2

Được sủng ái không ngừng, ta lục tục có thai. Năm Khang Hi thứ ba mươi hai, ta sinh Dận Kì*, hoàng tử thứ 15 của hoàng tộc, người ôm con trai qua chỗ ta, nói. "Quy củ tổ tông, vị Tần trở lên có tài sẽ được nuôi con".

*Ái Tân Giác La • Dận Kì (24/12/1693 – 8/3/1731), con trai thứ 15 của vua Khang Hi, sinh vào ngày 8 tháng 11 năm Khang Hi thứ 32, mẹ đẻ là Vương Mật tần. Dận Kì được phong làm Du Quận vương. Năm Ung Chính thứ 9 (tức năm 1731), Dận Kì bệnh chết, thọ 29 tuổi. Thụy là Hào Ôn, có 5 người con – Nguồn : zh.wikipedia.org

Ta cắn răng nuốt nước mắt, thều thào nói. "Thần thiếp hiểu". Có cái gì có thể tranh đây.

Gia pháp tổ tông như núi, ta càng tranh, càng tổn thương đến chính mình và con. Huống chi thân phận của ta, không thể mang tới vinh quang cho đứa con này. Ta ngoan ngoãn nhịn xuống, nói. "Không biết hoàng thượng muốn đưa con cho vị nương nương nào nuôi?".

Người hòa nhã đáp. "Đức phi tính cách ôn lương".

Ta nhắm mắt lại, nói khẽ. "Đa tạ hoàng thượng".

Người có chút áy náy, nhưng chung quy vẫn không nói gì.

Sủng ái thì sủng ái, chúng ta không phải lúc nào cũng hoàn toàn hài hòa, lần đầu tiên người tức giận với ta, là sau khi trở về từ rạp hát Sướng Xuân viên. Trong cung sinh hoạt đơn điệu, ngẫu nhiên có 1 ngày được đi xem hát, đương nhiên khoan khoái gân cốt.

Màn đêm buông xuống, người nghỉ lại trong cung của ta, ta còn đắm chìm trong dư âm của hí khúc không thể tỉnh táo, lúc thay quần áo cho người, nhẹ nhàng gọi 1 tiếng – "Tam Lang", là tiếng gọi yêu Dương quý phi gọi Đường Minh Hoàng trong khúc 《Trường Sinh điện》, cũng là hí khúc người thích nhất.

Ta buộc miệng gọi, trong lòng ấm áp, nghĩ người sủng ái ta, ta chỉ muốn đùa vui 1 câu. Nếu hưng trí, có thể cùng ta xướng ca một đoạn.

Không đợi ta tỉnh táo lại, mặt người đã tái xanh, giật xiêm y vẩy tay áo muốn đi. Ta cuống quýt quỳ xuống xin lỗi, người lạnh nhạt mắng. "Suồng sã thiếu phép tắc. Là trẫm quá sủng nàng, câu hát xướng của phường đào kép cũng buộc miệng nói ra, không biết tự trọng thân phận".

Lòng ta lạnh hết nửa, người chưa từng khiển trách ta như vậy, lời nói lạnh nhạt, thần sắc nghiêm nghị.

Lần đầu tiên ta rơi lệ, thì ra tình cảm nồng nàn cũng không thể vượt quá phận vua tôi. Thực là vua tôi, nhưng xưng là phu thê. Thân phận, mới là thứ quan trọng nhất.

Năm Khang Hi thứ ba mươi bốn, ta sinh hạ tiếp hoàng tử thứ 16 Dận Lộc*. Con trai, lập tức được chia đất phong. Còn vị trí của ta, lại chỉ là Thường tại. Người nói. "Danh phận của nàng...".

*Ái Tân Giác La • Dận Lộc (28/7/1695 – 20/3/1767), con trai thứ 16 của vua Khang Hi – được sinh ra vào tháng của Tình yêu. Dận Lộc sinh vào ngày 18 tháng 6 năm Khang Hi thứ 34, mẹ đẻ là Vương Mật tần. Năm 1723, Dận Lộc phụng chỉ đưa đi làm con thừa tự của Bác Quả Đạt (con trai của anh cả vua Thuận Trị), phong làm Trang Thân vương. Những năm cuối thời Ung Chính, cùng với đệ đệ Dận Lễ được vua tín nhiệm. Năm Càn Long thứ 4, kết giao với Hoằng Tích**, bị truất vương vị. Năm Càn Long thứ 7, cho làm quản lý bộ nhạc. Ngày 1 tháng 2 năm Càn Long thứ 32, Dận Lộc bệnh chết, thọ 73 tuổi. Thụy là Hào Khác, có 10 người con – Nguồn : zh.wikipedia.org

**Ái Tân Giác La • Hoằng Tích (1694 – 1742), con thứ của Dận Nhưng, trưởng tôn của vua Khang Hi, mẹ đẻ là Lý Giai thị phúc tấn của Dận Nhưng. Cha quý vì con, thuở nhỏ được ông nội yêu thích, dưỡng dục trong cung. Sau khi cha ông Dận Nhưng bị phế truất ngôi thái tử, có tin đồn "Hoàng trưởng tôn tài đức", có thể sẽ được lập làm thái tử thay cha. Ngày hôm sau vua Khang Hi qua đời, Hoằng Tích 28 tuổi bị Ung Chính phong làm Quận vương, cho quản thúc chặt chẽ. Năm Càn Long thứ 4, khởi binh đảo chính, bị cách tước giam cầm. Năm Càn Long thứ 7 chết, không được đặt thụy – Nguồn : zh.wikipedia.org

Ta khẽ đáp. "Thần thiếp rất thỏa mãn".

Người gật đầu. "Nàng hiểu là tốt. Giống như lúc nàng mới vào cung, nếu trẫm sủng ái nàng ngay lập tức, trong cung sẽ lục tục đố kị, hậu cung không yên. Vậy nên mới lạnh nhạt nàng vài năm".

Ta chẳng hề biết người lại có ý sâu xa đến thế, giờ khắc này nghĩ lại, ta thực sự hiểu, ta ngưỡng mộ người, dịu dàng nói. "Hoàng thượng là vì muốn tốt cho thần thiếp".

Sủng ái mà không tôn danh vị cho ta, thì sẽ bình ổn qua cơn ghen tuông sóng gió của hậu cung. Ta nảy ra suy nghĩ khác, Lương quý nhân sinh Bát hoàng tử cũng không được thăng vị, phải chăng cũng là vì lý do này?

Mắt nhìn thấy Đoan tần, Huệ phi nhao nhao tranh thủ tình cảm lần lượt thất sủng. Ta dần dần hiểu ra, có lúc, không tranh mới thật là tranh dữ dội nhất.

Năm Khang Hi thứ ba mươi lăm, nữ tử người Hán thứ 2 tiến cung, Trần thị.

Trong thâm cung viện, tường đỏ cao vời, cũng có điều nghe được phong phanh, Trần thị là nữ tử của phường dệt lụa Tô Châu Thường Húc tiến cung.

Khi ta nghe được tin này là lúc đang chơi đùa với Dận Lộc, thằng bé vừa tròn 1 tuổi, bộ dạng khỏe mạnh kháu khỉnh, ai gặp cũng yêu. Trong nháy mắt, trống bỏi rơi xuống đất, thằng bé ngọng nghịu mấy tiếng, khóc la ầm ĩ. Ta hơi mất hồn, Dận Lộc khóc, oa oa gọi ta – ngạch nương, ngạch nương.

Ta hốt hoảng tỉnh lại, ta, đã là mẫu thân của 2 đứa con.

.

.

.

Trần thị tiến cung sau đó, được phong làm Đáp ứng, giống như ta, được hưởng tôn lễ của thứ phi.

Ta nghĩ lại ngày xưa, nương không hy vọng ta giống bà đi làm phận thiếp thất. Nhưng xét cho cùng, ta vẫn phải làm thiếp. Thứ phi, không phải là thiếp đó sao?

Ta nhìn thấy Trần thị, quả là 1 mỹ nữ thanh tú, lông mày lá liễu như trăng rằm. Không như vẻ đẹp của Lương tần – đẹp tới chói mắt, tỏa sáng trong đêm tối như tia sét giữa trời, làm người ta thở không nổi. Mà Trần thị giống ta – bình bình hiền lành, mặt mày không quá đẹp kinh hãi thế tục.

Vì ta và cô ấy có đồng dạng xuất thân, cô ấy với ta cũng thập phần thân cận hòa thuận.

Cô ấy nói cô ấy biết rõ tỷ tỷ là biểu muội của Thường đại nhân.

Cô ấy nói, cô ấy đơn độc tiến cung hầu hạ hoàng thượng, Thường đại nhân dặn tỷ tỷ vào cung trước mấy năm, tỷ muội có thể chăm sóc lẫn nhau.

Cô ấy nói, may mà có tỷ tỷ, bằng không cô ấy cô đơn 1 mình cũng không biết nên xử trí thế nào.

Ta nhìn Trần thị, suy nghĩ có khoảnh khắc trống rỗng, cô đơn 1 mình, là thế nào ấy nhỉ? Bởi vì hoàng đế sủng ái ta, phi tần chung sống tổng sẽ khách khí, ngẫu nhiên nói vài câu chua ngoa, ta nghe rất khó chịu, nhưng rồi cũng bỏ qua.

Chỉ là khách khách khí khí bên ngoài, cái loại khách khí đó mơ hồ ẩn chứa cảm giác bài xích và cô lập. Dù cho có là An tần và Đoan tần thì cũng không thể hiểu nhau.

Con người ấy mà, là như vậy đấy, có chút ưu điểm hơn ngươi sẽ có thói quen kẻ cả làm người chiếu trên nhìn xuống.

Ta ngẫm nghĩ lời Trần thị nói, rốt cuộc thấm hết ý vị trong đó.

Chúng ta có thể chăm sóc lẫn nhau, không chỉ ta chiếu cố cô ấy, cô ấy cũng trợ giúp ta.

Biểu ca à, huynh quả nhiên dụng tâm lương khổ*.

*dốc hết sức lực và tấm lòng vì 1 chuyện.

Ô hô hô, thấy bạn tìm chú thích về mấy ông Ái Tân Giác La kia hay ko ;)) Mọi người muốn thì đọc thêm về với ông ta nhé, có nhắc tới vị Mật tần này đấy (chú ý trong bài báo thì tên là Thuận Hi Mật phi).

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #cungdau