Chap 14.2

'Haruto sẽ không đến nữa hả?'

Bản thân Junkyu cũng không hiểu tại sao cậu lại cảm thấy lo lắng cho Haruto. Nhưng, cậu không muốn nghĩ tiêu cực. Trong quá khứ, Haruto đã từng khiến cậu lo lắng như vậy, cho đến lúc đó Junkyu đã khóc trước căn hộ của Haruto. Và để làm phiền cậu một lần nữa, cậu bé Watanabe đã gọi cho cậu chỉ để cười nhạo sự ngu ngốc của Kim Junkyu.

Thì ra suốt một tuần không có tin tức gì, Haruto cùng gia đình đi nghỉ ở Nhật. Chàng trai văn phòng, người đã biết rất rõ về Haruto, đã liên lạc với người đàn ông đó. Nói rằng có một người mà cậu ấy biết đang khóc trước căn hộ của cậu ấy. Kết quả là hai ngày sau Junkyu không muốn đến căn hộ của Haruto.

Junkyu cười khúc khích khi nhớ lại. Đôi khi cậu trông thật ngu ngốc vào lúc đó. Khóc như điên, chỉ vì lo cho người yêu của người khác.

Junkyu từ từ mở cửa nhà trọ của mình. Khó có thể nghe. Cậu nghe thấy tiếng cười trong phòng khách. Ồ, có lẽ bạn bè của cậu đang ở nhà. Lớp thứ bảy không quá đông.

Junkyu cởi giày, thay bằng dép đi trong nhà. Sau đó, gấp chiếc ô cậu đã sử dụng trước đó. Ngoài trời đang mưa, nặng hạt đến nỗi quần áo của cậu ướt sũng mặc dù cậu đã dùng ô.

Cậu bé Kim loạng choạng bước về phía cầu thang nối tầng một với tầng hai. Trước đây Junkyu đã để chiếc ô của mình trong một chiếc giỏ đặc biệt gần cửa ra vào.

Người thanh niên dừng lại trước cầu thang. Mỉm cười buồn bã với những người bạn của mình. Có cả Yedam ở đó nữa. Rất may đứa trẻ đã có thể cười như bình thường. Dù có ý thức hay không với sự xuất hiện của Junkyu.

Junkyu cố lờ đi và bước lên cầu thang về phòng mình. Có lẽ tự làm sạch là một trong những lựa chọn tốt nhất. Cơ thể cậu nhớp nháp và tẻ nhạt. Chưa kể tóc cậu còn ướt vì mưa. Junkyu nên đi tắm và gội đầu ngay lập tức. Nếu không cậu sẽ bị sốt.

Junkyu đã không làm gì nhiều ngày hôm nay. Chỉ học các lớp vào ban ngày. Sau đó, ngủ gật trong lớp và trở về nhà ướt sũng. Không quá bận rộn, nhưng đã khiến Junkyu mệt mỏi. Mặc dù thường thì cậu sẽ dành thời gian rảnh rỗi của mình trong phòng để làm những nhiệm vụ thiết kế đã bị bỏ bê. Nhưng nhiệm vụ đã hoàn thành và không có lý do gì để Junkyu trở về nhà vào buổi tối nữa.

Junkyu bước ra khỏi phòng tắm với chiếc khăn tắm trên đầu. Lấy chiếc túi ban đầu được đặt ngẫu nhiên. Rồi ngồi vào bàn học.

"Ôi ướt hết rồi!" Junkyu lẩm bẩm khó chịu. Túi ướt, tự nhiên sách cũng ướt. Cậu tặc lưỡi không thích.

"Ôi trời, thiệp mời ướt rồi!" cậu lại hét lên khi tìm thấy chiếc phong bì giờ đã ướt. Junkyu nhanh chóng mở nó ra và hong khô trước quạt. May mà mực chưa phai. Vẫn an toàn, Junkyu nghĩ.

Junkyu im lặng nhìn tờ giấy. Tuyệt vọng để liên lạc với ai đó. Nhưng, cậu thực sự nghi ngờ. Cậu có nên liên hệ trực tiếp với Haruto không? Hoặc cậu có thể đưa nó cho Jeno.

Junkyu thở dài mệt mỏi. Chộp lấy điện thoại di động của mình một cách thô bạo. Nhập tên của ai đó ở đó. Trước khi nhấn nút gọi, Junkyu hít một hơi thật sâu. Cậu thực sự lo lắng. Nó rất lạ, mặc dù cậu đã biết Haruto từ lâu. Cảm thấy sợ hãi khi tiếp xúc với người đó.

Junkyu vẫn đang đợi câu trả lời từ Haruto. Cuộc gọi đã được kết nối, nhưng người ở đầu dây bên kia không có dấu hiệu nhận được. Được rồi, Junkyu đang bắt đầu lo lắng.

Tutttt....

Và chắc chắn lúc này Junkyu đã rất hoảng sợ. Haruto thực sự không trả lời điện thoại của cậu. Cậu cố lấy lại bình tĩnh bằng cách hít thêm một hơi nữa. Sau đó nhấn lại nút gọi. Trong lòng Junkyu đọc một lời cầu nguyện.

'Làm ơn đi nào Haru! Nhấc điện thoại lên!'

Junkyu cắn móng tay của mình. Thói quen khi hoảng sợ. Đừng để giấc mơ chiều nay của cậu trở thành sự thật. Nếu không thì Junkyu sẽ không tha thứ cho chính mình đâu.

Và có phản hồi!

"Xin chào? Haru?"

Không có câu trả lời ở đó. Làm Junkyu càng thêm lo lắng. Haruto có tức giận không?

"Cái này, cậu nhận được thiệp mời từ Jinyoung." Junkyu mấp máy môi, "Bọn họ nói tìm cậu nhưng không thấy."

Một lần nữa không có câu trả lời từ đó. Junkyu hít một hơi thật sâu.

"Cậu muốn tớ đưa qua cho cậu hay cậu tự lấy?"  Junkyu nói nhỏ. Cậu rất cẩn thận. Sợ rằng những gì mình nói sẽ sai và làm mất lòng Haruto. Nhưng ở đây cậu nên là người tức giận.

"Haru?"

"Cậu v-vẫn còn đó phải không?" Junkyu đã thực sự thất vọng vào thời điểm này. Haruto thậm chí còn không phát ra âm thanh nào.

"Được, được, tớ sẽ nhờ Jeno lấy giúp. Tớ ngắt máy nhé?"

["Kyu."]

Junkyu không có thời gian để ngắt kết nối. Lông mày cậu nhíu lại. Không, Junkyu chắc chắn đó không phải là giọng của Haruto. Oh shit, Junkyu thực sự hoảng loạn.

"Jeno?! Sao cậu lại bắt máy?!" Junkyu nghi ngờ hỏi.

["Vâng, Kyu. Mình vừa lấy điện thoại của câu ấy từ căn hộ."]

"Cậu ấy đi đâu vậy?" Junkyu hỏi lại, lần này tay cậu run lên. Cố giữ bình tĩnh. Đừng lo.

["Haruto nhập viện rồi Kyu. Đã bốn ngày rồi."]

Và ngay lúc đó, không cần suy nghĩ, Junkyu chạy ra khỏi nhà. Phớt lờ những người bạn trong phòng khách đang nhìn chằm chằm vào cậu với vẻ bối rối.

Ban đầu Junkyu nghĩ, ai cũng xấu cả. Họ không quan tâm đến sự hiện diện của cậu trên thế giới này. Sử dụng Junkyu vì lợi ích của mình. Junkyu gần như do dự khi kết bạn với bất kỳ ai. Kể cả những người bạn thân của mình.

Chỉ là cậu chưa bao giờ nhận ra, có những người thật sự chân thành yêu cậu. Tất cả những suy nghĩ tiêu cực mắc kẹt trong não cậu dần biến mất.

Jeno nói rằng Haruto đã được tìm thấy trong tình trạng bất tỉnh dưới tầng hầm của tòa nhà chung cư của cậu ấy vào ngày hôm trước. Cậu ấy, lúc đó đang nằm trong phòng, ngay lập tức chạy đến căn hộ của Haruto, sau khi được một trong những nhân viên văn phòng làm việc ở đó cho biết.

Tất nhiên là Jeno hoảng hốt khi thấy Haruto bất tỉnh, máu chảy ra từ cánh tay. Cậu ấy bị gãy xương vai do va đập khá mạnh khi ngã từ xe máy. Trên vai còn có một vết thương đang chảy máu.

Junkyu trở thành một người thực sự tồi tệ khi nghe câu chuyện của Jeno. Jeno nói thế nào mà Haruto luôn hỏi về tình trạng của Junkyu suốt bốn ngày qua. Jeno là người được Haruto giao nhiệm vụ chăm sóc Junkyu khi cậu ấy không ở bên.

Junkyu thực sự hối hận về tất cả những điều này. Chàng trai trẻ đó lạnh lùng làm sao khi cư xử thờ ơ trước mặt Junkyu và giống như một anh hùng sau lưng Junkyu.

"Kyu đến rồi." Jeno nói đánh thức Junkyu khỏi cơn mơ màng. Người thanh niên ngước nhìn cánh cửa trước mặt.

"Cứ vào đi. Haruto đang thu dọn quần áo. Hôm nay cậu ấy có thể quay lại."

Junkyu gật đầu, rồi mở nắm cửa phòng. Và chắc chắn, có Haruto ở đó. Cậu ấy quay lưng về phía cửa, bận rộn sắp xếp quần áo. Đừng quên ống tiêm vẫn còn mắc kẹt trong cánh tay của cậu ấy. Cũng như bàn tay trái của cậu ấy đã được quấn một chiếc đai đeo tay.

"Jen, sau khi truyền dịch này, hãy về thẳng nhà. Tôi chán nếu phải-"

"Junkyu?!" Haruto hét lên ngạc nhiên khi quay lại. Trước mặt cậu là Junkyu với khuôn mặt đẫm nước mắt và đôi môi cong xuống.

"C-cậu ở-ở đây?" Haruto ré lên chậm rãi. Và không có câu trả lời từ Junkyu. Haruto gãi mái tóc không ngứa của mình. Rồi khẽ hắng giọng để hóa giải sự khó xử. Thực ra Haruto đã có kế hoạch giải thích mọi chuyện với Junkyu rồi. Nhưng không phải lúc này, đặc biệt là trong tình trạng thể chất và trái tim bị tổn thương.

Junkyu bước lại gần Haruto. Ánh mắt hai người gặp nhau. Có một tia khao khát từ cả hai người họ. Không truyền đạt bằng giọng nói nhưng nghe trong trái tim của nhau.

"Xin lỗi, Kyu. Tớ-"

Haruto im lặng. Cậu không có ý định tiếp tục lời nói của mình thêm nữa. Junkyu ôm chặt lấy bụng Haruto, rất chặt.

"Cảm ơn cậu". Tiếng nức nở của Junkyu bị bóp nghẹt bởi khuôn ngực rộng của Haruto.

"Cảm ơn Haru."

"T-tớ xin lỗi. C-cảm ơn cậu." Junkyu lặp lại bằng giọng khàn khàn.

"Ssstttttt," Haruto nhẹ nhàng xoa đầu Junkyu. Tắm trên đỉnh đầu của cậu ấy với những nụ hôn ngắn. Thành thật mà nói, điều này khiến Junkyu cảm thấy bình tĩnh hơn một chút.

"Xin lỗi, tối hôm đó không thể đi cùng cậu." Haruto lầm bầm khiến Junkyu ngẩng đầu lên. Nhìn chằm chằm vào đôi mắt diều hâu của Haruto. Đường quai hàm săn chắc đó ẩn chứa nhiều bí mật.

Junkyu thở dài ngao ngán, "Nếu tớ biết cậu như thế này, tớ sẽ không tức giận đâu đồ ngốc!" Junkyu mỉa mai, và đánh nhẹ vào ngực Haruto.

"Oái, Kyu! Đau quá!" Haruto nhăn mặt làm Junkyu phát hoảng.

"Oops, xin lỗi Haru. Đau hả? Chỗ nào đau?" Junkyu lo lắng hỏi. Bàn tay mềm mại của cậu đưa lên xoa ngực cậu bạn thân.

Haruto cười khúc khích, cảm giác như đã lâu lắm rồi cậu không nghe thấy giọng nói của bạn mình. Haruto nói dối, thành thật mà nói thì cậu ấy không yếu đến thế. Jeno đã quá lo lắng. Đối với một vết thương như thế này, nó không đau bằng nỗi đau của một trái tim. Đau lòng gặm nhấm tâm hồn từ bên trong. Nhiều khi nỗi đau của bất cứ điều gì.

Haruto chỉ vào ngực mình, "Đây, Kyu." Haruto nói. "Thật đau lòng khi thấy cậu khóc."

Haruto nhìn chằm chằm vào mắt Junkyu. Như thể khóa nó lại.

"Tớ không muốn thấy cậu khóc. Với tư cách là một người bạn, tớ cảm thấy mình đã thất bại trong việc bảo vệ cậu. Mặc dù tớ là một thằng khốn nạn."

Haruto đưa tay phải lên lau nước mắt trên đôi má tròn trĩnh của Junkyu. Chà nhẹ nhàng, trước khi nó thành một vũng nhỏ.

"Tớ sẽ không bao giờ tha thứ cho kẻ đã làm cậu khóc như thế này."

Junkyu lườm Haruto. Cậu không hiểu, nhưng có một chút ấm áp chậm rãi lấp đầy trái tim cậu. Cơn ớn lạnh ban đầu làm lạnh tâm hồn cậu đột nhiên biến mất. Junkyu rút lại lời nói của mình về việc mọi người đều xấu xa.

"À ừ, trước giờ Jeno đưa cậu về đúng không?" Haruto cười khúc khích, và Junkyu gật đầu. Nói thật là chỉ một lần thôi, vì Junkyu không muốn có thêm bất cứ hiểu lầm nào nữa. "Tớ làm phiền cậu ấy nhiều lắm."

"Tớ xin lỗi tớ không thể đưa cậu về nhà. Tớ đã không ở đó khi cậu cần tớ." Haruto nói, tay lại xoa đầu Junkyu. Trao nụ hôn lên trán cậu bé ngọt ngào.

"Tớ xin lỗi Kyu."

Junkyu lại vùi mặt vào. Ôm Haruto thật chặt. Hương thơm này, Junkyu đã bỏ lỡ nó. Haruto vẫn có mùi thơm ngay cả khi cậu ấy bị ốm. Hình như bạn thân của cậu vừa mới tắm xong.

"Từ nay về sau đừng dễ dàng tin người."

Haruto nhẹ nhàng vuốt tóc Junkyu.

"Bao gồm cả tớ."

Cậu ấy là Haruto, bạn thân nhất của Junkyu. Là người Junkyu không muốn buông tay. Cho đến khi chính vũ trụ sẽ chia cắt họ.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top