Chap 3.1

"Con trai, Junkyu!"

Junkyu lờ mờ nghe thấy tiếng ai đó hét lên. Cậu không ngạc nhiên khi có nhiều người biết đến mình, chỉ là điều này quá đột ngột đối với cậu.

Được trang bị với sự tự tin, cậu nhìn lại. Và thấy cô căn tin yêu quý của mình đang vẫy tay chào. Ý định tìm Haruto của cậu bị cản trở khi nhìn thấy sự nhiệt tình của cô chủ quán ăn.

"Ơ, cô Sulli, sao vậy ạ? Cô vừa gọi con." Junkyu nói khi đứng trước cô chủ quán cà phê xinh đẹp.

"Bàn này đã được đặt cọc trước. Bàn này nè, Junkyu cứ ngồi xuống trước, cô sẽ giao đồ sau." Cô Sulli cười nói. Sau đó, người phụ nữ chạy xuống bếp của căng tin.

Thực sự Junkyu rất bối rối, cậu cảm thấy mình chưa từng trả tiền đặt cọc. Vì không muốn làm phiền, cậu nhún vai. Chọn một chỗ ngồi thoải mái.

Không cần đợi lâu, cô Sulli đã đến với một mâm đồ ăn trông đầy đặn.

"Đây nè con trai," cô Sulli nói khi đặt hết thức ăn xuống. Junkyu nhìn chằm chằm vào với sự hoài nghi. Làm sao có món Nasi pecel (cơm Indo) với các món ăn kèm tôm viên chiên, gà rán, súp lơ xanh xào, và một số loại rau như salad và hai ly trà đá được phục vụ ngon lành trước mặt.

"Cô, nghiêm túc thì cái này của Junkyu? Miễn phí !?" Junkyu vẫn há hốc mồm không tin nổi. Cô Sulli chỉ mỉm cười gật đầu.

"Thật là điên rồ! Mình đang giúp ai mà có thể gặp may mắn như thế này," Junkyu tự lẩm bẩm, "Cô, điều này có thật sự không? Ý con là, tất cả chuyện này đến từ ai vậy?" Junkyu tò mò hỏi.

"Cô không thể nói tên của cậu ấy, cậu ấy nói thế con trai à. Cậu ấy bảo hãy chỉ nói rằng cậu ấy là người đẹp trai nhất trong khuôn viên trường này."

Junkyu cười thích thú, cậu biết ngay người gửi đồ ăn miễn phí này là ai. Bởi vì chỉ có một người duy nhất trong khuôn viên trường này có mức độ tự tin trên mức trung bình, Watanabe Haruto.

"Hãy nói cho cậu ta biết, thưa cô, cảm ơn cô rất nhiều từ người ngọt ngào nhất trong khuôn viên trường này." Junkyu nói, khiến cả hai đều bật cười.

"Được rồi, cô chuẩn bị xong rồi, cô xin lỗi, cô còn rất nhiều việc phải làm."

"Uh, vâng thưa cô, xin lỗi vì đã làm phiền." Junkyu vừa đáp vừa cười toe toét.

"Thoải mái đi con."

Sau sự rời đi của cô Sulli. Junkyu bắt đầu ngấu nghiến thức ăn của mình, thỉnh thoảng mỉm cười. Ngoài việc rất ngon, cách nấu ăn của cô Sulli luôn khiến Junkyu nhớ đến món ăn ở nhà của mẹ. Junkyu rất nhớ cơm mẹ nấu.

Nhân tiện, mặc dù Haruto rất khó chịu nhưng trong sâu thẳm cậu ấy là một người tốt. Nó chỉ bị cản trở bởi bản chất không quan tâm sự đời của cậu ấy. Trong thời gian là bạn của Haruto, Junkyu luôn chóng mặt. Cậu bé không ngừng trêu chọc cậu. Do đó cậu hơi ngạc nhiên khi nhận được một điều bất ngờ từ cậu ấy hôm nay.

"Mình có thể ngồi ở đây được không?"

Junkyu ngẩng đầu lên, nụ cười vừa nở ra ban đầu lập tức tắt ngấm trong tích tắc. Tim cậu đập nhanh, cứ như thể thời gian ngừng trôi. Im lặng, giống như vũ trụ hiện đang theo dõi hai người họ.

"Căn tin hết chỗ, không còn chỗ nữa. Mình ngồi đây được không Junkyu?"

Giọng anh đều đều nhưng có vẻ nhẹ nhàng, khiến Junkyu cố gắng kìm lại nụ cười của mình. Trước mặt crush phải trông thật ngầu, Junkyu không được cười.

"Đ-được." Đó là câu trả lời duy nhất vượt qua bộ não nhỏ bé của Junkyu. Vậy mà trái tim cậu đang gào thét vì sung sướng. Bộ não luôn thù địch với trái tim, phải không?

Thật hạnh phúc, Junkyu trở nên mềm yếu. Tốt hơn hết là nên giữ vững uy quyền của mình trước người đàn ông đẹp trai đã chiếm trọn trái tim Junkyu bao tháng nay. Làm ơn, ai đó giữ Junkyu xuống để cậu bé không bay lên trời. Nó quá hạnh phúc. Vì lý do nào đó, điều này có vẻ giống như chàng trai trẻ đã yêu cầu Junkyu ăn trưa cùng nhau.

Junkyu liếc nhìn người con trai trước mặt, cậu có chút khó xử với anh. Người thanh niên đang bận rộn tách các loại rau chất đống bên trên cơm. Đẩy nó vào cạnh của khay.

"Yoonbin?" Cảm thấy bản thân được gọi tên, người thanh niên được gọi là Yoonbin nhìn Junkyu. Trong một khoảnh khắc, điều đó khiến Junkyu khó xử. Tuy nhiên, nó đã bị gạt sang một bên thành công.

"Tại sao nó bị loại bỏ?" Junkyu ngây thơ hỏi. Cậu thực sự không hiểu, mặc dù rau rất ngon và tốt cho sức khỏe.

"Ồ, mình không thích rau." Yoonbin nói trong khi nở một nụ cười nhạt. Junkyu trông muốn khóc, sao Yoonbin hôm nay nhìn đẹp trai thế.

"Haru cũng không thích rau." Junkyu nói, chớp chớp mắt một cách ngây thơ.

Trong khi bây giờ Yoonbin nhìn lại Junkyu một cách bằng phẳng. Thực sự Yoonbin rất bối rối, tại sao Junkyu lại nhắc tên Haruto khi Haruto không có ở đây.

"Bây giờ cậu ấy thích nó. Mình cũng không thích rau. Nhưng sau khi khỏi bệnh,mình thích nó." Junkyu tiếp tục. Yoonbin vẫn trung thành nghe lời cậu bé.

"Cậu bị ốm?" Lần này Yoonbin rất tò mò.

Junkyu gật đầu lia lịa, cậu rất vui vì Yoonbin đã lắng nghe mình. Ngay cả khi anh chàng trông phẳng lặng.

"Trước tiên Kyu bị dị ứng với bột ngọt, tất cả đồ ăn có chứa bột ngọt đều không được phép ăn. Lúc đó không có sự lựa chọn nào khác ngoài rau củ." Junkyu hào hứng cho biết, cậu quá hạnh phúc khi được nói chuyện với người mình thích.

Yoonbin ngày càng không hiểu Junkyu. Điều đó có liên quan gì đến cậu và cậu ấy? Suy cho cùng, trước đây Yoonbin không thích ăn rau, không phải để tránh bệnh.

Junkyu mỉm cười khi nhìn thấy vầng trán nhăn nheo của Yoonbin, "Vấn đề là, Yoonbin nên thử phương pháp thích ăn rau. Rau rất tốt cho sức khỏe, cậu biết đấy, nhìn thân hình gầy của Yoonbin, cậu không ăn rau." Junkyu cười khúc khích.

Yoonbin lặng lẽ nhìn Junkyu, Junkyu nhận ra ngay lập tức cầm lấy thìa của mình, "Yoonbin phải thử sự kết hợp của các loại rau với những gì Yoonbin thích." Chàng thanh niên ngọt ngào đang mải miết xúc rau cải xào tôm.

"Nếu Yoonbin không quen và nó vẫn không ngon. Yoonbin có thể lấy bao nhiêu tùy thích." Tay Junkyu nắm lấy miếng gà rán và sau đó kết hợp nó với một thìa rau cải và tôm rán.

"Vấn đề là từng chút một nó sẽ trở thành một ngọn đồi." Junkyu lại cười khúc khích. Yoonbin theo dõi từng cử động của Junkyu. Đôi khi nó là trò giải trí. Junkyu nói nhiều thực ra trông giống như một đứa trẻ ngây thơ.

"Tadaaaa ~" Junkyu đưa thìa lên trước mặt Yoonbin trong khi cười lộ răng. Cậu ấy giống như một đầu bếp tuyệt vời. Nó khiến Yoonbin cười gần như không thể nhận ra.

Không nói nhiều, Ha Yoonbin bắt chước những gì Junkyu vừa hướng dẫn. Loại rau mà cậu ấy đã bỏ trước đó, giờ đã được đặt trên thìa của Yoonbin. Theo hướng dẫn của Junkyu, cậu thanh niên đã kết hợp rau củ với món trứng yêu thích của mình.

Junkyu lo lắng khi thấy Yoonbin bắt đầu ăn đồ ăn của mình. Không thể đoán trước được, biểu cảm của Yoonbin lúc nào cũng có vẻ bình thản và bình tĩnh. Khiến Junkyu đồng thời cảm thấy sợ hãi và ấm áp.

Yoonbin gật đầu lia lịa, lưỡi và răng vẫn bận rộn nếm thử mùi vị. "Tuyệt, cái này khá tốt." Ánh mắt của Yoonbin rơi vào Junkyu, người cũng đang nhìn anh.

Junkyu trở nên xấu hổ vì bị bắt gặp đang nhìn Ha Yoonbin. Cậu muốn hét lên ngay bây giờ, vì lý do gì Yoonbin rất đẹp trai.

Ngay cả cho đến khi nhà ăn yên tĩnh trở lại, Junkyu vẫn có thể chiêm ngưỡng vẻ đẹp của tạo hóa Chúa trước mặt. Yoonbin với vẻ mặt điềm tĩnh ngấu nghiến đồ ăn của mình. Junkyu đã rất thích thú khi nhìn thấy nó, sau đó cậu ấy đã thêm gà của mình cho Yoonbin.

"Ăn nhiều vào, Yoonbin." Một nụ cười của Junkyu chợt lóe lên. Vì lý do gì đây là lần đầu tiên cậu dũng cảm như vậy. Trước đây, Junkyu sẽ chỉ nhìn Yoonbin từ xa.

Yoonbin gật đầu cùng với nụ cười của Junkyu. Giống như anh đã nhận ra điều gì đó.

___

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top