1

01h ngày 17/11/2019

Junkyu không ngủ được, đây đã là đêm thứ ba anh thức trắng, anh chỉ có thể ngủ một chút vào buổi trưa và đến đêm anh sẽ lại chìm trong mớ suy nghĩ hỗn độn của mình. Junkyu nhìn lên trần nhà, đầu óc vẫn tỉnh táo, một chút buồn ngủ cũng không có. Người bên cạnh cánh tay khoác hờ lên eo anh, tiếng thở đều nhẹ nhàng mà chậm rãi cho thấy người ấy đã ngủ say.

Junkyu cựa mình quay mặt đối diện với Haruto, ánh trăng sáng ngoài cửa sổ chiếu vào bên trong căn phòng ngủ của họ, Junkyu chẳng thể nhìn rõ khuôn mặt Haruto nhưng vẫn cảm nhận được từng đường nét sắc cạnh trên khuôn mặt thằng bé. Haruto vẫn luôn tuyệt đẹp như vậy, chỉ ngủ thôi cũng khiến người ta muốn nhìn ngắm mãi.

Bàn tay siết nhẹ lấy eo Junkyu, Haruto khẽ ưm một tiếng rồi theo bản năng kéo anh vào trong ngực mà ôm chặt. Thằng bé luôn cần ôm một cái gì đấy để có thể ngủ ngon, một thói quen thật đáng yêu, khác hẳn với sự nam tính lạnh lùng của cậu hằng ngày.

Nhưng liệu rồi, vào ngày mai, ai sẽ thay thế cho vị trí của anh, ai sẽ nguyện làm gấu ôm để đưa Haruto vào một giấc ngủ ngon đây...

Junkyu bỗng chốc cảm thấy có chút nhói ở tim, anh nhẹ nhàng đặt lên trán Haruto một nụ hôn sau đó xoa lên mái tóc đen mềm của cậu. Haruto vì mấy cử động nhỏ của Junkyu mà tỉnh giấc:

'Anh lại không ngủ được à?'

Junkyu lắc đầu:

'Anh vừa mơ thấy ác mộng nên giật mình tỉnh'

Haruto cười khẽ, hôn nhẹ lên môi anh rồi ôm chặt anh vào lòng:

'Không sao đâu, anh ngủ tiếp đi'

Junkyu không trả lời, đầu anh gác lên cánh tay của cậu. Junkyu ngoan ngoãn tựa đầu vào lồng ngực của Haruto nhắm mắt lại, anh vẫn chẳng thấy buồn ngủ nhưng cũng không muốn vì mình mà làm mất giấc ngủ của người khác.

Cho đến khi Junkyu nghĩ Haruto đã chìm vào giấc ngủ say một lần nữa thì lại nghe thấy tiếng nói trầm ấm của cậu ở trên đỉnh đầu:

'Anh mơ thấy gì?'

Junkyu ngẩng đầu lên nhìn Haruto, cậu cũng đang nhìn thẳng vào mắt anh, trong ánh mắt chứa đầy sự dịu dàng, chiều chuộng và có cả anh nữa...

'Anh mơ thấy em chỉ còn một mình'

Haruto cười trầm, bàn tay xoa dọc sống lưng anh như muốn vỗ về:

'Vậy anh ở đâu?'

Junkyu ậm ừ không biết phải nói sao, bởi ác mộng chỉ là anh bịa ra nhưng lại có thể trở thành sự thật vào một ngày nào đấy:

'Anh cũng không biết nữa..'

Haruto đưa tay xoa nhẹ má anh, trong phút chốc nhận ra má bánh bao mà mình cắn mỗi ngày đã biến mất, khi ôm anh vào lòng cũng cảm thấy anh gầy đi không ít nhưng cậu lựa chọn không nói ra điều đấy, chỉ im lặng nghĩ trong lòng ngày mai phải vỗ béo anh ấy mới được, dù gì thì cậu vẫn thích ôm một người có da có thịt một chút hơn là ôm một bộ xương khô.

Hai người vẫn nhìn vào mắt nhau, Haruto vừa cười vừa dịu dàng nói:

'Một giấc mơ thật kì lại nhỉ, anh vẫn ở đây, bên cạnh em mà, đúng không?'

Junkyu không trả lời, anh lại rúc vào trong ngực cậu. Haruto không nhận được câu trả lời thoả đáng liền không hài lòng:

'Có đúng không, hửm?'

Junkyu lúc này mới gật nhẹ một cái, Haruto cũng coi như thoả mãn với cái gật của anh, cậu tựa trán mình lên trán anh, lại một lần nữa ôm chặt người yêu bé nhỏ vào trong lòng.

'Phải thế chứ. Giờ thì đi ngủ đi'

Chẳng mấy chốc sau đó, Haruto thật sự chìm vào giấc ngủ của mình, Junkyu cũng vẫn tiếp tục chìm vào đống suy nghĩ của bản thân.

Trong màn đêm vốn dĩ ấm áp lại hạnh phúc này nhưng lại chỉ có một người cảm nhận được điều đấy, một người thì không...

________________________

9h ngày 17/11/2019

Haruto tỉnh dậy, người bên cạnh đã không thấy đâu, bỗng chốc cảm thấy trong lòng có chút lạnh lẽo. Dạo gần đây luôn như vậy, khi cậu tỉnh dậy thì vị trí bên cạnh mình đã trống trơn. Trước kia Haruto luôn là người dậy trước, Junkyu thích ngủ nướng, cậu cũng sẽ không đánh thức mà để cho anh ngủ một mạch như vậy tới tận trưa.

Haruto nhận ra sự thay đổi của Junkyu mấy ngày nay nhưng cũng không muốn suy nghĩ quá nhiều về nó, cậu chỉ nghĩ đơn giản rằng ai cũng có lúc này lúc kia, lúc vui lúc buồn vậy nên Haruto cũng nhanh chóng gạt nó ra sau đầu.

Sau khi vệ sinh cá nhân xong xuôi thì cậu xuống bếp tìm Junkyu. Trên bàn ăn là một đĩa sandwich cùng một cốc sữa tươi nhưng lại chỉ có một phần, Junkyu không đợi mình sao?

Anh nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu thì thấy Haruto đã ngồi vào bàn ăn nhưng lại chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc bánh mà không có hành động gì tiếp theo.

'Em không muốn ăn sandwich à? Hay anh đi mua cho em cái khác nhé'

Haruto lắc đầu:

'Anh ăn trước rồi à?'

Junkyu lau khô tay, đi đến gần bàn ăn:

'Ừm, anh ăn xong rồi'

Haruto gật đầu, lặng lẽ cầm sandwich lên ăn, Junkyu thấy vậy thì định đi lên phòng ngủ nhưng bất ngờ bị một bàn tay bắt lại.

'Anh đi đâu?'

Junkyu khó hiểu nhìn Haruto:

'Anh lên phòng'

Haruto rốt cuộc vẫn không nhịn được mà chất vấn anh:

'Mấy hôm nay anh có chuyện gì?'

Junkyu thoáng chốc run rẩy, thằng bé luôn như vậy, chỉ là một câu hỏi đơn thuần thôi nhưng mang lại cảm giác gì đó rất áp bức.

'Anh thì làm gì có chuyện gì được chứ'

Junkyu rặn ra một nụ cười, cố gắng làm cho cậu yên tâm. Haruto nhướng mày nhìn anh:

'Anh đừng tưởng em không biết. Mấy đêm nay anh đều ngủ không được nhưng sáng nào cũng dậy rất sớm, ăn uống hay làm gì cũng là anh làm một mình, không có ý định chung đụng với em'

Bầu không khí bỗng chốc trầm lặng, Haruto tiếp tục cao giọng nói:

'Ngoại trừ buổi đêm nằm chung một giường, anh thấy chúng ta dạo này có giống là người yêu không?'

Junkyu im lặng không trả lời, anh cũng giật mình bởi câu nói của Haruto, anh không nghĩ cậu lại để ý nhiều đến như vậy.

'Anh còn giận em chuyện kia sao?'

Junkyu lắc đầu, anh còn chẳng nhớ tới nó cho đến khi Haruto nhắc lại:

'Anh đâu phải kiểu người nhỏ nhen như thế...'

Haruto kéo anh ngồi lên đùi mình nhẹ nhàng ôm lấy, cằm gác lên vai Junkyu, giọng nói trầm ấm dễ nghe cứ quanh quẩn bên tai anh.

'Em đã giải thích với anh rồi, hôm đấy cô ấy thực sự gặp chuyện, nếu không em cũng không bỏ anh lại một mình mà đi đón cô ấy.'

Junkyu đặt tay lên bàn tay của Haruto đang ôm trước bụng mình, cậu nhanh chóng trở tay nắm chặt lấy tay anh.

'Anh hiểu mà, đúng không?'

Junkyu thở dài, quay đầu hôn lên má cậu:

'Anh biết rồi'

Haruto mỉm cười thoả mãn, cả người khoan khoái như trẻ con được thưởng kẹo ngọt.

Chỉ có Junkyu mới biết rằng, điều anh băn khoăn, điều anh suy nghĩ, trước giờ chẳng phải là chuyện cỏn con đấy..

_______________________

everyone thinks im flying, not seeing that actually im slowly falling.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top