý Butler… hãy đối xử tốt với anh ấy? Anh ấy… yêu chị lắm?".
Chỉ nhớ lại những lời của Mélanie, Scarlett đủ cảm thấy thanh thản hơn, nếu Melly nói Rhett yêu nàng, đó là sự thật rồi, không phải là ước mơ đâu. Scarlett cố gạt nỗi buồn và đứng dậy. Cô đơn đâu phải là định mệnh và nếu cái xứ Atlanta già cỗi không muốn nói về nàng nữa thì mặc kệ? Nàng có nhiều bạn bè. Bằng chứng là: danh sách khách mời dài đến hai trang và nàng cũng mới viết đến vần G của quyển danh mục.
Scarlett đã dự định mời lũ người trục lợi ồn ào nhất, giàu có nhất đã đến Géorgie dưới thời chính phủ Phục hưng. Nhiều người có gốc gác đã bỏ đi khi chính phủ bị lật đổ năm 1871, nhưng cũng còn nhiều người ở lại để thừa hưởng nhà cửa, tài sản mà họ ky cóp được nhờ hút hết xương tuỷ của cái Liên bang đã chết. Họ không hề có ý muốn trở về quê. Tốt nhất, họ quên nguồn gốc của họ.
Rhett luôn khinh bỉ họ. Anh cho họ là bọn bất lương và bỏ nhà đi khi Scarlett ăn mừng linh đình. Nàng cho anh là khờ khạo và nói:
- Người giàu thường ngây ngô hơn người nghèo. Quần áo, xe cộ, trang sức của họ đều đẹp hơn và họ dùng món ăn thức uống ngon nhất khi họ mời anh.
Nhưng những thứ mà những người bạn ấy dọn lên ở nhà họ không thể sánh được các cuộc lễ hội sang trọng và Scarlett đã tổ chức. Lần này, nàng quyết định sẽ tổ chức một cuộc tiếp tân linh đình nhất. Nàng viết một danh sách mà nàng ghi là: "Đừng quên" ở đó nàng ghi phải mua những con thiên nga bằng thuỷ tinh để bày món ăn nguội và mười thùng rượu sâm banh. Một cái áo dài mới nữa chứ. Nàng phải đến bà thợ may khi nàng đưa in các thiệp mời.
Scarlett nghiêng đầu ngắm cái diềm tổ ong màu trắng hồ bột trên mũ kiểu Mary Stuart. Điểm trên trán thật rất hợp. Nàng kẻ đậm đường cong của đôi mày đen và tô xanh óng ánh hai mắt. Hai bên viền mũ những lọn tóc đen dầy của nàng mềm như lụa. Nào ai nghĩ chiếc áo tang lại tôn vẻ đẹp của nàng đến thế.
Nàng quay qua, quay lại, ngoái nhìn hình mình trong gương. Viền thêu tua và ngọc trai lấp lánh trên chiếc áo dài đen. Áo tang "thông thường" không khủng khiếp bằng áo "đại tang". Áo có vẻ lả lơi vừa đủ, phần hở cổ của chiếc áo dài đen lộ một làn da mịn màu hoa mộc lan.
Nàng sửa lại đầu tóc và xức nước hoa lên vai, lên cổ. Nàng phải vội khách mời sắp đến rồi. Nàng nghe các nhạc sĩ hoà âm ở dưới nhà. Mắt nàng dừng lại thoả mãn trên những chồng giấy bìa trắng để lộn xộn giữa những đồ dùng của phòng tắm và những chiếc gương tay bằng bạc. Các thiếp mời sẽ dồn dập đến với nàng khi các bạn biết là nàng đã trở lại với giới thượng lưu. Sẽ làm gì hết tuần này đến tuần khác? Còn nhiều cuộc vui khác nữa, rồi nàng lại tổ chức tiếp tân hoặc có thể một vũ hội vào đêm Giáng sinh. Phải rồi, mọi việc rồi sẽ tốt đẹp. Nàng xúc động mạnh như cô gái lần đầu tiên xuất hiện trước công chúng. Chẳng có gì ngạc nhiên hết! Bảy tháng đã trôi qua, kể từ lần dạ hội trước. Ngoại trừ dịp Tony Fontaine trở về. Nàng mỉm cười nhớ lại kỷ niệm ấy. Bạn Tony đáng mến, với đôi bốt cao ống và cái yên ngựa nạm bạc. Nàng rất muốn anh có mặt tối nay. Cử toạ sẽ không tin vào mắt mình khi thấy anh quay tít khẩu súng lục.
Nàng phải xuống. Nhạc đã cử lên. Chắc đã trễ rồi.
Scarlett xuống cầu thang, tấm thảm đỏ làm giảm nhẹ bước chân vội vàng của nàng. Hoa kết trong bình cao toả hương thơm ở mọi phòng. Đôi mắt lấp lánh niềm vui, nàng từ phòng này sang phòng khác để kiểm tra.
Tất cả đã hoàn hảo. Lạy Chúa, Pansy từ Tara đã về; không ai hơn cô ấy trong việc thúc người hầu làm việc.
Cô ấy xoay xở rất tài mỗi lúc người quản gia mới muốn thay Pork. Scarlett cầm lấy ly sâm banh trên mâm mà người hầu bàn dâng cho nàng. Ít ra, thì anh ta cũng phục vụ tốt đấy. Anh ta hơi kiểu cách một chút và Scarlett thích kiểu cách như thế!
Có người gọi chuông ngoài cổng. Scarlett làm người quản gia ngạc nhiên bằng một cụ cười vui rồi nàng đi ra cửa đón các bạn.
Họ đến đông như làn sóng triều liên tục suốt một tiếng đồng hồ và ngôi nhà vang tiếng cười nói, nồng nặc mùi phấn và nước hoa, óng ánh màu sắc của lụa là, sa-tanh hồng ngọc và sa-phia.
Scarlett vui thích, đi từ người này đến người khác.
Nàng cười, tán tỉnh, tinh nghịch với cánh đàn ông, lịch sự nhận lời khen tặng hơi quá đáng của các bà. Mọi người vui mừng được gặp lại nàng. Nàng đã vắng mặt quá lâu không buổi tiếp tân nào lại thành công như của nàng. Ngôi nhà của nàng tráng lệ quá, bộ áo dài của nàng rất đẹp, mái tóc nàng mượt mà, thân hình nàng thon thả, nước da ngà ngọc của nàng thật là tuyệt mỹ.
- Mình vui quá. Thật là một lễ hội tuyệt vời.
Nàng liếc nhìn các đĩa thức ăn và mấy chiếc mâm bạc sắp theo chiều dài của chiếc bàn sơn véc-ni để kiểm tra việc phục vụ có chu đáo không. Đối với nàng, thức ân đầy ắp cũng là quan trọng vì nàng không bao giờ quên cái ngày kết thúc chiến tranh, thời kỳ mà nàng đã kề cận với cái đói. Cô bạn Mamie Bart bắt gặp ánh mắt nàng và mỉm cười với nàng. Một giọt nước sốt bơ trên lát bánh mì đang ăn dở ứa ra bên mép chảy xuống chuỗi kim cương trang điểm chiếc cổ đẫy đà của cô. Scarlett quay mặt đi. Mamie sẽ ganh đua với bầy voi. Lạy Chúa, mình có thể ăn mọi thứ mình thích mà không khi nào rây lấy một chút đâu.
Nàng mỉm một nụ cười mơn trớn về phía Harry Connington, chồng của cô bạn Sylvia.
- Chắc anh đã tìm được rượu ngon, Harry, anh như trẻ ra mười tuổi so với lần trước tôi gặp anh.
Tinh nghịch, nàng nhìn Harry thót bụng lại. Mặt anh đỏ lên rồi chuyển dần sang màu hoa cà trước khi anh dãn bụng ra, Scarlett phì cười rồi bỏ đi.
Một tiếng cười làm nàng chú ý và nàng bước đến gần rnột nhóm ba người đàn ông. Nàng rất thèm nghe một điều gì thật ngộ nghĩnh, kể cả một trong những chuyện đùa bỡn mà các bà phải làm bộ như không hiêu.
Lúc đó, tớ mới thầm nghĩ "Bill ơi, một thằng hoảng sợ thì thằng khác sẽ lợi dụng, và tớ không biết đứa nào trong hai đứa sẽ là thằng già Bill".
Scarlett rời xa. Tối nay, nàng muốn vui, nói chuyện "Cơn hoảng loạn" thì nàng không vui. Tuy nhiên, nàng cũng hiểu được điều đó. Nàng biết dù có ngủ mê, nàng cũng còn tinh anh hơn Bill Weller vào thời kỳ sung sức nhất của anh ta. Nếu anh ta làm giàu trong thời kỳ hoảng loạn, nàng cũng muốn biết anh làm bằng cách nào. Nàng lại đến gần.
- Cái bọn miền Nam ngu ngốc, chúng cứ luôn hoạnh họe với tôi từ khi tôi đến ở đây, Bill thú nhận. Người ta chẳng thể làm được gì với cái bọn không còn biết ham muốn tiền bạc, vốn rất tự nhiên đối với con người. Lúc đó mọi trái phiếu đáng giá gấp ba, còn tất cả chứng nhận về mỏ vàng mà tôi trưng ra, chỉ đẻ ra một con chuột nhắt. Bọn đó đãi vàng con thê thảm hơn lũ mọi đen mà chúng lại để dành từng đồng xu lương, phòng cho một ngày mưa dầm sắp tới. Nói chung, có hàng đống bọn chúng, đã ôm khư khư một tủ đầy trái phiếu. Trái phiếu của chính phủ Liên bang đấy!
Tiếng cười của Bill kéo theo những tiếng cười khác.
Scarlett nổi giận. "Bọn miền Nam ngu ngốc", mày dám nói thế à? Người cha yêu quý của nàng cũng là người đầu tiên thu góp một tủ đầy trái phiếu của chính phủ Liên bang, cũng giống như bao người tốt bụng khác ở Clayton. Nàng cố bước ra xa, nhưng rồi một đám hiếu kỳ vây kín phía sau nàng, họ cũng bị cuốn vào tiếng cười của Bill Weller.
- Phải mất một lúc, tớ mới hiểu - Weller nói tiếp - té ra là họ không tin vào giấy má? Và họ cũng đếch tin những mánh mung của tớ: nào là thần dược, nào là cột thu lôi, và tất cả các mánh mung hái ra tiền khác. Thú thực, tớ rất phật ý, hắn ra dáng rầu rĩ rồi toét miệng cười, lỗ cả ba chiếc răng hàm bọc vàng - khỏi nói các cậu cũng đã biết, tớ và Lula lúc đó cũng chẳng cần gì, ngay cả khi tớ đếch kiếm được xu nào. Trong những ngày chè chén huy hoàng hồi còn chế độ Cộng hoà ở Georgie, tớ đã hốt được nhiều tiền nhờ mấy cái hoạt động đường sắt mà tụi bạn bè kiếm dùm, đủ cho bọn tớ sống như ông hoàng ngay cả khi tớ có ngu dại lao vào xây mấy cái đường sắt đi nữa. Nhưng tớ khoái vụ đó, với lại Lula cằn nhằn riết về việc tớ rảnh việc ngồi không ở nhà. Vinh danh Chúa trên trời, đúng lúc đó lại xảy ra vụ "Hoảng loạn", và bọn nổi loạn ào ào đi rút tiền tiết kiệm ở nhà băng để đem về nhét vào nệm giường. Mỗi ngôi nhà, mỗi túp lều đều trở thành một mỏ vàng mà tớ quyết không buông tha.
- Thôi, đừng nói vòng vo nữa, Bill. Cậu đã kiếm được gì nào? Đợi cậu vặn vẹo cái lưng mà kể cho xong chắc tớ đến khô cả cổ mất - Amos la toáng lên rồi nhổ một bãi nước bọt không vào ống nhổ.
Scarlett cũng cảm thấy nôn nóng. Nàng nôn nóng muốn bỏ đi.
- Yên đã nào, Amos, tớ kể tới ngay đây mà! Bằng cách nào tớ gom được những tấm nệm đó hả! Tớ đếch phải loại người có thể đi thuyết giáo cho bà con xây Nhà thờ mới. Tớ chỉ khoái ngồi sau bàn giấy và sai bọn tay chân đi gạ gẫm. Tớ đã làm như vậy đấy, và chính lúc đang ngồi trên chiếc ghế xoay bằng da và nhìn ra cửa sổ, tớ đã nhìn thấy một đám ma. Cứ y như thể sét đánh qua đầu vậy. Không nhà nào ở Géorgie mà không có người thân bị chết.
Scarlett ghê tởm nhìn Bill Weller trong khi hắn say sưa mô tả những thủ đoạn làm giàu của mình.
Những bà mẹ già vợ goá là những người dễ ăn nhất, mà họ chiếm phần đông ở đây. Thậm chí họ cũng chẳng buồn chau mày khi bọn lính của tớ bảo rằng mấy ông cựu chiến binh của chính phủ Liên bang đang cho xây các tượng đài trên khắp các chiến trường. Thế là chưa kịp nói hết câu "Abe Lincoln" họ đã dốc hết các nệm giường để trả tiền cho việc chồng con họ được ghi tên lên bảng đá.
Điều này còn tệ hơn cả những gì Scarlett đã hình dung.
- Cáo thật, anh đúng là thiên tài. - Amos thốt lên.
Lũ đàn ông cười còn to hơn lúc nãy, Scarlett tưởng như mình sắp nôn mửa. Các đường xe lửa và các mỏ vàng ma thì cũng còn chưa liên quan gì đến nàng, nhưng các bà mẹ và các người vợ mà Bill Weller lừa đảo thì lại chính là máu mủ của nàng. Có khi hiện giờ người của hắn đang đến chỗ Béatrice Tarleton hoặc Cathleen Calvert, hoặc Dimity Munroe hoặc bất kỳ người phụ nữ nào khác ở Clayton đã từng mất con, mất anh hoặc mất chồng. Giọng nàng bỗng cắt ngang các chuỗi cười như một nhát dao.
- Đó là một câu chuyện thối tha và đê tiện nhất mà tôi chưa từng nghe trong đời! Bill Weller, anh làm tôi ghê tởm. Tôi ghê tởm tất cả. Các anh biết gì về người dân miền Nam? Anh hiểu gì về những người lương thiện và họ ở đâu? Cả đời, anh chưa một lần có một ý nghĩ lương thiện hoặc một hành động lương thiện nào.
Nàng gạt những bàn tay, cánh tay và đám đàn bà, đàn ông sửng sốt đang giơ lên và vây quanh Weller để tháo chạy, vừa chạy vừa lấy tay phủi váy như để tẩy sạch các dấu vết họ chạm vào.
Chiếc bàn tiệc trong phòng ăn bỗng xuất hiện trước mặt nàng với những chiếc đĩa bạc sáng loá đầy ắp thức ăn. Scarlett cảm thấy lợm giọng trước cái mùi nồng nặc và béo ngậy của nước sốt hoà lẫn các mùi của những ống nhổ đầy. Nàng nhớ lại bàn ăn của gia đình Fontaine được chiếu sáng bằng một ngọn đèn độc nhất và những món ăn giản dị gồm thịt nguội, bánh mì tự nướng và rau trong vườn nhà. Đó mới thực sự là chỗ của nàng giữa những người thân chứ không phải giữa bọn đàn ông và đàn bà thô lỗ, huyênh hoang và hãnh tiến này.
Scarlett quay lại nhìn thẳng vào Weller và đám người của hắn.
- Đồ bất lương, nàng hét lớn - cả lũ các người là thế đó đồ bất lương, cút ngay khỏi nhà tôi! Xéo hết khỏi đây! Các người làm tôi tởm lợm!
Mamie Bart đã sai lầm khi thử dỗ dành nàng.
- Này, bạn thân yêu của tôi… cô ta vừa nói vừa đưa bàn tay đeo đầy nữ trang.
Scarlett lùi lại, không cho Mamie chạm vào người.
- Cả cô nữa, đồ lợn béo!
- Ồ không! - Mamie Bart lắp bắp - dù chết chứ tôi không cho ai nói với tôi như thế đâu nhé! Tôi chẳng thèm ở lại đây dù cô có quỳ xuống mà van xin tôi đi nữa, Scarlett Butler.
Lời qua tiếng lại mỗi lúc một ầm ĩ và kích động và chưa đầy mười phút sau, các căn phòng đã đầy những mảnh vỡ vụn.
Không thèm chớp mắt, Scarlett bước xăm xàm qua những món ăn và những chai sâm banh đổ nhào, đĩa ăn và ly tách bể nát. Nàng cần phải ngẩng cao đầu như mẹ nàng đã dạy. Scarlett như đang trở về Tara với cuốn sách dày cộm của Weller Scott, Waverley, đội trên đầu, và nàng bước lên cầu thang lưng thẳng như thân cây, cằm thẳng góc với hai vai.
Theo kiểu một mệnh phụ, như mẹ nàng đã dạy. Đầu óc nàng quay cuồng và đôi chân run rẩy, nhưng nàng vẫn bước, không dừng lại. Một mệnh phụ không bao giờ được tỏ ra mệt mỏi hoặc phật ý.
- Bà ấy phải làm cái gì chứ, không lẽ tay cứ đờ ra như thế kia, một nhạc công thổi kèn coóc-nê nói.
Tám nhạc công này ẩn phía sau các lùm cây cọ đã chơi các bản Valse trong nhiều buổi tiếp tân khác của Scarlett.
- Muộn quá rồi, một nhạc sĩ vĩ cầm nói, sau khi khạc nhổ vào một chậu cây cọ. Đúng là xúi quẩy!
Ở tầng trên, Scarlett ném người, nằm úp mặt lên tấm trải giường bằng lụa và khóc nức nở như thể trái tim nàng đang tan vỡ. Nàng cứ nghĩ sẽ có một buổi tối vui kia đấy.
***
Đêm đã khuya, khi ngôi nhà chìm trong yên lặng và bóng tối, Scarlett xuống nhà để uống một ly rượu mong được ngủ thiếp đi. Tất cả dấu vết của cuộc vui đã được dọn dẹp, ngoại trừ những chùm hoa tươi và những cây nến cháy dở của chiếc đèn chùm sáu ngọn còn để lại trên chiếc bàn trống trai.
Scarlett thắp nến và thổi tắt cây đèn của mình. Tại sao nàng lại phải mò mẫm trong đêm như một tên trộm thế này? Đây là nhà của nàng, chai rượu Brandy của nàng, và nàng có thể làm những gì nàng muốn.
Nàng chọn một chiếc ly mang đến bàn cùng với chai rượu và ngồi vào ghế bành ở đầu bàn. Cả chiếc bàn này cũng là của nàng.
Rượu Brandy toả một luồng nóng dễ chịu khắp người nàng, Scarlett thở dài. Tạ ơn Chúa! Thêm một ly nữa là các dây thần kinh của ta sẽ thư giãn không còn căng thẳng nữa. Nàng lại rót đầy cái ly rượu nhỏ nhắn và xinh xắn, nhanh tay đưa lên miệng… Mình không nên uống nhanh như thế, nàng tự nhủ khi rót tiếp ly thứ ba.
Các mệnh phụ không được phép làm như vậy.
Nàng nhắm nháp ly rượu thứ ba. Ánh sáng từ các ngọn nến mới đẹp làm sao? Những ngọn lửa vàng phản chiếu trên lớp véc-m của chiếc bàn trông đến thích mắt
Cả cái chai không trông cũng hay hay. Các mặt thuỷ tinh của nó lung linh những sắc cầu vồng khi nàng xoay nó giữa các ngón tay của mình.
Ngôi nhà im lặng như một nấm mồ. Tiếng thuỷ tinh va chạm làm nàng giật nẩy mình khi rót thêm một ly nữa. Có lý do gì cần phải uống thêm ly này nữa chứ?
Nàng quá bị kích động đến không ngủ được. Các ngọn nến lụi dần và chai rượu cũng dần dần vơi.
Nàng nới lỏng sự kiểm soát thường có đối với tâm trí và hồi ức xưa cũ bỗng lại thấp thoáng hiện về. Chính trong căn phòng này mọi việc đã bắt đầu. Cái bàn cũng trống trải như buổi tối nay, chỉ có vài ngọn nến và chiếc khay bạc đựng chai rượu Brandy cùng mấy cái ly. Rhett đã say. Nàng chưa bao giờ thấy chàng say đến thế - một con người uống rượu vào có vừa gì. Nhưng đêm hôm ấy chàng đã say, thật kinh sợ. Chàng đã nói với nàng những điều ghê gớm khiến nàng đau khổ biết bao. Anh vặn tay nàng mạnh đến mức nàng phải kêu thét lên vì đau đớn.
Nhưng rồi… chàng đã nhấc bổng nàng lên tay, đưa vào phòng và cưỡng bức nàng. Đến lúc này, chàng không cần phải dùng đến vũ lực. Cơ thể nàng như bừng sống dậy dưới những vuốt ve, mơn trớn khi chàng hôn lên môi, lên cổ, khắp người nàng. Thân xác nàng bốc cháy và đòi được bốc cháy hơn nữa, còn thân xác chàng lại quấn quít và căng lên khi tìm gặp thân xác nàng… một lần nữa…và một lần nữa …
Điều đó không thể xảy ra được. Nàng đang mơ.
Nhưng làm sao nàng có thể mơ thấy một điều mà chưa bao giờ nàng hình dung nó tồn tại trên đời?
Không một mệnh phụ nào có thể có một dục vọng man dại đến thế. Không một mệnh phụ nào từng làm những điều như nàng đã làm… Scarlett cố xua đuổi ý nghĩ hắc ám vào những góc tối và bề bộn nhất trong tâm trí nàng, nơi nàng vẫn thường nhồi nhét những điều không thể chấp nhận được và không thể tưởng tượng được. Nhưng nàng đã uống quá nhiều…
Điều đó đã tự đến kia mà! Trái tim nàng kêu lên. Đã tự đến? Mình đâu có tự đặt ra nó?
Nhưng lý trí của nàng - cái lý trí mà mẹ nàng đã dạy dỗ kỹ lưỡng rằng các mệnh phụ không thể có những cơn động tình như loài vật - đã không kìm hãm nổi những đam mê của thân xác muốn được chiếm đoạt một lần nữa và được buông tha theo tất cả…
Nàng xiết chặt đôi tay trên khuôn ngực nhức nhối của mình, nhưng thân xác nàng không đòi hỏi những bàn tay của nàng. Nàng buông thõng hai tay lên bàn và gục đầu mình lên đó. Nàng thả mình cho những cơn dục vọng và đau đớn đến quằn quại cả thân xác mình. Nàng gào lên trong tiếng nấc giữa căn phòng vắng lặng, lập lờ những ngọn nến.
- Rhett, ôi Rhett, em muốn anh biết bao!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top