Chương 6: Ninh An quận chúa


Khâm thiên giám định ra ngày cưới, khoảng một tháng sau chính là ngày đại cát đại lợi.

Thông thường, từ khi được tứ hôn cho tới lúc chính thức thành hôn, phải trải qua tam thư lục lễ*, chậm thì vài tháng, lâu thì nửa năm.

Một tháng quả thật quá nhanh, người người vì thế mà đồn đãi, vị quận chúa kia xuất giá vội vàng, cứ như rằng sợ nhà trai đổi ý.

*Tam thư lục lễ: Theo phong tục cưới hỏi của người Hoa, phải lập ba văn bản, cử hành sáu nghi lễ.

Lời đồn lan nhanh, cũng không ngăn được thánh chỉ đã ban ra. Về phần đôi bên nghĩ thế nào, người ngoài không ai biết được.

Một tháng sau, Ninh An quận chúa xuất giá, gả cho con trai của Uy Viễn đại tướng quân.

Huyền Lăng thấy ván đã đóng thuyền, tảng đá nặng trong lòng cũng buông lỏng được phân nửa, chỉ còn chờ thêm vài ngày là có thể nghênh đón Nhu Tắc vào cung.

Hắn vô cùng chờ mong, mỗi ngày đều cười hạnh phúc. Lý Trường thấy vậy nhưng cũng không trách được.

Biết rõ tâm nguyện của chủ tử đã thành toàn liền âm thầm hầu hạ chu đáo hơn hẳn, không đề cập tới chuyện cũ nữa.

Chu Nghi Tu lặng lẽ sai người lưu ý hôn sự kia, ngoài mặt, nàng vẫn ra vẻ bình tâm an thai như trước.

Thấm thoắt, thai nhi đã chín tháng, Nghi Tu đi lại ngày càng khó khăn. Từ trong thất ra chính điện chỉ vỏn vẹn trăm bước nhưng nàng bước không nổi, phải nhờ hai người trái phải đỡ hộ.

Ngày trước có nghe người ta mười tháng mang thai vất vả gian nan, nàng còn cho rằng chuyện đó không thật, bây giờ, chính mình trải qua mới thấy thấm thía.

Thái hậu miễn cho nàng thỉnh an, mỗi khi có việc thì phái Trúc Tức cô cô đến báo tin.

Đoan Quý tần qua lại với Nghi Tu hai tháng qua, thi thoảng nhàn rỗi sẽ đến Phượng Nghi cung thăm hỏi.

Nàng xuất thân con nhà tướng, lại được nuôi dưỡng trong cung, khí chất càng thêm phần thanh cao; so với mấy cung tần khác thích đâm thọc bới móc chuyện này chuyện nọ, nàng cũng không có thân thiết, thường ngày chỉ cùng Nghi Tu hàn huyên.

Hôm nay, Đoan Quý tần đến Phượng Nghi cung thăm Chu Nghi Tu.

Nàng bước qua cửa, vòng qua mấy tấm bình phong "Trọng sơn điệp thúy", xuyên qua tiền viện, đã thấy Nghi Tu ngồi ngay ngắn ngay hành lang trước tẩm điện.

Dưới sàn được trải thảm mềm, nắng chiếu sáng khắp bóng dáng hai người.

Dọc hành lang treo mấy cái lồng chim, hai tỳ nữ đang cho chúng ăn uống.

Thấy Đoan Quý tần đến, Nghi Tu một tay đỡ lưng, đứng lên nặng nề, tươi cười, "Đoan tỷ tỷ đến rồi đấy à? Hội Xuân, mau pha trà. Tỷ tỷ ngồi đi."

"Không được! Muội mau ngồi xuống trước, có gì nói sau, đừng để thân thể mệt mỏi." Đoan Quý tần vội cản nàng.

"Đừng chiều muội như vậy. Muội nghe mẫu thân nói, phụ nữ ở dân gian mang thai, họ còn có thể ra đồng làm việc kia mà."

Đoan Quý tần nói, "Họ là vì kế sinh nhai mà bất đắc dĩ mới phải thế. Muội có phúc lại không chịu hưởng, vô duyên vô cớ cứ để người mệt là thế nào?"

"Muội nghe theo tỷ tỷ vậy." Chu Nghi Tu và Đoan Quý tần cùng ngồi xuống đối diện nhau.

Hội Xuân mang trà cùng vài món ăn đặt lên bàn. Chu Nghi Tu rót ra một chén rồi nói, "Nước dùng để pha là nước tuyết tan được Tiễn Thu cất kỹ từ năm trước, sáng nay mới lấy ra dùng. Hiện tại, muội không dùng được đồ lạnh, phiền tỷ tỷ thay muội nếm thử, được chứ?"

"Sao lại nói vậy? Đó là do ta có lộc ăn đấy thôi." Đoan Quý tần cầm lấy chén trà, nhấp một ngụm liền khen ngợi, "Quả thực quý hiếm, lạnh nhưng rất tuyệt."

"Tỷ thích là tốt rồi."

"Nhàn phi muội muội, hiện giờ trong cung hiếm người được nhàn nhã, phúc khí này của muội, không phải ai cũng cầu được đâu."

Chu Nghi Tu nghe vậy liền tỏ ra nghi hoặc, "Tỷ tỷ, sao lại nói như vậy?"

"Nói đi nói lại, chuyện này ai nấy đều đã đoán trước được rồi. Ninh An Quận chúa xuất giá đến phủ Tướng quân, tính tình được nuông chiều thành thói, hơi không vừa lòng liền đánh chửi người hầu; thậm chí, đối đãi với công công* và bà bà* không có chút tôn trọng nào cả. Quận mã và nàng ta thì tình cảm cũng bình thường, sau đại hôn không lâu, quận mã liền nâng một nha hoàn lên làm thông phòng. Nào ngờ được, nha hoàn kia lại mang thai đứa nhỏ. Ninh An Quận chúa tức giận quá đỗi, kiếm chuyện rồi sai người dùng gậy đánh chết nàng ta. Một xác hai mạng! Quận mã không chịu được nữa, liền tâu lên hoàng thượng, muốn dùng Thất xuất chi điều để hưu nàng ta. Bên ngoài đang xôn xao, không ai là không biết." Đoan Quý tần nói xong liền thở dài.

*Công công, bà bà: Bố chồng, mẹ chồng

"Vốn dĩ hoàng thượng có ý tốt, ai ngờ lại thành hậu quả như vậy. Trung Hoằng vương quá cưng chiều nữ nhi, mới khiến tính tình quận chúa như thế." Chu Nghi Tu cũng lắc đầu.

Hai người trầm mặc hồi lâu, Đoan Quý tần mới tiếp lời, "Ta nói chuyện này, vô tình khiến muội muội không vui, thật có lỗi quá."

"Tỷ tỷ đừng nói vậy. Cả ngày ta ở trong cung vô cùng nhàm chán, chuyện bên ngoài hoàn toàn không biết gì cả. Bây giờ biết rồi, tuy là việc không vui, nhưng cũng giúp ta đề phòng một chút. Mai này nếu ta sanh được nữ nhi, nhất định phải dạy dỗ thật tốt mới được."

Đoan Quý tần nhìn Chu Nghi Tu mang thai, trong mắt toát lên sự ngưỡng mộ ngập tràn, "Muội muội mang long duệ, không biết khi nào ta mới có phúc khí đó đây."

Chu Nghi Tu nhìn người trước mắt, nghĩ đến kiếp trước, nàng ta vì gánh tội thay Huyền Lăng mà bị Hoa phi ép uống canh hoa hồng dẫn đến tuyệt tử, cuối cùng chỉ có thể nuôi dưỡng nữ nhi thay cho Tương tần mất sớm cũng thật đáng thương, liền an ủi, "Tỷ tỷ dung sắc thục lệ, lo gì không có con, chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi."

Đoan Quý tận nghe vậy thì cười nói, "Tạ Nhàn phi nương nương cát ngôn."

"Hoàng thượng giá lâm!" Nội thị cất cao giọng hô to.

Chu Nghi Tu cùng Đoan Quý tần đang ngồi bên trong vội chỉnh trang lại, vẻ mặt nghiêm túc, bước ra ngoài nghênh đón thánh giá.

Hai nàng đồng thanh, "Nô tì tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn phúc kim an."

"Hai vị ái phi miễn lễ." Huyền Lăng không đành lòng, đưa tay đỡ hai người.

Hai ngày nay, hắn vì chuyện của Ninh An mà sầu não, gương mặt không được tự nhiên.

Vốn dĩ dùng cất nhắc hôn sự này với Uy Viễn tướng quân, dẫu sao cũng không khiến họ bị mất mặt vì chuyện từ hôn của Nhu Tắc.

Nào ngờ, Ninh An vậy mà kiêu ngạo cực điểm. Nàng ta vào cung gặp Thái hậu, luôn miệng oán trách rằng bản thân mình chỉ là thế thân cho tiểu thư Chu gia.

Đôi bên bây giờ đều khó nói. Tưởng có thể dễ dàng đưa Nhu Tắc vào cung, xem ra, nhất thời còn phải suy xét.

"Nô tì vừa cùng Đoan tỷ tỷ phẩm trà, hoàng thượng có muốn nếm thử không?" Chu Nghi Tu thấy sắc mặt Hoàng đế như vậy cũng không hỏi nhiều, chỉ mời hắn cùng ngồi xuống.

Huyền Lăng gật đầu. Hội Xuân dâng lên chén trà mới, hắn nhấp một ngụm, nước tuyết tan trong veo hòa cùng lá trà giã nhỏ khiến cả người hắn run một cái, "Tay nghề của ái phi quả thực tinh tế."

"Đa tạ hoàng thượng khích lệ. Nô tì nhàn rỗi, không có việc gì làm liền ngâm cứu chút để giết thời gian. Hoàng thượng thích là tốt rồi."

Huyền Lăng thấy nàng có thai mà trên mặt không chút mệt mỏi, nhan sắc lại thêm phần mặn mà, cả người nàng toát ra tình mẫu tử, tâm tình của hắn cũng dịu lại một ít.

Ngày đó khi nàng tiến cung, hắn và nàng cũng có ân ái, nhưng Nhu Tắc xinh đẹp đã chiếm cứ nửa tâm hồn hắn rồi, làm sao hắn còn gần gũi nàng như trước được nữa?

Cảm thấy áy náy, Huyền Lăng liền mở miệng quan tâm, "Nàng rất khéo, nhưng cứ để đám nô tỳ làm là được rồi, đừng khiến bản thân mệt mỏi."

"Nô tì xin nghe theo của Hoàng thượng."

Huyền Lăng nhìn sang Đoan Quý tần. Hắn đối với nàng ta đa phần là tình cảm tỷ đệ. Hai người là thanh mai trúc mã, so ra cũng thân thiết hơn so với người khác.

"Nguyệt Tân, sao hôm nay lại đến chỗ Nhàn phi vậy?"

Đoan Quý tần cười nhẹ, đáp, "Nô tì cùng Nhàn phi muội muội nói chuyện rất hợp ý, nên nô tì đến thăm nàng."

Hai phi tần hiền hòa ở cùng một chỗ khiến tâm tình của Huyền Lăng tốt hẳn lên.

Nhàn, Đoan hai người. Một người hiền thục uyển chuyển, một người cá tính nhu hòa, xem ra cũng là hợp nhau. Hậu cung yên bình, là phúc của Hoàng đế.

Huyền Lăng còn định nói thêm, đã thấy một tiểu thái giám thì thầm vài câu với Lý Trường ở bên ngoài. Lý Trường tái mặt, do dự nói, "Hoàng thượng..."

"Có chuyện gì thế, sao ngươi lại ấp a ấp úng?" Tâm tình Huyền Lăng mới tốt lên, nhìn vẻ mặt của Lý Trường thì phát nản.

Lý Trường vừa thầm mắng tên tiểu thái giám đưa tin không đúng lúc, vừa cung kính trả lời, "Hồi hoàng thượng, Ninh An Quận chúa dẫn theo người, Quận mã ..." Hắn cắn răng một cái rồi nói tiếp. "... Đánh chết Quận mã ạ."

"Cái gì?!" Huyền Lăng không dám tin vào tai mình. Bất chấp nhị phi còn ngồi đó, hắn vội rảo bước đi.

Chu Nghi Tu và Đoan Quý tần nhìn nhau. Quý nữ được nuông chiều trong nhà vương thất không ít, nhưng nổi giận mà đem trượng phu đánh chết, chỉ có thể là Ninh An Quận chúa.

"Không biết là còn sinh ra bao nhiêu chuyện nữa đây. Ta về trước đây, muội muội hãy nghỉ ngơi cho tốt." Đoan Quý tần trầm giọng, thở dài một cái rồi đứng dậy rời đi.

Chu Nghi Tu bảo Hội Xuân đóng cửa cung lại, trong lòng không nhịn được mà vui sướng.

Cơn giận này của Ninh An Quận chúa lớn quá rồi, cục diện rối rắm này, xem chừng Thái hậu và Huyền Lăng xử lý còn không kịp.

Nói cho đến cùng, ta không giết bá nhân, bá nhân lại vì ta mà chết.

Tỷ tỷ, giấc mộng đẹp đẽ của ngươi, xem chừng phải đợi lâu rồi.

Hắt xì một cái, tâm tình của Chu Nghi vô cùng tốt.

Chuyện càng lớn, càng nháo động triều đình, Nhu Tắc về sau nhập cung càng gian nan.

"Lời người đáng sợ", bốn chữ này đủ để giết người, khiến họ đau đớn từng chút một mà tìm đến cái chết!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top